Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 54: Chương 54

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Chương 54


Thái tử dang hai tay, mặc nàng cởi áo bào, bên tai chỉ nghe thấy nàng đang huyên thuyên nhẩm lại động tác trong lòng.

Thái tử đáp: “Cô không sao, ma ma yên tâm.”

Thái tử mím môi lắng nghe tiếng lòng bà ấy, im lặng hồi lâu nói: “Ma ma nghỉ ngơi sớm đi, cô đón người về trước.”

Nàng đầy bụng nghi ngờ nhìn hắn, “Điện hạ, ngài…”

Vân Quỳ: !!! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vân Quỳ nhớ kỹ mấy tư thế, sau đó trở về giúp Thái tử thay y phục đi ngủ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Màn che rủ xuống, che khuất phần lớn ánh nến trong điện.

d*c v*ng trầm lắng trong mắt người đàn ông tan đi một chút, hắn không để ý liếc nhìn nàng, giọng khàn khàn: “Sao?”

Ánh mắt Thái tử đen kịt, hô hấp dần nặng, nhưng cũng không tiện trách cứ, dù sao nàng cũng chỉ nghĩ trong lòng.

Noãn các sẽ không có ai vào quấy rầy, thừa lúc Thái tử tắm rửa, nàng lén lút lôi bảo vật quan trọng ra xem.

Nước giếng?

Yến ma ma hoàn hồn, vội gật đầu: “Dạ.”

Chỉ xét về tướng mạo cũng vô cùng xứng đôi với điện hạ, dù môn đăng hộ đối có thấp hơn một chút cũng không sao, chỉ cần điện hạ thích, sau này…

Yến ma ma: “Thương thế của điện hạ đã khỏi hẳn chưa ạ?”

Thấy sắc mặt điện hạ nhà mình thay đổi, ông ấy vội nói: “Trước đây cô nương làm tạp dịch ở thiện phòng nên tất nhiên không biết vật này còn có thể dùng vào việc khác. Vật này thường dùng cho phụ nữ sau khi sinh một hai năm, hoặc không vội có con. Xem ra hiện tại điện hạ không cần dùng đến.”

Hiện giờ nàng là khách quen của Thừa Quang Điện, được Thái tử cho phép, Tào Nguyên Lộc đặc biệt ngăn cách một gian đông noãn các cho nàng. Như vậy không chỉ có thể hầu hạ bất cứ lúc nào, mà còn có không gian riêng, hoạt động trong Thừa Quang Điện cũng không còn gò bó như trước, làm gì cũng không ảnh hưởng đến việc Thái tử xử lý công vụ trong điện.

Nàng thích như vậy, đặc biệt là biết Thái tử điện hạ không cấm chạm vào, chỉ cần chạm một cái là căng thẳng, nàng có cảm giác trêu chọc con nhà lành mà mừng thầm.

Vị Thông chính sủ Thẩm đại nhân kia am hiểu nhất về lĩnh vực này, mỗi lần đều khiến Thẩm phu nhân * l**n t*nh m*, khó lòng dứt ra.

Yến ma ma nhìn bóng dáng hai người từ xa, trong lòng thở dài.

Yến ma ma là người khôn khéo, chỉ một ánh mắt cũng đã nhận ra vài phần ý vị khác thường.

Yến ma ma thì ngược lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc vui mừng, không ngờ thái tử điện hạ lại đích thân đến tận hậu phòng sau này thăm bà ấy. Bà ấy vội vàng cúi người hành lễ.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như tranh vẽ kia, Yến ma ma luôn cảm thấy hơi quen thuộc, cuối cùng vào giờ phút này đột nhiên nhớ ra một cái tên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khỏe lắm.” Vành mắt Yến ma ma đỏ hoe, “Chỉ là trong lòng ta luôn cảm thấy tiếc nuối, sợ ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, không thể nhìn thấy điện hạ cưới vợ sinh con, bước lên đại vị…”

“Hai thứ ngài bảo đi tìm, nô tài đã mua được rồi.”

「Sao mỗi lần ta lỡ lời đều bị ngài ấy bắt gặp thế này!」

Nhiều năm như vậy bên cạnh chỉ có một cô nương. Nếu không thích, sao lại giữ nàng hầu hạ bên cạnh. Hai mươi năm trước, ở Thừa Quang Điện, ngay cả một cung nữ đến gần hắn cũng không có, thế nhưng giờ lại hận không thể đêm nào cũng ở lại Thừa Quang Điện hầu hạ.

Ánh mắt Thái tử sâu thẳm, đánh giá vị trí kia, đứng dậy đi lấy đồ.

Nàng biết đây là đang chuẩn bị làm.

Yến ma ma gật đầu, “Điện h* th*n ở vị trí cao, hiểm nguy khôn lường, sau này cũng phải luôn cẩn trọng mới được.”

Sau khi rửa sạch, Vân Quỳ vẫn cảm thấy tứ chi rã rời, đặc biệt là eo dưới đau nhức dữ dội. Nàng ôm tấm chăn mới trải bọc mình lại, vốn dĩ sắp ngủ rồi, lại bị người đàn ông đã biết được mùi vị ngon ngọt không chịu buông tha ghé sát lại.

Áo ngoài cởi ra, chỉ còn lại một chiếc trung y màu trắng nhạt. Vân Quỳ thuần thục thò tay vào, vén vạt áo lên, vết thương dài hơn ba tấc kia đã mọc ra lớp thịt non hồng hào, đầu ngón tay lướt qua, cơ bắp khẽ căng lên, đường cong vốn đã lưu loát rõ ràng càng sâu sắc sắc nét hơn.

Thái tử không biểu cảm gì nhận lấy, lại nhìn về phía khay đựng vật kia, trông khá quen mắt.

“Cao bôi trơn này dùng để hỗ trợ trơn tru khi hành sự. Phương diện kia của điện hạ quả thật khác so với nam tử bình thường, e rằng khi hành sự sẽ khó khăn trì trệ, dùng cao bôi trơn này sẽ rất có ích.”

Vân Quỳ: “…”

Nhưng Vân Quỳ lại mơ hồ.

Khi xuất chiêu, cũng có cao nhân bên cạnh chỉ điểm, tuy bản thân cao nhân này cũng là bùn loãng không thể trát tường, nhưng kiến thức lý thuyết vẫn coi như đầy đủ. Hắn có chỗ không nào ổn, lập tức nghe thấy nàng kêu oai oái trong lòng. Cái này không được cái kia không được, hắn nghe qua loa, thỉnh thoảng dựa theo vẻ mặt của nàng mà điều chỉnh chút ít, cuối cùng cũng được thỏa mãn một phen. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thái tử từ nhỏ luyện võ, tuyệt đối không phải là những chiêu thức hoa mỹ của đám công tử nhà quyền quý ở kinh thành, mà là những trận đối đầu đao thật kiếm thật trên chiến trường.

「Thực ra ta nghĩ một chút đấy.」

Người đàn ông mặt không biểu cảm ném tấm chăn đệm dính bẩn vào lò sưởi đốt đi.

Đôi môi mỏng của người đàn ông áp xuống, chậm rãi c*n m*t dọc theo đôi môi mềm mại ẩm ướt, khiến nàng khẽ run rẩy, đầu óc mấy lần ngơ ngác trống rỗng.

Hai cung nữ nhẹ tay nhẹ chân đi vào thu dọn, không ai dám hỏi tấm chăn gấm vàng mới trải hôm nay sao lại cháy thành tro.

“Điện hạ, vừa rồi ta chỉ là nói đùa cho Yến ma ma vui thôi. Bà ấy mong ngài có tiểu điện hạ đến nỗi mỏi mắt trông chờ rồi, bản thân ta không có ý đó.”

Thái tử xoay người ra cửa, Vân Quỳ vội vàng thu dọn đồ đạc đi theo.

Người đàn ông làm như không nghe thấy, vẻ mặt tự nhiên.

Hắn không lộ vẻ gì thu hồi ánh mắt, “Ma ma không cần lo lắng, cô đã có chủ ý.”

Thái tử tắm rửa xong, Tào Nguyên Lộc âm thầm dâng lên những thứ đã tìm được.

Quan trọng hơn là cái rương thoại bản mua về đặt trên thư án của Thái tử thật sự chướng mắt, nhưng đặt ở noãn các của nàng thì vừa vặn thích hợp.

Vân Quỳ đi theo Thái tử ra cửa, luôn cảm thấy sắc mặt hắn có vẻ hơi khó coi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cần phải minh oan cho mình.

Yết hầu Thái tử khẽ động: “Mấy câu khẩu quyết của ngươi, chẳng phải còn có vài câu chưa dùng đến sao?”

Vân Quỳ nhìn thấy “tiểu điện hạ” ẩn hiện dưới lớp áo ngủ, đang nghi ngờ mình có nhìn nhầm không, eo bỗng nhiên thắt lại, khi phản ứng kịp, người đã bị hắn bế ngang lên.

Tính tình điện hạ nhà bà ấy, bao nhiêu năm nay bà ấy đều nhìn rõ. Cho dù là tiêu thư khuê tú tài đức vẹn toàn, hay tiểu thư khuê các dịu dàng thông minh, chưa từng có ai thực sự được hắn để vào lòng. Nếu là người hắn không thích, dù gia thế có tốt đến đâu, dù ai khổ tâm khuyên nhủ, hắn cũng hoàn toàn không để tâm.

Nhưng làm sao có thể chứ, trên đời này dung mạo giống nhau quá nhiều, những người không hề có quan hệ huyết thống, sao lại có thể có sự liên hệ về huyết mạch?

Nhưng khi ý thức nàng từ từ hồi phục, quay đầu lại cẩn thận suy ngẫm câu nói vừa rồi của hắn. Nàng như bị gió lạnh thổi thấu óc, lập tức tỉnh táo lại.

Vân Quỳ vô cùng nghi ngờ, sợ là người này có công năng đọc được suy nghĩ, sao lần nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư của nàng.

Mơ mơ màng màng, nghe thấy hắn nói: “Vị thôn dân này, có muốn nếm thử mùi vị nước giếng làng ngươi không?”

Tào Nguyên Lộc cười gượng gạo, “Trước đây Vân Quỳ cô nương dùng cái này để đút thuốc cho ngài, chính là cái bao cao su ruột dê này.”

Nàng không nói câu này, tâm tư cũng đã rõ ràng.

Thái tử bất đắc dĩ nói: “Sẽ không đâu.”

Vân Quỳ xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Hắn ngắn gọn đáp một tiếng “Ừ”, vẻ mặt rất nhanh khôi phục như thường.

Đúng là đáng mừng, quá trình đào giếng tuy rằng kèm theo sự vội vàng và đau đớn, nhưng cũng có rất nhiều kh*** c*m khó diễn tả.

Thái tử im lặng không nói, ánh mắt vô thức liếc nhìn Vân Quỳ, nha đầu vô tư kia vẫn còn đang lén lút soi gương chỉnh trang lại búi tóc.

Tuy nhiên vừa niệm được hai câu, hô hấp của người đàn ông đột nhiên trầm xuống, cắn một cái vào nơi kín đáo của nàng, đau đến nỗi Vân Quỳ không nhịn được co chân lại.

Huống chi Thái tử điện hạ đã không còn giấu giếm như trước, nghĩ đến chắc là tập mãi thành quen, hoặc là có lẽ ngày thường ôm ôm hôn hôn ít nhiều cũng nảy sinh cảm tình. Thỉnh thoảng nàng động tay động chân, hắn cũng không còn động một tí là nổi giận nữa.

Thái tử khẽ gật đầu, “Thân thể ma ma vẫn khỏe chứ?”

Còn nữa, ngay cả việc nàng đến học chải đầu cũng không yên tâm, phải đi đường vòng đến đón người.

Thật ra đâu phải là đến thăm bà lão này chứ?

Yến ma ma coi như đó là lời hứa của hắn, “Điện hạ vừa ý tiểu thư nào chưa?”

Vân Quỳ xem trọng một vài tư thế đơn giản, không cần nàng tốn quá nhiều sức lực, hoặc thân thể vặn vẹo thành những động tác nhìn thôi đã thấy khó nhọc, cũng có thể khiến thể xác và linh hồn vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

「Nằm ngửa, co chân giơ cao, đặt lên vai, *m h* mở rộng, tám nông hai sâu…」

Nàng chăm chú nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng mặc niệm: 「Ngài to vô địch.」

Thái tử tiến lên đỡ bà ấy dậy, “Ma ma miễn lễ.”

Một ngọn trường thương như giao long xuất hải, vung lên uy mãnh như hổ, mỗi chiêu mỗi thức đều mang theo sức nặng ngàn cân, rẽ sóng chém gió, khai thiên lập địa, mồ hôi rơi thành mưa, sảng khoải ngập tràn.

Nàng nắm chặt tấm nệm dưới tay, cảm nhận được hơi thở nóng rực của người đàn ông rơi trên ngực, để lại dấu ấn của hắn. Nàng sợ ngứa nên khó chịu, nhưng lại bị hắn gắt gao giữ chặt dưới thân, không thể động đậy.

Cảm giác thật khó tả, nàng giống như một cái giếng, bị người ta đào mãi đào mãi, cuối cùng đào được nguồn nước trong lành ở dưới lòng đất.

「”Ừ” là ý gì? Tối nay rốt cuộc là thử hay không thử chứ!」

Sao hắn biết nàng đang nghĩ gì!

Vân Quỳ không tin tà, lại nghĩ trong lòng: 「Lừa ngài đấy, ngài nhỏ, ngài nhỏ nhất!」

Sau khi dùng bữa và rửa mặt xong, Vân Quỳ trở về noãn các ở Thừa Quang Điện.

Thái tử nhớ đến cái bao cao su ruột dê bị nàng dùng để đút thuốc, vẻ mặt phức tạp dời mắt đi, “Cứ để đó đi.”

Cảm giác ấm nóng đột ngột truyền đến, kí.ch thí.ch toàn thân nàng run rẩy. Không biết hắn bôi thứ gì mà nàng cảm thấy mình như đang nằm trên giường nước, như một cánh hoa mỏng manh chìm nổi.

Chương 54: Chương 54

Vân Quỳ cong khóe môi, ngước mắt nhìn hắn, “Thương thế của điện hạ hồi phục rất nhanh, xem ra có thể tự do hành động tự nhiên rồi.”

Vân Quỳ thậm chí còn cảm thấy, có phải Thái tử điện hạ đã từng thỉnh giáo Thẩm đại nhân không? Nàng có thể cảm nhận được sự xao động và khát vọng cố kìm nén kia, nhưng hiếm khi thấy hắn kiên nhẫn như vậy, hôn, vu.ốt ve, mỗi lần chạm vào đều khiến nàng run rẩy sâu sắc.

Điện hạ nhà bà ấy là người đáng sợ nhường nào, ngay cả mấy vị công chúa của Thuần Minh Đế, thiên kim của các thượng thư các lão, khi gặp hắn cũng đều cung kính sợ sệt. Duy chỉ có cung nữ thị tẩm này, nhìn thì có vẻ rụt rè nhút nhát, nhưng thực ra lần nào nhắc đến điện hạ không phải là đểu tươi cười rạng rỡ, e ấp ngượng ngùng sao?

Chậm rãi tìm lại ý thức, nàng lại bắt đầu nhớ tới những động tác vừa rồi, sợ lát nữa trong đầu trống rỗng, không nhớ được gì.

Thực ra mấy ngày nay nàng đã lén lật xem rất nhiều lần, trong kỳ kinh nguyệt luôn có một loại xao động khó tả, dường như so với ngày thường càng tham luyến thân thể Thái tử điện hạ hơn. Nhưng nàng biết rõ đang có kinh nguyệt không thể tùy tiện trêu chọc, nên chỉ có thể xem bảo vật để an ủi.

Yến ma ma nhớ lại năm xưa tiên đế và Huệ Cung Hoàng hậu cũng là đôi uyên ương tình thâm. Chỉ cần ở Càn Thanh Cung, mỗi ngày tiên đế thay y phục, búi tóc, Huệ Cung hoàng hậu đều không nhờ người khác. Dù tiên đế bận rộn công vụ đến đâu, mỗi ngày sẽ đến dùng bữa với Hoàng hậu. Mỗi lần chinh chiến trở về, thậm chí còn chưa kịp cởi áo giáp, đã phải lập tức đi gặp Hoàng hậu…

Vân Quỳ nước mắt đầy mặt, má đỏ bừng, vùi sâu đầu vào trong chăn.

Thái tử bị câu “tiểu điện hạ” của nàng kéo về mạch suy nghĩ, lúc này mới phát hiện “tiểu điện hạ” trong miệng nàng là tiểu điện hạ thật, chứ không phải… Tiên hiền nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, quả nhiên không phải là không có lý.

Nếu không biết nàng tuổi thơ bất hạnh, ở trong cung sáu bảy năm, dung mạo tươi tắn, da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa này, đâu phải là mỹ nhân mà gia đình dân thường có thể sinh ra?

Nàng vô thức nếm thử ngón tay hắn, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, dù sao bản thân nàng cũng đã tốn không ít tâm lực, cảm thấy nước giếng kia rất ngọt ngào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 54: Chương 54