Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51
“Chị muốn đợi một lát, em sợ thì đi trước đi, không thì đợi chị ở ngoài cửa.”
Tô Hàm đi vào, không khí trong căn phòng này rất tệ, đầu thu đã treo rèm cửa màu đen dày, mùi hương khói pha lẫn với mùi thuốc bắc cùng một thứ mùi không biết là gì nữa, ngửi vào khiến người ta choáng váng.
“Bà đồng! Tiểu Nha! Mau đi gọi người, bà đồng ngất rồi!
Tô Nguyên, cháu và chị cháu ra ngoài trước đi!”
“Bà đồng sẽ không sao chứ? Bà ấy trông đáng sợ quá.”
Đúng lúc này, cô bé đẩy cửa bước vào, vén tấm vải đen dày lên nhìn vào: “Bà đồng, có một người tên Tô Hàm nói muốn gặp bà, bảo là chị gái của cô gái này.”
Ông ra lệnh đuổi khách, Tô Hàm cũng biết lúc này không thể làm gì, đành dẫn Tô Nguyên ra ngoài. Tiểu Nha chạy ra ngoài gọi người, Tô Hàm thấy rất nhanh đã có người chạy vào nhà bà đồng, Tô Nguyên hơi lo lắng: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng cô không biểu hiện gì trên mặt, Tô Nguyên phá vỡ sự yên tĩnh này, cô ấy vui vẻ tiến tới nắm tay Tô Hàm: “Chị đến đây làm gì? Có phải đến đón em không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con lại đây, lại đây cho ta xem nào--” Bà đồng lại đẩy tay trưởng làng Dương Sơn ra, kiên trì đưa tay về phía Tô Nguyên.
Chương 51
Bà đồng khàn giọng hít sâu một hơi rồi rụt tay lại: “Cho cô ta vào đi.” Bà phải xem, xem cho kỹ, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Tô Nguyên hơi thất vọng: “Ồ, chưa, bà đồng bảo muốn gặp em, còn chưa nói chuyện chính.”
“Vậy em đợi chị ở đây vậy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô nhìn bà đồng, bà đồng cũng nhìn cô, ánh mắt đó không thể gọi là thân thiện, thậm chí không thể gọi là ánh mắt nhìn người sống.
Trưởng làng Dương Sơn thì đã quen rồi, nhỏ giọng giải thích:
“Đây là bà đồng đang vận công, các cháu đợi một lát, đừng giục.”
Bây giờ đột nhiên vận công, cũng không thắp hương, cầu nguyện trong phòng tĩnh tâm, chẳng chuẩn bị gì cả, cứ thế ngồi trong phòng khách vận công? Trưởng làng Dương Sơn không khỏi lo lắng trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chị gái tôi đến sao?” Tô Nguyên mừng rỡ.
“Vậy em nói chuyện chính của em trước, chị đợi một lát.”
Cô cảm thấy ánh mắt của bà đồng như muốn lột da lột thịt cô ra, điều này khiến cô rất khó chịu, mồ hôi sau lưng túa ra.
Nhưng bà rõ ràng vẫn sống, nhãn cầu chuyển động, nhìn Tô Hàm hai giây, rồi mí mắt lật lên ngất đi.
Có bà đồng, thôn Dương Sơn của họ mới có thể sống sót, bà không thể xảy ra chuyện được.
“Bà đồng, bà tìm cháu có chuyện gì?”
Bà đồng vẫn nhìn Tô Hàm, miệng lẩm bẩm, nhãn cầu chuyển động điên cuồng, đôi mắt đục ngầu trở nên đen kịt, kết hợp với hơi thở kỳ quái của bà khiến Tô Nguyên dựng tóc gáy, nắm chặt cánh tay Tô Hàm.
Trưởng làng Dương Sơn đỡ bà đồng, bế bà vào phòng đặt lên giường.
Nhìn bà đồng, Tô Hàm đột nhiên không sợ nữa, tự tìm một cái ghế ngồi xuống.
Bà đồng hét lớn một tiếng, mắt mở to hơn, Tô Hàm thấy màu đen trong mắt bà như nước rút đi, sắc mặt trở nên xanh xao, lúc này trông giống như người c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Nguyên nhìn về phía bà đồng nhưng thấy mắt bà đồng cứ nhìn chằm chằm chị gái, cô ấy không khỏi sợ hãi, thêm vào đó không khí trong này u ám, mùi lại khó ngửi, cô ấy không muốn ở lại đây nữa, vì thế đành lấy hết can đảm hỏi:
Tô Nguyên nào từng thấy trận thế này, cô ấy không tin vào ma quỷ, chỉ là không chịu nổi cha mẹ bên tai lải nhải nói bà đồng thần bí lợi hại thế nào, kết quả bà đồng này quá đáng sợ rồi! Y hệt mụ phù thủy già trong phim, cô ấy không nhịn được lùi lại hai bước.
Cô vừa động đậy, mắt bà đồng cũng theo cô mà động, cánh tay Tô Nguyên nổi da gà, cô ấy xoa xoa cánh tay lại gần Tô Hàm: “Chị, hay là chúng ta đi trước đi?”
“Chị cũng có chuyện muốn hỏi bà đồng, còn em? Em nói xong chuyện của mình chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.