Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Nấu cháo tôi ăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Nấu cháo tôi ăn


“Đến đó làm gì?”

Tần Hoạ nói đến đây, đúng lúc Giang Cảnh Sơ vừa bước một chân vào ghế sau của chiếc Cullinan, quay đầu lại nhìn người suýt nữa thì đ.â.m sầm vào lưng mình.

Tần Hoạ nhìn thẳng phía trước, không thèm quay đầu: “Không dám.”

Một cảm giác bồi hồi, vừa thân thuộc vừa xa cách, từ từ lan ra khắp tứ chi.

Xuống xe, Tần Hoạ đứng trước cửa không nhúc nhích.

“Sao có thể!”

Còn Giang Cảnh Sơ thì đi thẳng lên lầu, vào phòng tắm trong phòng ngủ chính để tắm rửa.

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ bật cười, đầu lưỡi gắt gao đẩy vào răng hàm dưới, khẽ nghiến.

Giang Cảnh Sơ đi trước lên bậc thềm, ấn vân tay mở cửa.

Nghĩ có người giúp việc đến bổ sung thường xuyên nên không để tâm, lại lấy thêm vài nguyên liệu cần dùng để nấu cháo, buộc tạp dề vào rồi bắt đầu bận rộn.

Tần Hoạ cúi đầu, lặng lẽ rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm áp của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Cảnh Sơ hơi nhướn mày: “Gì cũng được à?”

Giang Cảnh Sơ liếc thấy động tác nhỏ đó, đầu ngón tay khẽ gõ lên đùi: “Nếu không tiện thì thôi, tôi về nghỉ ngơi một chút, chờ sức khỏe khá hơn rồi mời em đến bàn tiếp chuyện YJ.”

Khóe môi Tần Hoạ giật giật, lặng lẽ trợn mắt, trong lòng thì thầm: Tay nghề của cô thì có hơn gì đâu…

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Giang Cảnh Sơ ghét nhất là cô cứ nhắc đến YJ suốt, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái.

Nhìn gương mặt anh gần trong gang tấc, cô sững người trong chốc lát, rồi bất giác chột dạ.

“Giang tổng muốn ăn gì?”

Một người đứng trên bậc, một người dưới bậc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh khẽ cười ra tiếng, ánh mắt cong lên mang theo chút đào hoa mê hoặc: “Không phải em nói, muốn ăn gì cũng được sao? Gần đây dạ dày tôi không tốt, chỉ muốn ăn cháo đơn giản.”

Giang Cảnh Sơ suýt nữa thì nghiêng người ngã, bật cười khẽ, kéo vạt áo vest đang bị cô ngồi đè, nhẹ nhàng phủi một cái.

“Sao lại không thể?”

“Tôi đói rồi. Vì em đột nhiên bỏ chạy nên đến một miếng bánh tôi cũng chưa ăn, nên… không còn sức để nói chuyện.”

Giang Cảnh Sơ quay sang nhìn Tần Hoạ: “Nói đi, em muốn mời tôi ăn gì?”

Trong lòng Giang Cảnh Sơ thầm cười, không dám mà dám ghê.

Tần Hoạ cau mày: “Vậy anh có ý gì?”

Tần Hoạ lập tức giật mình phản xạ khi nghe ba chữ “Kinh Hòa Loan”.

Khi ngang qua phòng khách, cô liếc nhìn cách bài trí vẫn y như năm năm trước, chỉ là thiếu đi nhiều dấu vết của cuộc sống khiến không gian bỗng chốc trở nên trống trải.

“Trong chuyện tình cảm của tôi… chưa bao giờ tồn tại hai chữ ‘tiểu tam’.”

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ tự biết về khoản ăn uống thì chắc chắn không sánh nổi với người đàn ông bên cạnh vốn nổi tiếng kén chọn và sành ăn.

Huống chi đã là người mời thì tất nhiên phải theo ý khách.

Hiểu lầm đó là do chính cô đích thân tạo ra, đưa cho anh xem. Nên dù bây giờ anh hận, hay oán trách cô cũng chỉ có thể im lặng gánh chịu.

Tần Hoạ đứng chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn là người đầu hàng, bước về phía anh.

Giang Cảnh Sơ chậm rãi rút chân còn lại vào xe, ánh mắt hơi nhướng lên rơi nhẹ trên người cô.

Cô lại đá trái bóng về phía anh.

Giang Cảnh Sơ vẫn bình thản: “Không thì sao? Em thấy tôi giống người biết nấu ăn à?”

Nghe Tần Hoạ tự trêu mình là “tiểu tam”, lòng Giang Cảnh Sơ bỗng có chút không vui.

Anh đưa tay ra hiệu cho tài xế lái xe.

Thì ra là muốn ăn cháo.

Nào ngờ, anh chỉ chậm rãi nhìn tài xế, thản nhiên thốt ra mấy chữ: “Vậy thì đến Kinh Hòa Loan.”

Tần Hoạ lập tức phản bác, ánh mắt hoảng loạn tránh né.

“Cô Kỷ nói đưa tôi vào tìm anh, tôi tưởng chỉ là một buổi tiệc doanh nhân bình thường, sau mới biết là tiệc mừng thọ của ba vị hôn thê tương lai anh.”

Đôi mắt hạnh mở to đầy ngạc nhiên, Tần Hoạ nghiêng đầu nhìn anh như thể không thể tin nổi: “Ý anh là, muốn tôi nấu sao?”

Chiếc xe Cullinan màu đen lao đi trong đêm như một chiếc bóng mờ, đưa hai người đến Kinh Hòa Loan.

Cô cứ nghĩ với khẩu vị của Giang Cảnh Sơ, những nhà hàng bình dân chắc chắn không lọt nổi mắt xanh anh.

Cô tiện tay lấy một hộp tôm tươi, nhìn thấy ngày mua là hai ngày trước.

Thân hình cao lớn vòng qua cô, đi thẳng ra ngoài.

Khi đó, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ sống ở nơi này, sống hơn một nghìn ngày đêm bên anh, với tư cách là nữ chủ nhân.

Tần Hoạ mở tủ lạnh, ngạc nhiên khi thấy thực phẩm bên trong rất đầy đủ.

“Làm ơn nhanh chút, tôi đói đến không chịu nổi rồi.”

Giang Cảnh Sơ tặc lưỡi: “Em không phải đang rất muốn giải quyết chuyện của YJ à? Giờ là lúc thể hiện thành ý đấy.”

Lần này lại đổi thành Tần Hoạ rượt theo Giang Cảnh Sơ.

Một điếu thuốc tàn, anh vẩy nhẹ rơi vào thùng rác gần đó, phả ra làn khói cuối cùng, xoay người bước vào phòng khách.

Bước chân anh bất giác nhẹ hẳn, sợ tiếng động phá vỡ khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi này.

Chữ “làm” được anh cố tình nhấn mạnh, khiến Tần Hoạ lập tức nhớ về những ký ức ngọt ngào xen lẫn ám muội từng diễn ra trong căn biệt thự ấy giữa hai người.

Anh mở tủ giày, lấy ra một đôi dép nữ mới tinh đặt bên chân cô.

“Tôi đụng phải phu nhân Lưu bên trong. Anh còn nhớ lần trước mình giả làm người yêu trên núi Dương Minh không? Tôi nghĩ hôm nay chị ấy chắc coi tôi là tiểu tam đến phá bữa tiệc rồi.”

Nói xong, không chờ Giang Cảnh Sơ mời lên xe, cô đã tự tiện ngồi vào trong, còn ngang nhiên chen sát, đẩy anh sang một bên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Em đang thể hiện sự bất mãn với tôi sao?”

Giang Cảnh Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cô, rõ ràng ban nãy thấy đôi mắt ấy đỏ hoe như vừa khóc, vậy mà giờ lại không thấy chút dấu vết nào.

Ánh mắt mang theo ý trêu đùa lặng lẽ quan sát cô: “Em cho rằng tôi muốn đến đó để làm gì?”

Đây là khu biệt thự cao cấp bậc nhất Bắc Thành.

Anh tựa đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt giả vờ chợp mắt, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Thật ra, ngay cả bản thân cô cũng không hiểu rõ lúc đó mình nghĩ gì. Chỉ biết rằng vào khoảnh khắc ấy, cô bất chợt chỉ muốn thoát khỏi nơi đó.

Tần Hoạ biết anh đang cố tình lảng tránh, chơi trò câu giờ với cô nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Cô mím môi suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Được thôi. Dù gì tôi cũng còn nợ Giang tổng ba bữa cơm. Đi, tôi mời anh ăn, mình vừa ăn vừa nói.”

Tần Hoạ nhất thời nghẹn lời: “Ăn cháo thì đến tiệm cháo là được, đến đó làm gì?”

Giang Cảnh Sơ khẽ cười lạnh một tiếng.

“Đúng, tôi đã nói câu đó. Nhưng tôi đâu có nói là sẽ không nói chuyện với em.”

Ánh mắt giao nhau, như một cuộc đối đầu lặng lẽ.

“Giang Cảnh Sơ, anh đang cố tình đùa giỡn tôi đúng không? Chính miệng anh nói, chỉ cần tôi quay về, anh sẽ tha cho YJ. Bây giờ tôi đã về rồi, anh dựa vào cái gì mà…”

Vì Ôn Lễ, cô thật sự rất có lòng không tiếc hạ thấp bản thân đến mức này.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, trừng mắt lườm Giang Cảnh Sơ không lời.

Cửa “cạch” một tiếng bật mở nhưng anh không vào, chỉ ngoái đầu lại nhìn cô.

Chương 40: Nấu cháo tôi ăn

Im lặng mấy giây, sau khi cơn chua xót trong lòng dần dịu lại, bàn tay đang siết chặt của cô cũng buông lỏng.

Giang Cảnh Sơ cũng nhanh chóng nhận ra phản ứng quá khích của Tần Hoạ.

Tim Tần Hoạ chợt thắt lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bản năng mách bảo cô Giang Cảnh Sơ đang bóng gió chuyện năm xưa giữa cô và Ôn Lễ.

Cô hoảng hốt cũng không có gì lạ bởi nơi đó chính là chốn xưa cô và Giang Cảnh Sơ từng sống cùng nhau.

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Cũng là lần đầu tiên, cô cảm nhận được rõ ràng khoảng cách mênh m.ô.n.g giữa cô và anh như hai dải ngân hà chẳng thể chạm vào nhau.

Tài xế cầm vô lăng, quay đầu hỏi: “Giang tổng, giờ ta đi đâu?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Giang Cảnh Sơ thấy cô bước đến, mới xoay người đi vào, hai bàn tay siết chặt khẽ buông lỏng.

“Vậy nên, em bỏ chạy là vì cái này sao? Tôi còn tưởng em thấy anh với Kỷ Tĩnh Nhã đứng cạnh nhau nên thấy khó chịu cơ đấy.”

Tần Hoạ lập tức mềm giọng: “Không có gì là không tiện cả, tôi chỉ đang nghĩ xem ở đó có nguyên liệu nấu ăn không. Nếu không thì nên bảo người chuẩn bị sẵn, tôi đến là có thể nấu ngay.”

Tần Hoạ không ngờ Giang Cảnh Sơ lại đuổi theo.

Tần Hoạ còn nhớ lần đầu Giang Cảnh Sơ đưa cô đến đây, cô đã hoàn toàn choáng ngợp trước sự xa hoa phi thực tế của căn biệt thự.

“Không thể nói.”

Không thể nói?

Lúc bước xuống lầu, anh đã ngửi thấy mùi cháo thơm thoảng trong không khí, bóng dáng bận rộn thấp thoáng trong bếp khiến anh như thấy lại khung cảnh của năm năm về trước.

“Ai… ai bỏ chạy chứ?”

Anh cứ đứng lặng trong phòng khách nhìn Tần Hoạ rất lâu, cố kìm nén khao khát được đến gần cô, khẽ cắn đầu điếu thuốc, bước ra ban công châm lửa.

Tàn thuốc lập lòe, phản chiếu tâm trạng hỗn loạn đang thiêu đốt trong lòng người.

Tần Hoạ thay dép, tiện tay đặt túi ở tủ giày rồi đi thẳng vào bếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tần Hoạ nhớ lại số tiền còn lại trong ví mình, dè dặt: “Nhưng nói trước, đắt quá thì tôi trả không nổi đâu đấy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Nấu cháo tôi ăn