Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30: Sách sư phụ để lại cho cậu, cậu chẳng thèm đọc chút nào

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Sách sư phụ để lại cho cậu, cậu chẳng thèm đọc chút nào


Chương 30: Sách sư phụ để lại cho cậu, cậu chẳng thèm đọc chút nào

Nếu không, Tô Nhiễm có lẽ còn tệ hơn bây giờ.

"Chính vì cậu tặng chiếc đồng hồ đó, mọi người đều nghĩ hai người có quan hệ, đây cũng không thể trách chúng tôi được."

Hình Tử Văn khẽ cười, đột nhiên đập bàn một cái, "Suýt nữa bị cậu đánh lạc hướng rồi, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, sao cậu lại có ác cảm lớn với Tô Nhiễm vậy?"

Rồi bắt đầu bằng một câu kinh điển.

Trình độ của cô, thật ra, rất tạp.

"Người cứu tôi là sư phụ của cậu, không liên quan gì đến cậu."

"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi có ác cảm gì với cô ấy đâu?"

Mùi mồ hôi, mùi t.h.u.ố.c lá xộc lên mũi.

"Với trình độ của cậu, làm sao nhìn ra thứ sâu xa như vậy?"

Mộng Vân Thường

"Trình độ của cậu, xem những thứ này, nhiều nhất là xem được nửa tiếng gần nhất, vượt quá là không chính xác."

"Sư phụ giỏi là chuyện của sư phụ, bà ấy ở nhà được bao lâu?"

Sợ cô hiểu được sao?

Hả???

Tô Nhiễm lớn lên đến giờ, đều được thả rông trong đạo quán.

"Đó không phải là chiếc đồng hồ cậu thích nhất sao?"

"Theo tôi biết, Tô Nhiễm không phải người như vậy, nếu cậu thật sự từ chối, nói rõ ràng, cô ấy sẽ không quấy rầy cậu đâu."

"Thôi đi, cậu bế tôi? Lúc tôi sinh ra, cậu còn bị nhốt trong tháp không ra được."

Lần này cảm giác đúng là đúng rồi, nhưng vẫn không thể ghép những chữ này với thứ trong cuốn sổ tay.

Nhân giấy không biết nói, cứ chỉ chỉ trỏ trỏ, Tô Nhiễm cũng hiểu được.

Thật ra, những gì Tô Nhiễm học đều dựa vào cuốn bí kíp tổng hợp mà sư phụ ném cho cô.

"Cậu giỏi, vậy nói xem tại sao?"

"Tôi muốn học, cũng không có người dạy!"

Nếu nói đến thứ khác thì thôi, chiếc đồng hồ này đối với Thẩm Tịch Nhượng, ý nghĩa không chỉ nằm ở giá trị.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh

Chuyện này thật khó nói, Thẩm Tịch Nhượng cũng không biết lúc đó tại sao mình lại hào hứng đến mức tháo chiếc đồng hồ đó đưa cho Tô Nhiễm.

Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

"Tôi còn chưa chê cậu, cậu đã bắt đầu chê tôi rồi."

Có lẽ đoán được suy nghĩ của Tô Nhiễm, dù là một nhân giấy, nhưng lại như thể hiện ra vẻ mặt chế giễu.

"Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, so với vụ án, chẳng đáng là bao."

Quan trọng nhất, trong phòng điều tra hình sự không có mấy cô gái, toàn là đám đàn ông, cả phòng đều bốc mùi.

Trong chiếc túi nhỏ đeo bên hông, tiểu nhân giấy lục cục chạy ra.

"Cũng tại tôi gặp nhầm người? Sao lại gặp phải cậu chứ?"

Nhờ các sư thúc tốt bụng giúp đỡ, cô mới có thể sống đến ngày nay.

"Một chiếc đồng hồ đổi lấy chút yên tĩnh, không tốt sao?"

Thẩm Tịch Nhượng bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy bực bội, "Nếu tôi không đưa, cô ấy sẽ tiếp tục quấy rầy, cả ngày tôi đừng mong yên ổn."

"Sách sư phụ để lại cho cậu, cậu chẳng thèm đọc chút nào, nếu cậu đọc vài trang, cũng không đến nỗi như bây giờ, bị người ta lừa gạt."

Bởi vì trước khi rời đi, sư phụ đã nói với cô, rồi đơn phương cắt đứt mọi liên lạc giữa hai người.

"Vậy, nếu không thích, sao lúc đó lại đưa đồng hồ cho cô ấy?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mười mấy năm rồi, thời gian bà ấy ở nhà thậm chí còn không đến một tháng!"

Thẩm Tịch Nhượng là người kỹ tính, căn phòng làm việc bừa bộn của phòng điều tra hình sự rõ ràng không có chỗ cho anh đứng.

"Sao tôi lại gặp phải cậu chứ? Sư phụ cậu giỏi như vậy, sao cậu không học được một chút gì của bà ấy?"

Nghe vậy, tiểu nhân giấy đâu chịu bị nói là vô dụng, lập tức chống nạnh, bay lên đống sách, ngang tầm mắt Tô Nhiễm.

Nhìn mãi, mắt cô đã hoa lên.

Tô Nhiễm nhíu mày, "Lão già cậu nói, có phải là người mặc đồ đen kia không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi tâm trạng nặng nề, nên lướt điện thoại, nhưng vừa mở màn hình đã bị một cú sốc.

Tô Nhiễm muốn tìm cũng không thể.

Chữ trên bìa sách cô đã quên mất rồi, đại khái là như vậy.

Tuy nhiên, Hình Tử Văn hoàn toàn không tin.

Khiến Tô Nhiễm luôn cảm thấy, sư phụ chê cô quá đần, nên tức giận bỏ cô mà đi.

Sư phụ có quá tự tin vào trình độ của cô không?

"Nhưng bên họ có một lão già, cậu đánh không lại hắn, nên không nhìn ra cũng bình thường."

"Hai ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng chê nhau."

"Tôi thấy cô ấy khá thích cậu đấy."

Vậy tại sao sư phụ lại để lại thứ như vậy cho cô?

"Tôi còn chưa nói cậu chẳng có tác dụng gì, cậu đã chê tôi rồi."

"Hồi cậu còn nhỏ tôi đã bế cậu rồi, giờ lại nói chuyện với tôi như vậy, thật đau lòng quá."

Tô Nhiễm nhìn thông báo màu đỏ chói mắt trên điện thoại, ngẩn người một lúc.

Thẩm Tịch Nhượng biện minh, "Nếu cậu không có việc gì, tôi đi trước đây, mùi t.h.u.ố.c lá ở đây nồng quá."

Điều này khiến cô tuy học nhiều, nhưng không tinh.

"Tiêu Dã c.h.ế.t rồi?"

"Chỗ tôi dù khó ngửi đến đâu, cũng không bằng mùi formalin và nước khử trùng trong pháp y của cậu đâu."

Hình Tử Văn nhìn anh, chân mày nhíu chặt.

——

"Làm sao được? Tên đó trình độ còn tệ hơn cậu, làm sao điều khiển được thứ phức tạp như vậy?"

"Đó là chuyện của cô ấy, không liên quan đến tôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm

Thẩm Tịch Nhượng lạnh lùng nói, "Đừng đùa kiểu này nữa."

Nó là một tờ giấy, làm sao khóc được, chỉ có thể giả vờ lau nước mắt.

Sao Tiêu Dã lại c·h·ế·t? Cô từng gặp người này, cũng không thấy người này có dấu hiệu gì về huyết quang chi tai.

Sư phụ bà già được yên tĩnh, nhưng lại để lại cho cô một vấn đề lớn như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Nếu không phải sư phụ cứu cậu, cậu đã c.h.ế.t rồi, làm sao có thời gian ở đây mặc cả với tôi?"

Đúng là người biết thời thế mới là anh hùng, Tô Nhiễm quyết định buông xuôi.

"Chính vì sự nuông chiều của cậu, mới dẫn đến tình huống hiện tại."

Cô học trăm nhà lớn lên, trước học sư thúc này một chút, sau học sư thúc kia một chút.

Không trách người cha được gọi là kia lại dễ dàng trả lại thứ này cho cô, hóa ra ông ta cũng nghĩ rằng Tô Nhiễm không thể giải mã được.

Tiểu nhân giấy lắc đầu lia lịa, "Số tôi khổ quá."

"Lần trước ở bệnh viện, cậu nói xem cậu tìm được manh mối gì? Cuối cùng chẳng phải tôi tự mình ra tay sao?"

Tô Nhiễm không tức giận, còn trò chuyện với tiểu nhân giấy.

Đáng tiếc là sư phụ cô đã lên trời tiếp tục "lừa đảo", trước khi đi còn dặn cô đừng làm phiền bà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Sách sư phụ để lại cho cậu, cậu chẳng thèm đọc chút nào