Sát Thủ Của Mùi Hương
Ngạn Nhi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 64: Phá hủy kho chứa hàng
Dứt lời hắn nghoảnh lưng đi ra rồi đóng sầm cửa lại, hai cô người hầu đứng gần đó cũng bật sợ hãi rồi tiến tới đỡ lấy Tinh Nhiên, một cô người hầu nói khẽ:
"Ngươi là định đang muốn phá hủy kho chứa hàng của Diệp phái bang phía trước?"
"Đúng vậy đấy, chủ nhân đã g·i·ế·t rất nhiều nữ hầu rồi, vì thế cô không phải là ngoại lệ đâu, nếu muốn sống lâu thì tốt nhất nên học cách làm vừa lòng ngài ấy đi"
"Cô nói ít thôi, nếu chủ nhân vẫn chưa thấy Tinh Nhiên tiểu thư ra thì ngài ấy sẽ lại vào đây đó"
"Đừng nói đạo lí với ta vì ta và ngươi đều như nhau thôi, đều là những kẻ vì tiền và danh lợi có thể làm mọi thứ với người khác"
"Nếu đã như như đúng kế hoạch của ngươi rồi, vậy thì bây giờ tính đến chuyện của ta đi chứ hả?"
Cô vẫn bất động, mấy cô người hầu đó bật run nhìn nhau xì xào nói:
"Sao anh không để tôi c·h·ế·t đi, sao lại cứu tôi chứ?"
Nghe sự xúc phạm ấy, hắn tức giận đẩy mạnh người cô ra phía sau khiến cô ngã xuống bể bơi trong sự chứng kiến của mấy cô nữ hầu đứng gần đó.
"Ngươi cứ nhắc đến cô gái đó mãi, thật khiến ta cảm thấy khó chịu đó"
( Sao người phụ nữ kia vẫn chưa ra?)
Cô nhanh chóng lao người chạy đến cánh cửa đang mở trước mặt thì đúng lúc Tống Lục Tài cũng vừa bước vào khiến cô đụng trúng hắn mà bật ngã người ra sàn. Tống Lục Tài vẫn nét mặt cau có nghiêng đầu vênh mặt nhẹ rồi lên tiếng:
"Đúng vậy, phía trước con sông này đang chảy là một kho chứa rất nhiều lượng hàng lớn của Diệp phái bang, để phá hủy số hàng đó ta đành phải đặt quả bom này ở đây và tạo ra một trận lũ lụt lớn, khi ấy nước sông sẽ tràn vào kho chứa hàng và mọi thứ sẽ bị hư hỏng"
Không quan tâm mấy lời đó, Tống Lục Tài đứng phắt dậy nhìn mấy cô nữ hầu xung quanh quát lớn:
A Lạc lùi người về sau một bước, anh vẫn chỉa s·ú·n·g vào hắn khiến hắn khó mà tránh được, sau đó anh bật cười khúc khích nói:
"S·ú·n·g? Ngươi muốn làm gì?"
Tống Lục Tài vẫn trơ xác đứng phía trên nhìn cô chới với trong tình trạng đuối nước, hắn vênh mặt nhẹ nói lớn:
Anh cắn răng nói:
"A...vâng, đừng...đừng g·i·ế·t tôi, làm ơn"
"Vậy thì mau lấy điện thoại ra gọi cho thuộc hạ ngươi và bảo thả cô ấy ra nhanh lên"
"Chỉ mới vào đây mà đã ra nông nổi như thế"
A Lạc bật cười đáp:
Tống Lục Tài lẩm bẩm rồi tiến lại gần Tinh Nhiên, hắn liếc mắt nhìn vết hằn trên cổ cô do hắn làm lúc nãy rồi bật cười nhẹ nói:
"Mau đưa cô ta vào phòng thay đồ, với lại hôm nay đủ rồi"
Tinh Nhiên bật cười nhẹ đáp:
Tước Thần sực ngạc nhiên tiếp lời:
Một cô người hầu trả lời:
"Mau thả tôi ra"
"Mau lái đi, nhanh lên"
Cô người hầu ấy nhanh chóng tiến tới Tinh Nhiên, cô nhẹ nhàng áp hai tay vào lồng ngực cô rồi ép lên ép xuống nhưng biểu hiện lại không có phản ứng. Trong khoảnh khắc ấy mọi người đều mong có thể cứu sống được cô nên không ngừng cầu nguyện, sau một hồi thì Tinh Nhiên cũng bật sặc nước ra ngoài, cô th* d*c rồi mở mắt dần khiến ai nấy đều mừng rỡ. Cô người hầu ấy vui mừng nói lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cô ấy tỉnh rồi, may quá"
"Tiểu thư, xin cô đừng chống cự chủ nhân nữa, nếu không cô sẽ c·h·ế·t thật đấy"
"Yên tâm, ngay sau khi hoàn thành việc ở con đập này, cũng là việc ta giao cho ngươi đầu tiên, nếu ngươi làm tốt thì ta sẽ gọi thuộc hạ thả cô ta ra một cách an toàn"
"Hừ, ta chỉ quan tâm đến cô ấy, chỉ cần ngươi thả cô ấy ra thì ta sẽ tập trung vào việc giúp ngươi mọi thứ, nhưng ta cảm thấy dường như ngươi đang cố lãng tránh việc này thì phải"
Sáng sớm hôm sau, tại Tống Gia.
"Được thôi, tôi sẽ đi rửa mặt rồi ăn sáng, dù sao thì cảm ơn các cô đã nói cho tôi biết thêm chuyện này"
(Mình đã bị nhốt ở đây một ngày rồi, chắc chắn anh Khiết Tường cũng đang tìm kiếm mình, không biết Tước Thần anh ấy có biết chuyện mình bị mất tích không nữa, nhưng tóm lại phải tìm mọi cách trốn thoát khỏi đây)
Tay Tước Thần bắt đầu nắm chặt khẩu s·ú·n·g, ngón tay đã sờ đến cò và chỉ còn chờ đến thời cơ là bắn đi.
"Đúng vậy, khi còn nhỏ phu nhân đã mắc bệnh tâm thần vì lão gia đã bỏ đi theo người phụ nữ khác, bà ấy thường trúc giận và hành hạ chủ nhân một cách tàn bạo nên bọn tôi nghĩ chính vì thế nên ngài ấy mới trở nên nhẫn tâm như vậy, sau khi phu nhân mất thì ngài ấy cũng bắt đầu có tính y như mẹ mình"
Tinh Nhiên ngạc nhiên hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Người có thấy chỗ đó không? Bây giờ ta muốn ngươi đặt quả bom này vào đó"
"Rất tốt, toàn bộ nhà kho đã bị dòng sông làm sập đổ, hàng hóa ta đoán cũng bị thiệt hại nặng nề cả rồi"
Anh liền đi đến mở cửa xe bên cạnh rồi ngồi vào khiến người chủ xe hoảng hốt:
Hắn vừa hỏi xong thì đã thấy tên kia chạy mất xác về phía xa thì liền chạy theo nói lớn:
"Hừ, kể từ khi cô ta mất tích, nhưng rất tiếc với ngươi rằng sẽ không có ai sống sót nổi trong tay tên họ Tống kia đâu, cô ta cũng sẽ như vậy thôi, vậy thôi ta phải đi đây"
Nghe vậy mấy cô người hầu bật run rồi nhìn nhau, hắn lại càng thêm nóng lòng vì trước giờ hắn chỉ g·i·ế·t người chứ chưa từng cứu người nên trở nên bất lực. Bỗng một cô người hầu bước ra bật run lấp mấp lên tiếng:
A Lạc vừa lùi người ra sau dần vừa đáp:
"Nhưng kho chứa hàng này phải làm sao?"
Dứt lời hắn bước đi mất, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nheo mày:
A Lạc bật cười nhẹ quay lại nhìn anh đáp:
"Chỉ là làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, sao lại lâu như thế hả?"
Hắn ta cười lớn đáp:
"Này, mày có nghe thấy tiếng gì rất lớn không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn liền đáp thì anh nheo mày nghĩ:
Hắn vừa ôm bã vai rướm máu đau đớn của mình vừa nhảy lên chiếc xe đậu gần đó, nhanh chóng vặn chìa khóa lái đi dần mất.
30 giây, 29 giây, 28 giây,...
Hắn bật cười cợt rồi tiến tới nắm lấy cổ cô thật chặt khiến cô ngạt thở cố vùng vẫy khỏi bàn tay bạo lực này. Hắn nghiêng nhẹ đầu với giọng điệu thô bạo quát:
Hắn đứng dậy vênh mặt đáp:
Hai cô người hầu cúi mặt đáp:
Vừa nói xong hắn đưa cho anh một quả bom nhỏ thì anh sực nhận ra ý định của hắn mà nheo mày hỏi:
Vừa nói xong hắn vừa xoay lưng chạy thật nhanh thì anh cắn chặt răng bóp lấy cò s·ú·n·g bắn nhiều phát về phía A Lạc. Nhưng chỉ có một viên là dính vào bã vai hắn khiến hắn bật rên:
"Cô bị câm à? Còn không trả lời bổn thiếu gia đây, có muốn c·h·ế·t không?"
Rồi hắn lên tiếng:
"Sao rồi, thuận lợi chứ?"
"Sao hả? Còn không mau làm đi"
"Còn chưa hành hạ cô xong, sao có thể để cô c·h·ế·t dễ dàng vậy được, với lại nhớ cho kĩ bổn thiếu gia không đổi cô bằng tay trắng"
"Dạ thưa chủ nhân, Hạ tiểu thư lúc nãy có chút đau đớn ở cổ nên cô ấy không thể ra ngay được"
"Tao nghe thấy tiếng ầm ầm của cái gì đó từ phía...trước"
"Ư...tên khốn"
Phía trước nhà kho có hai tên thuộc hạ đứng canh gác, khi tiếng động lớn ầm ầm ngày càng lớn, một tên nhìn tên kia bật hỏi:
"Vậy cô ấy đang ở đâu? Ngươi đã nói là đang giữ cô ấy mà"
"Nhưng hắn sống một mình trong căn nhà to lớn này với những người hầu khác sao?"
"Hình như cô ấy không biết bơi, cô ấy sẽ c·h·ế·t đó"
Cô người hầu còn lại cũng tiếp lời:
"Đúng là nóng vội, tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến đứa con gái đó thì làm sao giúp ta được hả?"
"Hừ, còn lâu tôi mới làm vừa lòng hắn ta, mấy cô đã biết hắn ta là người như vậy tại sao lại còn cố gắng phục vụ hắn mà không tìm cách trốn thoát ra ngoài?"
Bỗng cô người hầu còn lại khều tay cô người hầu kia nói:
A Lạc lên tiếng:
"Ta chỉ dùng cớ này để ngươi có thể giúp ta hủy hoại cái nhà kho đó thôi, còn về việc bạn gái ngươi thì cô ta đang trong tay Tống Lục Tài, không chừng bây giờ đã bị hành hạ đến c·h·ế·t rồi"
"Cái gì?"
Rồi hắn trỏ tay vào con đập ấy tiếp lời:
Tên kia cũng thắc mắc gật đầu:
Anh bật run, A Lạc lùi người dần về sau vài bước vì có ý định chạy thoát. Lúc này anh cắn răng hỏi lớn:
Khi Tinh Nhiên vừa ngã xuống bể bơi, cô bật thở hộc hộc chới với trên mặt nước nhưng vẫn im lặng không kêu cứu. Mấy cô nữ hầu đứng gần đó bật run lấp mấp nhìn nhau nói:
"Không, tôi không muốn ăn, tôi muốn ra ngoài"
"Nếu ngươi không giữ lời thì phát đ·ạ·n tiếp theo sẽ vào đầu ngươi"
"Hừ, cho dù ngươi có g·i·ế·t ta thì cô gái đó cũng không bao giờ được thả ra, đừng ngu ngốc như thế chứ?"
Hắn vừa bực tức nghĩ xong thì đúng lúc hai cô người hầu kia đã đưa Tinh Nhiên đang đi đến chỗ hắn thì hắn căng giọng hỏi:
Nghe Tinh Nhiên hỏi, hai cô người hầu ấy nhìn nhau với ánh mắt lo lắng đáp:
"Không riêng gì chúng tôi mà các người hầu khác cũng muốn được trả tự do, đã có vài nữ hầu không chịu nổi tính khí tàn bạo của chủ nhân mà liều mình trốn thoát nhưng kết quả đều bị ngài ấy tóm lại, điều đáng sợ nhất là khi bị bắt lại là phải đối mặt với cái c·h·ế·t, ngài ấy sẽ hành hạ họ một cách tàn bạo nên bọn tôi nghĩ muốn sống lâu thì chỉ còn cách làm hài lòng ngài ấy thôi"
"Chỉ mới nhiêu đây cô đã đau đớn rồi ư? Đúng là yếu đuối"
"Mau ngoan ngoãn đánh răng rồi ăn sáng sau đó làm bổn thiếu gia hài lòng đi, hôm qua ta có thể tha cho cô nhưng hôm nay ta sẽ hành hạ cô thật tốt, vì thế hãy chuẩn bị tinh thần"
A Lạc nheo mày nghi ngờ hỏi thì anh trả lời:
Khi thời gian quả bom đang đếm giảm dần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tưởng mình sắp c·h·ế·t nên gọi tên bạn trai à? Đúng là nực cười"
Dứt lời hắn quật cô văng xuống đất một cách mạnh bạo khiến cô đau đớn bật rên:
"Tôi...tôi biết hô hấp cho cô ấy"
Tinh Nhiên lúc này như đuối dần nhưng cô vẫn kiên quyết không phát ra một tiếng gì, cũng không kêu cứu, cô bắt đầu nhắm mắt dần, tay chân cũng bắt đầu dừng cử động. Thấy sự bất thường ấy, Tống Lục Tài trừng mắt nhìn rồi nhanh chóng lao xuống bể bơi kéo cô lên bờ trong tình trạng sắp ngừng thở khiến mọi người hồi hộp.
"Ngươi không lừa ta chứ? Nhưng nếu không thành công như lời ngươi nói thì bạn gái ngươi sẽ c·h·ế·t ngay lập tức"
Chương 64: Phá hủy kho chứa hàng
(Cái tên này lòng dạ hắn ngày càng ấu trĩ, mình không nên nói nhiều với hắn thì hơn, nhưng lượng hàng đó là của ông chủ Diệp, dù gì ông ta cũng đang giúp mình tìm Tinh Nhiên nên thật khó có thể giúp A Lạc về chuyện này)
"Cô ấy c·h·ế·t rồi, đúng là hồng nhan bạc phận mà"
Tên kia cũng vừa thấy vừa nói:
A Lạc lại hỏi:
Cũng cùng thời gian này, A Lạc và Tước Thần đi vào một con đập ở sông. Tước Thần nheo mày hỏi:
"Nhìn kìa, có một dòng nước lớn đang ập đến đây, chạy thôi"
Rồi hắn bỏ hai tay vào túi quần nhăn răng tiếp lời:
"Ở cổ?"
Một hồi sau ngoài hồ bơi.
Tống Lục Tài vừa leo lên từ bể bơi với thân hình săn chắc. Hắn vừa lấy khăn lau tóc mình vừa nheo mày nghĩ:
"Cô biết hôm nay sẽ chịu hình phạt gì không?"
Tước Thần và A Lạc đã đứng cách 5m nên không bị dòng chảy của con sông làm ảnh hưởng.
Tinh Nhiên vừa mở mắt sau một giấc ngủ dài trên giường. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng ngẫm nghĩ:
"Không thể nào"
Hắn gỡ ống nhòm xuống quay lại cười đáp:
"A Lạc, đã mấy ngày nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi đã thả Tinh Nhiên ra chưa vậy?"
Anh bật giơ khẩu s·ú·n·g vừa sử dụng xong chỉa vào A Lạc khiến hắn giật mình, anh tiếp lời:
"Ngươi gào lớn như vậy làm gì? Với lại cô ta hiện đang không có trong tay ta"
"Được thôi, nhưng trước tiên ta muốn ngươi đưa cho ta một khẩu s·ú·n·g"
"Cô đang giả vờ không biết bơi đúng không? Đừng nghĩ Tống Lục Tài này không biết"
Cô nheo mày đáp lại:
Nói xong hắn lấy một khẩu s·ú·n·g ngắn ra đưa cho anh thì anh cầm lấy đáp:
Vài giây sau, dòng nước đã ập mạnh đến nhà kho một cách kinh khủng khiến nhà kho lớn bị sập xuống mà trôi mọi thứ ra ngoài. Lúc này từ xa A Lạc quan sát bằng ống nhòm, khi thấy dòng sông đã làm trôi cả nhà kho và số hàng bị văng ra ngoài chảy theo con sông mất, hắn nhe răng cười khoái chí thì Tước Thần đứng phía sau hỏi:
"Nhanh lên, mau cứu cô ta đi"
"Tiểu thư, chúng tôi mang thức ăn vào cho cô đây, bây giờ mời cô đi rửa mặt rồi ăn sáng"
(Tên Hàn Tước Thần này có thể nhắm chính xác vào quả bom được không? Ở khoảng cách 5m này nếu mà hắn bắn trúng thì đúng là tên sát thủ tài giỏi như lời đồn)
Tước Thần cũng nhanh chóng chạy đến giao lộ lớn để bắt xe, rất may có một chiếc xe chạy đến vì con đường này khá vắng vẻ. Anh liền chặn đầu xe đó lại thì người chủ xe hé đầu ra cửa quát lớn:
"Chẳng qua là tôi không muốn trả lời với một tên c·h·ó điên"
"Cô đúng là không biết tự lượng sức mình, đừng quên bổn thiếu gia không phải đổi lấy cô bằng tay trắng nên cô nghĩ cô sẽ thoát khỏi đây được sao?"
Anh sửng sờ ngạc nhiên hỏi tiếp:
Người kia sợ hãi hốt hoảng lật đật lái xe đi đáp:
10 giây, 9 giây, 8 giây,... thời gian không ngừng đếm. Đến khi còn 3 giây, 2 giây, và 1 giây còn lại. Quả bom bỗng phát tiếng "kít kít kít" liên hồi thì anh liền bóp cò s·ú·n·g. Một tiếng "đoằng" vang lên, viên đ·ạ·n đúng như dự tính của anh, khi quả bom chuẩn bị phát nổ thì viên đ·ạ·n cũng vừa phăng vào quả bom tạo ra một tiếng nổ cực lớn ở con đập. Cả dòng sông như một bãi thủy triều dồn dập hất lên cao sau đó ập xuống và chảy mạnh theo con sông tiến đến nhà kho lớn phía trước.
Tinh Nhiên đứng dậy, cô nheo mày nhìn hắn nói trong khó chịu:
Tinh Nhiên hiểu chuyện đành đứng dậy rồi tiếp lời:
"Này đợi tao với"
"Ta nói được làm được"
Tống Lục Tài như được một tia hi vọng, hắn quát lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ai biết hô hấp cho cô ta thì bước ra đây, nhanh lên"
Tinh Nhiên bật đứng dậy nheo mày nói:
"Này làm gì vậy hả?"
A Lạc nhăn trán rồi đáp:
Cô vẫn im lặng không nói gì khiến hắn ta nheo mày quát:
Sau một hồi khi đã gắn bom vào con đập và bắt đầu kích hoạt quả bom trong thời gian 2 phút. Tước Thần và A Lạc lùi người về cách con sông 5m. Anh bắt đầu giơ s·ú·n·g lên và canh độ nhắm chính xác để viên đ·ạ·n có thể trúng quả bom ở một khoảng cách xa như vậy. A Lạc đứng bên cạnh quan sát anh bật nghĩ:
Hắn vừa nói vừa to mắt dần khi phía trước là một dòng nước sông lớn đang ập đến với tộc độ vượt bậc, hắn giật mình hét lớn:
"Này, người phụ nữ kia, cô muốn c·h·ế·t à? Mau tỉnh lại cho tôi"
Hắn đặt cô trên lên rồi lây người cô cố gọi:
Nghe vậy Tống Lục Tài nhanh chóng tiến tới xem, Tinh Nhiên mấp máy nhìn bóng dáng hắn trước mắt một cách lờ mờ, cô mỉm cười nhẹ gọi hai tiếng:
Anh gào lớn:
"Quả bom này sẽ nổ trong một thời gian nhất định khi được đặt giờ, nhưng khoảng cách từ con đập đến nhà kho khá xa vì thế khả năng dòng nước di chuyển đến nhà kho phía trước là một chuyện không dễ dàng, và độ thành công chỉ tầm 70% thôi, đó là khi ngươi đợi quả bom tự nổ, nhưng nếu có s·ú·n·g tác động vào quả bom thì con đập sẽ nổ rất lớn và độ thành công sẽ lên đến 99%, ta có thể chắc rằng dòng nước này sẽ ập vào kho chứa đồ hoàn toàn, và kế hoạch của ngươi sẽ được như dự tính"
"Tước Thần, là anh phải không?"
Tinh Nhiên vẫn im lặng thì hắn cười cợt lên tiếng:
"Và Diệp phái bang sẽ bị tổn thất nặng nề do số lượng hàng hóa bị hư hỏng đó, ngươi muốn hại ông chủ Diệp phải thiệt hại nặng nề à? Sao ngươi có thể hại người mà ngươi đã tận tình phục vụ bao năm nay chứ?"
Anh giơ s·ú·n·g chỉa vào anh chủ xe gào lớn:
"Ưm...ư..."
Tước Thần liền đáp:
Anh cười nhạt nói:
"Mới sáng mà cô đã làm ồn ào như thế rồi thì thật to gan, lại còn muốn trốn thoát khỏi đây à?"
"Ngươi đã đưa cô ấy cho tên đó mấy ngày rồi?"
A Lạc nheo mày:
Khi hình ảnh mờ nhạt dần dần hiện rõ, cô giật mình hắn không phải là Tước Thần mà là tên lưu manh tàn bạo. Liền bật ngồi dậy thì hắn nheo mày nói:
Tinh Nhiên bật nheo mày:
Bỗng cánh cửa bật mở, hai cô người hầu hôm qua lại bước vào rồi đặt đồ ăn sáng trên bàn nhìn sang cô nói:
"Cô nói cái gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.