Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sars Game

Unknown

Chương 39: Tin tưởng và thách thức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tin tưởng và thách thức


Nghe xong câu nói của tôi thì Lan bỗng mỉm cười:

Thấy tôi có vẻ lo lắng, Lan liền trấn an:

- Điều đó chứng tỏ Long còn mạnh hơn cả "Hắn" đấy.

- Một cách dễ dàng ư?

- Elise biết Jade à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lan ngập ngừng:

Tôi lắc đầu, cắt ngang lời nói của Lan:

- Tuân lệnh! Xin chủ nhân hãy ngồi vững. Ta bắt đầu đây.

- Elise và Jade, xin đừng cự nự nhau. Chúng ta đã trở thành một đội rồi mà. Hãy biểu diễn chút sức mạnh cho mình xem nhé Jade?

- Đó có phải là thứ khiến Long suy nghĩ và không ngủ được?

- Vậy thì... làm thế nào mà nó chịu khuất phục Long vậy?

Lan chỉ tay vào tấm ảnh treo ở góc phòng tập, là bức ảnh một anh chàng đang cười rất tươi, trên tay là một chiếc cúp vàng. Anh chàng này chính là Tuấn Anh, người đã thắng Lan ở giải đua vong mã và hiện đang là đội trưởng của đội Thần Ưng. Lan nói:

- Nhỡ người ta không tin tưởng lại thì sao?

Elise đáp lại:

- Lan tập một mình ư?

Dứt lời Lan và Elise phóng vụt đi như một ánh chớp. Sức mạnh của Lan và Elise cũng đâu phải dạng vừa. Lời thách thức của Lan khiến cả tôi và Jade đều hăng máu. Tôi thúc giục Jade:

- Elise, không được xúc phạm chủ nhân của ta... Nên nhớ ngươi đã từng bại trận trước ta đấy. Trong khi ngươi vẫn dậm chân tại chỗ thì ta đã trở thành Hắc Kỳ Lân rồi.

- Ừ...

- Còn chờ gì nữa Jade, phóng hết tốc độ đi nào! Ngươi đừng khiến ta phải thất vọng đấy.

- Ừ, không phải lúc này thì lúc nào? Không lẽ Long muốn cả đội biết sức mạnh thật sự của Jade à?

- Hắn là kẻ kiêu ngạo nhất trong khu rừng vong mã. Ta không nghĩ rằng hắn lại chịu khuất phục trước kẻ khác, đặc biệt lại dưới tay tên nhóc kia.

Điều này khiến Elise càng ngạc nhiên hơn nữa. Hương Lan liền xen vào cuộc đối thoại của hai vong mã:

- Thật mà. Khi đối diện với sức mạnh đó đâu dễ để người ta dám ngăn lại. Dẫu cho đó chỉ là cuộc chiến bên trong nội tâm của Long thì cũng chứng tỏ rằng Long đủ mạnh mẽ để kiểm soát bản thân mình rồi.

---

Đó có phải là một sự "ngây thơ" không nhỉ? Quả thực tôi cũng không phân biệt được giữa "chân thật" và "ngây thơ" khác nhau như thế nào. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Lan, tôi thấy có một cảm giác ấm áp và một sự thấu hiểu, cứ như thể cô luôn sẵn sàng nghe bất cứ điều gì từ tôi vậy, kể cả là những điều trái tai nhất. Lúc này tôi mới trải lòng ra với Lan:

Tôi ngạc nhiên:

- Lòng tin đâu phải là thứ để mua bán, trao đổi. Khi mình trao lòng tin cho người ta thì chỉ đơn giản là mình tin họ thôi. Còn đáp lại hay không là quyền của họ.

- Mình nằm mãi mà chẳng ngủ được. Đang đi dạo một chút cho thoải mái thôi. Còn Lan sao lại ở đây?

- Jade là một Hắc Kỳ Lân. Làm cách nào mà Long lại thu phục được nó?

- Sao anh ta lại rời đội Thiết Kỵ vậy?

- Sao Lan lại tin tưởng mình như vậy?

Lan nhìn sâu vào mắt tôi như để cân nhắc điều gì đó, rồi cô nói tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Jade? Là ngươi ư?

Lan chăm chú lắng nghe tôi. Cô khẽ hỏi:

Tim tôi bỗng giật thót lên, miệng lắp bắp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ chờ có thế, Hương Lan liền thúc Elise lao lên vượt qua mặt tôi và nói:

- Long có thể nói ra với Lan được mà... Hay Long không tin mình?

Thấy vậy Hương Lan cũng bất ngờ không kém:

- Cuộc đua giữa hai bên chính thức bắt đầu. Thách Long bắt được mình đấy.

- Trước đây mình có tập cùng với anh ta - Tay cô chỉ vào tấm ảnh của Tuấn Anh - Nhưng từ khi anh ta rời khỏi đội thì mình không tập cùng ai nữa.

- Long đấy à... sao Long không ngủ lại một mình tới đây thế?

Tôi ngập ngừng đáp:

- Elise... ngươi có dám đua với ta không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi tiến lại gần Lan và đáp:

Tôi chỉ gật đầu không nói. Hương Lan suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không có lời giải thích nào cho chuyện này. Cô nhăn nhó:

Dứt lời Jade dang rộng đôi cánh và gồng mình lên. Linh lực cuồn cuộn bên trong cơ thể nó một cách dữ dội và toàn thân Jade đỏ rực lên. Tiếp sau đó là những tia sáng lóe ra từ khắp nơi trên cơ thể Jade. Luồng sáng ngày càng lớn và nhanh chóng trở thành một vòm sáng bao quanh toàn bộ cơ thể nó. Dần dần ánh sáng hội tụ lại nơi đỉnh đầu Jade và hình thành nên một chiếc sừng. Có ngồi trên lưng Jade tôi mới nhận ra sự khác biệt diễn ra như thế nào. Nguồn sức mạnh trong cơ thể Jade đã tăng lên rất nhiều so với trước đây. Sức mạnh ấy còn truyền cả sang tôi khiến cơ thể tôi nóng bừng lên. Cả người tôi cũng có một luồng sáng bao quanh. Tôi thử lấy cây giáo của mình ra. Mũi giáo đã bốc lửa dù tôi chưa hề sử dụng linh lực. Có cảm giác như chỉ cần ngồi trên lưng Jade, tôi có thể sử dụng linh lực của v·ũ k·hí thoải mái mà không cần phải cố gắng kiểm soát nó. Jade tung cánh và bay v·út lên không trung với tốc độ cực nhanh. Nó lượn quanh vị trí nơi Elise đang đứng và lớn tiếng thách thức:

- Lan nói phải đấy. Ngươi hãy cho họ chiêm ngưỡng sức mạnh thật sự của Hắc Kỳ Lân đi.

- Bộ Long quên là mình đã giao tiếp với Jade à? Khi ấy mình nhận thấy linh khí của Jade khác với vong mã thông thường.

Chương 39: Tin tưởng và thách thức

Tới gần phòng tập tôi bỗng nghe thấy tiếng người trong đó. Giữa đêm khuya thế này còn ai ở trong phòng tập nữa nhỉ? Tò mò, tôi khẽ mở cửa ngó vào xem, thấy Hương Lan đang ngồi một mình trên ghế. Người cô ướt đẫm mồ hôi dù thời tiết lúc này khá lạnh. Tôi khẽ ho một tiếng để báo hiệu. Lan thoáng giật mình và quay ra nhìn tôi. Cô cất tiếng hỏi:

Lan nhẹ nhàng đáp:

Jade dậm chân xuống đất, đầu nó ngẩng cao đầy kiêu hãnh:

- Mình cần tập luyện để chuẩn bị cho giải đua vong mã sắp tới. Chỉ còn vài tuần nữa thôi là vòng thi chính thức bắt đầu rồi. Công việc huấn luyện của cả đội khá bận rộn nên mình chỉ có thể tập vào lúc đêm khuya thôi.

- À... chuyện này...

Tôi cũng vỗ về Jade:

Nghe Lan nói mà tôi chẳng biết đáp lại thế nào. Hai chúng tôi im lặng một hồi rồi Lan bất ngờ hỏi:

- Làm sao... làm sao Lan lại biết?

Tôi bối rối:

- Bây giờ luôn á?

Cô gật đầu, ánh mắt hướng ra xa:

- Chuyện này...

Tôi cũng nhìn sâu vào mắt Lan. Đôi mắt cô sáng ngời và trong veo. Hai hàng mi dài càng khiến cho đôi mắt ấy thêm phần quyến rũ. Tôi đáp lại Lan bằng một câu hỏi:

- Không hẳn là như vậy. "Hắn" định tiêu diệt luôn cả Jade. Hắn thật sự là một con quỷ khát máu và man rợ. Khi Hắn định xuống tay thì mình đã ra sức ngăn lại. Jade chịu khuất phục cũng vì mình đã cứu nó thôi.

Jade liền cao giọng:

- Long đừng lo, mình không nói chuyện này với ai đâu. Mình chỉ tò mò về nó thôi. Hắc Kỳ Lân rất mạnh và khó thuần phục. Với năng lực hiện tại của cả nhóm B thì cũng chưa chắc đã đấu lại được...

- Cho mình xem sức mạnh của Jade đi nào...

Có thật không đấy? Cách nói này của Lan sao mà giống như đang nịnh bợ để cố gắng an ủi tôi ấy. Nhưng giọng điệu và thái độ của cô ấy lại hết sức chân thành, dịu dàng. Những lời nói ấy cũng giúp những lo âu trong tôi dịu xuống. Tôi nhìn Lan và nở một nụ cười như thầm cảm ơn cô. Lan kéo tôi đứng dậy và nói:

- Chuyện này khó tin quá. Nhưng mình tin Long. Chuyện ấy chắc chắn đã xảy ra nên Jade mới chịu khuất phục...

Mấy tiếng cuối phải khó khăn lắm tôi mới nói ra được. Hương Lan cũng rất ngỡ ngàng trước điều đó. Cô lặp lại:

- Khi cả nhóm bị trúng phản đòn và ngã văng ra thì Jade đã lao tới để kết liễu mình với một cú đâm xuyên qua tim. Mình cảm thấy lúc đó như đã chấm hết rồi. Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra... Một nguồn năng lượng đen trỗi dậy bên trong cơ thể mình... Sức mạnh của nó thật kinh khủng, ngoài sức tưởng tượng... Thứ đó đã điều khiển cơ thể mình đánh lại Jade và khuất phục nó... một cách dễ dàng...

- Lan cứ đùa...

Lan mỉm cười, cô nàng nháy mắt với tôi:

Hai chúng tôi bước ra sân tập cùng nhau. Chỉ ít phút sau cả Jade và Elise đã có dịp giáp mặt. Elise có vẻ khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Jade:

Tôi hỏi lại:

- Ừm... đúng vậy... Khi Tuấn và Phong phối hợp t·ấn c·ông thì đòn đánh của họ đã bị Jade phản lại. Đúng là nó rất mạnh... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Muốn người khác tin mình thì trước hết mình phải tin họ, đó là nguyên tắc của việc tạo dựng lòng tin. Mẹ dạy mình như thế mà.

Đêm hôm đó tôi chẳng thể nào ngủ được. Những cảm xúc trong tôi cứ hỗn độn không ngừng. Xen giữa niềm vui sướng khi sở hữu cho mình một con Hắc Kỳ Lân là sự lo lắng về "hắn". Nếu một ngày nào đó tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa, nếu như hắn trỗi dậy và thay thế tôi hoàn toàn thì sao? Với sức mạnh ghê gớm và dã tâm của hắn, liệu con quái vật tôi sẽ trở nên đáng sợ tới mức nào?... Càng nghĩ tôi càng thấy bi quan và đâm ra giận chính bản thân mình. Tôi bước xuống giường, lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, một mình dạo bước trong bóng đêm.

Lan nheo mắt:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tin tưởng và thách thức