Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Sars Game

Unknown

Chương 17: Thử thách của Đại Ngư

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Thử thách của Đại Ngư


Khỉ thật... tôi chẳng hề nhận ra rằng mình vẫn đang ôm chặt Lan từ phía sau. Tôi vội buông tay ra, mặt đỏ lên vì ngượng. Lan có vẻ không mấy để tâm tới điều đó. Cô bước xuống ngựa và đỡ tôi xuống. Chúng tôi trở lại thế giới thực. Anh Hải vỗ vai tôi và nháy mắt hỏi Lan:

Đức Minh đã xuất hiện ở phía bờ bên kia, anh trả lời:

Anh ta vẫn mình trần chân đất, tay không tấc sắt mà đã sẵn sàng rồi ư? Thật là anh ta định đấu như thế này luôn đấy? Tôi đưa mắt nhìn anh Hải có phần do dự, nhưng anh chỉ mỉm cười gật đầu. Nếu vậy thì tôi phải đánh thật thôi. Tôi nắm chặt cây giáo trong tay và lao tới. Khi khoảng cách đủ gần thì tôi đâm mạnh vào ngực Đức Minh...

- Dạ không. Em còn chẳng biết bơi.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi hỏi có phần ngạc nhiên:

- ở tại đây luôn hả anh?

Việc một thằng con trai 17 tuổi mà chưa biết bơi nghe thật là buồn cười. Chẳng hiểu sao từ nhỏ mẹ tôi không thích cho tôi đi bơi cùng đám bạn khác. Bà tỏ thái độ nghiêm cấm rõ rệt mỗi khi tôi nhắc tới chuyện đi bơi. Vậy nên như một thói quen từ bé, tôi luôn tránh xa những chỗ có nước. Bà nói rằng sợ tôi bị c·hết đ·uối, ấy thế mà bà lại không cho tôi tập bơi mà yêu cầu tôi tránh xa những nơi có thể bơi. Cách bảo vệ con của bà thật lạ.

Phạchhh...

- Em thử đi vài đường cơ bản xem sao?

Một người bước ra khỏi hàng và tiến lại gần chúng tôi. Người này khoảng 20 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao và đôi mắt sâu trông rất “tây”. Anh ta chào chúng tôi một lần nữa rồi bước về phía tủ đồ, lấy ra hai bộ thiết bị VR và đưa cho tôi một bộ.

- Bây giờ buông Lan ra được rồi chứ?

Đức Minh nhìn tôi mỉm cười và nói:

- Trong những người này hả? Chẳng có ai cả.

- Cho anh xem kết quả luyện tập của em đi.

Lan quay người cười với tôi:

Vútttt

- Ừ... để anh bảo một bạn ra đấu cùng em. Có đối thủ mới dễ thể hiện chứ, phải không?

Tôi còn thấy cả Anh Hải cũng xuất hiện trong phòng thách đấu. Anh đang đứng trên đỉnh ngọn thác để quan sát chúng tôi. Cái gì vậy? Sao anh ấy có thể đứng được trên dòng thác như vậy? Lần đầu tiên tôi thấy một người có khả năng này, không rõ anh đang đứng trên nước hay chỉ bay gần mặt nước nữa. Anh đứng khoanh tay, bộ dạng rất bình thản và thích thú khi đứng quan sát chúng tôi. Đức Minh cất tiếng hỏi:

Dường như cậu ta chỉ dậm chân xuống đất một cái, nhưng cú dậm tạo ra một làn sóng xung động đẩy tôi lùi lại phía sau khiến mũi giáo chẳng thể đâm trúng đích. Anh Hải mỉm cười:

Vut.. vut... vut... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi anh Hải à lên một tiếng, như vừa nhớ ra điều gì đó:

- Vậy cậu có thể dùng tạm cây của tôi.

Cả ba nhát đâm đều bị chặn lại bởi những ngón tay của Đức Minh. Cậu ta chỉ dùng hai ngón tay kẹp vào đầu mũi giáo và đẩy nó ra. Cậu không hề di chuyển thân dưới và phòng thủ thật chắc với đôi tay của mình. Cách phòng thủ của cậu cũng hoàn toàn khác biệt với những gì tôi đã tập với Mai. Những lần đưa tay chặn giáo của cậu vô cùng chính xác tới từng tíc tắc. Đặc biệt hơn nữa là cậu ta không hề e sợ mũi giáo chỉ với đôi tay không. Nếu sơ sảy một chút thôi là tôi có thể làm tổn thương tay của cậu ta, chí ít là như vậy.

Tôi chỉ vừa mới nhận ra mình đang ngồi trên lưng một con ngựa màu đen có cánh. Nhưng đặc biệt ở chỗ màu đen này là màu của bộ giáp sát chứ tuyệt nhiên không thấy da thịt con ngựa đâu cả. Chính xác thì đây chỉ là một bộ giáp hình ngựa có khả năng di chuyển, cùng đôi cánh dơi khổng lồ. Tôi chỉ kịp giữ chặt vào eo của Lan trước khi con ngựa bắt đầu chuyển động. Nó nhảy thật cao và dang rộng đôi cánh...

Tôi cố gắng gia tăng tốc độ cho những cú đâm để chúng nhanh hơn. Khoảng cách vị trí đâm cũng rộng hơn để làm Đức Minh rối trí. Nếu cậu ta chỉ định dùng tay phòng thủ thì việc mở rộng phạm vi t·ấn c·ông sẽ có thể khiến cậu ta khó kiểm soát hơn. Tôi hạ mũi giáo đâm một nhát xuống chân cậu...

---

- Cậu hãy nắm lấy nó và cảm nhận là biết ngay thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Thế ra đội Đại Ngư không có đội trưởng hả anh?

Lan đỏ mặt đáp:

Anh dẫn tôi tới bắt tay từng người trong đội. Đứng bên cạnh họ tôi thấy mình thật nhỏ bé, có lẽ chỉ cao tới vai họ mà thôi dẫu cho tôi có cao gần 1m8. Đi hết mười người trong đội vẫn chưa thấy anh Hải giới thiệu ai là đội trưởng, tôi hỏi nhỏ:

- Em thử cây giáo này xem.

Rồi anh ném một cây giáo về phía tôi. Nó lao đi với một tốc độ cực nhanh và cắm ngay xuống trước mặt tôi mà tôi còn chưa kịp phản ứng. Cây giáo của anh Hải ngăn giữa tôi và Đức Minh . Cậu ta thu tay lại và nói:

- Cậu dùng v·ũ k·hí gì?

Chương 17: Thử thách của Đại Ngư

Tôi nói vọng ra:

- Trong những người này ai là đội trưởng vậy anh? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

- Em có biết lặn không? Dưới đó nhiều cái thú vị lắm.

Tôi tò mò làm theo. Khi bàn tay tôi vừa chạm vào thân giáo, một cảm giác lạnh như băng bao bọc lấy ngón tay tôi. Rồi dần dần nó lan tới khắp cánh tay, qua vai, chạy lên đầu tôi như một dòng nước. Tới khi hơi lạnh tỏa khắp người, tôi bỗng rùng mình mà run nhẹ. Cảm giác hơi lạnh giảm dần, có vẻ tôi đã thích nghi được với nó. Bàn tay tôi nắm chặt hơn, từ từ nhấc cây giáo lên. Nó thật nhẹ... cứ như không có trọng lượng vậy, chẳng giống với cái vẻ ngoài to lớn của nó. Tôi bỗng cảm thấy cây giáo này rất thân quen với mình, cứ như tôi đã biết tới nó từ trước. Anh Hải quan sát tôi không rời mắt, và anh mỉm cười khi thấy tôi nhấc được cây giáo lên. Anh cất tiếng hỏi:

Mặt hồ bắt đầu cuộn sóng, có thứ gì đó đang nhô lên thì phải. Rồi từ dưới hồ, một nhóm cỡ mười người nhảy phốc lên bờ. Họ đứng gọn thành hai hàng nghiêm trang và dõng dạc:

Lan vỗ vỗ vào phần đầu con ngựa và vuốt ve nó, cô đáp lại:

- Em dùng giáo. Nhưng em không mang theo thiết bị lưu trữ nên không lấy ra được...

Anh Hải đáp lại:

Anh Hải hào hứng:

- (Lan): Vâng. Hai người đi vui vẻ nhé. Em xin phép không tiễn.

- Hay lắm! Giờ mới thật sự là đánh này. Lên đi em!

Tôi gật đầu với câu nói ấy của Minh. Như thế thì tôi sẽ yên tâm mà đánh dẫu biết rằng chưa chắc mình có thể đả thương được anh ta. Đức Minh ra hiệu:

Anh Hải xua tay:

- Đại Ngư! Tập hợp!

Khi tôi đeo thiết bị này lên, khung cảnh một thác nước hiện ra trước mặt, còn mình thì đang đứng trên một cây cầu. Khung cảnh này khá giống với phòng thách đấu nên tôi cất tiếng hỏi:

- Đội Đại Ngư xin trình diện.

- Đây là đội Đại Ngư, cũng là một trong bốn đội quân mạnh nhất trong trường. Đội Đại Ngư chuyên chiến đấu dưới nước, nhưng khả năng chiến đấu trên cạn cũng không thua kém những đội khác đâu. Những người ở đây giống như lính thuỷ đánh bộ ấy. Em làm quen với mọi người đi.

- Tới đi. Tôi đã sẵn sàng.

Rồi chẳng đợi tôi trả lời, anh liền gọi to:

Đội này toàn là nam giới và thân hình họ thật lực lưỡng. Ai nấy chỉ mang theo một thiết bị lặn nhỏ trên mũi và chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi. Anh Hải nhìn qua đội hình một lượt rồi giới thiệu với tôi:

-- Hết chương 17 --

Anh Hải mỉm cười: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôi thử vung giáo quẹt nhẹ về phía trước nơi Đức Minh đang đứng. Từ đường quẹt của cây giáo, một lưỡi đao bằng băng phóng ra và lao về phía Đức Minh. Cậu ta phải đưa giáo của mình lên để đỡ lại:

Câu trả lời của anh hồn nhiên tới mức tôi còn tưởng anh đùa. Nhưng khi nhớ lại cái cách anh triệu tập các thành viên và cách họ đứng nghiêm trang trước mặt anh thì tôi bắt đầu nghĩ anh nói thật. Anh chỉ tay về phía hồ và cất tiếng hỏi:

Chương 17: Thử thách của Đại Ngư

- Đúng vậy. Đây là phòng thách đấu của đội Đại Ngư. Nhưng cậu yên tâm, phòng thách đấu này không quy định như trong các cuộc thi đâu. Chúng tôi dùng cho mục đích luyện tập là chính.

- Lúc nãy em cầm thấy hơi lạnh, nhưng bây giờ thì hết rồi. Nó nhẹ thật anh ạ.

- không có gì. Còn nhiều dịp mà em.

- Kiểu này... chắc sét đánh vỡ đầu mất thôi... hahaha... ôi tiểu thư của tôi ơi...

- Em thấy thế nào?

- Nó là loài Vong mã. Bên trong nó là linh khí. Nó có thể hoạt động không biết mệt. Đây là đặc trưng của binh đoàn Thiết Kỵ. Mỗi chiến binh của Thiết Kỵ sẽ được sở hữu một con, và linh khí của nó sẽ mất đi khi chủ nhân của nó bị c·hết.

- Cây giáo này có gì đặc biệt vậy?

Đức Minh lấy ra một cây giáo và ném nó về phía tôi. Cây giáo có phần khá to lớn và mũi giáo thì trông như hình dáng của một con cá mập mũi kiếm. Anh ta nói thêm:

- Nếu vậy cho mình xin lại cây giáo trên tay cậu nhé. Không thể đấu tay không với cây giáo của anh ấy được.

- Cậu ấy có hợp với nó không?

Tay trái Đức Minh gạt mũi giáo khiến nó đi chệch khỏi người cậu ta. Những ngón tay của anh ta chỉ khẽ chạm vào phần đầu mũi giáo khi khoảng cách chỉ cách anh ta chừng 10cm. Khoảnh khắc ấy diễn ra thật nhanh khiến tôi cứ ngỡ mình đã đâm trúng.. Tôi vội thu giáo lại để tránh đòn phản công. khuôn mặt cậu ta vẫn lạnh lùng và không hề có ý định trả đòn. Thấy vậy tôi đâm liền mấy nhát, nhắm vào vai và mặt cậu ta.

Uỳnh...

- Đâu có. Anh là đội trưởng nè.

Rồi cô nắm chặt dây cương, dắt chú ngựa quay lại với những người trong đội. Anh Hải vẫy tay ra hiệu cho tôi để tiếp tục chuyến thăm. Vừa đi anh vừa cười mãi không thôi. Miệng anh lẩm bẩm:

- Con ngựa này sao kỳ lạ vậy? Nó không có thân xác ư?

Thoắt một cái con ngựa đã bay lên không trung. Tôi có thể cảm nhận rõ những cơn gió lạnh thổi qua mặt, qua tai mình. Khung cảnh nhìn từ trên không thật đẹp. Xa xa là những ngọn núi trùng điệp, xen giữa là thung lũng rộng lớn. Con ngựa bay lên thật cao, xuyên qua những đám mây rồi lại lượn xuống dưới. Mái tóc đuôi ngựa của Lan cũng tung lên, đập vào mặt tôi. Quả thật ngồi sau con gái khó chịu nhất là việc bị tóc đập vào mặt. Lan tỏ ra rất thích thú với việc này, còn tôi chỉ biết hết lên mỗi khi con ngựa lao thật nhanh xuống sát vách núi rồi lại lao lên. Sự phấn khích và nỗi sợ hoà vào nhau khiến tôi vừa ôm chặt Lan, vừa không muốn nhắm mắt để chiêm ngưỡng khung cảnh kỳ vĩ này. Một lát sau Lan điều khiển con ngựa bay chậm lại và hạ xuống bên cạnh một dòng suối. Tôi lúc này mới dám cất tiếng hỏi:

- Đức Minh... giúp anh kiểm tra cậu ấy nhé.

Choang...

- Đây có phải là phòng thách đấu không anh?

Tôi hỏi lại:

- Cậu có thể t·ấn c·ông tôi theo bất cứ cách nào cũng được, tôi sẽ đỡ đòn. Đừng sợ làm tôi b·ị t·hương, tôi sẽ không sao với mũi giáo ấy.

Tôi đáp lại mà có phần hơi xấu hổ:

- Anh cứ trêu em... Em phải trả con ngựa này về cho đội luyện tập đã.

Rồi anh Hải dẫn tôi tới một phòng tập khác. Bên trong căn phòng này là một bể bơi rất lớn mà ban đầu tôi nhầm tưởng là một bãi biển. Chẳng có ai ở trong căn phòng này cả, không gian hoàn toàn im lặng, không giống như phòng tập của đội Thiết Kỵ. Anh dẫn tôi tới sát mép bể bơi. Nước hồ trong xanh nhưng chẳng thể nhìn được tới đáy. Anh Hải cúi xuống, chạm tay mình vào mặt nước và hô lớn:

- (Anh Hải): thôi không làm phiền việc luyện tập của em nữa. Anh đưa cậu ấy đi thăm quan tiếp đây.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Thử thách của Đại Ngư