Sao Thủy
Tịch Bát Gia Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14-2: Ngoại truyện: Hẹn gặp lại
Muốn c** q**n áo anh?
Anh được cứu.
Anh không cần.
Mỗi khi cảm thấy thế giới này tăm tối, khi không có một chút hy vọng nào con mèo nhỏ luôn bò lên người anh, dùng đầu lưỡi l**m l**m anh.
Sau đó anh càng cảm thấy không thú vị.
Thi đại học sắp tới, anh không muốn bởi vì mình mà ảnh hưởng tới những người khác.
Hận ý trong lòng đối với Diệp Băng Thanh càng sâu.
"Cút." Trong lòng Ôn Diễn Hàng là sóng gió mãnh liệt, trăm vị tạp trần, trong đầu hiện ra bộ dạng Thẩm Nhĩ Nhu bị đánh, bị lăng nhục.
Anh biết ba mình sẽ giải quyết tốt tất cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Người ba quyền cao chức trọng, gia tài bạc triệu.
Trên mặt anh vẫn bất động thanh sắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng anh cả kinh, anh cảm thấy hoảng loạn xưa nay chưa từng có.
Anh không dám lại quấy rầy cô.
Nghe tiếng Thẩm Nhĩ Nhu khóc lóc xin tha, tim Ôn Diễn Hàng như bị một bàn tay to hung hăng bắt lấy, đau không chịu được.
Tuy rằng anh không quan tâm đến cảm thụ của người khác, anh trộm nghĩ kiếp sau phải đầu thai tốt một chút, làm một người hạnh phúc.
Không biết cô có nghiêm túc đọc không.
Ôn Diễn Hàng ở phòng chứa đồ hôn mê trong chốc lát.
Đem cô ta nhốt trong phòng tối không cho ăn không cho uống. Hay là trực tiếp rạch trên mặt cô ta vài dao hay nên tìm vài người đàn ông thay phiên nhau cưỡng gian thì tốt hơn?
...
Anh sờ Tiểu Băng trên đầu gối, gần như không thể nghe thấy mà thở dài.
Đây là lần đầu tiên anh cách cô gần đến thế.
Cô lại mặc quần áo vào cho anh, trong một khắc khi cô v**t v* mặt anh lau đi vết máu, anh rất muốn nắm lấy tay cô, hỏi cô có nhận được lá thư của anh không.
Thẩm Nhĩ Nhu lại giống như trước đó nhìn cũng không nhìn nhiều thêm một cái.
Anh cũng không thích đến nhà bọn họ ăn cơm.
Trước khi c·h·ế·t phải biết tích đức.
Anh thậm chí hoài nghi, anh tồn tại chính là bi kịch của bản thân.
Còn muốn hỏi cô vì sao lại quậy cùng Diệp Băng Thanh, có phải do cô có nỗi khổ gì không.
Ôn Diễn Hàng lộ ra một chút buồn cười, Diệp Băng Thanh lại muốn làm gì.
Khi nghe được tiếng nữ sinh khóc kêu ở bên ngoài anh đã tỉnh lại chỉ là toàn thân mệt mỏi, miệng vết thương còn đang ẩn ẩn đau, không có sức lực đứng lên.
Anh nghĩ Tiểu Băng chính là ngọn hải đăng trong cuộc sống của mình.
Ngay cả thứ này anh cũng cũng thử đụng vào.
Nói chuyện yêu đương?
Anh vẫn luôn biết mình không giống người khác, nội tâm anh cất giấu một mặt cực kì âm u đen tối, nhưng anh rất ít lộ ra ngoài.
Cô từ một cô dịu ngoan đáng yêu biến thành bộ dáng âm u không có tức giận, đều bởi vì anh.
Nó chuồn ra ngoài một lần, lần đó khiến anh gặp được Thẩm Nhĩ Nhu, lần đó anh chạm được vào ánh sáng.
Anh không thích nói chuyện cùng người khác thật ra là sợ mình không khống chế được tổn thương họ.
Ôn Diễn Hàng ừ một tiếng cúp điện thoại.
Cô tr*n tr** cái gì cũng không làm, anh vẫn có thể cứng lên.
Anh nhắm mắt lại, giờ vờ như đang té xỉu.
Ai ngờ Diệp Băng Thanh đứng chắn trước mặt anh, cười đến dào dạt đắc ý: "Cậu muốn biết vì sao tôi chỉnh Thẩm Nhĩ Nhu không?"
Hẹn gặp lại...
Anh sao có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói?
Quả nhiên, Diệp Băng Thanh bị giải quyết, lặng yên không một tiếng động, một chút tin tức cũng không có, cô ta biến mất trong trường học.
Anh híp mắt, trộm nhìn cô, nhìn cô từng chút bò về phía anh, trên mặt là biểu cảm tuyệt vọng.
"Vì sao nó lại quậy cùng tôi? Là vì sợ bị tôi đánh. Ngày đó tôi tát nó vài cái, là bởi vì lá thư tình kia."
Mọi người, đều hẹn gặp lại...
Ôn Diễn Hàng ở trong lòng có bệnh nghĩ thật ra cũng không tệ lắm, anh bị người ta đánh đổi lấy một lần tiếp xúc gần gũi với Thẩm Nhĩ Nhu.
[Ngoại truyện: Hen gặp lại_Kiếp trước của nam chính]
Hôm nay cô ta gọi nhiều người như vậy tới đánh anh, anh phải phản kích thế nào mới đủ đây?
Cô không sao là tốt rồi.
"Meo."
Cơ thể cô vẫn tr*n tr**, động đậy trên người anh, trong miệng không ngừng nói xin lỗi.
Quần áo rất nhanh bị c** s*ch.
Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp
Học tập là anh cố tình buông thả.
Anh đắm chìm trong suy nghĩ bi thương tự trách, là anh hại Thẩm Nhĩ Nhu.
Cô còn không mặc gì.
Thẩm Nhĩ Nhu đồng ý rồi.
Anh nghĩ trong đầu nên đối phó với Diệp Băng Thanh như thế nào.
Chương 14-2: Ngoại truyện: Hẹn gặp lại
Đối phó với Diệp Băng Thanh anh không cần nghĩ nhiều, trực tiếp đi tìm ba mình.
Anh ảo tưởng bộ dáng cô khi bị anh đè dưới thân thao làm, bộ dạng cô mềm nhũn ở trong lòng ngực anh rầm rì xin anh dừng lại, còn có bộ dạng cô ghé lên người anh l**m cơ thể anh.
Anh muốn mở mắt, v**t v* miệng vết thương của cô, lại dịu dàng hỏi cô có đau không.
Nương theo ánh trăng, anh có thể thấy làn da trắng nõn bóng loáng của cô, mông thịt gợi cảm cong lên còn có ngực nhũ tròn trịa rất lớn, đầu v·ú phấn nộn bởi vì động tác mà kịch liệt đong đưa.
Khi cô duỗi tay cầm d**ng v*t của anh, anh kích động đến không chịu được, động tác của cô không có kết cấu, nhưng anh lại cứng rất nhanh.
Trong nháy mắt anh thấy rõ mặt cô.
Anh mở mắt ra, tưởng tượng nhìn thấy Diệp Băng Thanh thống khổ mà lộ ra biểu cảm thú vị, khóe miệng giơ lên, tác động đến miệng vết thương, cũng không cảm thấy đau.
Diệp Băng Thanh biến mất.
Anh nhắm hai mắt, nghe động tĩnh ngoài cửa.
Anh không xứng.
Người ba đã lâu không liên lạc.
Rốt cuộc, ba anh cũng không thể chịu được để cho huyết thống của mình bị người ta bắt nạt.
Diệp Băng Thanh lại đang bắt nạt người khác.
"Hôm nay con không cần về nhà ăn cơm, em trai con nói con đến nó sẽ không chịu ăn, đợi mẹ khuyên nó con hãy lại đến." Mẹ anh áy náy nói trong điện thoại.
Nhưng không được.
Anh liếc cô ta một cái, muốn rời đi.
Bình thường luôn là thái độ người không phạm ta, ta không phạm người nên anh vẫn luôn cất giấu rất tốt.
Anh không đi quấy rầy Thẩm Nhĩ Nhu.
Ở trong lòng anh Diệp Băng Thanh đã c·h·ế·t cũng không đủ hả dạ.
"Cậu cho rằng tôi không biết sao? Cậu thích nó. Nó khổ sở như vậy đều bởi vì cậu, bởi vì cậu viết thư tình cho nó. Ban đầu tôi còn tưởng Hứa Viễn Thư viết, lúc sau hỏi rõ ràng mới biết là cậu."
Nhưng anh không làm được những việc này, cuối cùng anh lựa chọn việc tốt đẹp nhất, đơn giản nhất là viết thư tình.
Anh nghĩ vẫn còn thứ khiến mình vướng bận.
Ở hoàn cảnh tối tăm như thế này anh vẫn nhìn ra đây là một cô gái cực kì xinh đẹp.
...
Edit: Vũ Quân
Cô đi rồi.
Vẫn tốt, về đến nhà, còn có một con mèo nhỏ, có thể ở cùng anh.
Bảo vệ tới.
Khi cô gái kia biết trong phòng chứa đồ có người, kinh hoảng xoay người nhìn anh.
Trộm ra ngoài chơi bị xe đâm c·h·ế·t.
...
...
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Việc viết thư tình anh cũng không nghĩ là anh làm được.
Không cần xin lỗi.
Đó là lần đầu tiên anh viết thư tình.
Tiểu Băng c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cửa bị mở ra, anh híp mắt, thấy một cơ thể tr*n tr**.
Anh không cần nhiều lời chỉ trực tiếp gửi một tin nhắn nói mình bị Diệp Băng Thanh bạo lực học đường.
Anh thấy trên mặt cô có dấu tay sưng đỏ, trên cơ thể có vết thương bị cào chảy máu, bên ngực trái ẩn ẩn cảm thấy đau.
Anh muốn giả vờ như không hề hay biết, như vậy Thẩm Nhĩ Nhu mới không kinh hoảng, mới có thể đi ra ngoài.
Nữ sinh một người tiếp một người mà tới, anh không hề cự tuyệt, thuận mắt liền đồng ý.
Nói đến tỏ tình anh hẳn là sẽ kéo Thẩm Nhĩ Nhu vào trong WC, sau đó hung hăng hôn lấy môi cô, nói cho cô rằng cô hấp dẫn anh, anh phải có được cô.
Cuộc sống giống như càng ngày càng không thú vị.
Anh lẻ loi cô độc, một thân một mình.
Anh bắt đầu tự hỏi ý nghĩa tồn tại của mình.
Diệp Băng Thanh còn không thu tay, cô ta tự nhiên lại bắt Thẩm Nhĩ Nhu làm mình c**ng c*ng.
Khi Thẩm Nhĩ Nhu nghe thấy Diệp Băng Thanh yêu cầu dường như muốn ngất đi, cô cuồng loạn khóc lóc, nhưng lại sợ anh tỉnh lại nên tiếng khóc áp lực ẩn nhẫn.
Cho đến sau này anh mới phát hiện cuộc sống là một hồi bi kịch.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Về sau anh có gặp Diệp Băng Thanh một lần, cô ta đi ra từ trong phòng hiệu trưởng, hình như tới làm thủ tục thôi học.
Với anh mà nói, xem như cũng đáng giá?
Nhìn Thẩm Nhĩ Nhu từng bước một tới gần mình.
"Tiểu Băng."
Anh muốn nói cho cô chỉ cần cô muốn cái gì anh cũng có thể làm vì cô.
Nó chuồn ra ngoài lần thứ hai, lần này phá hủy anh, trong đầu anh có suy nghĩ muốn c·h·ế·t.
Nếu cô đồng ý là tốt nhất còn nếu không anh sẽ cầm tù cô, chờ đến ngày cô đồng ý.
Là Thẩm Nhĩ Nhu.
Anh không dám đi tìm Thẩm Nhĩ Nhu, thậm chí không dám nhìn cô.
Người nhà đối với anh mà nói, có cũng như không.
Không sao cả.
Anh không có cảm giác.
Cô nhìn cũng không nhìn anh một cái đã sốt ruột rời đi.
Buổi liên hoan mỗi tháng một lần bị hủy bỏ.
Có lẽ sẽ có chút ý tứ? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Em làm gì với tôi cũng không cần xin lỗi.
...
Anh không hề hiếu kỳ đó là ai, anh không quản được.
Lại nghĩ tới nguyên nhân khiến anh rung động với Thẩm Nhĩ Nhu cũng vì con mèo này, anh cuối cùng cảm thấy một chút dịu dàng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.