Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33


Liêu Đình Đình nói xong lại tinh ý nắm bắt: “Vậy ai cũng đã nói những lời hổ báo với cậu? Thư Niệm bảo làm hại học sinh giỏi là phạm tội đó, nên chưa bao giờ nói với cậu những chuyện này, vậy là học sinh giỏi sao?”

Chỉ có Thẩm Giai Huệ là vẻ mặt có chút lạnh nhạt, thấy Lương Bảo Ý thì hơi khó chịu, nhưng cũng miễn cưỡng cười một cái.

Rất lâu sau, cậu mới ra hiệu một câu: Được, tới lúc tớ cởi rồi cậu đừng không dám nhìn là được.

Mà bản thân Chu Gia Thuật có tính cách khá lạnh nhạt, hiếm khi chủ động tiếp xúc với người khác, ngoài Bảo Ý ra, cũng chưa thấy cậu nói chuyện nhiều với ai.

Các lớp trưởng và giáo viên chủ nhiệm các lớp đều đang cố gắng duy trì trật tự, nhưng có lẽ vì gần đây thi cử quá dồn dập, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, nên cũng nhắm mắt làm ngơ.

Vì chuyện này mà nhà trường đặc biệt mời một công ty chuyên hợp tác tổ chức sự kiện lâu năm đến dựng màn hình LED khổng lồ, hội trường lớn có sức chứa hai nghìn người, lúc này cả khối đều chen chúc bên trong, cậy đông người mà thoải mái hò hét vui đùa.

Có lẽ là… từ nhỏ đến lớn cô đều cảm thấy cậu là một người đứng đắn.

Trên thế giới này, sẽ có rất nhiều người yêu thương cậu.

Bảo Ý sẽ không phải là người duy nhất.

Chu Gia Thuật không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Bảo Ý.

Khối 12 thì… đương nhiên là vất vả nhất, các lớp tự bật thiết bị đa phương tiện, tránh chạy đi chạy lại lãng phí thời gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng bộ phim cũng bắt đầu, nhạc đầu phim da diết. Bộ phim tình cảm này rất kinh điển, nhưng cũng đã cũ rồi, thực ra nhiều người đã từng xem, nhưng một nhóm người cùng xem lại là một cảm giác khác.

Buổi trưa, siêu thị đông nghịt người, mọi người đều lén lút đi mua đồ ăn vặt, chuẩn bị cho buổi chiều.

Nhưng gần đây cô sắp lật đổ cái ấn tượng đã ăn sâu bén rễ này rồi.

“Hai cậu quả nhiên có gian tình, hôn ước từ bé đúng là khác biệt, chắc hai cậu lén lút hôn nhau sau lưng người khác đúng không!” Vì không hỏi được gì nên Liêu Đình Đình bắt đầu nói lung tung.

Chu Gia Thuật cười, cảm thấy thật trùng hợp, không nhịn được đá Lương Bảo Ý một cái, ý là: Còn cậu thì sao?

Trường chưa có thông báo chính thức, nhưng Sát Thiên Đao đã nói với mấy lớp trưởng rồi, nhưng cũng có thể là mọi người cảm thấy Sát Thiên Đao chưa bao giờ làm người như vậy nên thật sự không dám tin.

Thẩm Giai Huệ cũng nói một câu: “Vậy tớ cũng đi đây.”

Có lẽ cậu chỉ quá quen với cảm giác dựa dẫm lẫn nhau, đợi đến khi thực sự quen biết nhiều người, có lẽ cậu sẽ không còn cảm thấy thích cô nhiều như vậy nữa.

Ngay cả Liêu Đình Đình cũng kéo Bảo Ý đi mua mấy gói khoai tây chiên, nhướng mày nói: “Tớ biết cậu sẽ không ngồi cùng tớ, nên tớ nhiệt tình mời bạn nhỏ Thư Niệm của chúng ta lập nhóm với tớ, cậu là cái đồ con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, cứ đi tìm tình nhân nhỏ của cậu đi!”

Hai người dính lấy nhau suốt ngày, ngay cả Liêu Đình Đình cũng hiếm khi được ở cùng Bảo Ý, đặc biệt gần đây thi cử nhiều, bài tập lại chồng chất.

Cậu ấy nghe vậy thì đau khổ tột cùng, hai tay véo má Bảo Ý: “Bảo Ý, cậu học hư rồi, cậu theo Chu Gia Thuật mà chẳng học được cái gì tốt cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đến nỗi mấy tiết học buổi sáng, mọi người đều lơ đãng, vô cùng phấn khích.

Nếu một ngày nào đó cậu chủ động c** q**n áo trước mặt cô, e rằng Bảo Ý sẽ cảm thấy cậu sụp đổ hình tượng.

Bảo Ý bĩu môi, máu ăn thua nổi lên: “Cậu dám cởi, tớ có gì mà không dám nhìn.”

Có lẽ là cậu không nói chuyện nên khiến người ta có cảm giác bí ẩn lạnh lùng.

Thậm chí một bạn nữ lớp bên cạnh còn ôm lấy cô đặt ngồi trên đùi mình, trêu chọc cô: “Ối chà, Bảo Bảo ngoan, đi đâu thế? Lại đi tìm cái gã đàn ông hoang dã đó hả, kiếp trước Chu Gia Thuật tu được phúc đức gì vậy!”

Lúc này có rất nhiều người vây quanh cậu, bên trái là bạn nữ tên Thẩm Giai Tuệ.

Bảo Ý nghe mà kinh hồn bạt vía, chỉ muốn bịt miệng cậu ấy lại, thở dài: “Mấy cậu sao ai nấy đều nói những lời hổ báo thế, đáng sợ quá, nói nhỏ thôi!”

Cô nói nửa đùa nửa thật.

Chu Gia Thuật không biết, nhưng tim đập nhanh đột ngột khiến cậu vô thức ngẩng đầu lên, thế là nhìn thấy Bảo Ý đang đứng ngẩn người tại chỗ, và bước chân từ từ lùi lại của cô.

Cậu gật đầu, giơ ngón tay cái.

[Thuật mà không làm]: [Cậu cũng thích tớ, cậu thừa nhận đi, Lương Bảo Ý!]

Cô chọn cách giả c·h·ế·t.

Liêu Đình Đình gặng hỏi cô một lúc lâu rốt cuộc hiểu lầm gì, học sinh giỏi đã nói những lời ngông cuồng gì, tiếc là miệng Bảo Ý quá kín, không hỏi ra được gì.

Rõ ràng chỉ cách vài bước chân, nhưng dường như đột nhiên cách Chu Gia Thuật xa vạn dặm.

Chu Gia Thuật nghe giọng điệu là biết cô đang nghĩ gì, thế là cười càng phóng túng hơn.

Cậu bỗng nhiên hoảng loạn, đột nhiên đứng dậy, đi tới nắm chặt cánh tay cô, kéo cô đến chỗ trống ngồi xuống, rồi mới nhíu mày ra hiệu một câu: Chạy đi đâu?

Nhân duyên của cậu không tệ, cũng không khó giao tiếp, nhưng vì mất khả năng nói, đa số mọi người khi ở trước mặt cậu đều khá thận trọng, nên nhiều lúc họ thà thông qua Bảo Ý để gián tiếp giao tiếp.

Bảo Ý đứng sững đó, cảm thấy có chút mơ màng.

Vì lúc này quá đông người nên hàng ghế sau cũng chật kín.

Gần đây Lý Thục Hoa hòa nhã dễ chịu, trường Trung học số 13 đạt thành tích nổi bật trong kỳ thi liên kết, lớp 13 của họ cũng vô cùng nổi trội trong toàn trường, điểm trung bình của lớp đứng đầu, lớp họ có tận 4 người đứng trong top 15 của khối.

Chu Gia Thuật nhướng một bên lông mày: Hơn nữa cái gì?

Tối qua Liêu Đình Đình cày đêm đọc hết bộ truyện, lúc này nghe thấy cô chủ động hỏi, bèn nhiệt huyết chia sẻ: “Chuyện về gã nông dân thô kệch và cô gái mềm mại thời cổ đại, d*m đ*ng lắm, ngày nào cũng làm, ban ngày làm ban đêm cũng làm, sức khỏe tốt thật nhỉ!” Nói xong cô ấy ngáp một cái thật to: “Tớ thức đến ba giờ sáng mới ngủ, hôm nay đã muốn sụp đổ rồi, cậu nói xem ngày nào nữ chính trong tiểu thuyết cũng làm đến sáng, thật sự không bị vắt kiệt chứ?”

Nhưng mà…

Vì rõ ràng cậu căn bản sẽ không làm như thế.

Cái sự khó chịu mơ hồ giữa lý trí và phi lý trí giằng xé khiến cô bỗng bối rối.

Khó khăn lắm mới di chuyển được đến hàng ghế sau, Bảo Ý đột nhiên dừng bước.

Bộ phim đang chiếu đến đoạn mập mờ, nữ chính nói với nam chính: “Chúng ta ở bên nhau đi!”

Thuật: Ý trời khó cãi mà Bảo Ý, đừng giãy giụa nữa~

Bảo Ý lặng lẽ di chuyển về phía sau, cô không tìm người đổi chỗ, mà nhờ lớp trưởng giúp mình giữ một chỗ trống.

Đôi tai đột nhiên đỏ bừng của Bảo Ý đã xác nhận suy đoán của Liêu Đình Đình, cậu ấy che miệng: “Trời ơi, không thể nào, không thể trông mặt mà bắt hình dong với học sinh giỏi được? Nhìn cậu ấy giống kiểu người bị người ta nắm tay một cái cũng có thể khó chịu ba ngày ấy chứ.”

Vả lại phần lớn thời gian quả thật cậu đứng đắn đến độ không thể đứng đắn hơn được nữa.

Có điều được thư giãn một chút cũng tốt lắm rồi.

Một bạn nam bên cạnh cười: “Hai cậu như đang diễn phim thần tượng vậy, em chạy trốn, anh đuổi theo, em mọc cánh cũng khó thoát. Cô gái à, em định chạy đi đâu. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, em đừng hòng đi đâu.”

Cậu ra hiệu nói: Cậu không vui.

Cậu là một kẻ vô sỉ.

Thời gian trôi qua, ngay cả Bảo Ý cũng suýt quên rằng, thực ra cậu cũng có thể có bạn bè và vòng quan hệ của riêng mình.

Bảo Ý vẫn có chút ngượng ngùng, mím môi khẽ cười, nói: “Tớ chỉ đột nhiên thấy phía sau toàn là con trai, tớ ngại, da mặt tớ mỏng.”

Chương 33

Khi màn hình sáng trở lại, Chu Gia Thuật nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, trong đôi mắt ấy là sự nhạy bén thấu hiểu mọi thứ, cậu giơ tay ra hiệu: Cậu đúng là không vui, chỉ là cậu cảm thấy mình không nên không vui. Nhưng việc cậu hy vọng tớ tốt hơn, và việc cậu muốn độc chiếm tớ không hề mâu thuẫn. Bởi vì điều kiện tiên quyết để cậu muốn độc chiếm tớ, là tớ cũng đã chọn cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bảo Ý lắc đầu: “Không có, thật sự không có.”


Lông mày nhíu chặt của Chu Gia Thuật vẫn chưa hoàn toàn giãn ra, cậu nói với mấy người kia, sắp bắt đầu rồi, về chỗ ngồi đi!

Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hội trường rất ấm, cậu ấy cởi áo khoác, để lộ chiếc áo len cashmere màu hồng bên trong, có viền bèo nhún, bên ngoài áo len còn có một sợi dây hình cây thông Noel, trên đó có ba chữ cái: shu.

Biết cái quỷ ấy, Chu Gia Thuật thầm nghĩ.

Tất cả đèn đều tắt, rèm cửa cũng được kéo lại, đám đông khẽ reo hò, cảm thấy như vậy rất có không khí.

Nghe giọng điệu của cậu ấy, Bảo Ý không nhịn được cười: “Thư Niệm lại xúi cậu đọc tiểu thuyết gì rồi.”

Hội trường lớn phía Đông trường học mới được xây, không gian rộng rãi, nhưng chứa nhiều người như vậy vẫn có vẻ hơi chật chội. Bảo Ý di chuyển khá khó khăn, vì giữa chừng không ngừng có người quấy rầy cô.

Mọi người không hiểu đâu.

Tim Bảo Ý đập mạnh một cái, cô khẽ kéo tay cậu, khẽ lẩm bẩm: “Tớ biết, tớ biết hết.”

Lúc này cậu ấy đang dùng ngôn ngữ ký hiệu với Chu Gia Thuật, hỏi cậu: “Ngôn ngữ ký hiệu của tớ có chuẩn không?”

Chu Gia Thuật đã nghe ra hàm ý từ sự ngập ngừng ngắn ngủi đó, thế là nói: Hai bạn nam vừa nãy là quen khi chơi bóng rổ hồi lớp 10, đi ngang qua nên nói chuyện với tớ, Thẩm Giai Huệ đi cùng họ, tiện thể ở lại. Cậu ta nói cậu ta học được mấy câu ngôn ngữ ký hiệu nên nhờ tớ xem, chỉ có vậy thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thậm chí… cũng sẽ có người sẵn lòng vì cậu mà học ngôn ngữ ký hiệu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế là một lúc sau, Bảo Ý bình tĩnh lại, liền không nhịn được nói với cậu: “Tốt nhất là cậu nói thật đi, không cởi không phải là người.”

Cậu tin lời cô nói là thật, cô chính là người như vậy, lạc quan lương thiện, luôn rất sẵn lòng nghĩ cho người khác, nhưng cũng sẽ không để mình chịu uất ức, nếu cô không vui, cô sẽ trực tiếp nói với cậu.

Chu Gia Thuật đang ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, giữa cậu và hàng thứ ba từ dưới lên có một khoảng trống khá lớn.

Trong lớp ồn ào, không ai để ý đến họ.

Một bạn nam khác cười nghiêng ngả, vì giọng điệu và nét diễn của cậu ta trông rất giống.

Sự thay đổi trong lời nói và biểu cảm của cậu ấy khiến Bảo Ý bật cười.

Màn hình có một cảnh đen kéo dài tám giây, cả hội trường tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón.

Bảo Ý xua tay: “Tớ thật sự không hề không vui, tớ cũng không… cái gì nhỉ, tớ thật sự cảm thấy cậu có thể quen thêm nhiều bạn bè là chuyện rất tốt.”

Cậu cúi đầu gõ chữ, gửi tin nhắn cho cô.

Liêu Đình Đình hừ hừ hai tiếng: “Có gì đâu, t*nh d*c cũng như uống nước thôi, đều là nhu cầu sinh lý.” Nói xong, cậu ấy lại bổ sung một câu bằng giọng đầy chính trực: “Đương nhiên, phải đảm bảo sức khỏe và an toàn bản thân, thiết lập giá trị quan t*nh d*c đúng đắn.”

“… Vậy là cậu hiểu lầm cậu ấy rồi.”

Cậu ấy thường gọi Bảo Ý là Bảo Bảo, người khác chỉ nghĩ đó là lời trêu chọc sến sẩm, chỉ có Bảo Ý mỗi lần nghe đều muốn c·h·ế·t ngay tại chỗ, lúc này cô vừa buồn cười vừa bất lực, giơ tay xoa mặt cậu ấy: “Đúng vậy, Chu Gia Thuật gặp tớ đúng là kiếp trước tích đức. Với lại, cậu mà còn gọi tớ là Bảo Bảo nữa, tớ sẽ vén tóc mái của cậu lên đó.”

Giữa con người thật sự có thần giao cách cảm sao?

Hai bạn nam hơi hất cằm, khoác vai nhau rời đi.

Trường có hai hội trường, một lớn một nhỏ, vì khóa của họ tăng chỉ tiêu tuyển sinh, có số lượng học sinh nhiều nhất nên độc chiếm một hội trường lớn, khối 10 đến hội trường nhỏ, vì không đủ chỗ nên một số học sinh được sắp xếp vào hội trường lớn.

Người nói là Chu Tiêu, bạn cùng lớp năm lớp 10, tính cách hướng ngoại, hồi lớp 10 ngồi sau Bảo Ý, hễ rảnh rỗi là thích trêu chọc Bảo Ý. Cậu ấy cũng là một trong số ít người biết tên gọi ở nhà của Bảo Ý.

Làm gì vậy! Tự nhiên lại làm vậy…

Bảo Ý thầm nghĩ Chu Gia Thuật cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu.

Bảo Ý chậm rãi co ngón tay lại, hơi thở cũng hơi khó khăn.

Trong lớp lập tức bùng nổ một tràng reo hò.

Beta: Dép

Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu có nhiều người vây quanh như vậy.

Nếu cậu thật sự biết, cậu sẽ không mong tớ quen thêm nhiều bạn nữ đâu. Nếu thật sự mong tớ quen thêm nhiều cô gái, thì sẽ không có biểu cảm đó.

Chu Gia Thuật chăm chú nhìn cô một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, khẽ gật đầu.

Bạn nam cười khì khì, tay khoác lên người một bạn nam khác một cách tự nhiên, hơi cúi người nói chuyện với cậu: “Vậy học sinh giỏi cậu làm thử một cái đi, tớ xem thử xem có hiểu được không. Tớ cũng học một chút rồi.”

Bảo Ý thử tưởng tượng, nhưng quả thật không tài nào hình dung ra được.

Bảo Ý: “…”

Chu Tiêu rất thích cái vẻ nhỏ nhắn đó của cô, nắm lấy xoa bóp một lúc lâu mới thả cô đi.

Vì cô nghĩ Chu Gia Thuật không thể giao tiếp với những người xung quanh, ở đó một mình có thể sẽ buồn chán, hơn nữa… cô luôn cảm thấy những người xung quanh ồn ào náo nhiệt mà cậu lặng lẽ ngồi giữa đám đông, có vẻ hơi… cô đơn.

Khi Lý Thục Hoa vào lớp, cũng không thể dẹp được tiếng ồn, cả đám hỏi giáo viên chủ nhiệm bằng giọng không thể tin được: “Cô ơi, chiều nay đi xem phim thật ạ?”

Nhưng có lẽ cậu ấy hoàn toàn không ngờ rằng, những điều mà cậu ấy cho là nói nhảm hóa ra lại là sự thật. Bảo Ý chột dạ, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, giả vờ như không có chuyện gì, bước nhanh hai bước.

Chu Gia Thuật đột nhiên nắm lấy tay cô, thong thả viết bốn chữ vào lòng bàn tay cô: Tớ chỉ cần cậu!

Thấy cậu vẫn nghiêm túc nhíu mày, cuối cùng Bảo Ý cũng chịu thỏa hiệp, nói: “Tớ chỉ cảm thấy có phải tớ thực sự quá dính lấy cậu rồi không, cậu vốn có thể có vòng bạn bè của riêng mình mà. Hơn nữa…”

Lúc này, cô giáo cười gật đầu: “Vị trí sẽ xếp theo thành tích, lớp chúng ta ở khu vực xem phim tốt nhất.”

Cuối cùng, loa phát thanh của trường thông báo mọi người tập trung tại hội trường, cả khối đều sôi trào.

Chu Gia Thuật này, nhìn thì trong sáng nghiêm túc, thực ra lại vừa ph*ng đ*ng vừa đáng ghét, không phải người tốt lành gì.

Cô im lặng rất lâu, đột nhiên có chút không nỡ làm phiền, nếu cô đến, có lẽ những người đó sẽ rời đi.

Đám đông ồn ào, có lẽ Chu Gia Thuật thấy hơi mất tự nhiên, cậu nghiêng người dựa vào ghế, hơi ngẩng đầu nhìn những người phía trước, nghe vậy liền nở một nụ cười.

Chu Tiêu có đường chân tóc cao, coi tóc mái như mạng sống, tuyên bố đầu có thể lìa, máu có thể chảy, nhưng tóc mái không thể thiếu.

Bảo Ý khẽ thở phào: “Cũng… cũng không có gì. Chỉ là tớ thấy cậu có thể kết thêm nhiều bạn bè, quen thêm nhiều bạn nam… bạn nữ nữa.”

Bên cạnh Thẩm Giai Huệ còn có hai bạn nam, lúc này xen vào: “Học ngôn ngữ ký hiệu chắc cũng giống học ngoại ngữ thôi nhỉ, có gì mà chuẩn hay không chuẩn, có thể giao tiếp được là ngôn ngữ ký hiệu giỏi rồi.”

Hai hàng cuối cùng rất rộng rãi, vì đây luôn là chỗ ngồi cố định dành cho giáo viên và lãnh đạo, tiện ra vào bất cứ lúc nào khi có các hoạt động lớn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33