Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 30

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30


Mà bây giờ lại diễn thành cảnh, vợ của cô lại rộng lượng nói lý lẽ dùm cấp dưới.Cố Từ híp hai mắt lại.

Maria: Mọi người thấy tôi giống người khoe vợ khắp nơi lại bị vợ quản giáo nghiêm khắc không? QAQNhan Lộ Thanh thật sự không thể hiểu đầu óc hai vệ sĩ của mình phát triển thế nào nữa.

Dường như không nhìn ra có vấn đề gì.

Nhan Lộ Thanh: “…”

Hết chương 30!

Khi chụp xong, thậm chí Cố Từ còn không yêu cầu cô cho xem lại ảnh chụp, chắc là do anh quá tự tin rồi đó.

Cô cảm thấy…

Hình như tinh thần của anh ta không tệ, trên đầu có rất nhiều bong bóng màu hồng với màu vàng, không có tí xíu cảm xúc tiêu cực nào.

Nhan Lộ Thanh đột nhiên sửng sốt, đầu óc tự nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Cố Từ: “Phát hiện cái gì? Phát hiện anh ấy lại bị bệnh gì khác hả?”Nhan Lộ Thanh không nhìn vòng hoa nữa, ánh mắt chuyển sang Cố Từ: “Nhưng anh phải biết chứ?”

Lúc cô để nó lên bàn cũng không để ý lắm, chỉ muốn làm cho nhanh để anh còn đi ngủ, cho nên thành một vòng lớn bao lấy một cái vòng nhỏ.

“…”

Không quá vài giây sau, lại nghe được người bên cạnh nói tiếp: “Hy vọng đấy không phải là giả.”

“…” Nhan Lộ Thanh hơi do dự: “Vậy anh phải để tôi chụp một tấm hình.”

Cố Từ thì ngược lại, trong lúc ăn cơm tâm trạng có vẻ rất tốt.

Dường như không nhìn ra có vấn đề gì.

Cố Từ cảm thấy buồn cười, ánh mắt liếc qua chỗ hai người họ.

“Tại sao… tôi lại phải đeo?”

Lúc Nhan Lộ Thanh đội vòng hoa bước ra khỏi phòng của Cố Từ thì Đại Hắc, Tiểu Hắc và dì Disney đang ở phòng khách đều ngây người, hình như không ai có thể hiểu được vì sao cô lại biến bản thân mình ra như vậy.Nhan Lộ Thanh không còn gì để nói: “Tôi nghĩ anh cũng đã uống rồi, hơn nữa ngày nào anh cũng uống Hạc Đỉnh Hồng.”

Tắm xong trông thoải mái hơn hẳn, chẳng qua môi anh vẫn còn tái nhợt, cả người nhìn lạnh như băng.Không lâu sau, giọng nam lành lạnh vang lên: “Tôi đeo nó một lát, cô đeo nó một ngày.”

Giọng cô tăng lên, như là cố ý chọn lúc anh ở đây mà nói vậy.

Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau.

Nhan Lộ Thanh đi đến bên cạnh anh, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Cố Từ. Tóc anh hơi ướt, quần áo cũng vừa thay mới.

Nhan Lộ Thanh tốt tình mà vẫy tay: “Không sao, đừng sợ, tôi không tranh sắc đẹp với anh ấy đâu, ha ha.”

“Ồ.” Nhan Lộ Thanh liếc nhìn rồi trả lại cho anh ta: “Nếu tôi đã xem của anh rồi, vậy tôi cũng cho anh xem của tôi một chút.” Nói xong, cô cầm điện thoại để trước mặt Đại Hắc, giọng điệu rất vui vẻ: “Xem đi.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Đây đúng là chuyện đã xảy ra vào ngày xuyên qua…

Lúc Đại Hắc nhìn thấy, vẻ mặt càng sững sờ: “Đây không phải là…”

“Cậu lắm lời như thế.” Đại Hắc cạn lời: “Sao tôi biết được là câu nào?”

Màu vàng: [Hôm nay thật sự phải cảm ơn sư phụ cho thật tốt.]

(*Hạc Đỉnh Hồng là tên một loại thuốc độc đỉnh cao trong giang hồ.)

Cố Từ: “…”Đeo vòng hoa này lên, không phải là sẽ toát ra khí chất của công chúa rừng xanh sao?

Nhan Lộ Thanh càng nhìn hình càng thấy thích, Cố Từ ở bên cạnh đã lấy vòng hoa xuống cầm trên tay. Cô đến gần, hưng phấn gọi anh: “Cố Từ.”

Sau khi Nhan Lộ Thanh hiểu ý của nó, thế mà cô cũng không sinh ra tâm lý cạn lời hoặc là tức giận hay bất kì cảm xúc tiêu cực nào.

“Mẹ nó chứ, anh nói linh tinh gì đó?” Nhan Lộ Thanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Đại Hắc: “Còn “g·i·ế·t” Cố Từ nữa chứ? Hoang dã vậy hả?”“Vừa nãy lúc cô đi tìm Cố Từ, tôi phát hiện…”

Nhan Lộ Thanh trợn mắt khinh bỉ, không muốn nói chuyện với hai người này nữa, quay người bước lên tầng.

“Nhưng Đại Hắc với Tiểu Hắc khiến tôi tức c·h·ế·t mất!” Cô tức giận nói: “Rõ ràng là tôi tới tặng quà cho anh, mà bọn họ lại nghĩ là tôi tới đưa đám tang.”

Tiểu Hắc: “?”

Thật là kì lạ, trí nhớ của cô bị mã hóa, Makka Pakka cũng không tìm được, đó là thứ gì được chứ?

Nhan Lộ Thanh đột nhiên sửng sốt, đầu óc tự nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Cố Từ: “Phát hiện cái gì? Phát hiện anh ấy lại bị bệnh gì khác hả?”

Giọng nói trong sáng và đáng yêu này nghe vô cùng u oán.

Công chúa đội vương miện, tuyệt vời!

Đại Hắc im lặng một lúc lâu.

Nhan Lộ Thanh trừng mắt nhìn anh, bước hai bước lại cạnh bàn cầm vòng hoa lên, vừa định đeo lên đầu Cố Từ, nhưng bị anh phản ứng nhanh nhích người sang một bên.

Nhan Lộ Thanh thật sự không thể hiểu đầu óc hai vệ sĩ của mình phát triển thế nào nữa.

Cố Từ không có ý kiến gì với phản bác yếu ớt của cô, anh tựa người vào bàn, nhìn cô rồi mỉm cười. Đuôi mắt anh hơi cong lên, ở dưới ánh đèn có sức quyến rũ c·h·ế·t người.

“…”

“À, dì ơi, tôi mới đổi ảnh màn hình khóa, dì thấy sao?”

Vòng hoa cô đan quả thật hơi lớn một chút, nhưng tại sao lại biến thành vòng hoa thăm viếng được chứ? Tại sao biến thành cô muốn g·i·ế·t Cố Từ vậy?

Sau khi Nhan Lộ Thanh hiểu ý của nó, thế mà cô cũng không sinh ra tâm lý cạn lời hoặc là tức giận hay bất kì cảm xúc tiêu cực nào.

“À, dì ơi, tôi mới đổi ảnh màn hình khóa, dì thấy sao?”

Công chúa đội vương miện, tuyệt vời!

Mắt cô long lanh nhìn Cố Từ. Cặp mắt hạnh cười lên vô cùng tươi sáng lại vô tình mở tròn, biến thành mắt cún vô cùng đáng yêu. Con ngươi trong suốt long lanh đang nhìn chằm chằm anh.

Nhan Lộ Thanh vô cùng thỏa mãn.

Sau đó anh ta một lần nữa quay sang nhìn cô nói: “Cậu ta nói đùa thôi, cô đừng để ý.”

Màu vàng: [Buồn ngủ c·h·ế·t đi được, đã qua mấy ngày rồi, cuối cùng đêm nay cũng được ngủ ngon.]

*

*“Nhưng mà không phải Maria đã tìm bác sĩ cho anh ấy rồi à? Chắc là không sao đâu.”

Tuy rằng đây không hẳn là một cái vương miện… Nhưng vòng hoa trắng mà cũng được anh đeo thành dáng vẻ này, nói chung là nhìn rất cao quý, rất đẹp.

Ăn cơm tối xong, Cố Từ đi đến phòng khách uống nước, lúc còn chưa đi đến sô pha thì đã nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha rồi.

“Thì ý tưởng mới mà!” Nhan Lộ Thanh nhìn anh: “Có lẽ cả đời anh chưa bao giờ mang mấy đồ trang sức kiểu này đâu nhỉ?”

Nhan Lộ Thanh vô cùng thỏa mãn.

“…” Vòng lắc eo cái rắm ấy!

Khi anh cúi đầu lấy nước, Nhan Lộ Thanh vẫn tiếp tục.

Sau khi lên tầng, Nhan Lộ Thanh thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, sau đó leo lên giường, mở Wechat lên.

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thất vọng, mắt thấy tay Cố Từ khẽ động, trên đầu đột nhiên có cảm giác nằng nặng.

“Cũng có, là lúc hai người rơi xuống núi… Nhưng mà hệ thống cũng thường bị trục trặc, tôi cũng không để ý, không ngờ giờ lại xuất hiện nữa.”

“…” Tiểu Hắc bị mấy người trong biệt thự mắng quen rồi, tự động không để ý đến nửa câu đầu của anh ta, trả lời: “Là câu tôi cảm thấy Nhan tiểu thư rất tốt đó.”Giọng cô tăng lên, như là cố ý chọn lúc anh ở đây mà nói vậy.

Khi anh cúi đầu lấy nước, Nhan Lộ Thanh vẫn tiếp tục.

Nhan Lộ Thanh cũng chỉ là nghe Đại Hắc nói nên mới nhớ ra.Cố Từ đồng ý.

… Cô ấy giả vờ đó.

Cố Từ mỉm cười: “Vậy thì cũng không thể trách bọn họ.”

“Biết gì?” Giọng của Cố Từ kéo dài: “Biết rằng không biết vì sao cô lại đan nó to như vậy, hơn nữa vẫn không nhìn ra rất giống vòng hoa thăm viếng à?” Nói xong, anh gật đầu: “Nếu thế thì tôi biết.”

“Đúng rồi.” Đột nhiên Nhan Lộ Thanh nhớ tới gì đó: “Mày có biết lúc đầu nguyên chủ tiêm thứ gì vào người Cố Từ không? Thứ đấy có ảnh hưởng lớn đến anh ấy không?”

“Ủa? Đây là Cố Từ mà! Ùi ui nhìn thật đẹp trai! Còn đẹp hơn con gái nữa, quá đẹp…”Đại Hắc và Tiểu Hắc không lên tiếng. Hai người biết rõ vòng hoa này là do ai đưa cho ai, nhưng tại sao giờ lại ở trên đầu Nhan Lộ Thanh, cho dù rất tò mò nhưng không ai dám hỏi… Bởi vì rõ ràng mặt của Nhan tiểu thư rất xanh xao.Sau khi Nhan Lộ Thanh hiểu ý của nó, thế mà cô cũng không sinh ra tâm lý cạn lời hoặc là tức giận hay bất kì cảm xúc tiêu cực nào.

Lúc đi vào, đèn bên trong sáng lên, Cố Từ đứng ở mép giường, vòng hoa thăm viếng cô đưa vẫn nằm nguyên trên bàn như cũ.

“…”

Lúc mình ở chung với Cố Từ không ai có thể nhìn thấy được, cái gọi là hệ thống này cũng không thăm dò được, cô vô cùng sung sướng.

“Cô qua đây.” Cố Từ ngoắc tay với cô.

Nhìn thật sự có hơi…

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thất vọng, mắt thấy tay Cố Từ khẽ động, trên đầu đột nhiên có cảm giác nằng nặng.

Cố Từ im lặng ba giây, nói: “Tôi nghĩ cô cũng chưa bao giờ uống Hạc Đỉnh Hồng*, sau này tôi đưa cô một bình, có tính là ý tưởng mới không?”“Ồ.” Nhan Lộ Thanh liếc nhìn rồi trả lại cho anh ta: “Nếu tôi đã xem của anh rồi, vậy tôi cũng cho anh xem của tôi một chút.” Nói xong, cô cầm điện thoại để trước mặt Đại Hắc, giọng điệu rất vui vẻ: “Xem đi.”

Nhan Lộ Thanh mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Anh cũng muốn xem màn hình mới của tôi hả?”

“Không phải anh đang ngủ hả?” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Sao lại đi tắm rồi?”

Anh đội vòng hoa lên cho cô.

“Vậy nên hai người chỉ nhớ mấy chuyện này thôi sao? Sao không nhìn vào những chuyện tốt hả?” Cô cắn răng: “Tôi cố gắng tìm bác sĩ giỏi cho Cố Từ thì sao? Tôi còn giúp anh ấy báo thù, cái tên Kim thiếu kia còn không tự đi lại được kia kìa! Núi Điệp Diệp là tôi muốn đưa anh ấy đi giải sầu… giải sầu đó hiểu không?”

Nhan Lộ Thanh trừng mắt nhìn anh, bước hai bước lại cạnh bàn cầm vòng hoa lên, vừa định đeo lên đầu Cố Từ, nhưng bị anh phản ứng nhanh nhích người sang một bên.

*

Nhan Lộ Thanh chớp mắt, cố gắng vứt những suy nghĩ kì lạ đó ra khỏi đầu, cô nhắc lại: “Cái này thật sự không phải là vòng hoa thăm viếng đâu…” Dừng một chút, cô nhỏ giọng: “Thật ra cái này để đeo lên.”

Dáng vẻ Đại Hắc ngoan ngoãn đón nhận lời khiển trách, Tiểu Hắc phía sau anh ta lại rất hưng phấn nói: “Nhan tiểu thư, tôi biết! Anh ấy thật sự không dễ đối phó! Địa vị cũng không thấp mà!”

Sau khi lên tầng, Nhan Lộ Thanh thay một bộ đồ thoải mái ở nhà, sau đó leo lên giường, mở Wechat lên.

Giọng cô tăng lên, như là cố ý chọn lúc anh ở đây mà nói vậy.

“Rất đẹp.”

“Đúng rồi.” Đột nhiên Nhan Lộ Thanh nhớ tới gì đó: “Mày có biết lúc đầu nguyên chủ tiêm thứ gì vào người Cố Từ không? Thứ đấy có ảnh hưởng lớn đến anh ấy không?”

Vả lại hồi xưa lúc cô cũng đột ngột đổi tính thì không lâu sau cô cũng trở lại bình thường thôi.

“…”Không thể không nói, giọng nói của hệ thống rất hay. Giọng nói của Nhan Lộ Thanh ngọt hơn một chút, nếu nghiêm khắc phân loại thì nói chung có thể phân thành giọng nói trong sáng và đáng yêu. Cho nên mỗi lần nghe giọng của Makka Pakka, tâm trạng của cô rất tốt, dù nó có thông báo tin xấu đi nữa cũng thoải mái hơn.

Nhan Lộ Thanh chớp mắt, cố gắng vứt những suy nghĩ kì lạ đó ra khỏi đầu, cô nhắc lại: “Cái này thật sự không phải là vòng hoa thăm viếng đâu…” Dừng một chút, cô nhỏ giọng: “Thật ra cái này để đeo lên.”

Đại Hắc: “Hôm đó… Cô bảo tôi tiêm thuốc vào anh ấy?”

Nhan Lộ Thanh nghĩ có vẻ cũng không cần nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cô còn hiểu rõ hơn bác sĩ sao?

Nhan Lộ Thanh ngước mắt nhìn Cố Từ thì thấy anh đang nhìn cô, có vẻ đang đánh giá gì đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dáng vẻ Đại Hắc ngoan ngoãn đón nhận lời khiển trách, Tiểu Hắc phía sau anh ta lại rất hưng phấn nói: “Nhan tiểu thư, tôi biết! Anh ấy thật sự không dễ đối phó! Địa vị cũng không thấp mà!”“Ha ha ha!” Lúc sau truyền đến tiếng cười vô cùng khoa trương: “Đúng không, đúng không! Tôi cũng thấy thế!”

“À, dì ơi, tôi mới đổi ảnh màn hình khóa, dì thấy sao?”

“…”

Sau đó anh ta một lần nữa quay sang nhìn cô nói: “Cậu ta nói đùa thôi, cô đừng để ý.”

“Nhưng mà không phải Maria đã tìm bác sĩ cho anh ấy rồi à? Chắc là không sao đâu.”

Nhan Lộ Thanh nhìn anh cười mà trong lòng ngứa ngáy.

Mắt cô long lanh nhìn Cố Từ. Cặp mắt hạnh cười lên vô cùng tươi sáng lại vô tình mở tròn, biến thành mắt cún vô cùng đáng yêu. Con ngươi trong suốt long lanh đang nhìn chằm chằm anh.Cố Từ cảm thấy buồn cười, ánh mắt liếc qua chỗ hai người họ.

Anh nhìn Nhan Lộ Thanh tiếp tục gọi Tiểu Hắc lại, xem màn hình khóa của cậu ta rồi lại cho cậu ta xem cái của mình.

Trí nhớ của Đại Hắc rất tốt, nhanh chóng nhớ lại sáng hôm đó, hình như là Tiểu Hắc đi kiếm Nhan Lộ Thanh để cảm ơn và xin lỗi, rồi đỏ bừng mặt chạy xuống lầu.

“Cũng không có gì đặc biệt.” Anh đặt tay lên bàn, khuôn mặt có ý cười nhạt: “Chủ yếu là do nhìn hai vòng hoa này nên không ngủ được.”

Anh ta nhớ lúc đầu mỗi lần đều ám chỉ với bản thân mình rằng cô là một người bị bệnh tâm thần, cho nên lúc cô đột nhiên thay đổi và mất trí nhớ không chắc là thật hay giả, dù sao anh ta cũng chỉ cần làm theo, hơn nữa báo cáo với bác sĩ tâm lý là được.

Maria: Mọi người thấy tôi giống người khoe vợ khắp nơi lại bị vợ quản giáo nghiêm khắc không? QAQ

“Đại Hắc, tôi vẫn luôn cảm thấy anh rất thông minh.” Cô giả bộ làm giọng điệu đau xót nói: “Nếu hôm nay Tiểu Hắc hỏi câu này, tôi sẽ không ngạc nhiên đến vậy, nhưng vì sao đến cả anh cũng có thể hỏi một câu như vậy chứ?”

Tiểu Hắc đột nhiên huých cánh tay của Đại Hắc: “À, đúng rồi, anh có nhớ ngày thứ hai tôi đến đây làm đã nói gì với anh không?”

“…”

Căn phòng yên tĩnh một lát.

Nhưng anh ta dần dần phát hiện hành động, thần thái và thay đổi tính cách của Nhan Lộ Thanh hoàn toàn khác với trước kia. Tinh thần phấn chấn trên người cô hoàn toàn giống với mấy cô gái đáng yêu bằng tuổi bình thường.

“À…” Đại Hắc không nghĩ là cô sẽ hỏi về vấn đề này, hơi sửng sốt rồi lấy điện thoại ra: “Là thế này.”

(*Hạc Đỉnh Hồng là tên một loại thuốc độc đỉnh cao trong giang hồ.)

“Ủa? Đây là Cố Từ mà! Ùi ui nhìn thật đẹp trai! Còn đẹp hơn con gái nữa, quá đẹp…”

Tiểu Hắc: “Lần đó ở núi Điệp Diệp, Cố Từ và cô cùng nhau rơi xuống bị thương?”

“À…” Đại Hắc không nghĩ là cô sẽ hỏi về vấn đề này, hơi sửng sốt rồi lấy điện thoại ra: “Là thế này.”

“…”“Cũng hy vọng, cô ấy sẽ mãi thế này.”

Đại Hắc im lặng một lúc lâu.

Nói anh mập anh còn thở, bảo hai người nói thì hai người thật sự nói ra hết!!!!

Cuối cùng lo lắng cũng được giải quyết, sau này dốc lòng tu luyện, Từ công chúa sẽ nằm trong tầm tay.

Anh trả lời: “Ừ?”

Giọng nói trong sáng và đáng yêu này nghe vô cùng u oán.

Cố Từ im lặng ba giây, nói: “Tôi nghĩ cô cũng chưa bao giờ uống Hạc Đỉnh Hồng*, sau này tôi đưa cô một bình, có tính là ý tưởng mới không?”Nhan Lộ Thanh thở phào nhẹ nhõm.Cô cảm thấy…

Vả lại hồi xưa lúc cô cũng đột ngột đổi tính thì không lâu sau cô cũng trở lại bình thường thôi.

“Cũng không có gì đặc biệt.” Anh đặt tay lên bàn, khuôn mặt có ý cười nhạt: “Chủ yếu là do nhìn hai vòng hoa này nên không ngủ được.”

“Không phải anh đang ngủ hả?” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Sao lại đi tắm rồi?”Nhan Lộ Thanh vô cùng thỏa mãn.Không phải là một bức ảnh chính diện, anh cũng không nhìn vào điện thoại, nhưng đây chính là góc chuẩn nhất, khiến sống mũi anh được chia thành hai phần sáng tối. Làn da của Cố Từ như đóa hoa trắng nhỏ dưới ánh nắng, tóc và đôi mắt có màu đen nhánh, lông mi hơi cụp xuống.

Ăn cơm tối xong, Cố Từ đi đến phòng khách uống nước, lúc còn chưa đi đến sô pha thì đã nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha rồi.

“Chúng tôi biết là cô đối xử với Cố Từ rất tốt.” Tiểu Hắc gãi đầu, mù mịt nói: “Nhưng cô kêu chúng tôi nói những chuyện xấu mà…”

“…”

“Đúng là thế, nhưng mà…”

“Đại Hắc, tôi vẫn luôn cảm thấy anh rất thông minh.” Cô giả bộ làm giọng điệu đau xót nói: “Nếu hôm nay Tiểu Hắc hỏi câu này, tôi sẽ không ngạc nhiên đến vậy, nhưng vì sao đến cả anh cũng có thể hỏi một câu như vậy chứ?”

Lúc Đại Hắc nhìn thấy, vẻ mặt càng sững sờ: “Đây không phải là…”

“Mẹ nó chứ, anh nói linh tinh gì đó?” Nhan Lộ Thanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Đại Hắc: “Còn “g·i·ế·t” Cố Từ nữa chứ? Hoang dã vậy hả?”

Mỗi người ai cũng có bí mật, Nhan Lộ Thanh không có hứng thú với chuyện này, cũng không định tra hỏi kỹ, cô tiếp tục nói chuyện lúc nãy.

Nhan Lộ Thanh thở phào nhẹ nhõm.

*

Nhưng Cố Từ đã ra hạ lệnh không thể kháng lại cho cô: “Vào phòng sách học bù ngay bây giờ.”

Lấy nước xong, Cố Từ đi lại chỗ sô pha, cách mười mấy mét rồi dừng lại.

“Không phải.” Cố Từ lạnh nhạt nói: “Chiều nay cô đã ra ngoài đi chơi rồi, vậy nên tối nay phải học bù.”

Nhan Lộ Thanh đột nhiên sửng sốt, đầu óc tự nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Cố Từ: “Phát hiện cái gì? Phát hiện anh ấy lại bị bệnh gì khác hả?”

“Cũng có, là lúc hai người rơi xuống núi… Nhưng mà hệ thống cũng thường bị trục trặc, tôi cũng không để ý, không ngờ giờ lại xuất hiện nữa.”

Nhan Lộ Thanh: “…” Đây đúng là chuyện đã xảy ra vào ngày xuyên qua…Cho nên cô cũng quan tâm hỏi mấy câu: “Sao vậy? Sao giọng lại tủi thân thế?”

Đây không phải là một người lừa gạt đúng không? Mặc dù hoạt động tâm lý của đại sư huynh này không liên quan đến hai từ thôi miên, nhưng nhìn vào ý này… cuối cùng cũng có thể ngủ ngon, trong đó cũng có sự giúp đỡ của cô đúng không?

Cố Từ không có ý kiến gì với phản bác yếu ớt của cô, anh tựa người vào bàn, nhìn cô rồi mỉm cười. Đuôi mắt anh hơi cong lên, ở dưới ánh đèn có sức quyến rũ c·h·ế·t người.

Nhan Lộ Thanh: “…” Mẹ nó…

“… Không phải!” Makka Pakka nói: “Lúc trước, khi cô với Cố Từ ở cạnh nhau, mặc dù tôi không thể liên lạc với cô nhưng vẫn có thể thấy hình của cô với Cố Từ… nhưng vừa nãy thậm chí hình ảnh tôi cũng không thấy! Cũng không biết là tại sao nữa.”Chiều cao của hai người lệch nhau hơn 20cm, Nhan Lộ Thanh không biết rõ lắm, nhưng nếu Cố Từ không muốn thì chắc chắn cô không thể đội cái này lên đầu anh được.

Không phải là một bức ảnh chính diện, anh cũng không nhìn vào điện thoại, nhưng đây chính là góc chuẩn nhất, khiến sống mũi anh được chia thành hai phần sáng tối. Làn da của Cố Từ như đóa hoa trắng nhỏ dưới ánh nắng, tóc và đôi mắt có màu đen nhánh, lông mi hơi cụp xuống.

Nhan Lộ Thanh thật sự không thể hiểu đầu óc hai vệ sĩ của mình phát triển thế nào nữa.

“…”

Đây không phải là một người lừa gạt đúng không? Mặc dù hoạt động tâm lý của đại sư huynh này không liên quan đến hai từ thôi miên, nhưng nhìn vào ý này… cuối cùng cũng có thể ngủ ngon, trong đó cũng có sự giúp đỡ của cô đúng không?

“…”

“Cô qua đây.” Cố Từ ngoắc tay với cô.

“Ủa? Đây là Cố Từ mà! Ùi ui nhìn thật đẹp trai! Còn đẹp hơn con gái nữa, quá đẹp…”

Mấy giây sau, anh mỉm cười: “Tới lượt cô.”

“Đeo lên chỗ nào?” Cố Từ nhìn vòng hoa thăm viếng vài giây, quay đầu nhìn cô cười: “Nếu cô nói vòng hoa này là vòng lắc eo thì có khi tôi còn tin.”

Hình như tinh thần của anh ta không tệ, trên đầu có rất nhiều bong bóng màu hồng với màu vàng, không có tí xíu cảm xúc tiêu cực nào.

“Nhưng Đại Hắc với Tiểu Hắc khiến tôi tức c·h·ế·t mất!” Cô tức giận nói: “Rõ ràng là tôi tới tặng quà cho anh, mà bọn họ lại nghĩ là tôi tới đưa đám tang.”

Phòng khách trong phút chốc chìm vào sự yên tĩnh c·h·ế·t chóc.


Không lâu sau, giọng nam lành lạnh vang lên: “Tôi đeo nó một lát, cô đeo nó một ngày.”

Beta: Cyane

Cô đang định xem thử Wechat mới add hôm nay của đại sư huynh, đột nhiên trong đầu xuất hiện giọng nói của Makka Pakka: “Maria…”

… Cô ấy rất tốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng nói trong sáng và đáng yêu này nghe vô cùng u oán.

Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà thần thái này vừa có thể khoe ra ngũ quan tinh tế, khiến bức ảnh giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Tác giả có lời muốn nói:

Maria: Mọi người thấy tôi giống người khoe vợ khắp nơi lại bị vợ quản giáo nghiêm khắc không? QAQNhan Lộ Thanh: “…” Đây đúng là chuyện đã xảy ra vào ngày xuyên qua…

“…”

“Hai người nói thử xem.” Nhan Lộ Thanh dùng hết tâm huyết chuẩn bị dạy dỗ hai người: “Từ ngày Cố Từ bắt đầu tới biệt thự này, tôi đã hại anh ấy khi nào?”

“À, thì ra là trang sức.” Ánh mắt anh đầy hứng thú: “Cô thích thì tôi có thể hiểu, nhưng sao lại tặng cho tôi?”

*“Ủa? Đây là Cố Từ mà! Ùi ui nhìn thật đẹp trai! Còn đẹp hơn con gái nữa, quá đẹp…”

Sau khi Makka Pakka offline, Nhan Lộ Thanh tiếp tục xem Wechat của đại sư huynh trong điện thoại.

Nhan Lộ Thanh thật sự không thể hiểu đầu óc hai vệ sĩ của mình phát triển thế nào nữa.

“Đúng vậy~ Chính là nó đó!” Nhan Lộ Thanh cắt ngang lời anh ta, cười hì hì hỏi: “Thế nào, đẹp không?”

Nhưng mà anh không vui, cô lại càng muốn làm.

Nhan Lộ Thanh không nhìn vòng hoa nữa, ánh mắt chuyển sang Cố Từ: “Nhưng anh phải biết chứ?”

“À, thì ra là trang sức.” Ánh mắt anh đầy hứng thú: “Cô thích thì tôi có thể hiểu, nhưng sao lại tặng cho tôi?”

Lúc đi vào, đèn bên trong sáng lên, Cố Từ đứng ở mép giường, vòng hoa thăm viếng cô đưa vẫn nằm nguyên trên bàn như cũ.

… Cô ấy rất tốt.

Nhan Lộ Thanh mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Anh cũng muốn xem màn hình mới của tôi hả?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đeo vòng hoa này lên, không phải là sẽ toát ra khí chất của công chúa rừng xanh sao?

Trong phòng khách có bốn năm người đang đứng, ngoài vệ sĩ ra thì còn có mấy dì quét dọn và nấu ăn.

“Không phải.” Cố Từ lạnh nhạt nói: “Chiều nay cô đã ra ngoài đi chơi rồi, vậy nên tối nay phải học bù.”

Chương 30

“Cô không đeo cũng được.” Cố Từ bày ra vẻ mặt không sao cả: “Vậy càng tốt, tôi cũng không cần đeo.”

Anh đội vòng hoa lên cho cô.

Cố Từ cảm thấy buồn cười, ánh mắt liếc qua chỗ hai người họ.

Mỗi người ai cũng có bí mật, Nhan Lộ Thanh không có hứng thú với chuyện này, cũng không định tra hỏi kỹ, cô tiếp tục nói chuyện lúc nãy.

Lúc Đại Hắc nhìn thấy, vẻ mặt càng sững sờ: “Đây không phải là…”

Sau đó anh ta một lần nữa quay sang nhìn cô nói: “Cậu ta nói đùa thôi, cô đừng để ý.”

Màu vàng: [Buồn ngủ c·h·ế·t đi được, đã qua mấy ngày rồi, cuối cùng đêm nay cũng được ngủ ngon.]

Lúc cô để nó lên bàn cũng không để ý lắm, chỉ muốn làm cho nhanh để anh còn đi ngủ, cho nên thành một vòng lớn bao lấy một cái vòng nhỏ.

Nhan Lộ Thanh nghĩ có vẻ cũng không cần nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cô còn hiểu rõ hơn bác sĩ sao?

“Chúng tôi biết là cô đối xử với Cố Từ rất tốt.” Tiểu Hắc gãi đầu, mù mịt nói: “Nhưng cô kêu chúng tôi nói những chuyện xấu mà…”Tác giả có lời muốn nói:

Cố Từ mỉm cười: “Vậy thì cũng không thể trách bọn họ.”

Hình như công chúa không được vui.

Cô như một người chủ nhà l* m*ng, tặng nhầm quà cho vợ mà bị cấp dưới nghĩ xấu.

Nhan Lộ Thanh: Uất ức, rất uất ức.

Lấy nước xong, Cố Từ đi lại chỗ sô pha, cách mười mấy mét rồi dừng lại.

Lúc đó hai người nói:Sau đó anh ta một lần nữa quay sang nhìn cô nói: “Cậu ta nói đùa thôi, cô đừng để ý.”Lúc Nhan Lộ Thanh đội vòng hoa bước ra khỏi phòng của Cố Từ thì Đại Hắc, Tiểu Hắc và dì Disney đang ở phòng khách đều ngây người, hình như không ai có thể hiểu được vì sao cô lại biến bản thân mình ra như vậy.

Tiểu Hắc thất vọng thở dài.

Mà bây giờ lại diễn thành cảnh, vợ của cô lại rộng lượng nói lý lẽ dùm cấp dưới.

Nói anh mập anh còn thở, bảo hai người nói thì hai người thật sự nói ra hết!!!!

Cô vẫn thường xem nhẹ sự nghi hoặc của Tiểu Hắc, chỉ cảm thấy từ khi mình xuyên qua đến nay, rốt cuộc cô đã làm ra chuyện gì gây hại tới Cố Từ mà khiến bọn họ hiểu lầm như vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Cuối cùng lo lắng cũng được giải quyết, sau này dốc lòng tu luyện, Từ công chúa sẽ nằm trong tầm tay.

Tiểu Hắc đột nhiên huých cánh tay của Đại Hắc: “À, đúng rồi, anh có nhớ ngày thứ hai tôi đến đây làm đã nói gì với anh không?”

Không thể không nói, giọng nói của hệ thống rất hay. Giọng nói của Nhan Lộ Thanh ngọt hơn một chút, nếu nghiêm khắc phân loại thì nói chung có thể phân thành giọng nói trong sáng và đáng yêu. Cho nên mỗi lần nghe giọng của Makka Pakka, tâm trạng của cô rất tốt, dù nó có thông báo tin xấu đi nữa cũng thoải mái hơn.

“Mẹ nó chứ, anh nói linh tinh gì đó?” Nhan Lộ Thanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Đại Hắc: “Còn “g·i·ế·t” Cố Từ nữa chứ? Hoang dã vậy hả?”

Lúc ăn cơm tối, Nhan Lộ Thanh đã xuống dưới tầng gõ cửa phòng Cố Từ.

“Tại sao… tôi lại phải đeo?”

Nhan Lộ Thanh không nhìn vòng hoa nữa, ánh mắt chuyển sang Cố Từ: “Nhưng anh phải biết chứ?”

Makka Pakka kiểm tra một hồi lâu, giọng nói đầy nghi ngờ: “Tôi không tìm được.”

Anh đội vòng hoa lên cho cô.

“Đúng vậy~ Chính là nó đó!” Nhan Lộ Thanh cắt ngang lời anh ta, cười hì hì hỏi: “Thế nào, đẹp không?”

Lúc cô để nó lên bàn cũng không để ý lắm, chỉ muốn làm cho nhanh để anh còn đi ngủ, cho nên thành một vòng lớn bao lấy một cái vòng nhỏ.

Hình như tinh thần của anh ta không tệ, trên đầu có rất nhiều bong bóng màu hồng với màu vàng, không có tí xíu cảm xúc tiêu cực nào.

Lấy nước xong, Cố Từ đi lại chỗ sô pha, cách mười mấy mét rồi dừng lại.

Cuối cùng lo lắng cũng được giải quyết, sau này dốc lòng tu luyện, Từ công chúa sẽ nằm trong tầm tay.

“…” Tiểu Hắc bị mấy người trong biệt thự mắng quen rồi, tự động không để ý đến nửa câu đầu của anh ta, trả lời: “Là câu tôi cảm thấy Nhan tiểu thư rất tốt đó.”

Nhan Lộ Thanh tốt tình mà vẫy tay: “Không sao, đừng sợ, tôi không tranh sắc đẹp với anh ấy đâu, ha ha.”

Tiểu Hắc: “Lần đó ở núi Điệp Diệp, Cố Từ và cô cùng nhau rơi xuống bị thương?”

Nhan Lộ Thanh nghĩ có vẻ cũng không cần nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cô còn hiểu rõ hơn bác sĩ sao?

Nhan Lộ Thanh trừng mắt nhìn anh, bước hai bước lại cạnh bàn cầm vòng hoa lên, vừa định đeo lên đầu Cố Từ, nhưng bị anh phản ứng nhanh nhích người sang một bên.

Phòng khách trong phút chốc chìm vào sự yên tĩnh c·h·ế·t chóc.

Tắm xong trông thoải mái hơn hẳn, chẳng qua môi anh vẫn còn tái nhợt, cả người nhìn lạnh như băng.

“À, dì ơi, tôi mới đổi ảnh màn hình khóa, dì thấy sao?”Thật là kì lạ, trí nhớ của cô bị mã hóa, Makka Pakka cũng không tìm được, đó là thứ gì được chứ?

Nhan Lộ Thanh nhìn sang, nụ cười đắc ý trên mặt cũng không thu lại, còn lắc lắc điện thoại trước mặt anh, rõ ràng là hình chụp anh lúc nãy.

“Tôi có thể cho người khác xem hình này không?” Nhan Lộ Thanh rung đùi đắc ý: “Anh nhìn xem, đẹp trai lắm đó.”Tiểu Hắc: “Bây giờ anh có cảm thấy cô ấy giả vờ không? Có người sẽ giả vờ đến trình độ này được sao?”

Khi chụp xong, thậm chí Cố Từ còn không yêu cầu cô cho xem lại ảnh chụp, chắc là do anh quá tự tin rồi đó.“Vừa nãy lúc cô đi tìm Cố Từ, tôi phát hiện…”“…” Cho dù nói thế nào, tốt xấu gì anh cũng biết là do cô không cẩn thận đan hơi to thôi.

Cố Từ mỉm cười: “Vậy thì cũng không thể trách bọn họ.”Cô như một người chủ nhà l* m*ng, tặng nhầm quà cho vợ mà bị cấp dưới nghĩ xấu.

Nhan Lộ Thanh chớp mắt, cố gắng vứt những suy nghĩ kì lạ đó ra khỏi đầu, cô nhắc lại: “Cái này thật sự không phải là vòng hoa thăm viếng đâu…” Dừng một chút, cô nhỏ giọng: “Thật ra cái này để đeo lên.”

Hình như công chúa không được vui.

“Không phải anh đang ngủ hả?” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Sao lại đi tắm rồi?”

“…”

Anh đội vòng hoa lên cho cô.Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên, không đợi cô hết ngạc nhiên, Đại Hắc đã quay đầu lại chặn miệng Tiểu Hắc: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”

Nhan Lộ Thanh quyết định bỏ qua lời nói độc địa này của anh, trịnh trọng giải thích: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm một cái nhỏ thôi, nhưng không biết tại sao lại đan cái thứ nhất rất lớn nên tôi nghĩ lấy cái đó để trang trí, rồi tôi lại đan cái nhỏ khác…”

Cô vẫn thường xem nhẹ sự nghi hoặc của Tiểu Hắc, chỉ cảm thấy từ khi mình xuyên qua đến nay, rốt cuộc cô đã làm ra chuyện gì gây hại tới Cố Từ mà khiến bọn họ hiểu lầm như vậy?

“Đúng vậy~ Chính là nó đó!” Nhan Lộ Thanh cắt ngang lời anh ta, cười hì hì hỏi: “Thế nào, đẹp không?”Tiểu Hắc: “?”

“Ha ha ha!” Lúc sau truyền đến tiếng cười vô cùng khoa trương: “Đúng không, đúng không! Tôi cũng thấy thế!”

Nhan Lộ Thanh cũng chỉ là nghe Đại Hắc nói nên mới nhớ ra.

Đại Hắc và Tiểu Hắc không lên tiếng. Hai người biết rõ vòng hoa này là do ai đưa cho ai, nhưng tại sao giờ lại ở trên đầu Nhan Lộ Thanh, cho dù rất tò mò nhưng không ai dám hỏi… Bởi vì rõ ràng mặt của Nhan tiểu thư rất xanh xao.

Beta: Cyane

Nhan Lộ Thanh không còn gì để nói: “Tôi nghĩ anh cũng đã uống rồi, hơn nữa ngày nào anh cũng uống Hạc Đỉnh Hồng.”“…” Nhan Lộ Thanh hơi do dự: “Vậy anh phải để tôi chụp một tấm hình.”

Công chúa đội vương miện, muốn cho người khác xem quá.

“Tôi có thể cho người khác xem hình này không?” Nhan Lộ Thanh rung đùi đắc ý: “Anh nhìn xem, đẹp trai lắm đó.”

Lúc ăn cơm tối, Nhan Lộ Thanh đã xuống dưới tầng gõ cửa phòng Cố Từ.

Khi chụp xong, thậm chí Cố Từ còn không yêu cầu cô cho xem lại ảnh chụp, chắc là do anh quá tự tin rồi đó.

“Chúng tôi biết là cô đối xử với Cố Từ rất tốt.” Tiểu Hắc gãi đầu, mù mịt nói: “Nhưng cô kêu chúng tôi nói những chuyện xấu mà…”

Cố Từ im lặng ba giây, nói: “Tôi nghĩ cô cũng chưa bao giờ uống Hạc Đỉnh Hồng*, sau này tôi đưa cô một bình, có tính là ý tưởng mới không?”

Ăn cơm tối xong, Cố Từ đi đến phòng khách uống nước, lúc còn chưa đi đến sô pha thì đã nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha rồi.

Makka Pakka kiểm tra một hồi lâu, giọng nói đầy nghi ngờ: “Tôi không tìm được.”

Tiểu Hắc đột nhiên huých cánh tay của Đại Hắc: “À, đúng rồi, anh có nhớ ngày thứ hai tôi đến đây làm đã nói gì với anh không?”

Nhan Lộ Thanh không nhìn vòng hoa nữa, ánh mắt chuyển sang Cố Từ: “Nhưng anh phải biết chứ?”“…”

Sau khi Nhan Lộ Thanh hiểu ý của nó, thế mà cô cũng không sinh ra tâm lý cạn lời hoặc là tức giận hay bất kì cảm xúc tiêu cực nào.… Cô ấy rất tốt.Cố Từ bừng tỉnh nhớ lại vào tuần trước lúc cô bảo anh dạy cô học, cô cũng bày ra vẻ mặt y như vậy.

“?” Cố Từ mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt trái viết đầy chữ “Ông đây không muốn”, mắt phải lại viết “Cô thử xem”, anh mở miệng nói: “Không được.”

“… Không phải!” Makka Pakka nói: “Lúc trước, khi cô với Cố Từ ở cạnh nhau, mặc dù tôi không thể liên lạc với cô nhưng vẫn có thể thấy hình của cô với Cố Từ… nhưng vừa nãy thậm chí hình ảnh tôi cũng không thấy! Cũng không biết là tại sao nữa.”

Giọng nói trong sáng và đáng yêu này nghe vô cùng u oán.

Nhìn thật sự có hơi…Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên, không đợi cô hết ngạc nhiên, Đại Hắc đã quay đầu lại chặn miệng Tiểu Hắc: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”

Mỗi người ai cũng có bí mật, Nhan Lộ Thanh không có hứng thú với chuyện này, cũng không định tra hỏi kỹ, cô tiếp tục nói chuyện lúc nãy.

Mấy giây sau, anh mỉm cười: “Tới lượt cô.”

Nhan Lộ Thanh không nhìn vòng hoa nữa, ánh mắt chuyển sang Cố Từ: “Nhưng anh phải biết chứ?”

“…???” Nhan Lộ Thanh nghe thấy nửa câu đầu còn chưa kịp vui mừng, không ngờ anh còn có điều kiện, mà điều kiện lại kỳ cục như vậy.

Nhan Lộ Thanh: “…” Đây đúng là chuyện đã xảy ra vào ngày xuyên qua…

Tiểu Hắc kinh ngạc nói: “Nhan tiểu thư, anh ấy đội còn đẹp hơn cô nữa!” Sau đó biết được mình nói sai, vội đổi giọng: “A, không phải, ý tôi là hai người ai cũng đẹp…”

Tuy rằng đây không hẳn là một cái vương miện… Nhưng vòng hoa trắng mà cũng được anh đeo thành dáng vẻ này, nói chung là nhìn rất cao quý, rất đẹp.

Nhan Lộ Thanh: “…” Đây đúng là chuyện đã xảy ra vào ngày xuyên qua…

Lúc Đại Hắc nhìn thấy, vẻ mặt càng sững sờ: “Đây không phải là…”Nhan Lộ Thanh hỏi anh ta: “Màn hình khóa của anh là gì thế?”Cố Từ: “…”

Beta: CyaneNhưng lúc trước Makka Pakka đã nói rằng nó sẽ nhận được lời nhắc liên quan đến Nhan Lộ Thanh, ví dụ như khi gặp nhân vật nào đó trong sách, hay là màu sắc nào đó của cô đã được thăng cấp. Mà bình thường chỉ khi nhận được nhắc nhở thì nó mới chủ động liên lạc với cô, ngoài ra còn có khoảng thời gian chờ máy cố định.

“Đúng rồi.” Đột nhiên Nhan Lộ Thanh nhớ tới gì đó: “Mày có biết lúc đầu nguyên chủ tiêm thứ gì vào người Cố Từ không? Thứ đấy có ảnh hưởng lớn đến anh ấy không?”

“Đúng là thế, nhưng mà…”

Mà bây giờ lại diễn thành cảnh, vợ của cô lại rộng lượng nói lý lẽ dùm cấp dưới.Cô lôi Cố Từ lại bên giường để anh ngồi xuống, rồi đội vòng hoa lên đầu anh như ý muốn. Sau đó cô mở điện thoại lên, tìm góc đẹp để chụp ảnh Cố Từ.

“Chúng tôi biết là cô đối xử với Cố Từ rất tốt.” Tiểu Hắc gãi đầu, mù mịt nói: “Nhưng cô kêu chúng tôi nói những chuyện xấu mà…”

Lúc mình ở chung với Cố Từ không ai có thể nhìn thấy được, cái gọi là hệ thống này cũng không thăm dò được, cô vô cùng sung sướng.

Vả lại hồi xưa lúc cô cũng đột ngột đổi tính thì không lâu sau cô cũng trở lại bình thường thôi.“?” Cố Từ mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt trái viết đầy chữ “Ông đây không muốn”, mắt phải lại viết “Cô thử xem”, anh mở miệng nói: “Không được.”

Hơn nữa hình như sự thay đổi lớn của cô bắt đầu từ ngày đầu tiên Cố Từ bước chân vào biệt thự, vậy có thể Nhan tiểu thư chỉ đang cố tình diễn cho Cố Từ xem thôi, dù sao cô ấy cũng thích Cố Từ lâu như thế.Nhan Lộ Thanh trợn mắt khinh bỉ, không muốn nói chuyện với hai người này nữa, quay người bước lên tầng.

Trí nhớ của Đại Hắc rất tốt, nhanh chóng nhớ lại sáng hôm đó, hình như là Tiểu Hắc đi kiếm Nhan Lộ Thanh để cảm ơn và xin lỗi, rồi đỏ bừng mặt chạy xuống lầu.

Cuối cùng dì Disney là người phản ứng đầu tiên, dì ấy khen: “Nhan tiểu thư thật xinh đẹp! Cô đeo cái này rất đẹp!”

Cố Từ nghiêng mặt về phía cô.

Tiểu Hắc thất vọng thở dài.

“Nhưng Đại Hắc với Tiểu Hắc khiến tôi tức c·h·ế·t mất!” Cô tức giận nói: “Rõ ràng là tôi tới tặng quà cho anh, mà bọn họ lại nghĩ là tôi tới đưa đám tang.”

Nhưng mà anh không vui, cô lại càng muốn làm.

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thất vọng, mắt thấy tay Cố Từ khẽ động, trên đầu đột nhiên có cảm giác nằng nặng.

Nhan Lộ Thanh vô cùng thỏa mãn.

Nhan Lộ Thanh từ từ ăn xong, ở lại phòng khách mở album ảnh xem lại mấy tấm ảnh mới chụp cho Cố Từ.

Đại Hắc im lặng một lúc mới mở miệng: “Thật ra với tiền sử bệnh tình của Nhan tiểu thư thì tôi cũng không chắc nữa.”

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thất vọng, mắt thấy tay Cố Từ khẽ động, trên đầu đột nhiên có cảm giác nằng nặng.

Nhan Lộ Thanh: “Tôi chỉ cho mọi người xem màn hình mới thôi~ anh làm gì được tôi chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh đeo lên thử đi mà, tôi đan rất lâu đó…”

Khi chụp xong, thậm chí Cố Từ còn không yêu cầu cô cho xem lại ảnh chụp, chắc là do anh quá tự tin rồi đó.

Không lâu sau, giọng nam lành lạnh vang lên: “Tôi đeo nó một lát, cô đeo nó một ngày.”*

“…” Tiểu Hắc bị mấy người trong biệt thự mắng quen rồi, tự động không để ý đến nửa câu đầu của anh ta, trả lời: “Là câu tôi cảm thấy Nhan tiểu thư rất tốt đó.”

Nhan Lộ Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Nhan Lộ Thanh quyết định bỏ qua lời nói độc địa này của anh, trịnh trọng giải thích: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm một cái nhỏ thôi, nhưng không biết tại sao lại đan cái thứ nhất rất lớn nên tôi nghĩ lấy cái đó để trang trí, rồi tôi lại đan cái nhỏ khác…”

Chiều cao của hai người lệch nhau hơn 20cm, Nhan Lộ Thanh không biết rõ lắm, nhưng nếu Cố Từ không muốn thì chắc chắn cô không thể đội cái này lên đầu anh được.

Nhan Lộ Thanh nhìn anh cười mà trong lòng ngứa ngáy.

Không thể không nói, giọng nói của hệ thống rất hay. Giọng nói của Nhan Lộ Thanh ngọt hơn một chút, nếu nghiêm khắc phân loại thì nói chung có thể phân thành giọng nói trong sáng và đáng yêu. Cho nên mỗi lần nghe giọng của Makka Pakka, tâm trạng của cô rất tốt, dù nó có thông báo tin xấu đi nữa cũng thoải mái hơn.

“Mẹ nó chứ, anh nói linh tinh gì đó?” Nhan Lộ Thanh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Đại Hắc: “Còn “g·i·ế·t” Cố Từ nữa chứ? Hoang dã vậy hả?”

Nhan Lộ Thanh từ từ ăn xong, ở lại phòng khách mở album ảnh xem lại mấy tấm ảnh mới chụp cho Cố Từ.Tiểu Hắc: “Lần đó ở núi Điệp Diệp, Cố Từ và cô cùng nhau rơi xuống bị thương?”

Ăn cơm tối xong, Cố Từ đi đến phòng khách uống nước, lúc còn chưa đi đến sô pha thì đã nhìn thấy Nhan Lộ Thanh đang ngồi trên ghế sô pha rồi.

“Vậy nên hai người chỉ nhớ mấy chuyện này thôi sao? Sao không nhìn vào những chuyện tốt hả?” Cô cắn răng: “Tôi cố gắng tìm bác sĩ giỏi cho Cố Từ thì sao? Tôi còn giúp anh ấy báo thù, cái tên Kim thiếu kia còn không tự đi lại được kia kìa! Núi Điệp Diệp là tôi muốn đưa anh ấy đi giải sầu… giải sầu đó hiểu không?”

“Anh đeo lên thử đi mà, tôi đan rất lâu đó…”

Nhan Lộ Thanh tức giận nhìn hai tên vệ sĩ, đây chắc chắn là bị chiều hư, coi trời bằng vung, nói không biết lựa lời!

“…???” Nhan Lộ Thanh nghe thấy nửa câu đầu còn chưa kịp vui mừng, không ngờ anh còn có điều kiện, mà điều kiện lại kỳ cục như vậy.

Cố Từ cảm thấy buồn cười, ánh mắt liếc qua chỗ hai người họ.

Nhưng Cố Từ đã ra hạ lệnh không thể kháng lại cho cô: “Vào phòng sách học bù ngay bây giờ.”

*

Anh nhìn Nhan Lộ Thanh tiếp tục gọi Tiểu Hắc lại, xem màn hình khóa của cậu ta rồi lại cho cậu ta xem cái của mình.Anh ta nhớ lúc đầu mỗi lần đều ám chỉ với bản thân mình rằng cô là một người bị bệnh tâm thần, cho nên lúc cô đột nhiên thay đổi và mất trí nhớ không chắc là thật hay giả, dù sao anh ta cũng chỉ cần làm theo, hơn nữa báo cáo với bác sĩ tâm lý là được.Nói anh mập anh còn thở, bảo hai người nói thì hai người thật sự nói ra hết!!!!

Beta: Cyane

Trong phòng khách có bốn năm người đang đứng, ngoài vệ sĩ ra thì còn có mấy dì quét dọn và nấu ăn.

“…”

“Nhưng mà không phải Maria đã tìm bác sĩ cho anh ấy rồi à? Chắc là không sao đâu.”

“Cậu lắm lời như thế.” Đại Hắc cạn lời: “Sao tôi biết được là câu nào?”Cố Từ bừng tỉnh nhớ lại vào tuần trước lúc cô bảo anh dạy cô học, cô cũng bày ra vẻ mặt y như vậy.

Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên, không đợi cô hết ngạc nhiên, Đại Hắc đã quay đầu lại chặn miệng Tiểu Hắc: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”

Màu vàng: [Hôm nay thật sự phải cảm ơn sư phụ cho thật tốt.]

Đại Hắc và Tiểu Hắc cùng gật đầu: “Hiểu.”

Công chúa không còn gì để nói. jpg (x10086)“Biết gì?” Giọng của Cố Từ kéo dài: “Biết rằng không biết vì sao cô lại đan nó to như vậy, hơn nữa vẫn không nhìn ra rất giống vòng hoa thăm viếng à?” Nói xong, anh gật đầu: “Nếu thế thì tôi biết.”Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà thần thái này vừa có thể khoe ra ngũ quan tinh tế, khiến bức ảnh giống như một tác phẩm nghệ thuật.

“Cô qua đây.” Cố Từ ngoắc tay với cô.

“…”

Đại Hắc và Tiểu Hắc cùng gật đầu: “Hiểu.”

Đại Hắc im lặng một lúc mới mở miệng: “Thật ra với tiền sử bệnh tình của Nhan tiểu thư thì tôi cũng không chắc nữa.”

Lúc mình ở chung với Cố Từ không ai có thể nhìn thấy được, cái gọi là hệ thống này cũng không thăm dò được, cô vô cùng sung sướng.

Đại Hắc im lặng một lúc lâu.

“Tôi có thể cho người khác xem hình này không?” Nhan Lộ Thanh rung đùi đắc ý: “Anh nhìn xem, đẹp trai lắm đó.”

“Hai người nói thử xem.” Nhan Lộ Thanh dùng hết tâm huyết chuẩn bị dạy dỗ hai người: “Từ ngày Cố Từ bắt đầu tới biệt thự này, tôi đã hại anh ấy khi nào?”

“À, thì ra là trang sức.” Ánh mắt anh đầy hứng thú: “Cô thích thì tôi có thể hiểu, nhưng sao lại tặng cho tôi?”

Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà thần thái này vừa có thể khoe ra ngũ quan tinh tế, khiến bức ảnh giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cảm thấy hài lòng với hình thức này.

Phòng khách trong phút chốc chìm vào sự yên tĩnh c·h·ế·t chóc.

Cô cảm thấy…

Cố Từ: “…”

Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà thần thái này vừa có thể khoe ra ngũ quan tinh tế, khiến bức ảnh giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Giọng nói trong sáng và đáng yêu này nghe vô cùng u oán.

Cố Từ cảm thấy buồn cười, ánh mắt liếc qua chỗ hai người họ.

Dáng vẻ Đại Hắc ngoan ngoãn đón nhận lời khiển trách, Tiểu Hắc phía sau anh ta lại rất hưng phấn nói: “Nhan tiểu thư, tôi biết! Anh ấy thật sự không dễ đối phó! Địa vị cũng không thấp mà!”

“Cũng hy vọng, cô ấy sẽ mãi thế này.”

“…” Cho dù nói thế nào, tốt xấu gì anh cũng biết là do cô không cẩn thận đan hơi to thôi.

Nhan Lộ Thanh trừng mắt nhìn anh, bước hai bước lại cạnh bàn cầm vòng hoa lên, vừa định đeo lên đầu Cố Từ, nhưng bị anh phản ứng nhanh nhích người sang một bên.

Chiều cao của hai người lệch nhau hơn 20cm, Nhan Lộ Thanh không biết rõ lắm, nhưng nếu Cố Từ không muốn thì chắc chắn cô không thể đội cái này lên đầu anh được.

“Không phải.” Cố Từ lạnh nhạt nói: “Chiều nay cô đã ra ngoài đi chơi rồi, vậy nên tối nay phải học bù.”

Sau khi Makka Pakka offline, Nhan Lộ Thanh tiếp tục xem Wechat của đại sư huynh trong điện thoại.

Tuy rằng đây không hẳn là một cái vương miện… Nhưng vòng hoa trắng mà cũng được anh đeo thành dáng vẻ này, nói chung là nhìn rất cao quý, rất đẹp.

Nhưng anh ta dần dần phát hiện hành động, thần thái và thay đổi tính cách của Nhan Lộ Thanh hoàn toàn khác với trước kia. Tinh thần phấn chấn trên người cô hoàn toàn giống với mấy cô gái đáng yêu bằng tuổi bình thường.

“Rất đẹp.”

“Tại sao… tôi lại phải đeo?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À…” Đại Hắc không nghĩ là cô sẽ hỏi về vấn đề này, hơi sửng sốt rồi lấy điện thoại ra: “Là thế này.”

Nhan Lộ Thanh nhìn anh cười mà trong lòng ngứa ngáy.

Nhan Lộ Thanh vẫn luôn cảm thấy hài lòng với hình thức này.

“Cũng không có gì đặc biệt.” Anh đặt tay lên bàn, khuôn mặt có ý cười nhạt: “Chủ yếu là do nhìn hai vòng hoa này nên không ngủ được.”

Dường như không nhìn ra có vấn đề gì.

“…???” Nhan Lộ Thanh nghe thấy nửa câu đầu còn chưa kịp vui mừng, không ngờ anh còn có điều kiện, mà điều kiện lại kỳ cục như vậy.Không quá vài giây sau, lại nghe được người bên cạnh nói tiếp: “Hy vọng đấy không phải là giả.”

*

Màu hồng: [Tiểu sư muội kia cũng rất tốt.]

Thật là kì lạ, trí nhớ của cô bị mã hóa, Makka Pakka cũng không tìm được, đó là thứ gì được chứ?

Tiểu Hắc kinh ngạc nói: “Nhan tiểu thư, anh ấy đội còn đẹp hơn cô nữa!” Sau đó biết được mình nói sai, vội đổi giọng: “A, không phải, ý tôi là hai người ai cũng đẹp…”

Cô vẫn thường xem nhẹ sự nghi hoặc của Tiểu Hắc, chỉ cảm thấy từ khi mình xuyên qua đến nay, rốt cuộc cô đã làm ra chuyện gì gây hại tới Cố Từ mà khiến bọn họ hiểu lầm như vậy?

Nhan Lộ Thanh thở phào nhẹ nhõm.

“Cô không đeo cũng được.” Cố Từ bày ra vẻ mặt không sao cả: “Vậy càng tốt, tôi cũng không cần đeo.”

*

Chiều cao của hai người lệch nhau hơn 20cm, Nhan Lộ Thanh không biết rõ lắm, nhưng nếu Cố Từ không muốn thì chắc chắn cô không thể đội cái này lên đầu anh được.

“…” Nhan Lộ Thanh hơi do dự: “Vậy anh phải để tôi chụp một tấm hình.”

Nhan Lộ Thanh ngạc nhiên, không đợi cô hết ngạc nhiên, Đại Hắc đã quay đầu lại chặn miệng Tiểu Hắc: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”

Không lâu sau, giọng nam lành lạnh vang lên: “Tôi đeo nó một lát, cô đeo nó một ngày.”

Mỗi người ai cũng có bí mật, Nhan Lộ Thanh không có hứng thú với chuyện này, cũng không định tra hỏi kỹ, cô tiếp tục nói chuyện lúc nãy.Nhan Lộ Thanh tốt tình mà vẫy tay: “Không sao, đừng sợ, tôi không tranh sắc đẹp với anh ấy đâu, ha ha.”

“Không phải anh đang ngủ hả?” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Sao lại đi tắm rồi?”

Hơn nữa hình như sự thay đổi lớn của cô bắt đầu từ ngày đầu tiên Cố Từ bước chân vào biệt thự, vậy có thể Nhan tiểu thư chỉ đang cố tình diễn cho Cố Từ xem thôi, dù sao cô ấy cũng thích Cố Từ lâu như thế.

Đại Hắc và Tiểu Hắc cùng gật đầu: “Hiểu.”Tiểu Hắc: “?”


Nhan Lộ Thanh trợn mắt khinh bỉ, không muốn nói chuyện với hai người này nữa, quay người bước lên tầng.*

Nhan Lộ Thanh đột nhiên sửng sốt, đầu óc tự nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của Cố Từ: “Phát hiện cái gì? Phát hiện anh ấy lại bị bệnh gì khác hả?”

Mắt cô long lanh nhìn Cố Từ. Cặp mắt hạnh cười lên vô cùng tươi sáng lại vô tình mở tròn, biến thành mắt cún vô cùng đáng yêu. Con ngươi trong suốt long lanh đang nhìn chằm chằm anh.

Nói anh mập anh còn thở, bảo hai người nói thì hai người thật sự nói ra hết!!!!

“Biết gì?” Giọng của Cố Từ kéo dài: “Biết rằng không biết vì sao cô lại đan nó to như vậy, hơn nữa vẫn không nhìn ra rất giống vòng hoa thăm viếng à?” Nói xong, anh gật đầu: “Nếu thế thì tôi biết.”

Rõ ràng là đã tắm rửa sạch sẽ.

Cô như một người chủ nhà l* m*ng, tặng nhầm quà cho vợ mà bị cấp dưới nghĩ xấu.

Lúc đó hai người nói:

“Không phải anh đang ngủ hả?” Nhan Lộ Thanh nghi ngờ: “Sao lại đi tắm rồi?”

Nhan Lộ Thanh mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Anh cũng muốn xem màn hình mới của tôi hả?”Trong phòng khách có bốn năm người đang đứng, ngoài vệ sĩ ra thì còn có mấy dì quét dọn và nấu ăn.

“Trước đây chưa bị bao giờ à?”

Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau.

Đại Hắc im lặng một lúc lâu.Nhìn thật sự có hơi…

Nhan Lộ Thanh không còn gì để nói: “Tôi nghĩ anh cũng đã uống rồi, hơn nữa ngày nào anh cũng uống Hạc Đỉnh Hồng.”

Lúc Nhan Lộ Thanh đội vòng hoa bước ra khỏi phòng của Cố Từ thì Đại Hắc, Tiểu Hắc và dì Disney đang ở phòng khách đều ngây người, hình như không ai có thể hiểu được vì sao cô lại biến bản thân mình ra như vậy.

Editor: Đen & Alan

Editor: Đen & Alan

Tác giả có lời muốn nói:Chương 30

Nhưng mà anh không vui, cô lại càng muốn làm.

“?” Cố Từ mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên nhìn cô, mắt trái viết đầy chữ “Ông đây không muốn”, mắt phải lại viết “Cô thử xem”, anh mở miệng nói: “Không được.”

Anh trả lời: “Ừ?”

“Trước đây chưa bị bao giờ à?”

Nhưng Cố Từ đã ra hạ lệnh không thể kháng lại cho cô: “Vào phòng sách học bù ngay bây giờ.”

Lúc đi vào, đèn bên trong sáng lên, Cố Từ đứng ở mép giường, vòng hoa thăm viếng cô đưa vẫn nằm nguyên trên bàn như cũ.

Nhưng anh ta dần dần phát hiện hành động, thần thái và thay đổi tính cách của Nhan Lộ Thanh hoàn toàn khác với trước kia. Tinh thần phấn chấn trên người cô hoàn toàn giống với mấy cô gái đáng yêu bằng tuổi bình thường.

Màu vàng: [Buồn ngủ c·h·ế·t đi được, đã qua mấy ngày rồi, cuối cùng đêm nay cũng được ngủ ngon.]

“Đúng là thế, nhưng mà…”

Nhan Lộ Thanh chớp mắt, cố gắng vứt những suy nghĩ kì lạ đó ra khỏi đầu, cô nhắc lại: “Cái này thật sự không phải là vòng hoa thăm viếng đâu…” Dừng một chút, cô nhỏ giọng: “Thật ra cái này để đeo lên.”

Nhan Lộ Thanh quyết định bỏ qua lời nói độc địa này của anh, trịnh trọng giải thích: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm một cái nhỏ thôi, nhưng không biết tại sao lại đan cái thứ nhất rất lớn nên tôi nghĩ lấy cái đó để trang trí, rồi tôi lại đan cái nhỏ khác…”

Cô vẫn thường xem nhẹ sự nghi hoặc của Tiểu Hắc, chỉ cảm thấy từ khi mình xuyên qua đến nay, rốt cuộc cô đã làm ra chuyện gì gây hại tới Cố Từ mà khiến bọn họ hiểu lầm như vậy?

Đội lên nữa thì trông đẹp hơn nhiều đó.

“Cũng có, là lúc hai người rơi xuống núi… Nhưng mà hệ thống cũng thường bị trục trặc, tôi cũng không để ý, không ngờ giờ lại xuất hiện nữa.”

“Đúng vậy~ Chính là nó đó!” Nhan Lộ Thanh cắt ngang lời anh ta, cười hì hì hỏi: “Thế nào, đẹp không?”

*

… Cô ấy giả vờ đó.Hình như công chúa không được vui.

Nhan Lộ Thanh từ từ ăn xong, ở lại phòng khách mở album ảnh xem lại mấy tấm ảnh mới chụp cho Cố Từ.

Tiểu Hắc kinh ngạc nói: “Nhan tiểu thư, anh ấy đội còn đẹp hơn cô nữa!” Sau đó biết được mình nói sai, vội đổi giọng: “A, không phải, ý tôi là hai người ai cũng đẹp…”

Không lâu sau, giọng nam lành lạnh vang lên: “Tôi đeo nó một lát, cô đeo nó một ngày.”

Đội lên nữa thì trông đẹp hơn nhiều đó.

Lúc anh chuẩn bị lấy nước, Nhan Lộ Thanh mở miệng: “Đại Hắc, anh qua đây.”

Anh không có biểu cảm gì, nhưng mà thần thái này vừa có thể khoe ra ngũ quan tinh tế, khiến bức ảnh giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng anh ta dần dần phát hiện hành động, thần thái và thay đổi tính cách của Nhan Lộ Thanh hoàn toàn khác với trước kia. Tinh thần phấn chấn trên người cô hoàn toàn giống với mấy cô gái đáng yêu bằng tuổi bình thường.

“… Không phải!” Makka Pakka nói: “Lúc trước, khi cô với Cố Từ ở cạnh nhau, mặc dù tôi không thể liên lạc với cô nhưng vẫn có thể thấy hình của cô với Cố Từ… nhưng vừa nãy thậm chí hình ảnh tôi cũng không thấy! Cũng không biết là tại sao nữa.”

Nhưng lúc trước Makka Pakka đã nói rằng nó sẽ nhận được lời nhắc liên quan đến Nhan Lộ Thanh, ví dụ như khi gặp nhân vật nào đó trong sách, hay là màu sắc nào đó của cô đã được thăng cấp. Mà bình thường chỉ khi nhận được nhắc nhở thì nó mới chủ động liên lạc với cô, ngoài ra còn có khoảng thời gian chờ máy cố định.

Cô đang định xem thử Wechat mới add hôm nay của đại sư huynh, đột nhiên trong đầu xuất hiện giọng nói của Makka Pakka: “Maria…”Cô cảm thấy…

Đại Hắc và Tiểu Hắc không lên tiếng. Hai người biết rõ vòng hoa này là do ai đưa cho ai, nhưng tại sao giờ lại ở trên đầu Nhan Lộ Thanh, cho dù rất tò mò nhưng không ai dám hỏi… Bởi vì rõ ràng mặt của Nhan tiểu thư rất xanh xao.

“Ha ha ha!” Lúc sau truyền đến tiếng cười vô cùng khoa trương: “Đúng không, đúng không! Tôi cũng thấy thế!”

Lúc cô để nó lên bàn cũng không để ý lắm, chỉ muốn làm cho nhanh để anh còn đi ngủ, cho nên thành một vòng lớn bao lấy một cái vòng nhỏ.

Màu vàng: [Hôm nay thật sự phải cảm ơn sư phụ cho thật tốt.]

Nhan Lộ Thanh: Uất ức, rất uất ức.

Tiểu Hắc kinh ngạc nói: “Nhan tiểu thư, anh ấy đội còn đẹp hơn cô nữa!” Sau đó biết được mình nói sai, vội đổi giọng: “A, không phải, ý tôi là hai người ai cũng đẹp…”

Beta: Cyane

Cô đang định xem thử Wechat mới add hôm nay của đại sư huynh, đột nhiên trong đầu xuất hiện giọng nói của Makka Pakka: “Maria…”

Vòng hoa cô đan quả thật hơi lớn một chút, nhưng tại sao lại biến thành vòng hoa thăm viếng được chứ? Tại sao biến thành cô muốn g·i·ế·t Cố Từ vậy?

Đại Hắc và Tiểu Hắc cùng gật đầu: “Hiểu.”

“Nhưng Đại Hắc với Tiểu Hắc khiến tôi tức c·h·ế·t mất!” Cô tức giận nói: “Rõ ràng là tôi tới tặng quà cho anh, mà bọn họ lại nghĩ là tôi tới đưa đám tang.”

Công chúa đội vương miện, tuyệt vời!

Đại Hắc im lặng một lúc lâu.

Hình như công chúa không được vui.

Nhan Lộ Thanh: “…”

Trong lòng Nhan Lộ Thanh hoảng sợ: “?”

Vòng hoa cô đan quả thật hơi lớn một chút, nhưng tại sao lại biến thành vòng hoa thăm viếng được chứ? Tại sao biến thành cô muốn g·i·ế·t Cố Từ vậy?

(*Hạc Đỉnh Hồng là tên một loại thuốc độc đỉnh cao trong giang hồ.)

Beta: Cyane


Hình như tinh thần của anh ta không tệ, trên đầu có rất nhiều bong bóng màu hồng với màu vàng, không có tí xíu cảm xúc tiêu cực nào.Công chúa đội vương miện, muốn cho người khác xem quá.Cố Từ im lặng ba giây, nói: “Tôi nghĩ cô cũng chưa bao giờ uống Hạc Đỉnh Hồng*, sau này tôi đưa cô một bình, có tính là ý tưởng mới không?”

Anh đội vòng hoa lên cho cô.

“Đeo lên chỗ nào?” Cố Từ nhìn vòng hoa thăm viếng vài giây, quay đầu nhìn cô cười: “Nếu cô nói vòng hoa này là vòng lắc eo thì có khi tôi còn tin.”

Nhan Lộ Thanh: “Tôi chỉ cho mọi người xem màn hình mới thôi~ anh làm gì được tôi chứ.”

Màu vàng: [Buồn ngủ c·h·ế·t đi được, đã qua mấy ngày rồi, cuối cùng đêm nay cũng được ngủ ngon.]

Trong lòng Nhan Lộ Thanh hoảng sợ: “?”

Khi anh cúi đầu lấy nước, Nhan Lộ Thanh vẫn tiếp tục.

Lúc mình ở chung với Cố Từ không ai có thể nhìn thấy được, cái gọi là hệ thống này cũng không thăm dò được, cô vô cùng sung sướng.

Lúc anh chuẩn bị lấy nước, Nhan Lộ Thanh mở miệng: “Đại Hắc, anh qua đây.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Lộ Thanh không còn gì để nói: “Tôi nghĩ anh cũng đã uống rồi, hơn nữa ngày nào anh cũng uống Hạc Đỉnh Hồng.”

Nhan Lộ Thanh tức giận nhìn hai tên vệ sĩ, đây chắc chắn là bị chiều hư, coi trời bằng vung, nói không biết lựa lời!

Mắt cô long lanh nhìn Cố Từ. Cặp mắt hạnh cười lên vô cùng tươi sáng lại vô tình mở tròn, biến thành mắt cún vô cùng đáng yêu. Con ngươi trong suốt long lanh đang nhìn chằm chằm anh.

“Biết gì?” Giọng của Cố Từ kéo dài: “Biết rằng không biết vì sao cô lại đan nó to như vậy, hơn nữa vẫn không nhìn ra rất giống vòng hoa thăm viếng à?” Nói xong, anh gật đầu: “Nếu thế thì tôi biết.”

“Cậu lắm lời như thế.” Đại Hắc cạn lời: “Sao tôi biết được là câu nào?”

Sau khi Makka Pakka offline, Nhan Lộ Thanh tiếp tục xem Wechat của đại sư huynh trong điện thoại.

Màu hồng: [Tiểu sư muội kia cũng rất tốt.]

Nhan Lộ Thanh ngước mắt nhìn Cố Từ thì thấy anh đang nhìn cô, có vẻ đang đánh giá gì đó.

Nhan Lộ Thanh: “…” Mẹ nó…

Phong cách kỳ lạ này là sao vậy?

Chương 30

Lúc đi vào, đèn bên trong sáng lên, Cố Từ đứng ở mép giường, vòng hoa thăm viếng cô đưa vẫn nằm nguyên trên bàn như cũ.

Căn phòng yên tĩnh một lát.

Nhan Lộ Thanh đi đến bên cạnh anh, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Cố Từ. Tóc anh hơi ướt, quần áo cũng vừa thay mới.Cô như một người chủ nhà l* m*ng, tặng nhầm quà cho vợ mà bị cấp dưới nghĩ xấu.

Cố Từ híp hai mắt lại.“Ủa? Đây là Cố Từ mà! Ùi ui nhìn thật đẹp trai! Còn đẹp hơn con gái nữa, quá đẹp…”“Rất đẹp.”

Cô như một người chủ nhà l* m*ng, tặng nhầm quà cho vợ mà bị cấp dưới nghĩ xấu.

“…” Vòng lắc eo cái rắm ấy!

Rõ ràng là đã tắm rửa sạch sẽ.

Không phải là một bức ảnh chính diện, anh cũng không nhìn vào điện thoại, nhưng đây chính là góc chuẩn nhất, khiến sống mũi anh được chia thành hai phần sáng tối. Làn da của Cố Từ như đóa hoa trắng nhỏ dưới ánh nắng, tóc và đôi mắt có màu đen nhánh, lông mi hơi cụp xuống.

*Cô cảm thấy…

… Cô ấy giả vờ đó.

Chương 30“Vừa nãy lúc cô đi tìm Cố Từ, tôi phát hiện…”

Khi anh cúi đầu lấy nước, Nhan Lộ Thanh vẫn tiếp tục.

Trong lòng Nhan Lộ Thanh hoảng sợ: “?”

Công chúa đội vương miện, muốn cho người khác xem quá.

Hơn nữa hình như sự thay đổi lớn của cô bắt đầu từ ngày đầu tiên Cố Từ bước chân vào biệt thự, vậy có thể Nhan tiểu thư chỉ đang cố tình diễn cho Cố Từ xem thôi, dù sao cô ấy cũng thích Cố Từ lâu như thế.

Cố Từ híp hai mắt lại.“Thì ý tưởng mới mà!” Nhan Lộ Thanh nhìn anh: “Có lẽ cả đời anh chưa bao giờ mang mấy đồ trang sức kiểu này đâu nhỉ?”

Vả lại hồi xưa lúc cô cũng đột ngột đổi tính thì không lâu sau cô cũng trở lại bình thường thôi.

“Nhưng mà không phải Maria đã tìm bác sĩ cho anh ấy rồi à? Chắc là không sao đâu.”

Công chúa đội vương miện, muốn cho người khác xem quá.

“Anh đeo lên thử đi mà, tôi đan rất lâu đó…”

Editor: Đen & Alan

Anh nhìn Nhan Lộ Thanh tiếp tục gọi Tiểu Hắc lại, xem màn hình khóa của cậu ta rồi lại cho cậu ta xem cái của mình.

Nhan Lộ Thanh: “…”

… Cô ấy giả vờ đó.

“Đúng vậy~ Chính là nó đó!” Nhan Lộ Thanh cắt ngang lời anh ta, cười hì hì hỏi: “Thế nào, đẹp không?”

Tắm xong trông thoải mái hơn hẳn, chẳng qua môi anh vẫn còn tái nhợt, cả người nhìn lạnh như băng.

“…” Tiểu Hắc bị mấy người trong biệt thự mắng quen rồi, tự động không để ý đến nửa câu đầu của anh ta, trả lời: “Là câu tôi cảm thấy Nhan tiểu thư rất tốt đó.”

Nhan Lộ Thanh mang theo vẻ mặt vui vẻ đi tới cạnh anh, nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy? Anh cũng muốn xem màn hình mới của tôi hả?”

“…”

Makka Pakka kiểm tra một hồi lâu, giọng nói đầy nghi ngờ: “Tôi không tìm được.”

Cố Từ im lặng ba giây, nói: “Tôi nghĩ cô cũng chưa bao giờ uống Hạc Đỉnh Hồng*, sau này tôi đưa cô một bình, có tính là ý tưởng mới không?”

Cuối cùng dì Disney là người phản ứng đầu tiên, dì ấy khen: “Nhan tiểu thư thật xinh đẹp! Cô đeo cái này rất đẹp!”

“Đúng là thế, nhưng mà…”“Ha ha ha!” Lúc sau truyền đến tiếng cười vô cùng khoa trương: “Đúng không, đúng không! Tôi cũng thấy thế!”

*

Nhan Lộ Thanh hỏi anh ta: “Màn hình khóa của anh là gì thế?”

Cố Từ không có ý kiến gì với phản bác yếu ớt của cô, anh tựa người vào bàn, nhìn cô rồi mỉm cười. Đuôi mắt anh hơi cong lên, ở dưới ánh đèn có sức quyến rũ c·h·ế·t người.

Cố Từ thì ngược lại, trong lúc ăn cơm tâm trạng có vẻ rất tốt.

Mấy giây sau, anh mỉm cười: “Tới lượt cô.”

Nhan Lộ Thanh hỏi anh ta: “Màn hình khóa của anh là gì thế?”Nhan Lộ Thanh cũng chỉ là nghe Đại Hắc nói nên mới nhớ ra.

Tiểu Hắc: “Lần đó ở núi Điệp Diệp, Cố Từ và cô cùng nhau rơi xuống bị thương?”

Hai người đứng tại chỗ nhìn nhau.

Vả lại hồi xưa lúc cô cũng đột ngột đổi tính thì không lâu sau cô cũng trở lại bình thường thôi.

Nhan Lộ Thanh nhìn sang, nụ cười đắc ý trên mặt cũng không thu lại, còn lắc lắc điện thoại trước mặt anh, rõ ràng là hình chụp anh lúc nãy.

Nhan Lộ Thanh: “…” Mẹ nó…

Nhan Lộ Thanh: Uất ức, rất uất ức.Maria: Mọi người thấy tôi giống người khoe vợ khắp nơi lại bị vợ quản giáo nghiêm khắc không? QAQ


Dường như không nhìn ra có vấn đề gì.

Lúc anh chuẩn bị lấy nước, Nhan Lộ Thanh mở miệng: “Đại Hắc, anh qua đây.”

Nhan Lộ Thanh nhìn sang, nụ cười đắc ý trên mặt cũng không thu lại, còn lắc lắc điện thoại trước mặt anh, rõ ràng là hình chụp anh lúc nãy.

“À…” Đại Hắc không nghĩ là cô sẽ hỏi về vấn đề này, hơi sửng sốt rồi lấy điện thoại ra: “Là thế này.”

Nhan Lộ Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Cố Từ nghiêng mặt về phía cô.

Nhan Lộ Thanh hỏi anh ta: “Màn hình khóa của anh là gì thế?”

Tiểu Hắc kinh ngạc nói: “Nhan tiểu thư, anh ấy đội còn đẹp hơn cô nữa!” Sau đó biết được mình nói sai, vội đổi giọng: “A, không phải, ý tôi là hai người ai cũng đẹp…”

“Vậy nên hai người chỉ nhớ mấy chuyện này thôi sao? Sao không nhìn vào những chuyện tốt hả?” Cô cắn răng: “Tôi cố gắng tìm bác sĩ giỏi cho Cố Từ thì sao? Tôi còn giúp anh ấy báo thù, cái tên Kim thiếu kia còn không tự đi lại được kia kìa! Núi Điệp Diệp là tôi muốn đưa anh ấy đi giải sầu… giải sầu đó hiểu không?”

“Ồ.” Nhan Lộ Thanh liếc nhìn rồi trả lại cho anh ta: “Nếu tôi đã xem của anh rồi, vậy tôi cũng cho anh xem của tôi một chút.” Nói xong, cô cầm điện thoại để trước mặt Đại Hắc, giọng điệu rất vui vẻ: “Xem đi.”Anh ta nhớ lúc đầu mỗi lần đều ám chỉ với bản thân mình rằng cô là một người bị bệnh tâm thần, cho nên lúc cô đột nhiên thay đổi và mất trí nhớ không chắc là thật hay giả, dù sao anh ta cũng chỉ cần làm theo, hơn nữa báo cáo với bác sĩ tâm lý là được.

Tắm xong trông thoải mái hơn hẳn, chẳng qua môi anh vẫn còn tái nhợt, cả người nhìn lạnh như băng.

Nhan Lộ Thanh: “…” Mẹ nó…

Hơn nữa hình như sự thay đổi lớn của cô bắt đầu từ ngày đầu tiên Cố Từ bước chân vào biệt thự, vậy có thể Nhan tiểu thư chỉ đang cố tình diễn cho Cố Từ xem thôi, dù sao cô ấy cũng thích Cố Từ lâu như thế.

Tiểu Hắc thất vọng thở dài.

Căn phòng yên tĩnh một lát.Nhan Lộ Thanh hỏi anh ta: “Màn hình khóa của anh là gì thế?”

*

Anh ta nhớ lúc đầu mỗi lần đều ám chỉ với bản thân mình rằng cô là một người bị bệnh tâm thần, cho nên lúc cô đột nhiên thay đổi và mất trí nhớ không chắc là thật hay giả, dù sao anh ta cũng chỉ cần làm theo, hơn nữa báo cáo với bác sĩ tâm lý là được.

Căn phòng yên tĩnh một lát.

Vòng hoa cô đan quả thật hơi lớn một chút, nhưng tại sao lại biến thành vòng hoa thăm viếng được chứ? Tại sao biến thành cô muốn g·i·ế·t Cố Từ vậy?

“…” Vòng lắc eo cái rắm ấy!

Nhan Lộ Thanh còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt thất vọng, mắt thấy tay Cố Từ khẽ động, trên đầu đột nhiên có cảm giác nằng nặng.

Lúc đó hai người nói:

Nhan Lộ Thanh ngước mắt nhìn Cố Từ thì thấy anh đang nhìn cô, có vẻ đang đánh giá gì đó.

“…” Cho dù nói thế nào, tốt xấu gì anh cũng biết là do cô không cẩn thận đan hơi to thôi.

Giọng cô tăng lên, như là cố ý chọn lúc anh ở đây mà nói vậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30