Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 4 - Chương 251: Lừa đảo vì muốn vào phòng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 251: Lừa đảo vì muốn vào phòng


“Bả vai.”

Hứa Lưu Âm ôm chặt áo ngủ trước người, liều mạng muốn che đậy mảng lớn phong cảnh. Cô lửa giận tới trời, hỏi: “Sao anh vào được?”

Đi tới tầng phòng Hứa Lưu Âm, Mục Kính Sâm nhìn trước sau, từ trong túi móc ra tấm thẻ phòng.

“Nếu Âm Âm không sao thì tôi an tâm rồi, hẹn gặp lại.”

Mục Kính Sâm đương nhiên rõ ràng, bác sĩ cũng đã nói với anh, “Tôi cũng thấy như vậy rất phiền toái.”

Bóng đêm hoàn toàn đen hẳn, lúc Mục Kính Sâm xuống xe, thử giật giật tay phải.

Sau một lúc lâu, cô đã tắm rửa sạch sẽ. Hứa Lưu Âm lấy khăn lông bên cạnh ra lau mặt. Mục Kính Sâm ngồi nghiêm chỉnh, cánh tay cũng treo lại đàng hoàng. Ánh mắt anh không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào nơi Hứa Lưu Âm sắp đi ra.

Đề tài này vừa được mở ra thì thế nào cũng không thu lại được.

“Âm Âm không sao.” Mục Kính Sâm nhìn cánh tay băng bó của mình, “Tôi thì có.”

Có người trả lời: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi biết, chuyện trước kia là tôi hồ đồ, nhưng hiện tại tôi muốn tôi và cô ấy ở bên nhau, thật sự là tôi sẽ dùng hết cách suy nghĩ.”

“Thành Quân, lúc có thời gian rảnh thì bàn với Tô Thần cái tên cho cục cưng đi, nghĩ nhiều mấy cái, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tham khảo.”

Ngón tay Mục Thành Quân gõ nhẹ trên vai cô, “Không phải nói với cô rồi sao? Cô ra ngoài cũng đã mười mấy phút.”

“Sao anh lại đi ra?” Đi được vài bước, Tô Thần hỏi.

Tầm mắt Mục Thành Quân nhìn về phía Tô Thần, “Không phải đi toilet sao? Chờ cô nửa ngày không thấy trở lại.”

Màng nhĩ Mục Kính Sâm sắp bị đâm thủng.

Mục Thành Quân đảo mắt liếc qua một cái. Cái vẻ cao cao tại thượng và trào phúng ở đáy mắt Tôn Vũ Linh, chỉ thiếu tràn ra khỏi đôi mắt dài nhỏ của cô ta. Hắn biết trong lòng Tô Thần không dễ chịu, đừng nói là cô, có chút lời nói ngay cả hắn nghe thấy cũng cảm thấy chói tai kinh khủng.

Ý cười nơi khóe miệng Tôn Vũ Linh cũng đã cứng lại, “Hai người? Kết hôn?”

“Hình như tôi không quen biết cô, không cần phải giải thích gì với cô.”

Khi Mục Kính Sâm nhìn thấy câu cuối cùng, mắt sáng cả lên.

“Được.”

“Tôi và Lăng Thời Ngâm đã sớm ly hôn, sao? Tôi không thể kết hôn nữa?”

Mục Thành Quân nói nếu gặp người quen, cùng lắm thì chỉ nhẹ nhàng nói với người khác, cô là tình nhân của hắn!

“Đi bệnh viện chưa? Thế nào rồi?”

“Ân tình này của cậu, con bé sẽ nhớ rõ.”

Hứa Tình Thâm ngồi xuống sô pha, Tưởng Viễn Chu nhìn về phía cô, Hứa Tình Thâm dựa người qua bên cạnh, “Cậu Mục, mỗi người đứng lập trường khác nhau, chuyện lúc trước tôi có thể hiểu cho cậu. Chuyện sau này, phải dựa chính nỗ lực của cậu, tôi chỉ có thể chúc cậu thuận lợi.”

Hai người quay lại trước phòng, tay Mục Thành Quân dừng trên then cửa, “Đi vào rồi, cô chỉ lo ăn gì thôi, có vài đề tài có thể không tham dự thì cũng đừng tham dự.”

Tô Thần gật gật đầu, “Tôi với cô ta quan hệ vốn dĩ đã không giống vậy, không cần thiết.”

Mục Thành Quân cười lạnh, “Xem ra, thiệp mời này cũng không cần đưa nữa. Chị gái này vừa nhìn đã thấy người lòng dạ hẹp hòi, vẻ ghen ghét đều bày cả lên mặt, chúng tôi không chào đón người như vậy.”

Đây là một gian phòng, phòng rửa mặt và nơi tắm rửa chỉ cách tấm kính, mà không xa cánh cửa có một bộ sô pha, có thể sử dụng tiếp khách.

“Chị Tưởng…”

Ở bãi đỗ xe khách sạn.

Tôn Vũ Linh nhường đường, cũng làm động tác mời Tô Thần.

“Ừm.”

“Vậy cậu phải từng giây nhớ kỹ bả vai mình bị thương, tôi đề nghị cậu tra Baidu biểu hiện của người bị nứt xương…”

.

Tô Thần cầm đũa, chỉ lo vùi đầu ăn. Bà Mục ăn một lát liền no, “Hai đứa con của tôi đó, cả ngày bận rộn trong ngoài, rất hiếm khi về nhà, tôi lúc không có việc gì lại muốn cháu tôi mau sinh ra. Đến lúc đó, trong nhà sẽ náo nhiệt. Tô Thần, chờ con ra khỏi trung tâm ở cữ, con hãy dọn tới nhà…”

“Tôi…” Tôn Vũ Linh á khẩu không trả lời được.

Lúc này Hứa Lưu Âm mới vừa nghỉ ngơi được một lúc, đứng dậy chuẩn bị tắm rửa. c** q**n áo, pha nước ấm vừa phải, cô nhắm mắt lại cho nước chảy xuôi xuống.

“Đúng rồi.” Mục Thành Quân đi được một bước, ánh mắt lần thứ hai nhìn về phía Tôn Vũ Linh, “Thần Thần mang thai tương đối gấp, chúng tôi tính sinh con xong sẽ làm hôn lễ bổ sung, hai người quan hệ thế nào? Đến lúc đó, cần đưa thiệp mời tới không?”

“Gặp người coi như có quen, cô ta ngăn tôi, không cho tôi đi.”


“Nứt xương.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi vào phòng, hai người từng người ngồi xuống chỗ mình.

Tiếng nước ào ào đứng ở cửa có thể nghe được. Hứa Lưu Âm lúc này cũng chưa phát hiện được có người đi vào. Mục Kính Sâm đi tới trước phòng tắm. Phòng tắm bốn phía kính trong suốt, Hứa Lưu Âm ở một mình, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc phải đem nó điều đến ma sa mặt hình thức.

“Cậu bị thương ở đâu?”

Hứa Lưu Âm khiếp sợ, lúc ấy liền không phản ứng lại được, đôi mắt hạnh của cô trợn lên nhìn chằm chằm Mục Kính Sâm.

Quyển 4 - Chương 251: Lừa đảo vì muốn vào phòng

“Phải, phải.” Ánh mắt Tôn Vũ Linh nhìn về phía Tô Thần, nhưng trong cái liếc mắt lại mang theo đầy vẻ khinh thường và vui sướng khi người gặp họa. Mục Thành Quân nói không cần thiết giải thích, là bởi vì hắn chẳng thèm giải thích đúng không?

“Nứt xương thì rất đau, hơn nữa hồi phục rất chậm.”

Hứa Tình Thâm nhịn không được phụ họa, “Thật ra, em cũng cảm thấy rất cũ nát, vừa rồi em đã muốn vạch trần cậu ta, nhưng cũng thấy không phải là không biết xấu hổ.”

Đúng vậy! Sao anh không thể nghĩ ra chứ! Đâylà cơ hội rất tốt mà!

“Thật sự là không sai, em thấy em ấy sẽ tin.”

Gãy tay, không thể tự lo liệu thì làm sao?

Anh dùng di động đặt Baidu không ít câu hỏi, ví như:

Hứa Tình Thâm bật cười, “Anh khẳng định liền như thế?”

“Câu ‘c·h·ó ngoan không cản đường’, cô không nói cho cô ta nghe?” Mục Thành Quân không chút khách khí, nói.

“Không thể nào, thật sự là vì lo lắng cho tôi?”

Bảo bạn gái giúp đi.

Mục Kính Sâm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Chị sẽ không nói gì với Âm Âm chứ?”

Mục Thành Quân nháy mắt với bà Mục, nhưng bà dường như không thấy. Bà Tô cũng gia nhập vào cuộc náo nhiệt mà thảo luận vào.

Mục Kính Sâm vẫn đang ngồi trong xe mình. Hứa Tình Thâm gọi điện thoại cho Hứa Lưu Âm không được, đành phải gọi vào số anh.

Mục Thành Quân nâng cánh tay lên, nhẹ ôm bả vai Tô Thần, “Đứng lâu rồi, sẽ mệt, đi thôi.”

Tưởng Viễn Chu cười có chút vui sướng khi người gặp họa, “Anh bây giờ chỉ thích nhìn người khác giày vò lẫn nhau, cậu ta dằn vặt cô ấy, cô ấy giày vò cậu ta, dù sao anh và em đã ổn rồi. Đúng rồi, em đừng nói gì với Hứa Lưu Âm, chuyện của bọn họ, để bọn họ tự giải quyết.”

Mục Kính Sâm đứng tại chỗ, mắt không dịch chuyển mà nhìn chằm chằm, anh đã không nhích được chân nữa.

Mục Kính Sâm nhận máy rất nhanh, “Alo, chị Tưởng.”

“Yên tâm, đó không phải ý của tôi.”

Trên mặt Tô Thần hơi hiện ra nét cười, “Tôi nói chứ, nhưng người ta vẫn không cho.”

Hứa Lưu Âm tay ôm áo ngủ, nhưng không mặc vào ngay. Cô đi dép lê đi ra, vệt nước trên mặt mãi mới lau khô hết, mở mắt ra nhìn lại, lại thấy bóng dáng một người đàn ông.

Đuôi mắt Tô Thần liếc thấy một bóng người đàn ông. Mục Thành Quân đứng bên người cô, dừng bước, lặp lại lời vừa nãy một lần nữa, “Tôi chính là Mục Thành Quân, cô kêu ta có việc?”

“Có chuyện gì vậy? Cô sợ tụ họp uống rượu hay là sao? Yên tâm đi, cô là thai phụ, với lại bụng to như vầy, mọi người cũng sẽ chăm sóc cho cô.”

“Cô còn muốn đi toilet không?”

Có người trả lời: Cơ hội giở trò lưu manh tới rồi đó! Lúc này, bạn gái cậu nhất định đau lòng muốn c·h·ế·t. Phụ nữ khi yêu, chỉ số thông minh bằng 0. Bạn có thể bảo cô ấy nấu cơm cho bạn, giặt quần áo, lúc cần thiết… Hì hì hì, đi WC có thể bảo bạn gái giúp cho! Sau đó, người anh em, phải xem số của bạn!

Tưởng Viễn Chu thả con gái trong lòng xuống đất. Lâm Lâm cuối cùng cũn được tự do, liền nhanh chân chạy, Tưởng Viễn Chu nhìn Hứa Tình Thâm một tay chống đầu.

Anh sợ anh đi vào như vậy sẽ dọa Hứa Lưu Âm c·h·ế·t khiếp. Đến lúc đó nếu anh bị đánh, trên tay anh có “thương tích”, không tiện đánh trả, vậy còn không phải bị cô đánh c·h·ế·t khiếp?

Trong lòng anh càng lúc càng kích động, thế cho nên bước chân đi như bay.

“Anh Mục, tôi là thấy Tô Thần ở bên anh, cho nên tò mò quan hệ của hai người.”

Mục Kính Sâm không thể không cảm thán với một số người thiếu trí tuệ, chiêu độc này thật là nghĩ rất chuẩn mà!

“Nứt xương bả vai?” Hứa Lưu Âm trong giọng nói tràn ngập hoài nghi.

“Nghiêm trọng lắm không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy ư? Nhưng vừa rồi hình như tôi còn nghe được bốn chữ ‘người đã có vợ’.”

“Cũng không phải, chẳng qua người có thể đá cậu Mục nứt xương, hẳn là không nhiều lắm.”

“Giả bộ.”

“Ừm.” Hứa Tình Thâm gật đầu. “Em tán thành.”

Mục Kính Sâm nhíu chặt mày, “Chị nghĩ tôi giả bộ?”

“Không được, về phòng đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khóe miệng Tôn Vũ Linh run run, bước chân muốn bỏ đi, nhưng lại thực không cam lòng, “Anh Mục, tôi với Tô Thần trước kia là bạn học, hôm nay gặp được, khó tránh khỏi ôn chuyện mấy câu.”

Tô Thần bị dọa nhảy, lời nói này là lời gì vậy?

Hứa Lưu Âm cười ha hả hai tiếng, Mục Kính Sâm thì nghe không được giọng điệu như vậy của người khác, giống như anh giờ đang giả bệnh để giành sự đồng cảm. “Chị Tưởng, chị cảm thấy tôi sẽ không bị thương được sao?”

Tô Thần đến giờ vẫn cảm thấy những lời bà Mục nói rất không chân thật. Ngạch cửa cuả nhà họ Mục hẳn rất cao mới phải, ai không thích môn đăng hộ đối chứ?

Mục Thành Quân ôm vai cô xoay người bỏ đi. Tôn Vũ Linh sắc mặt hế thay lại đổi, chị gái gì cơ? Cô ta với Tô Thần cùng tuổi biết không? Cô ta rõ ràng còn trang điểm hơn Tô Thần, Mục Thành Quân dựa vào cái gì xưng hô cô ta như vậy?

Rất khó khăn, vẫn bất động bị treo như vậy, anh cũng hoài nghi tay mình có phải sắp máu không lưu thông được rồi không.

Anh đi qua mấy bước, định đi vào, nhưng lúc sau nghĩ ngợi, vẫn nên lui lại ngồi xuống trên sô pha bên cửa sổ.

“Ừm.”

Một bữa cơm khó khăn lắm mới có thể kết thúc, Tô Thần như trút được gánh nặng, thật không dễ dàng.

Mục Kính Sâm nghe thế, không khỏi cảm thấy tủi thân cho mình, “Chị cũng cảm thấy vậy phải không? Nhưng cô ấy rõ ràng không nhận được tình cảm của tôi, cô ấy ném tôi một mình ở trong xe, cũng mặc kệ tôi, cô ấy biết tôi không thể lái xe.”

Tôn Vũ Linh kín đáo nhướng đầu mày với cô, “Tô Thần, cuộc họp lớp nhớ nhất định phải tới nha.”


“Đúng vậy, nói là bị lúc cứu Âm Âm, nứt xương.”

“Phải, bị người đá.”

Đường cong lả lướt của người phụ nữ chiếu rọi trên một mảng kính hơi mỏng. Cô đang gội đầu, bọt nước cọ rửa quá mức đỉnh, đầu cô hơi hơi ngả ra sau. Cổ họng Mục Kính Sâm khẽ nuốt, nhấc đôi chân nặng nề.

Đi WC bảo người giúp?

“A!!!” Hứa Lưu Âm thét chói tai một tiếng, tiếng thét bén nhọn vô cùng, thanh âm cất cao, kéo dài. Sau khi dùng xong khí lực rồi, cô mở mắt ra, lần thứ hai nhìn Mục Kính Sâm, rồi lại kêu xé lên: “A!!! A!!! A!!!”

“Nếu không phải mẹ tôi một hai muốn gặp, tôi đã không đồng ý cho cô bụng to mà còn đi ra ngoài.”

Mời giúp việc

“Mục Kính Sâm bị thương?”

“Đây không phải chuyện rõ ràng sao? Chẳng qua chiêu này quá cũ nát, mười người, có lẽ đã có tám người dùng rồi.”

Có điều những lời này, hắn có thể nói, người khác thì không được nói.

“Còn có việc sao?”

“Được.”

Nếu không phải Mục Thành Quân lại đây, nếu không phải Tôn Vũ Linh kiêng kị Mục Thành Quân, e là cô ta đã sớm nhào tới trước mặt Tô Thần, càng không kiêng nể gì mà cười nhạo cô.

Dưới lòng bàn chân Tô Thần như đóng đinh, một bước cũng không hoạt động được. Tầm mắt cô nhìn gương mặt Tôn Vũ Linh, đôi môi mỏng giật giật, nhưng cuối cùng một chữ cũng nói không nên lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tôn Vũ Linh ngẩng mắt nhìn lại, liền thấy Mục Thành Quân đã đi tới trước mặt.

Nhưng vừa rồi trên đường tới khách sạn, hắn không phải cũng dùng giọng điệu tương tự nói với cô sao?

Mục Kính Sâm đưa tay phải chống đầu, Hứa Lưu Âm không nhìn thấy anh, anh không cần giả bộ.

“Chúng ta biết rõ là được.” Tưởng Viễn Chu duỗi tay ôm cô vào lòng. “Quan tâm sẽ bị loạn, Hứa Lưu Âm nói không chừng sẽ tin kỹ năng diễn vụng về này của cậu ta.”

“Tôi đương nhiên tin cậu chứ, tôi là sợ cậu ở trước mặt Âm Âm quá đắc ý vênh váo, đến lúc đó quên cánh tay mình còn băng bó rồi duỗi tay ra, lộ hết.”

“…”

Hứa Lưu Âm bị chọc cười, “Cậu sợ tôi nói gì với em ấy hả?”

“Không không không, không phải…” Tôn Vũ Linh lập tức phủ nhận. “Không phải thế.”

Ánh mắt Mục Kính Sâm quét vòng trên người cô. Bầu không khí như này thật sự không tốt, anh hắng giọng, cất lời chào: “Này!”

“Chị Tưởng, lời nói không thể nói như vậy được, tôi là vì cứu Âm Âm mới bị thương.”

Hứa Tình Thâm không khỏi khẽ cong khóe miệng, “Âm Âm không sao là được rồi.”

Vừa rồi ở trên xe anh đã làm một số bài tập động tác.

“Tôi cũng là gặp phải chuyện trùng hợp.”

Tô Thần lạnh lùng lên tiếng từ chối, “Tôi sẽ không đi.”

Mục Kính Sâm mở to mắt kiểu “trợn mắt nói dối”: “Anh tới quầy lễ tân thuê phòng, đây là thẻ phòng lễ tân đưa cho anh, anh cũng đâu biết em lại ở phòng này đâu!”

“Vậy cô kêu tôi làm gì?”

Có người trả lời:

Tô Thần cụp mắt. Sắc mặt Tôn Vũ Linh đã khó coi tới cực điểm, nhưng nếu Mục Thành Quân đã nói đến chuyện này, cô ta cũng dứt khoát không sợ.

“Cám ơn.”

Tô Thần dừng bước chân lại, “Những lời mẹ anh nói…”

Lúc Mục Kính Sâm mở cửa, còn sợ mấy tiếng vang kia sẽ truyền tới tai Hứa Lưu Âm. Anh lách mình đi vào, nhanh đóng cửa lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 251: Lừa đảo vì muốn vào phòng