Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 4 - Chương 241: Anh xem, anh nghĩ sai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 241: Anh xem, anh nghĩ sai


Lão Bạch xoay đầu lại, muốn nói gì đó, Tưởng Viễn Chu không dấu vết mà đưa cho anh ấy một ánh nhìn.

“Đương nhiên có làm, không có vấn đề gì cả.”

Nguyễn Noãn còn đang oán giận, “Đều là tại Phó Kinh Sênh, nếu hắn không tỉnh lại cũng sẽ không có chuyện hôm nay, còn cả Phó Lưu Âm kia…”

Chuyện này, Tưởng Viễn Chu tuy không nói với Hứa Tình Thâm, nhưng tin tức truyền nhanh như thế, cô không thể nào không biết. Cô ngồi ở băng ghế sau không nói một lời, nghe thấy giọng Tưởng Viễn Chu chắc chắn, có lực, nói: “Chuyện thiết bị tạo nhịp tim, còn đang điều tra. Chung quy Tinh Cảng chỉ là bệnh viện, thiết bị điều trị bệnh cũng không phải chúng tôi làm ra, đúng không?”

Tầm mắt cô hướng về phía trước, lúc này mới phát hiện ghế lái phụ còn người ngồi.

Xe khỏi từng chút tách khỏi đám người. Hứa Tình Thâm không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, cô cầm bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Đừng lo lắng, nhất định sẽ không có việc gì.”

“Vệ sĩ tư nhân? Mấy anh lầm chăng?”

Nguyễn Trung Trách ngẩng đầu nhìn. Ly sữa bò của ông ta đã uống được nửa, thấy rõ đối phương trên người mặc đồng phục. Trong lòng hắn cả kinh, nhưng vẫn uống hết sữa bò còn lại.

“Vì sao ở Tinh Cảng lại xảy ra chuyện như vậy ạ?”

“Phải.”

Nguyễn Noãn theo tới cổng, nước mắt không nhịn được chảy ra. Thấy Nguyễn Trung Trách bị mang lên xe, cô ta đuổi theo mấy bước. “Ba, ba!”

“Noãn Noãn, với điều kiện của con, sau này để ba con làm mai, còn thiếu con trai tốt sao?”

Nguyễn Trung Trách ngồi trước bàn ăn, “Được rồi, đó là con với Kính Sâm duyên phận không tới, thôi bỏ đi.”

ời dám gõ vào thanh tre của tô

Lão Bạch ngồi ở đàng trước, rất không được tự nhiên, nhưng anh ấy cũng không có lá gan chọc thủng dáng vẻ tỏ ra đáng thương này của Tưởng Viễn Chu.

Editor: Dế Mèn

Tưởng Viễn Chu mỉm cười, nghĩ thầm: lời như vậy cũng dám nói, phóng viên này c·h·ế·t chắc rồi.

Xe đã chạy rất xa. Nguyễn Noãn quay đầu lại, thấy bà Nguyễn ngồi liệt ở cửa, cô ta bỗng nhiên cảm thấy thế giới này tàn nhẫn, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một khắc trước, cha mẹ còn đang nhọc lòng tâm tình của cô có thể chuyển biến tốt đẹp không, chớp mắt sau, trụ cột nhà họ Nguyễn bọn họ cứ vậy sụp đổ.

Sau một lúc lâu, Tưởng Viễn Chu nói chuyện, trong lời nói tựa như mang theo một tia ý cười, “Lão Bạch, cậu không làm thám tử tư, thật là đáng tiếc.”

Tiểu Lý hai tay nắm tay lái, Lão Bạch rõ ràng cố ý. “Tưởng tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói ạ.”

Cô không trả lời, chỉ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hai người họ.

ba hoa

“Không lầm ạ, sau này cô đi đi về về, đều do chúng tôi tự đưa đón ạ.”

Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, không thốt một tiếng, không khí trong xe trong nháy mắt ngừng lại.

Nhưng hiện thực chính là vậy, nó cũng không sẽ cho bạn cơ hội chuẩn bị.

“Xin cô Hứa thưởng chúng tôi một miếng cơm.”

“Các anh làm gì? B·ắ·t· ·c·ó·c hả!”

Anh thuận thế dựa đầu vào vai Hứa Tình Thâm. Cô nâng tay lên, mát xa huyệt thái dương cho anh, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, anh sóng to gió lớn gì chưa trải qua?”

Lão Bạch nhìn nhìn, nói với tài xế bên cạnh: “Lái xe đi.”


Nếu không xảy ra chuyện sau đây, đây chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng bình thường nhất.

“Các anh là?” Bà Nguyễn nhìn về phía mấy người. “Các anh tìm ai?”

Hứa Lưu Âm cảm thấy không thể hiểu được đối phương, “Mấy anh là ai?”

Ngoài cửa, bỗng nhiên có mấy người vào.

Tài xế nhìn sang phía Lão Bạch, Lão Bạch vừa nghe đến hai chữ “mát xa” liền hiểu sai.

Tài xế kêu oan, “Tôi nhìn anh lúc nào cơ, tôi nhìn kính chiếu hậu bên kia.”

Anh ấy chỉnh lại dáng ngồi, ho nhẹ, “Tưởng tiên sinh nói mát xa thì đó chính là mát xa thuần túy. Tiểu Lý, cậu xem cậu đi, hiểu sai rồi nhỉ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hứa Lưu Âm đẩy người đàn ông trước mặt ra, “Đừng đi theo tôi.”

— (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chuyện ông ra vào sòng bạc, người nhà ông e là không biết đúng không?”

Hứa Lưu Âm nhấc chân muốn đi, một người đàn ông trong đó thấy thế, chắn trước mặt cô, “Sếp Mục nói nếu cô không muốn, bảo tôi đưa câu nói này cho cô.”

.

các công ty khác. Biết bối cảnh của anh ta, sẽ không ai dám đắc tội, không biết bối cảnh, cũng sẽ bị anh ta lần lượt dùng thủ đoạn quét sạch. Tôi không thích nhìn một nhà độc đại, nếu không, phương diện giá cả không tiện để nói, ai biết hắn có thể lừa đảo không?”

Nhưng người còn chưa đi được mấy bước đã bị hai người đàn ông cơ thể khỏe mạnh ngăn cản, “Cô Hứa, cô muốn đi đâu? Chúng tôi đưa cô đi.”

loại trừ

i, có lẽ vẫn chưa được sinh ra đâu, tôi thật sự không sợ.”

Tưởng Viễn Chu hạ cửa sổ xe bên cạnh xuống, âm thanh bên ngoài không đợi được mà truyền vào, “Anh Tưởng, xin hỏi chuyện thiết bị tạo nhịp tim, anh có thể giải thích mấy câu không?”

Cánh môi Nguyễn Noãn run run, chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy, nhất thời nửa khắc cũng không nói nên lời được.

Lúc Hứa Lưu Âm ra khỏi khách sạn, chuẩn bị lên tàu điện ngầm.

“Nói gì?”

Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Lão Bạch, cười đến vui vẻ như thế, chẳng lẽ có rồi?

“Nói gì? Nói đi.”

Lão Bạch nuốt nước miếng, lùi vào ghế, không nói.

Hứa Tình Thâm nhéo mặt Tưởng Viễn Chu, để anh không nói tiếp nữa.

“Là sếp Mục ạ.”

Sau khi tan tầm, Hứa Tình Thâm ngồi vào xe, Lão Bạch ra hiệu cho tài xế lái xe. Xe chạy ra khỏi gara dưới hầm, chạy ra cổng bệnh viện liền bị một đám phóng viên chặn lại.

Mục Kính Sâm xoay người lại, mặt đầy ý cười, hướng về phía vẻ mặt thịnh nộ của Hứa Lưu Âm, vẫy vẫy tay: “Hi.”

“Nhưng anh cũng sẽ thấy mệt, kẻ ‘nhớ thương’ Tinh Cảng nhiều như thế, thật là tiếp đón không xuể.”

Hứa Lưu Âm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, “Dù tôi bị người đánh thì cũng không phải chuyện liên quan tới anh ta!”

“Con!!!”

“Tưởng tiên sinh, ngài vậy mà lại đổi công ty hợp tác.”

ới giá cả vừa ph

Hứa Lưu Âm vẻ mặt khó tin, cô nhìn chăm chú hai người trước mặt, nhìn từ trên xuống dưới.

Quyển 4 - Chương 241: Anh xem, anh nghĩ sai

***

Lão Bạch bật cười, “Tôi nhọc lòng mất mấy ngày, ngài xem, có phải tiều tụy không ít đi không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tưởng Viễn Chu hướng tới gần Hứa Tình Thâm chút, Hứa Tình Thâm mặt đầy nghiêm trọng nặng nề, “Tuy thiết bị tạo nhịp tim là công ty dược phẩm cung cấp, nhưng trách nhiệm của Tinh Cảng vẫn rất lớn. Dù sao cũng là chúng ta dùng nó cho người bệnh…”

“Cũng phải, ngài vừa nói như vậy, tôi cũng thấy hơi lo lắng.”

Vả lại, vợ chồng bọn họ, một người vui vẻ giả bộ đáng thương, một người lại chịu bộ dạng ấy, anh ấy còn biện pháp gì chứ?

“Kết quả báo cáo kiểm tra đo lường, anh có thể giải thích một câu không?”

“Sếp Mục đoán được cô sẽ nói thế nên anh ấy không ra mặt, sai hai chúng tôi tới đây.”

“Lần này nếu Tinh Cảng “xong” thật, em sẽ ở bên anh không?”

“Sòng bạc gì?” Bà Nguyễn kinh hãi. “Các anh nói hươu nói vượn gì vậy?”

Tài xế chuyên tâm lái xe, “Nhưng tôi chưa nói gì cả.”

Nguyễn Trung Trách nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, “Không có gì, yên tâm đi, chăm sóc con gái cho tốt.”

“Bọn họ tưởng xuống tay từ Tinh Cảng, đơn giản chỉ là mấy loại khả năng sau: một, thiết bị điều trị bệnh xảy ra vấn đề, hai, tai nạn chữa bệnh. So sánh mà nói, thiết bị điều trị bệnh xảy ra vấn đề cũng coi như là tai nạn của bệnh viện; hơn nữa nếu khiến người ta bị nguy hiểm đến tính mạng thật, người bình thường cũng sẽ không đồng ý, có phải không?”

Lão Bạch dựa sang bên cạnh, khuỷu tay chống vào một bên cửa sổ xe. Để cậu ta nói, anh cũng không tin Tiểu Lý này có thể

ải, mấu chốt là chất lượng cũng không tồi, có thể suy xét hợp tác. Còn chuyện sau này…” Tưởng Viễn Chu nhún vai nói: “Ngư

“Để dành tinh lực sinh con đi thôi, lúc nào cần nhọc lòng, tôi sẽ nói cho cậu.”

Tưởng Viễn Chu thuận thế ôm lấy eo Hứa Tình Thâm.

“Giờ tôi chọn một công ty có bối cảnh ‘cứng’, chuyện này, tôi cũng chưa nói với ai bên ngoài, chờ bọn chúng làm to sự tình được kha khá rồi, tự nhiên sẽ có người đi thu dọn chúng.”

Hứa Lưu Âm giơ khuỷu tay định tấn công, nhưng bị người đàn ông đè xuống một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn có thể về sao?

Người đàn ông thấy thế, nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh. Người đồng nghiệp cất bước đi, rất nhanh liền lái xe chạy đến cạnh hai người. Người đàn ông theo sát cạnh Hứa Lưu Âm, chờ xe dừng hẳn xong, anh ta kéo cửa xe ra một cái, tay kia kéo Hứa Lưu Âm, nhét cô vào.

Nguyễn Trung Trách chưa trả lời đã bị người mang đi.

Chuyện không biết xấu hổ như thế cũng chỉ có Mục Kính Sâm có thể làm ra.

Chuyện của Tinh Cảng liên tục bùng phát, mãi đến khi một chuyện lớn khác xảy ra.

Người trẻ, luôn thích nói về chuyện tình trường nữ nhi. Nguyễn Noãn không phải phiền lòng vì chuyện gì, tự nhiên lại một lòng một dạ nhào cả vào người Mục Kính Sâm.

“Tôi chỉ nhập hai nhóm hàng từ Đỉnh Hình mà thôi, v

Nguyễn Trung Trách lau khóe miệng rồi đứng dậy, “Lấy lý do vậy?”

Tưởng Viễn Chu cầm bàn tay Hứa Tình Thâm, dán lòng bàn tay cô lên mặt mình, “Tình Thâm, về nhà mát xa mát xa cho anh đi.”

Sắc mặt Hứa Lưu Âm không thay đổi, nhìn về phía người đàn ông trước mặt, “Thế quan hệ gì tới tôi?”

“Viễn Chu, áp lực của anh nhiều nhất, cũng không dễ dàng.”

Vẻ không kiên nhẫn của cô tất cả đều để trên mặt, “Tôi không cần vệ sĩ tư nhân gì hết, bảo anh ta cách tôi xa một chút là được.”

Anh không nói, Lão Bạch cũng không dám giải thích.

Người đàn ông dẫn đầu đi thẳng về phía Nguyễn Trung Trách, “Mời ông theo chúng tôi đi một chuyến.”

“Không cần!” Nguyễn Noãn nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Con cũng không muốn xem mắt gì hết. Ai thu xếp cho con, con liền nổi nóng với họ!”

Lão Bạch vội thúc Tiểu Lý một cái, nhưng mà đã không kịp rồi, lượng tin tức bên trong câu đó đều lộ ra rồi.

“Anh đau đầu.” Người đàn ông nói với Hứa Tình Thâm.

Hứa Tình Thâm nín thở tập trung, ánh mắt vội nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không ở bên anh thì anh đi đâu?” Hứa Tình Thâm dựa vào đầu Tưởng Viễn Chu.

“Tưởng tiên sinh, Tiểu Lý nói bừa.”

Chân cô động đậy, định bỏ đi lần nữa. Bảo vệ ngăn trước người cô như cũ, “Cô Hứa, sếp Mục nói, nếu cô cự tuyệt thì hai chúng tôi không cần về sân huấn luyện nữa. Đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi, nếu thất bại thì không cần ký hợp đồng, trực tiếp thu thập hành lý đi.”

Anh từ từ kéo cửa sổ lên lại, “Chuyện bây giờ vẫn chưa phải kết quả cuối cùng, tất cả đều khó nói, tôi tin kết quả điều tra sẽ cho Tinh Cảng một sự trong sạch.”

“Vậy sao còn xảy ra chuyện vậy? Có thể nào là thiết bị được đưa vào Tinh cảng đều có vấn đề, nói vậy, ngọn nguồn hẳn là ở bên công ty dược phẩm chăng?”

“Ha ha ha!!!”

Hứa Lưu Âm suy nghĩ một lát, xoay người phản ứng lại, “Có phải Mục Kính Sâm cho các anh tới?”

“Một đám thật nhiều chuyện!” Tưởng Viễn Chu cất tiếng nói. “Coi chừng tôi trừ tiền lương các cậu.”

“Cô là Hứa Lưu Âm đúng không?”

“Con người tôi đây, thích làm khó dễ người ta nhất.”

“Nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi vừa rồi, quá không đứng đắn.”

Bà Nguyễn từ trong bếp đi ra, tay cầm ly sữa bò nóng. Bà ta đưa cái lý tới cho Nguyễn Trung Trách.

Hứa Tình Thâm ngó ra, thấy một đống bóng dáng người nhào tới trước, tranh nhau muốn phỏng vấn.

“Chính bởi vì quá lợi hại, cho nên phải tới thời điểm mấu chốt mới có thể dùng. Nếu bọn chúng sớm biết người chúng ta hợp tác chính là Đỉnh Hình, bọn chúng sẽ không dùng chiêu này, vậy càng khó lòng phòng bị. Lại nói, anh công tử Đỉnh Hình dã tâm rất lớn, nóng lòng muốn

“Ông xã!” Người phụ nữ bắt lấy cánh tay ông ta. “Ông… Khi nào ông về?”

“Tinh Cảng sẽ không sao đâu, giờ không phải còn có anh ư?”

“Cô không sợ gặp lại cô Nguyễn sẽ bị đánh tới chạy trối c·h·ế·t sao? Chúng tôi bảo vệ cô, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra.”

“Thỉnh thoảng trên xe có tôi với Lão Bạch, anh ấy thích tám chuyện nhất. Còn nói ngài lái xe anh ấy bị phạt, anh ấy còn lén đi điều tra, nói chỗ đó có bán quần áo đặc thù…”

Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt Lão Bạch đột nhiên như được thông suốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lúc trước chơi rất bí mật, có điều hiện tại chúng tôi đã có đầy đủ chứng cứ mời ông đi một chuyến. Những chỗ như sòng bạc với ông mà nói, rất thuận gió xuôi nước phải không? Mỗi lần đều có thể thắng không ít, chỉ không biết nhờ vận may ông tốt thôi không?”

“Nhưng lúc Tinh Cảng đưa vào, chẳng lẽ không làm kiểm tra đo lường tương tự sao?”

“Tiểu Lý, cậu phải làm người thành thật.”

“Phải, dù chính anh nói thiết bị tạo nhịp tim không có vấn đề, nhưng người ngoài đều chỉ tin tưởng báo cáo kiểm tra đo lường.” Tưởng Viễn Chu khẽ thở dài. “Không nói nữa, em cứ làm việc bình thường đi, anh sẽ nghĩ cách giải quyết.”

“Chúng tôi là vệ sĩ tư nhân của cô, xe đã thu xếp xong, xin cô theo chúng tôi lên xe.”

Cả người Lão Bạch thả lỏng lại, cũng không khẩn trương như vừa nãy, “Nếu công ty Đỉnh Hình lợi hại như vậy, sao ngài còn không hợp tác với bọn họ sớm chút chứ?”

Người đàn ông đóng sầm cửa xe.

Sáng hôm nay, người nhà họ Nguyễn vừa thức dậy.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 4 - Chương 241: Anh xem, anh nghĩ sai