Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thánh Yêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 218: Bắt gian trong cửa hàng đồ Chơi tình d·ụ·c
Hứa Tình Thâm đưa Hứa Lưu Âm về khách sạn, hai người đi vào phòng, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch ở ngoài phòng nghỉ nói chuyện.
“Các cậu cũng yên tâm để cô ấy một mình ở đó? Lỡ có người gây bất lợi cho cô ấy thì sao đây?”
Nguyễn Noãn há hốc miệng, trong mắt bắt đầu chuyển sang nôn nóng.
Nguyễn Noãn thật sự chưa từng thấy Mục Kính Sâm như vậy, anh cứng rắn che đậy sự thật, lại hoàn toàn bẻ cong ý tốt của cô ta. Chuyện này với cô ta mà nói, công bằng sao?
“Không ai để ý em đúng không?”
Hứa Tình Thâm đỡ Hứa Lưu Âm lên.
Cũng không biết Tưởng Viễn Chu thật sự không hiểu, hay là giả bộ.
“Lời này của chị Tưởng quá tuyệt đối rồi, chị ngẫm lại đi, dựa vào hai tay mình, Phó Kinh Sênh đã thay đổi vận mạng bao nhiêu người?”
“Cậu đừng nói với tôi, cô ấy không cho đi cùng là các cậu liền không đi theo?”
“Đã chọc vỡ ra như vậy, em cũng không có gì phải lo, cô ta muốn làm khó dễ em, em cũng sẽ không để cô ta yên ổn, ai sợ ai chứ?”
Mục Thành Quân vén rèm lên, đi ra, bà Tô nhìn thấy hắn thì lắp bắp kinh hãi: “Thành Quân hả, cậu cũng ở đây?”
Hứa Tình Thâm thấy thế, ý vị sâu xa mà nhìn Hứa Lưu Âm, cô lời nào cũng chưa nói, nhưng Hứa Lưu Âm lại đọc hiểu ý tứ trong ánh mắt cô. Tay Hứa Lưu Âm chống vào vách tường bên cạnh, tỏ ra một dáng vẻ yếu đuối nhu nhược.
Giữa phòng thử của nam và phòng thử của nữ có cánh cửa nhỏ được đóng lại, cũng sẽ không ai chú ý tới bên này.
“Có phải trong mắt anh, Phó Lưu Âm cái gì cũng tốt?”
Nếu thật tới bệnh viện Tinh Cảng, tờ báo cáo kiểm tra thương tích còn không phải bị bọn họ tùy tiện vẽ bậy sao?
“Nguyễn Noãn tưởng cô ta ở chỗ tối, em ở chỗ sáng, sau này có rất nhiều cơ hội làm khó dễ em.”
“Thai phụ?” Chủ tiệm cười nói. “Tiên sinh, đừng tức giận phì phì thế, thai phụ cũng có nhu cầu, không phải sao. Chúng ta ở đây cũng có hàng cho thai phụ, hay ngài xem thử ạ?”
“Yên tâm đi, đây là phòng nghỉ, không có chìa khóa không vào được.”
Nguyễn Noãn khó tin mà nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hóa ra anh không những không có chút nào thương tiếc cô ta, mà còn cảm thấy cô ta tự tìm?
“Suỵt!” Người đàn ông duỗi ngón trỏ đè lên chỗ khóe môi. “Nguyễn Noãn, thân phận của ba em và Tưởng tiên sinh không giống nhau, ông ấy có thể chơi được thương nhân sao? Từ xưa có chuyện, vô gian không thương mà.”
“Thế có gì không tiện vào? Đi vào!”
“Nếu cô ấy không phải tới gặp lén thì vào chỗ này làm gì?” Khóe miệng Mục Thành Quân dâng lên vẻ trào phúng. “Tôi chỉ là cho cô ấy ở nhà an tâm ổn định dưỡng thai, lại chẳng để cô ấy làm chuyện gì khác. Cô ấy chạy tới mua loại đồ này, chẳng lẽ không đáng cười sao?”
Hắn không chút nghĩ ngợi đi đến cửa phòng thử, muốn đẩy cửa kính. Tô Thần thấy thế, vội vàng tiến lên giữ chặt cánh tay hắn.
“Được.”
Tưởng Viễn Chu thật tình không muốn gặp Phó Kinh Sênh thêm, Phó Kinh Sênh sống hay c·h·ế·t đều là mạng của hắn.
Cái miệng nhỏ của Tô Thần nhấp nước trái cây uống. Tầm mắt Mục Thành Quân quay lại trên mặt cô.
Xe nhà họ Mục chạy về, chạy được nửa đường, Mục Thành Quân bỗng nhiên nhận được điện thoại.
Hứa Tình Thâm bình tĩnh tự nhiên, cười khẽ: “Âm Âm, chị hiểu tâm tình của em, em quá khẩn trương rồi.”
Mục Thành Quân gật đầu, hỏi vệ sĩ cách đó không: “Có tên đàn ông khả nghi nào đi ra không?”
“Kiểm tra cái gì mà kiểm tra?” Nguyễn Noãn tức giận đứng dậy. “Tưởng Viễn Chu là ai anh lại không phải không biết, cách của anh ta có thể hơn em nhiều, đến lúc đó Phó Lưu Âm sẽ cắn ngược lại em một miếng, em thế nào cũng sẽ không được yên.”
“Vậy sao?”
Quyển 4 - Chương 218: Bắt gian trong cửa hàng đồ Chơi tình d·ụ·c
Bàn tay Mục Thành Quân chống trán, nghĩ nghĩ rồi nói: “Gửi định vị cho tôi, tôi lập tức tới.”
“Em đi gặp bác sĩ xem xem.”
Người đàn ông quét mắt nhìn Phó Kinh Sênh trên giường bệnh, Hứa Tình Thâm nói với Mục Kính Sâm: “Nếu Phó Kinh Sênh có thể tỉnh lại thì nhất định sẽ có ngày có thể mở miệng nói chuyện, sếp Mục sao không từ từ chứ?”
Hắn bước nhanh vào trung tâm mua sắm, rất nhanh liền tới cửa hàng đồ dùng tình thú kia. Hai tên vệ sĩ đứng thẳng tắp ở đó.
“Sao em biết cô ấy sẽ làm thương tổn anh?”
“Cô ta bây giờ tên là Hứa Lưu Âm!” Nguyễn Noãn ở cạnh người đàn ông, nói.
Tô Thần cả kinh, cách ván cửa cũng nghe được âm thanh bên ngoài.
“Khách khí với tôi thế, bọn anh chờ em một lát.”
“Cậu câm miệng.” Mục Thành Quân hận không thể trực tiếp cho anh một đấm.
“Đi, chúng ta đi mau.”
“Âm Âm, em không sao chứ?” Hứa Tình Thâm khom lưng, nôn nóng hỏi.
Khóe miệng Mục Thành Quân cứng đờ: “Trung tâm mua sắm? Trung tâm mua sắm có cửa hàng đồ chơi t*nh d*c sao?”
“Kính Sâm, chúng ta đi thôi.”
“Anh sẽ không đánh trả, chẳng lẽ anh muốn em nhìn anh bị cô ta làm bị thương sao?”
“Tôi…”
“Được.”
“Rất nhiều chuyện chúng ta cũng không thể nói qua máy tính, anh chỉ sợ Mục Thành Quân cho theo dõi em.”
“Bà hỏi con gái bà xem, cô ấy đã làm thử gì.”
“Làm phiền Tưởng phu nhân, thật ngại quá!”
“Quả thật là thế, nếu không sẽ lộn xộn hết.”
Tô Thần chột dạ, nhưng khuôn mặt làm bộ trấn định, hỏi: “Anh nhất định là nhìn lầm người rồi, hoặc là khách trong tiệm.”
“Dạ!”
Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn, thấy tầm mắt Phó Kinh Sênh đính trên mặt mình, nếu có thể, hắn nhất định sẽ đứng dậy. Mục Kính Sâm đứng lên, nói với người đàn ông: “Có phải lại định lập một kế hoạch lấy mạng tao phải không?”
Hứa Lưu Âm ấn ngực, nhìn qua rất là khó chịu, thậm chí đặt mông ngồi liệt xuống ghế.
“Phó Kinh Sênh là tội phạm quan trọng, hơn nữa anh ta còn có rất nhiều chuyện chưa giải thích rõ ràng. Nơi này là bệnh viện, ở ngoài còn có người bên ngục giam và cảnh sát, tôi không tin sếp Mục sẽ biết luật mà còn phạm luật.”
Cái này, Mục Thành Quân trái lại thật sự không biết.
Cô vẫn là Phó Lưu Âm, chẳng qua làm trò râu ria trước mặt người. Anh sẽ như cô mong muốn – gọi cô một tiếng Hứa Lưu Âm – đây dù sao cũng là thân phận thật sự của cô.
Mục Thành Quân không nghĩ tới mấy chỗ như này còn có phòng thử cho đàn ông. Vừa lúc có người đẩy cửa muốn đi ra, vừa thấy hai người, sợ tới mức trốn về.
Rất nhanh, cửa phòng bệnh lần thứ hai được đẩy ra, nhân viên y tế đi vào.
“Cô nói hươu nói vượn gì vậy?” Nguyễn Noãn giơ tờ kiểm tra trong tay. “Ở đây tôi có chứng cứ.”
Mục Thành Quân nhìn thấy có các gian ngăn ở phòng thử nam, mỗi gian đều có cửa riêng biệt, hắn nhấc chân dài đi vào trong. Tô Thần vội dùng sức mà lôi kéo hắn.
“Chỗ nào không giống?” Bàn tay Nguyễn Noãn đè eo. “Không phải chỉ có thể dựa vào nhà họ Tưởng sao?”
“Dạo này em có khỏe không? Anh cũng không dám tới nhà em, chỉ sợ sẽ khiến cho Mục Thành Quân nghi ngờ.”
“Cô ta thật sự là Phó Lưu Âm sao?”
Mục Thành Quân liếc nhìn cô.
Ngắt cuộc trò chuyện xong, không bất ngờ khi giọng Mục Kính Sâm rơi vào lỗ tai Mục Thành Quân: “Tô Thần kia… Cái bụng ưỡn to như vậy thế mà còn… Anh cả, anh phải biết mẹ coi trọng đứa cháu đích tôn này thế nào, nó cũng là cháu trưởng nhà họ Mục, anh kiềm chế chút.”
“Mục tiên sinh.”
“Nếu cô ta là đàn ông, em sẽ đá cô ta vào góc tường.”
“Nói cho cùng, cô ta tốt xấu chắn cho cậu như vậy. Nhưng mà anh thấy rồi, Phó Lưu Âm lúc ấy thật sự ra sức, nếu không có tấm khiên Nguyễn Noãn đó, anh phỏng chừng cậu cũng sẽ đủ sặc.”
Hứa Tình Thâm đánh giá bốn phía phòng bệnh, thấy Mục Thành Quân đang dựa vào tường, thấy có Nguyễn Noãn ngã liệt trên mặt đất, còn có một đôi oan gia giương cung bạt kiếm trước giường đây.
“Tôi mới phải hỏi cô, cô đang làm cái gì?” Mục Thành Quân cúi đầu hung dữ liếc cô một cái. “Cửa này ghi dành cho nam, cô vào làm gì?”
“Vị tiên sinh này, ngài cần gì ạ, tôi có thể đề cử cho ngài.”
Dù Mục Kính Sâm muốn đẩy Nguyễn Noãn ra thật xa, nhưng quan hệ của nhà họ Nguyễn lúc này cũng có thể lợi dụng cho tốt một lần mà. Mục Thành Quân là thương nhân, dĩ nhiên sẽ đem rất nhiều chuyện và lợi ích liên hệ với nhau.
Sắc mặt Mục Thành Quân thay đổi liên tục, không ít ánh mắt mọi người đều ngoảnh lại đây.
Hứa Lưu Âm nghe ra lời thuyết minh, vẻ mặt cô dâng lên vẻ đề phòng.
“Kính Sâm, chuyện của Phó Kinh Sênh, cậu tính làm sao giờ?”
Mục Thành Quân không thể bắt gian tại trận, cô đương nhiên nói gì cũng được.
“Đây là chuyện giữa em với Hứa Lưu Âm, cô ấy nhảy vào làm gì?”
“Vừa rồi tên đàn ông kia là ai?”
Hứa Lưu Âm thấy thế, chắn tầm mắt Mục Kính Sâm lại.
Ném lại lời hung dữ đó, hắn bước nhanh bỏ đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh cô, nói: “Chị đã bảo Viễn Chu điều tra xem, căn biệt thự kia là của nhà họ Mục, mua để làm nhà tân hôn cho Mục Kính Sâm và Nguyễn Noãn. Giờ Nguyễn Noãn hẳn đã biết em là một nhà thiết kế trong đó, cô ta còn có thể để em có ngày lành sao?”
“Đây là công việc của thầy, đối phương lại giục gấp, yêu cầu lại cao, em sợ hoàn thành không tốt sẽ…”
“Mục Thành Quân, anh làm cái gì đó? Bên trong toàn là người.”
Hứa Lưu Âm còn muốn nói gì, Hứa Tình Thâm cầm cánh tay cô, nắm thật mạnh, ý bảo cô đừng nói nữa.
“Bộ dạng cô ta ngay lúc đó…”
“Thành Quân, cậu nói gì thế?”
Mục Kính Sâm có chút không kiên nhẫn.
Hứa Tình Thâm hiểu tâm tình của anh.
Tô Thần gật đầu: “Ừm, có khả năng.”
“A, có phụ nữ, có phụ nữ!!!”
Hứa Tình Thâm đun một ấm nước, pha ấm trà cho hai người đàn ông ở ngoài. Lão Bạch vội đứng dậy nhận.
“Nếu không phải ba em cả ngày la hét không cho em sinh sự, em…”
“Đương nhiên, còn lâu cũng chưa đủ.” Người đàn ông sắc mặt căng thẳng. “Ngày nào mà Phó Kinh Sênh chưa c·h·ế·t, ngày đó hắn đừng nghĩ có cuộc sống yên ổn.”
Thời gian thăm hỏi Phó Kinh Sênh không thể quá dài, một mình Hứa Lưu Âm ở trong, đợi khi gần đến giờ, người bên ngoài mở cửa ra, thúc giục cô.
Tô Thần đi qua, gõ gõ cửa, cánh cửa đóng chặt được người mở ra, lộ ra khuôn mặt Lý Hằng.
“Người đâu?”
“Vậy tốt, Âm Âm hiện tại bị thương nặng, chúng tôi đi khám trước, giám định thương tích chúng tôi cũng sẽ làm.”
Hứa Tình Thâm đi vào, thấy Hứa Lưu Âm an tĩnh ngồi ở mép giường.
Tầm mắt hắn hướng về phía trước, sắc mặt cũng hơi nghiêm túc.
“Đồng chí cảnh sát, oan uổng quá, không phải tôi cố ý gây thương tích, là cô ấy đánh tôi.”
Nếu không phải vì đứa bé trong bụng Tô Thần, cục tức này hắn quả thực đã chịu đựng quá mức rồi.
Người đàn ông trả lời thẳng, nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Lưu Âm.
“Nhưng con người ai cũng có số mạng của mình, chúng ta không thể thay đổi vận mệnh của người khác.”
Hứa Lưu Âm lưu luyến không rời mà đứng dậy, ra khỏi phòng. Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu ngồi ở ngoài, nhìn thấy cô đi ra, Hứa Tình Thâm vội đứng dậy.
Bệnh viện.
“Có thấy một thai phụ đi vào không?”
“Cô ấy chỉ là sốt ruột, muốn đuổi anh ra mà thôi, là chính em chui vào, bằng không, cái đánh kia của cô ấy cũng sẽ không đánh phải mặt em.”
“Anh Tưởng, kiểm tra thương tích cũng có quy định trình tự, cũng không phải muốn tới bệnh viện của ai là có thể tới bệnh viện người đó.”
Hứa Tình Thâm nói với người cảnh sát kia.
Nói xong, mấy người liền đi.
“Cô tưởng tôi không phát hiện ra phải không?”
“Không, chúng tôi nào dám ạ, chúng tôi bây giờ đang ở ngay trong trung tâm mua sắm.”
Hứa Tình Thâm thấy Nguyễn Noãn, cũng liền đoán được là vì chuyện gì.
“Sư huynh, anh đừng quên em là ai, sao anh có thể nói mấy lời này?”
Hứa Tình Thâm vỗ nhẹ vai Hứa Lưu Âm.
Hắn và cô cũng không có gì hay để tranh cãi, người đàn ông nhấc chân đi ra ngoài.
Hai tên vệ sĩ nhìn nhau nói: “Chúng tôi cũng không kéo được cô ấy, càng không thể đi vào ạ.”
“Anh cả, trước khi Phó Kinh Sênh tỉnh lại, cô ấy cái gì cũng không sợ đâu, tên cũng sửa lại, Hứa Lưu Âm? Cô ấy có lẽ cho rằng anh mình đã như vậy, người khác cũng không thể nào lại đi hại hắn. Bây giờ hay rồi, Phó Kinh Sênh đã mở mắt, nói không chừng ngày mai là có thể nói chuyện, đứng dậy. Trên mặt cô ấy cuối cùng đã có biểu tình sợ hãi, trong lòng sẽ lo người khác gây bất lợi cho hắn. Thú vị thật, em không thích Phó Lưu Âm không có bất cứ điểm yếu nào.”
“Đi mua nước ạ, có lẽ người hơi đông, vẫn chưa về ạ.”
Cánh tay thon dài của người đàn ông vén rèm lên, nhìn thấy cửa kính thông với phòng thử của nam bị đóng lại, một bóng dáng đàn ông biến mất trong mắt. Tô Thần ôm vài món đồ trong tay, đang ngơ ngẩn đứng tại chỗ. Năng lực phản ứng của Mục Thành Quân rất lẹ, rất nhanh, hắn không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết một màn này không tầm thường, có chút quái dị.
Nguyễn Noãn đứng ở hành lang trải rộng, người đàn ông bên cạnh nhìn cô ta.
Cách đó không xa, Nguyễn Noãn đi cùng mấy người tới đây, cô ta hạ giọng nói với người đàn ông bên cạnh: “Sư huynh, chính là cô ta.”
Khi bỏ đi, người đàn ông sải bước chân rất dài. Nguyễn Noãn bị ăn mấy đá của Hứa Lưu Âm, hơn nữa đầu đến giờ vẫn bị lơ mơ choáng váng, cô ta căn bản theo không kịp bước chân của Mục Kính Sâm. Nguyễn Noãn dứt khoát ôm chặt cánh tay người đàn ông.
“Em biết là được rồi, vậy lần này, em cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng thôi.”
“Vào lâu rồi ạ.”
“Còn chưa đủ sao?”
Lý Hằng trên người đeo túi.
“Mục tiên sinh, cô Tô đi ra ngoài ạ.”
“Đủ sặc thì đủ sặc, em không lạ gì cô ấy chắn cho em.” Mục Kính Sâm nói xong, không khỏi dời tầm mắt qua Mục Thành Quân. “Cô ấy như vậy là do xúc động, đánh xong sẽ bình tĩnh lại ngay, Nguyễn Noãn không đỡ thay thì tốt rồi. Cứ phải đốt cho cơn giận của Phó Lưu Âm bùng lên, em quan hệ gì với Nguyễn Noãn? Cần cô ta tới chắn cho em sao? Cô ta chắn được sao? Đây vốn là chuyện giữa hai bọn em, đánh xong, ít nhất cô ấy sẽ đau lòng, giờ thì hay rồi…”
Hứa Tình Thâm vươn cánh tay, ôm người phụ nữ bên cạnh, tầm mắt cô sau đó ngẩng lên, nhìn về phía Mục Kính Sâm trước mặt.
“Không ổn rồi, Mục Thành Quân tới thật.”
Tô Thần đi nhanh vào, xấu hổ ôm đồ trong tay.
“Kính Sâm, em là sợ cô ta làm anh bị thương mà, chẳng lẽ anh không thấy được bộ dáng cô ta lúc đó sao?”
“Là thật sự!”
“Chính là căn biệt thự kia sao?”
“Kính Sâm, chúng ta đi thôi.”
Nguyễn Noãn rên lên một tiếng, nằm trên mặt đất không động đậy nổi.
“Buổi tối em mời anh ăn tiệc lớn, hai chúng ta.”
“Các người muốn làm gì?”
“Đàn ông nào cơ?” Tô Thần trong lòng chùng xuống.
“Mục Thành Quân, anh nói nhăng cái gì vậy?”
“Theo anh thấy, Phó Kinh Sênh cùng lắm vẫn là kẻ sống mà như c·h·ế·t thôi, hắn tuy đã tỉnh, nhưng chỉ có thể mở mắt, những thứ khác gì cũng không làm được, coi như hắn vẫn mang bộ dáng kia đi.”
—
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Sau lưng cô ta có người, có phải em kiên trì tiếp cũng không có ý nghĩa gì?”
Nguyễn Noãn nhịn đau bò dậy, tay vịn chặt cánh tay Mục Kính Sâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Thành Quân ở bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt, cũng không biết hắn đang nói giúp Nguyễn Noãn hay là đang vui sướng khi người gặp họa, khẩu khí hắn như thấp thoáng hàm chứa vẻ khinh miệt và trào phúng: “Kính Sâm, cậu phải biết ơn báo đáp, cô Nguyễn vì cậu bị đánh thành như vậy, chẳng lẽ cậu có thể bỏ cô ấy không màng sao?”
Mục Thành Quân đẩy một cánh cửa ra, trừ gã đàn ông mới rồi thét chói ở ngoài kia, không còn ai khác.
Tô Thần ngẩng cằm lên, ánh mắt không chút nào sợ hãi mà nhìn thẳng.
Hứa Lưu Âm bình tĩnh lại, không nói một tiếng.
“Mục Thành Quân, tôi trong sáng vô tư, trong sạch thật sự, anh đừng có vu oan tôi! Đàn ông gì, đàn ông ở đâu, mà trong tiệm này có mấy người đàn ông?”
“Phải, anh có bản lĩnh, Phó Lưu Âm không phải đối thủ của anh, nhưng cô ta đánh anh, anh sẽ đánh trả sao?”
Ngoài phòng, có tiếng nói chuyện truyền tới lỗ tai họ, mắt Hứa Lưu Âm sáng ngời.
Mục Thành Quân ở bên cạnh xem náo nhiệt, có chút buồn cười. Mục Kính Sâm quả nhiên không quan tâm tới tâm tư phụ nữ, những lúc thế này, nếu anh ôn nhu một chút, đưa Nguyễn Noãn đi gặp bác sĩ, Mục Thành Quân đảm bảo sau này người phụ nữ này sẽ càng thêm khăng khăng một mực muốn theo anh.
“Anh làm gì vậy?”
“Được, một lời đã định.”
Hứa Tình Thâm không bị anh hỏi cho im, cô đứng yên vững vàng trước giường bệnh.
Tô Thần xấu hổ cực kỳ, nhưng sợ Lý Hằng còn chưa đi hẳn, cô không dám buông tay đang ôm Mục Thành Quân.
“Tôi không đánh cô ta.” Ngón tay Nguyễn Noãn chỉ vào Hứa Lưu Âm. “Chị hỏi cô ta một câu thử!”
“Thần Thần, con làm gì mà tới những chỗ này hả?”
“Người ở đâu?”
“Được rồi.”
Cửa bị đẩy ra, Hứa Lưu Âm nhìn thấy Hứa Tình Thâm đứng ở ngoài, cô vội vàng gọi: “Chị.”
“Nếu người ở ngoài biết sếp Mục đi vào mà có tâm tư này, dù có quan hệ, bọn họ cũng sẽ không cho vào. Sếp Mục, nghĩ ba lần nhé.”
“Ở đây kiểm tra thương tích chắc chắn là không được, nếu không tới Tinh Cảng đi, kỹ thuật tốt, chuyên nghiệp nhất.”
“Cô chính là Hứa Lưu Âm phỉa không? Cô bị nghi ngờ có liên quan tới việc cố ý gây thương tích cho người khác, mời theo chúng tôi đi một chuyến.”
Hứa Lưu Âm nhẹ gật đầu.
“Cô ấy làm anh bị thương sao?” Mục Kính Sâm hỏi lại.
“Vào phòng thử đồ rồi ạ.”
“Có mang.”
“Ai là Phó Lưu Âm?”
Vệ sĩ bên kia ấp a ấp úng: “Nhưng có khu vực riêng chuyên đồ dành cho phái nữ, chúng tôi thật sự không tiện vào đâu ạ.”
Mục Thành Quân gật đầu, thật là lợi hại à!
Mục Thành Quân cười lạnh: “Tô Thần, cô ưỡn cái bụng to khăng khăng đòi tới đây, hóa ra là muốn gặp người tình phải không?”
“Được rồi, được rồi, bệnh nhân vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi, mọi người đi ra ngoài hết đi.”
“Xem cái gì mà xem?” Mục Thành Quân vội muốn đi tới trước. Chủ tiệm thấy thế, liền kéo từng món trưng bày ở quầy tới.
Hứa Tình Thâm cười cười nói: “Vậy càng không cần vội, bởi vì bất luận em làm rất tốt thì đối phương vẫn sẽ bới móc, sẽ bảo em sửa.”
“Xấu hổ phải không? Em tưởng anh không xấu hổ hả?” Lý Hằng bảo Tô Thần ngồi xuống. “Không còn cách mà, hẹn ở ngoài sẽ có người để ý. Cửa hàng này lại là của dì anh mở, không phải tiện cho chúng ta sao?”
“Vì sao ạ?”
“Chuyện không liên quan tới anh?” Mục Kính Sâm vẻ mặt quái dị mà liếc hắn một cái. “Nếu muốn nói chuyện không liên quan tới anh, vậy thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.”
Mục Kính Sâm lại không như hắn mong muốn.
“Tốt, tiếp tục để ý đi.”
“Cô Tô vào một cửa hàng, chúng tôi không tiện vào ạ.”
“Lý Hằng, anh hẹn gì không hẹn lại hẹn chỗ này?”
Nguyễn Noãn cười lạnh: “Logic này của anh là sao?”
Tài xế đưa Mục Thành Quân đến trung tâm mua sắm trước. Người đàn ông khi xuống xe nói với Mục Kính Sâm: “Cậu về nhà trước đi, mẹ còn ở nhà chờ.”
Cảnh sát đi đến trước mặt mấy người, ánh mắt nhìn về phía Hứa Lưu Âm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mục Kính Sâm không trả lời, Nguyễn Noãn tiếp tục nói: “Anh cũng không thể g·i·ế·t hắn thật, Kính Sâm, vì loại người này mà đổi tính mạng không đáng. Dù bây giờ hắn tỉnh thì có thể làm gì chứ? Ai có thể cam đoan ngày mai hắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”
Tầm mắt Mục Thành Quân quét cửa hàng một vòng.
“Kính Sâm, Kính Sâm!”
“Hai người ngày thường cũng thật đủ điên, có điều cô ta vác cái bụng to đi mua loại đồ này, không sợ người khác dùng ánh mắt khác thường nhìn mình?”
Hứa Tình Thâm nhấc chân vào, Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch không muốn lẫn vào chuyện như vậy, ở lại bên ngoài, vả lại…
Bà Tô vừa nghe, sắc mặt khẽ biến.
Tầm mắt người đàn ông quét quanh phòng thử, hắn đẩy Tô Thần ra, đi vào trong. Tô Thần muốn theo đi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn chỉ có thể hết cách mà đứng ở cửa.
Nguyễn Noãn dừng chân lại.
“Em khá ổn.” Tô Thần hạ giọng nói. “Phải đó, anh tới một hai lần còn được, không thể tới hoài, bằng không, Mục Thành Quân nói không chừng sẽ cho người điều tra em ngọn nguồn, em không muốn hắn có chỗ phòng bị.”
“Cô đánh!” Hứa Lưu Âm cả người ngồi rụt ở trong ghế, tầm mắt đón nhận ánh mắt Nguyễn Noãn. “Vừa rồi ở trong phòng bệnh, cô xuống tay cũng quá nặng, cô không sợ đụng tới mạng người sao?”
“Đúng vậy!” Bà Tô chắc chắn là sẽ bênh vực. “Thần Thần ngày nào cũng ở nhà, đồng nghiệp trước kia đều không tới, sao có tình trạng như cậu nói chứ?”
—
“Nghỉ ngơi cho tốt đi, chuyện công việc đừng sốt ruột.”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn kiểm tra thương tích.” Hứa Tình Thâm ngồi dậy, nói. “Với lại con bé bị thương thành như vậy, lúc này cũng không có khả năng theo các anh đi phối hợp điều tra.”
Tưởng Viễn Chu và Lão Bạch nhìn nhau, người trước thì mặt không có biểu tình, người sau thì nhịn không được muốn cười, muốn hỏi kỹ thuật chạm sứ nhà ai cứng, Đông Thành Trung Quốc cứ tìm nhà họ Hứa.
Tưởng Viễn Chu ngồi, Hứa Tình Thâm muốn đi vào nhà, thấy người đàn ông không nói một tiếng, cô đi qua đi sờ sờ cằm Tưởng Viễn Chu.
“Có ạ, có ạ…”
Mục Kính Sâm không mở miệng, trong không gian chật hẹp, không khí càng lúc càng ngưng lại nặng nề. Mục Thành Quân bắt chéo chân dài, hắn có thói quen này. Người đàn ông hai tay khoanh trước ngực, nói: “Cậu cũng nhìn thấy phản ứng của Phó Lưu Âm rồi, nếu cậu dám tiến một mét, cô ấy tuyệt đối sẽ tìm cậu liều mạng.”
Ánh mắt anh ta bình tĩnh dán trên mặt Hứa Lưu Âm.
Nguyễn Noãn dựa vào vách tường đứng hồi lâu, cả người đều đau, đau kinh khủng. Từ nhỏ đến lớn, cô ta cũng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, ai mà không cưng chiều ôm cô ta trong lòng bàn tay? Cô ta tự đi gặp bác sĩ kiểm tra, đau nhất chính là phần trán và eo.
Sau khi bắt máy, hắn đưa di động tới bên tai.
“Cô ấy vừa rồi đánh tôi một trận nặng, bây giờ ngực tôi đau rất kinh khủng, tôi cảm giác tôi không thở được, cứu với!!!”
Thế mà Tô Thần lại hoàn toàn dứt khoát bỏ da mặt xuống một lần. Cái cửa hàng đồ chơi t*nh d*c này lớn mật mà mở trong trung tâm mua sắm, thiết kế chủ đạo theo trào lưu lại không quá bỉ ổi, dần dần cũng đã được rất nhiều người trẻ ưu ái. Bên trong người lựa mua rất nhiều, nhưng lớn bụng như cô, thật đúng là không có người thứ hai. Không ít người nhìn cô, còn có người cười trộm, Tô Thần bất chấp, tiện tay cầm vài thứ, đi vào phòng thử.
“Anh thấy không phải.”
Giọng người vệ sĩ rất là khó xử: “Mục tiên sinh, đó là cửa hàng đồ chơi t*nh d*c đó ạ.”
Nguyễn Noãn gập eo, một vẻ mặt thống khổ, cô ta lắc lắc đầu đáp thay anh.
“Nguyễn Noãn, em đừng vô cớ gây rối.”
Anh ấy mở cửa ra, dẫn Tô Thần ra ngoài, bên ngoài còn có một lớp rèm, bên cạnh chính là phòng thử đồ của nam.
Cục tức này cô ta không nuốt trôi được, cô ta không thể nào vô duyên vô cớ bị Hứa Lưu Âm đánh mà không thể đánh trả, cho nên cô ta đã báo cảnh sát.
“Chạy đến đây hẹn hò với người ta, cũng chỉ có cô có thể nghĩ ra.”
Hai gã vệ sĩ thấy thế, theo sau lưng hắn. Mục Thành Quân ra tới bên ngoài rồi thì dừng chân lại, hắn quay đầu lại không kiên nhẫn mà nói: “Theo tôi làm gì? Chú ý cô ấy cho tôi! Sau này cô ấy nếu còn dám tới mấy chỗ này, đập cửa hàng đó cho tôi!”
“Mẹ Tô Thần đâu?”
“Đồ em mang đến không?”
“Không có ạ.”
“Anh phải coi trọng chứng cứ, em có thể đưa anh sao?”
Mục Kính Sâm chưa bao giờ là người thương hương tiếc ngọc.
“Kính Sâm, chậm một chút, chậm một chút.”
“Không tiện vào cũng phải vào, bên ngoài loạn như thế, các cậu phải một tấc cũng không rời…”
“Phó Lưu Âm? Không phải c·h·ế·t lâu rồi sao?”
Đây chẳng lẽ không phải quá rõ ràng là sự thật sao? Là ai cũng thấy cả.
Mục Thành Quân ra dấu bảo tài xế lái xe, hắn nhìn mắt người đàn ông bên cạnh.
Anh cứ như vậy sải dài chân bỏ đi. Nguyễn Noãn muốn đuổi theo, Mục Thành Quân ở bên cạnh nói nho nhỏ: “Cô Nguyễn, vết thương trên trán cô không nhẹ đấy, nếu chữa chậm, lỡ hỏng dung nhan thì thảm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngài xem xem cái này…”
Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Thần cuối cùng cũng yên. Thật sự là tốt quá, Lý Hằng quả nhiên quen thuộc chỗ này, trước khi tới cũng đã nghĩ phải đi thế nào để không bị người phát hiện. Tô Thần đi ra ngoài, bà Tô cầm nước ép trái cây tươi đã quay trở lại.
Hai anh em họ đi ra khỏi bệnh viện. Xe nhà họ Mục đậu ngay cổng bệnh viện, Mục Kính Sâm kéo cửa xe ngồi thẳng vào.
Mục Thành Quân tức giận nhấc chân đi vào trong. Chủ tiệm nhìn thấy hắn, vội vàng đi ra; Lý Hằng đã cho bà ta xem ảnh, nói là chỉ cần người này vào tiệm, nhất định phải tìm mọi cách ngăn hắn lại.
Người đàn ông cười khẽ, lắc đầu: “Loại cảm giác này của anh ấy à, không nói rõ được cho em. Đi thôi, em cũng nên đi kiểm tra thương tích.”
Tô Thần cũng không cam lòng yếu thế, cất cao giọng nói: “Mục Thành Quân, anh cũng không phải chưa từng tiếp xúc loại đồ này. À, anh vẫn khinh thường phải không? Trước kia tôi đi làm ở công ty anh đã nghe thư ký của anh nói qua, cô ta đã mua giúp anh. Tôi cũng là thư ký của anh, tôi mua giúp anh, được chưa hở?”
“Tôi không cần hắn nói chuyện, hắn một hơi cũng không nói được mới là tốt nhất.”
“Âm Âm, em cứ ở chỗ này đi, chị đã xem tình trạng của anh em, em một chốc một lát cũng không thể quay về.”
Người đàn ông thuận thế sờ sờ mu bàn tay cô.
Hứa Lưu Âm khẽ gật đầu: “Được ạ, cám ơn chị.”
—
Mục Kính Sâm nghĩ đến bộ dạng giương nanh múa vuốt kia của Hứa Lưu Âm, sắc mặt căng thẳng của anh thoáng buông lỏng.
Mục Thành Quân không nghe thấy Tô Thần hồi âm, sợ cô ở trong xảy ra chuyện, hắn vội đẩy chủ tiệm đi qua.
“Chuyện liên quan gì tới anh?”
Mục Thành Quân nhướng đầu mày, “Nhìn bộ dáng này của cậu, có phải cảm thấy không tẩn Nguyễn Noãn một trận thì thấy không tốt?”
Ánh mắt Mục Kính Sâm rùng mình.
Lý Hằng vội đưa di động cho Tô Thần.
Mục Kính Sâm biết dù mình ở lại đây cũng không có nghĩa gì. Anh nhìn Hứa Lưu Âm thật sâu, bị Nguyễn Noãn kéo khỏi phòng bệnh.
Người phụ nữ tay che trán, hai mắt đỏ bừng. Mục Kính Sâm nói thẳng: “Chỗ này là bệnh viện, em không cần chạy đi đâu khác nữa, nếu thật sự không được, em báo cấp cứu cũng được.”
“Em cho mẹ đi mua nước cho em, hẳn sẽ về đây ngay thôi, vệ sĩ ở ngoài không vào được, chỗ này quá nhạy cảm.”
Người đàn ông bất đắc dĩ mà nhìn nhìn cô ta.
“Xảy ra chuyện gì?” Tô Thần nhận lấy nước trái cây từ tay bà ta. “Con tò mò, không xem được sao?”
Nguyễn Noãn cười lạnh: “Cô thật là đủ lợi hại, Kính Sâm biết cô có tâm cơ như thế không?”
“Kính Sâm, đầu em choáng váng kinh khủng…”
Tô Thần đưa di động của mình cho Lý Hằng, người đàn ông cúi đầu làm làm. Tô Thần nhìn về phía cửa, cũng không nhìn được tình hình bên ngoài.
Cứ như vậy, những ý định làm khó dễ đó cũng liền có lý do.
“Sư huynh, mắt anh mù sao?”
Nguyễn Noãn cắn chặt răng, có vẻ cũng chỉ có thể tạm thời nuốt cơn tức này xuống.
Cô đứng dậy lấy máy tính trong va li hành lý ra. Hứa Tình Thâm cầm đồ để qua.
“Chúng tôi cũng muốn kiểm tra thương tích, xem xem rốt cuộc là ai xuống nặng tay!”
Người cảnh sát kia nắm tay lại, nhận ra đối phương là Tưởng Viễn Chu.
“Chị, bọn họ muốn hại c·h·ế·t anh em, may là chị đến rồi.”
“Nguyễn Noãn, chuyện này còn muốn tiếp tục không?”
“Vậy sao?” Trong miệng Mục Kính Sâm bỗng nhiên thốt ra hai chữ này.
Vẻ mặt Mục Thành Quân hơi thả lỏng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tô Thần!” Mục Thành Quân cất to giọng, gọi. “Cô đi ra cho tôi!”
“Alo?”
“Dù cô ta thật sự là Phó Lưu Âm, cô ta cũng không phải Phó Lưu Âm trước kia.”
Cô tiến lên vài bước. Hứa Lưu Âm giơ cao cánh tay, Hứa Tình Thâm đi đến bên người cô, đè cánh tay cô xuống.
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Noãn tay đè eo, đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng rớt xuống. Cô ta chống bàn tay xuống cạnh người, ngồi dậy tới.
Tưởng Viễn Chu ngồi bên cạnh đứng dậy.
“Cô ấy không cho chúng tôi theo, nói là chỉ đi với mẹ qua trung tâm mua sắm cạnh nhà đi dạo.”
Nguyễn Noãn dứt khoát ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
“Chỗ này an toàn chứ?”
Đáy mắt Mục Kính Sâm càng thêm sâu thẳm, như thể trước đó cũng không suy xét đến vấn đề này. Anh có vẻ bị Nguyễn Noãn hỏi cho im, sau một lúc lâu không mở miệng, nhưng trong lòng lại đã có đáp án trước, đánh trả? Không, đương nhiên sẽ không.
Mục Kính Sâm dừng chân nhìn.
“Đi đâu?”
“Hơn nửa năm trước, không phải em đã đưa cô ta vào cục cảnh sát sao? Khi đó cô ta bị em khi dễ, hiện tại bây giờ không giống nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.