Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Thánh Yêu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 4 - Chương 127: Tình yêu, không sao
Sau khi Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đập một cái, một hồi lâu sau vẫn không đứng lên nổi, lưng đau đến nỗi như là bị thứ gì đó nghiền nát, cô ta không thể nào khác đứng dậy, cô ta nhìn thấy Mục Thành Quân đuổi theo Phó Lưu Âm lên lầu. hai tay Lăng Thời Ngâm dùng sức, khiến mình bò tới được phòng khách, bàn tay đưa về phía điện thoại, đầu ngón tay gần như sắp chạm tới, cô ta cố nén đau đớn, duỗi thẳng cánh tay...
Mục Thành Quân ngồi ở sô pha, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, hắn ngồi đưa lưng về phía cầu thang, hắn lắng tai, nghe thấy tiếng bước chân có trật tự, nhưng cũng không phải là một người.
Cô ta cắn chặt răng, có đánh c·h·ế·t cũng không chịu thừa nhận, cô ta biết nếu nói ra, không riêng gì Mục Thành Quân muốn g·i·ế·t mình, mà ngay cả bà Mục cũng sẽ không tiếp tục thiên vị cô ta nữa.
Hắn giơ chân lên, ra sức đạp vào cánh cửa, cửa cũng không hề sứt mẻ.
“Bà Mục yên tâm, chúng tôi biết.”
Mấy người chật vật đỡ Lăng Thời Ngâm đứng dậy, để cho cô ta nằm vào sô pha, bà Mục nhìn bốn phía, khuôn mặt nghiêm túc, bà phất tay với hai người giúp việc.
Mục Kính Sâm ngắm kỹ người trước mặt, sau khi xác định cô không có việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.
“Lưu Âm đâu?”
“Không bị thương đó chứ?”
Phó Lưu Âm nghe vào trong tai, lạnh lùng nói xen vào: “Chị dâu, không ai nói chị muốn hại anh cả, ý của mọi người là, chị muốn hại người phụ nữ kia.”
“Có đúng là bị thương rồi hay không?”
Mục Kính Sâm không nghe lời của đối phương, anh đạp chân ga, chiếc xe lại lao ra ngoài.
Bỗng nhiên, một họng s·ú·n·g đen ngòm giơ cao đối diện với mi tâm của anh, lúc này trong lòng Mục Kính Sâm trở nên mộng mị, anh nhìn người phụ nữ trước mặt một cách chăm chú.
Bà Mục vừa ngắt cuộc gọi, lấy hết đệm ghế ra.
“Mẹ trở về chưa?”
Sắc mặt bà Mục trắng bệch, vội tiến lên: “Thời Ngâm, con không sao chứ?”
Cô ta tuyệt vọng khóc rống lên: “Ai cứu với, ai cứu với.”
“Đi, chúng ta xuống lầu.”
Mục Kính Sâm đưa khẩu s·ú·n·g kia nhét vào trong tay Phó Lưu Âm.
Mục Thành Quân cười nhạt, ánh mắt đảo qua, thấy Mục Kính Sâm ôm Phó Lưu Âm.
Mục Kính Sâm không dừng tiếp, đôi chân thon dài rút ngắn bước lên bậc thang, đi tới lầu hai rất nhanh.
Khuôn mặt bà Mục cũng nghiêm túc.
Người đàn ông nhíu chặt vùng xung quanh lông mày, trong ánh mắt có đủ loại tình cảm, có nhẹ nhõm, có thoải mái, còn có cả trào phúng.
“Trên mặt đất lạnh, phải nghĩ cách đỡ mợ cả lên ghế salon đã.” Một người giúp việc đưa ra kiến nghị.
“Con, hai đứa đang làm gì vậy?”
“Lão Nhị, cậu nghĩ rằng anh có ý đồ gì sao?”
Mục Thành Quân ngồi xổm người xuống, kéo lấy tóc người phụ nữ.
Mục Thành Quân vội vàng cụp mi, không nói gì, trong lòng bà Mục có dự cảm xấu.
Bà Mục chợt giật mình.
Bà có chìa khóa, sau khi mở cửa, bà Mục bước nhanh vào, hai người giúp việc đi phía sau.
“Hai người đi ra ngoài trước đi, còn nữa... Chuyện ngày hôm nay cũng không cho phép ai đi ra ngoài nói lung tung một chữ. Mấy người ở nhà họ Mục vài chục năm nay, chắc biết quy củ của nhà họ Mục.”
“Người nhà đều ở đây sao?”
Phó Lưu Âm nào biết được những chuyện này chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy hai người bước nhanh đi ra ngoài, sắc mặt của bà Mục càng ngày càng khó coi, bà không phải là người dễ dàng nổi giận, bà Mục chỉ vào Mục Thành Quân quát lên: “Con nói, tại sao đánh Thời Ngâm thành ra như vậy?”
Bà Mục vừa nhìn, trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận.
“Mẹ, sao con có thể hại Thành Quân được chứ?”
“Anh cả, lý do này của anh vô cùng gượng ép....” Khóe miệng Mục Kính Sâm hiện ra nụ cười nhạt. “Nếu Lưu Âm không nổ phát s·ú·n·g kia, có phải anh càng dễ muốn nói gì thì nói hay không?”
Anh kết hôn với Phó Lưu Âm, anh muốn làm giấy đăng ký kết hôn với cô, thực sự chỉ bởi vì phải thừa kế tài sản. Chỉ có điều Mục Kính Sâm không nghĩ tới, khi nghe thấy tiếng s·ú·n·g, anh lại trở nên lo lắng như vậy.
Bà nhìn xung quanh, trong lòng một cảm giác kỳ dị, lúc bà ra ngoài, rõ ràng Phó Lưu Âm ở nhà, trong nhà xảy ra chuyện lớn như thế, cô không thể một mình đi trốn.
Phó Lưu Âm nhìn cô ta nằm ở đó vẫn không nhúc nhích, “họa vô đơn chí” bổ sung thêm một câu: “Hiện tại có truy cứu những việc này cũng vô ích, con thấy có vẻ như vết thương của chị dâu không hề nhẹ, sẽ không tới nỗi tàn tật suốt đời đó chứ?”
“Sao vậy tôi lại biết chứ?”
“Anh cả, anh làm gì chị dâu, vậy đó là chuyện nhà hai người, nhưng anh định làm gì Âm Âm vậy?”
“Thành Quân, con cũng xảy ra chuyện gì vậy?”
Người đàn ông bước lên mấy bậc thang, bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn về phía mấy người, trong ánh mắt lộ ra sự hung ác nham hiểm.
Hai anh em “giương cung bạt kiếm”, Mục Kính Sâm nhếch miệng mỉa mai.
Bà Mục chỉ vào Phó Lưu Âm.
“Mẹ nên hỏi người vợ tốt đẹp của con đi.”
“Nhưng tôi không bảo em nổ s·ú·n·g!”
“Anh cả!” Mục Kính Sâm nặng nề quát, anh nhìn về phía bà Mục bên cạnh, bà Mục vừa nghe lời này, quả nhiên là không chịu được, bà ngồi không nhúc nhích ở trong sô pha. Mục Triều Dương mới ra đi không bao lâu, cũng là bởi vì tai nạn xe, bàn tay bà khẽ đặt tại trước ngực.
“Mọi người cho là anh vô duyên vô cớ phát hỏa như vậy sao?” Mục Thành Quân cười nhạt. “Mẹ, sau khi vào cửa mẹ chỉ mải chỉ trích con, mẹ có hỏi vết thương trên mặt con do đâu mà có không?”
Lăng Thời Ngâm nghe cuộc đối thoại của họ, cô ta biết, chuyện này mà cứ tiếp tjc như vậy, ngay cả bà Mục cũng sẽ không giúp cô ta nữa. Dù sao chuyện tai nạn xe có liên quan tới cô ta, cho dù là vô tình hay cố ý, Mục Thành Quân cũng thiếu chút nữa c·h·ế·t ở trong tay cô ta.
“Thành Quân...” Bà Mục tức giận đến nỗi cả người đều đang run rẩy. “Con không muốn ngôi nhà này được yên ổn có đúng hay không?”
Người đàn ông ngồi vào sô pha, suy nghĩ trong đầu lại rất rối loạn, hắn không biết hiện tại Phó Lưu Âm ra sao, bàn tay hắn chống trán. Bỗng nhiên nơi cửa chính truyền đến một động tĩnh, thanh âm của bà Mục xuyên qua ván cửa truyền vào: “Thành Quân, Thành Quân, con đừng làm chuyện ngu xuẩn đó!”
Mục Kính Sâm cầm cánh tay của cô.
“Anh làm gì Âm Âm chứ?”
“Thành Quân, cho dù em muốn hại người khác, cũng sẽ không làm hại anh...”
“Ảnh chụp cũng không phải do tôi đặt điều tạo nên, tôi chỉ gửi thay chị dâu thôi.”
“Chỉ có điều sau phát s·ú·n·g đó, anh ta đi thật, nhưng tôi không biết anh ta có thể quay lại nữa hay không, cho nên tôi không dám gọi điện thoại cho anh, cũng không dám mở cửa đi ra ngoài.”
“Rất nhiều chuyện của anh và Lăng Thời Ngâm, Lưu Âm cũng biết rõ ràng, anh cần cô ấy đứng ra nói chuyện phải trái.”
Mục Kính Sâm đứng ở cửa, trái tim bị khoét một lỗ hổng to lớn, bàn tay không ngừng gõ lên cánh cửa, anh mong muốn lúc này có thể có người mở cửa ra, có lẽ là với vẻ mặt hoảng sợ nhào vào trong lòng anh nói rằng, cuối cùng anh cũng đã trở về.
“Lưng của con đau quá.”
Phó Lưu Âm không ngừng cọ mặt vào vai người đàn ông.
“Cái, cái gì?”
Làm hại anh dọc đường đi tựa như điên vậy, hận không thể chắp thêm một đôi cánh vào xe.
“Ta hỏi con, Lưu Âm đâu?”
“Thành Quân, anh chỉ cho là em đã làm chuyện này, anh còn không nghe em giải thích...”
“Đã trở về.”
“Không!” Lăng Thời Ngâm nghe thế, ra sức lắc đầu. “Việc này không liên quan gì tới con, mọi người có thể tìm lái xe gây chuyện tới, để hắn đối chất với con.”
“Tôi cũng không biết anh ta còn ở bên ngoài hay không, lúc đó tôi sợ đến nỗi cũng không dám cử động, tôi sợ tôi lên tiếng, anh ta biết là tôi đang lừa anh ta.”
“Lão Nhị!”
“Nếu Laci xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mong sống nữa.”
Người vây xem ở bên ngoài có ý tốt nhắc nhở: “Báo cảnh sát đi, vỡ thành như vậy, không cần gọi công ty bảo hiểm tới sao?”
Nhìn về cuối hành lang, căn phòng quen thuộc xuất hiện ở trong mắt, lúc Mục Kính Sâm bước tới, cảm giác chân của mình như nặng nghìn cân. Anh bước đi tới trước cửa phòng, trong lòng vẫn chứa một tia chờ đợi, anh giơ tay lên gõ cửa phòng. Nhưng bên trong, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Cánh tay Phó Lưu Âm run rẩy, ánh mắt cứng đờ nhìn lại anh, người đàn ông nhanh nhẹn hạ tay cô xuống, cầm lấy khẩu s·ú·n·g trong tay cô.
“Cầm đi, không cần sợ, nếu anh ta dám lộn xộn, tôi cho phép em nổ s·ú·n·g.”
“Lão Đại, con nói cho rõ ràng, con nói ai muốn hại con?”
Mục Kính Sâm cảm giác được trái tim hung hăng co rút đau đớn, thoáng cái tất cả đều trống rỗng, anh nhìn ra ngoài cũng thấy hư vô. Có người tiến lên vây xem, đứng xung quanh xe của anh chỉ trỏ, Mục Kính Sâm không nghe thấy một câu.
Phó Lưu Âm và Mục Kính Sâm đi tới trước ghế sa lon rất nhanh, Mục Thành Quân thấy được hai người, hắn nhíu mi, thấy Phó Lưu Âm vẫn bình yên đứng ở đó, gần như là không bị thương chút nào.
Bà Mục đi qua phòng ăn, thấy cảnh tượng hỗn loạn, bà bước nhanh tới phòng khách, liếc mắt liền thấy Lăng Thời Ngâm ngã trên mặt đất.
“Mau, cẩn thận.”
“Anh cầm chìa khóa dự phòng, muốn mở phòng em ra sao?”
“Lăng Thời Ngâm, lúc này, có đúng là cô cũng nên đứng ra nói một lời hay không?”
Phó Lưu Âm đối diện với ánh mắt của người đàn ông.
Lúc Mục Thành Quân xuống, vừa lúc thấy cảnh tượng như vậy, khó khăn lắm Lăng Thời Ngâm mới với tới được, cô vội gọi điện thoại cho nhà họ Lăng.
“Vậy cô biết hôm nay gặp tai nạn xe, còn có một phụ nữ đến nay chưa biết sống c·h·ế·t ra sao không? Cô có thể biết cô ấy là ai chăng?”
“Kính Sâm...” Giọng nói Lăng Thời Ngâm suy yếu, quay đầu nhìn về phía anh. “Chuyện này, thực sự là cậu hiểu lầm đanh trai cậu rồi, quả thực anh ấy vẫn khăng khăng hỏi Âm Âm, sao lại có những hình kia, có đúng là cô ấy cố ý cho tôi xem hay không. Có thể lúc đó Âm Âm bị dọa sợ quá, chỉ lo chạy trốn...”
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, không nhịn được run rẩy, Mục Thành Quân tiếp tục nói: “Hôm nay con ra ngoài gặp tai nạn xe, nếu mạng con không lớn, có thể bây giờ mọi người đang nói chuyện với một thi hài.”
Anh đưa một tay kéo lấy cô vào trong lòng.
Lúc Mục Kính Sâm đi vào, anh không hề quan tâm tới mấy người bên trong phòng khách, anh bước nhanh về phía cửa cầu thang.
“Cô muốn ai tới cứu cô đây?”
Lăng Thời Ngâm quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, cô ta không dám khóc lóc kể lể, lại càng không dám chỉ trích, rất sợ nói sai một chữ sẽ khiến Mục Thành Quân nổi trận lôi đình.
“Mẹ, mẹ cũng nghe được, Thành Quân có phụ nữ ở bên ngoài...”
“Anh yên tâm, tôi không ngốc, lẽ nào tôi còn có thể đem họng nhắm ngay chính mình chứ?”
Người đàn ông ôm vai Phó Lưu Âm, ôm cô đi ra ngoài, lúc đi xuống cầu thang, Phó Lưu Âm nghe thấy Lăng Thời Ngâm đang khóc, Mục Kính Sâm cầm bàn tay nhỏ bé của cô, Phó Lưu Âm vội ngẩng đầu, thấy thần sắc Mục Kính Sâm rất nghiêm túc, khuôn mặt hung ác nham hiểm, vô cùng dọa người.
Lăng Thời Ngâm cố nén đau nhức.
“Lão Nhị...”
Bước chân Phó Lưu Âm khựng lại.
Cái miệng nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn khó có thể tin nổi. Lúc nãy cô còn nhẹ dạ, rất sợ Lăng Thời Ngâm bị Mục Thành Quân đánh c·h·ế·t, không nghĩ tới cô ta tỉnh dậy được một chút là có thể há mồm cắn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thành Quân đánh con có đúng không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh mở khóa cửa ra, vừa đẩy ra một khe hở, sau đó dùng sức đẩy.
“Anh cả...” Phó Lưu Âm nghe thế, không cam lòng mở miệng nói: “Chuyện giữa hai người, lấy lý do gì mà muốn tôi đứng ra?”
Thời gian ngắn ngủi như thế, Mục Thành Quân không có khả năng điểu tra ra được gì, nói cho cùng đều là suy đoán, Lăng Thời Ngâm không muốn thừa nhận, nhưng đau tới nỗi ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
“Vậy sao em không nói với tôi một tiếng?”
“Không sao, không sao.”
Mục Thành Quân ngả người về phía sau, trong mắt đầy vẻ lo lắng, hắn nhìn về hướng đối diện, nhìn Lăng Thời Ngâm đang khóc thút thít.
Quyển 4 - Chương 127: Tình yêu, không sao
“Mau, đỡ dậy mợ cả dậy.”
Hắn giễu cợt chính mình, hắn đã sớm nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm không có khả năng tự sát, thế nhưng lúc nghe thấy tiếng s·ú·n·g, hắn lại không kiềm chế được hoảng hốt.
Không ai có thể nghĩ tới Phó Lưu Âm sẽ làm chuyện như vậy, Mục Thành Quân đạp nhiều lần, cửa vẫn không bị đá văng ra. Hắn ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại, một lát nữa có thể Mục Kính Sâm sẽ trở về, hắn không thể để cho Mục Kính Sâm thấy mình trước cửa phòng Phó Lưu Âm.
Bà Mục nhìn hắn, dường như lúc này mới phát hiện vết thương trên mặt con trai.
Trong phòng, sau tiếng s·ú·n·g, Phó Lưu Âm ngã sấp xuống thanh âm này cũng là truyền đến rõ ràng. Mục Thành Quân giơ cánh tay lên, bàn tay gõ mạnh vào cửa phòng.
“Lưu Âm, ảnh chụp hôm đó là do chính cô giao cho Thời Ngâm, dáng vẻ người phụ nữ trong ảnh, cô cũng không quên đó chứ?”
Đầu điện thoại bên kia, ngoại trừ một tiếng s·ú·n·g, còn truyền đến thanh âm của người ngã xuống đất.
“Khi nào thì chuyện giữa hai người, cần cô ấy đứng ra chứ?”
“Người gặp tai nạn cùng với tôi, là người trong hình, cô ấy tên là Laci. Lúc đó tôi lái xe của cô ấy, xe bị đâm vào, lúc đó Laci bị thương nghiêm trọng, xe đâm vào chúng tôi không xuống cứu người, còn đâm vào thêm vài lần. Hiện tại, Lăng Thời Ngâm cũng thừa nhận là do cô ta làm, Lưu Âm, cô đưa ảnh cho cô ta, vừa lúc cho cô ta một động cơ sát nhân, hiểu chưa?”
Phó Lưu Âm lắc đầu, không phải như thế, khi nãy Mục Thành Quân không nhắc chuyện này tới một chữ, cô ngã sấp xuống cầu thang, lúc bị hắn túm lấy mắt cá chân, cô nhìn rõ ánh mắt người đàn ông, đó là một loại cướp đoạt, xâm lược. Có như vậy trong nháy mắt, nó toát lên ám hiệu là người đàn ông nảy sinh suy nghĩ xấu xa với phụ nữ, hắn đuổi theo cô, tuyệt đối không phải là bởi vì muốn cho cô đứng ra gì đó, rõ ràng là hắn có mưu đồ khác.
“Ừ.”
“Anh bảo tôi không được ra ngoài nên tôi không hề ra ngoài.”
“Tiếng s·ú·n·g trong điện thoại là sao?” Mục Kính Sâm buông cô ra, đứng thẳng dậy, nhìn cô một lượt.
“Mẹ, cứu con, cuối cùng mẹ cũng về.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Bà Mục sốt ruột nâng Lăng Thời Ngâm lên, muốn để cô ta đứng dậy, Lăng Thời Ngâm đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô ta nắm chặt bàn tay, không ngừng lắc đầu: “Không được, mẹ, con không đứng nổi.”
Mục Kính Sâm nâng tay lên vỗ vào đầu Phó Lưu Âm.
“Chắc là anh cả cầm chìa khóa dự phòng, tôi sợ anh ta xông tới, tôi chỉ có thể nghĩ đến cách này.”
Đương nhiên là Mục Thành Quân sẽ không thừa nhận.
Đương nhiên là Mục Kính Sâm không tin, nhưng bà Mục ở bên cạnh không kiềm chế được, nói: “Chuyện của Âm Âm sau này hãy nói, nó không có việc gì là tốt rồi. Thời Ngâm, mẹ hỏi con, lời Thành Quân nói có phải là sự thật hay không?”
Bà Mục nhìn về phía Phó Lưu Âm, thấy cô không sao, đương nhiên là trong lòng cũng buông lỏng, thế nhưng nhìn xuống, lại thấy cô nắm một khẩu s·ú·n·g trong tay.
“Nếu anh nói mình không có ý đồ gì, tự anh cũng sẽ tin sao?”
“Tôi không muốn xuống đó.”
“Mở cửa, Phó Lưu Âm, mở cửa!”
Bước chân người đàn ông rất khẽ, đi từng bước một lại gần, Lăng Thời Ngâm vừa sắp nhấn tới một con số cuối cùng, cổ tay lại bị đá trúng, điện thoại bay ra ngoài.
Bà Mục vẫy tay với người giúp việc.
Anh không nghĩ tới Phó Lưu Âm lại cực đoan như vậy, hai tay Mục Kính Sâm cầm tay lái, không dám nghĩ thêm nữa, anh khởi động xe một lần nữa.
Mục Thành Quân đối diện với ánh nhìn của anh.
Mục Kính Sâm dựa đầu vào cánh cửa kia, bàn tay anh cho vào túi, tìm chìa khóa bên trong. Người đàn ông lấy ra, cũng không hề do dự, nói không chừng Phó Lưu Âm còn có thể cứu được?
“Phòng của chúng ta không có chìa khóa dự phòng, em không cần phải sợ hãi.”
Mục Kính Sâm dựa người về phía sau, đón lời bà Mục: “Mẹ, đương nhiên là sự thật, mẹ không nghe chị dâu vừa nói anh cả khăng khăng hỏi Âm Âm sao lại có những hình kia sao? Chị ấy nói chuyện, rất hiển nhiên, chị dâu đã biết chuyện bên ngoài của anh cả, cho nên, chị ấy tìm người muốn g·i·ế·t Laci kia, chỉ có điều, ngoài dự liệu chính là, lúc đó anh cả lại ở trên xe.”
“Mẹ, lời này hẳn là mẹ nên hỏi anh cả.” Mục Kính Sâm kéo tay của Phó Lưu Âm, để cho cô ngồi xuống cạnh mình.
Hai người giúp việc tiến lên, chỉ có điều vừa mới kéo cánh tay của Lăng Thời Ngâm, cô ta chỉ lắc đầu khóc rống lên, nói: “Không được, con không đứng nổi, mẹ, con đau đến nỗi không chịu nổi...”
Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn, bà Mục suy nghĩ một chút, bà không dám tùy tiện gọi 120, càng không muốn chuyện này truyền ra ngoài, bà vội gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của nhà họ Mục, bảo ông ấy tới ngay lập tức.
Phó Lưu Âm nhìn về phía cửa, bên ngoài không có người khác, cô đưa tay túm chặt góc áo người đàn ông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tôi... Tôi sắp bị dọa c·h·ế·t mất.”
“Lão Nhị, anh muốn mở cửa phòng em, không sai, chẳng qua là lúc đó Lưu Âm ở bên trong không chịu đi ra, anh thừa nhận, có thể là anh bị sự tức giận khiến cho đầu óc mê muội, cho nên cô ấy càng là trốn, thì anh càng muốn cô ấy đi ra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng Mục Kính Sâm còn sợ hãi, bàn tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng xoa vài cái.
Trên trán Lăng Thời Ngâm toát mồ hôi lạnh.
Bà Mục nặng nề hỏi: “Thời Ngâm, là thế này phải không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.