Sa Vào Đêm Xuân - Nghiêm Tuyết Giới
Nghiêm Tuyết Giới
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Buồn cười là, cậu ta thường xuyên lên hot search, nhưng trên trang cá nhân lại chẳng có bài đăng nào, ngoại trừ một dòng thông báo tự động chúc mừng sinh nhật.
Ngay lúc đó, Dụ Gia Trạch – kẻ im lặng suốt từ nãy đến giờ – lại gửi cho cô một định vị.
Ô Mạn cạn lời, nhưng cô cũng không thể ép buộc cậu ta đến bệnh viện, đành thuận theo ý cậu, đưa về khách sạn. Trên đường đi, cô ghé vào một tiệm thuốc, mua hết tất cả các loại thuốc trị bỏng.
Truy Dã vẫn đứng ở cửa, ôm chặt bịch thuốc. Cả hai bỗng chạm mắt nhau.
Tay cô khựng lại: “Tôi làm cậu đau sao?”
Diễn viên trẻ nhất trong nước từng đoạt Ảnh đế Cannes – Cành Cọ Vàng – trong miệng Dụ Gia Trạch chỉ là một “diễn viên nhỏ.”
“Kể cả tình cảm của chị dành cho Dụ Gia Trạch sao?”
Chương 14: Chương 14
Ô Mạn cắn môi: “Cậu đừng có lo chuyện bao đồng nữa.”
Truy Dã kéo ghế ra, ngồi xuống với dáng vẻ tùy ý, ánh mắt lười biếng lướt qua bàn tay Dụ Gia Trạch đang khoác lên vai Ô Mạn.
Ô Mạn không nói gì, mặt đen lại, lập tức rụt đầu vào, nhưng cửa thì không đóng nữa.
Cô thay bộ quần áo ướt dính, nhưng hình ảnh những vết bỏng kia cứ lởn vởn trong đầu.
Anh ta ngước mắt lên, giọng hơi khàn: “Đến rồi à?”
Ánh mắt Ô Mạn dừng trên vùng da tội nghiệp ấy, cổ họng khẽ động, nhưng cô vẫn mạnh mẽ dời mắt đi, đóng sập cửa trước mặt cậu.
Cô hoàn toàn không kịp phản ứng, ngã mềm xuống sofa.
“Không lẽ không giúp sao?” Truy Dã nhếch môi, “Hóa ra chị không chỉ là tổng tài bá đạo mà còn là tra nữ*.”
“Gấp gáp thế?”
Truy Dã vẫn nằm trên sofa, nửa người tr*n tr** chống tay, gần như bao bọc lấy cô dưới thân mình.
“Chỉ tiếc là cậu ta có vẻ không đúng giờ lắm.”
Cô ngồi ngây ra trên sofa một lúc, ánh mắt lướt qua đống thuốc, cuối cùng cầm điện thoại lên, tìm kiếm tài khoản Weibo của Truy Dã.
“Đừng nói nhảm nữa, xe tôi sắp tới rồi, đưa cậu đến bệnh viện.”
“Đừng nhúc nhích.” Cậu ta chợt lên tiếng, đưa tay nắm lấy đầu gối cô, ngón cái khẽ xoa nhẹ lên vết đỏ: “Chị cũng bị thương, không nhận ra à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chuyện này cũng đến tai Dụ Gia Trạch, nhưng anh ta không hề gọi một cuộc nào hỏi thăm. Ô Mạn cũng chẳng mong đợi gì sự quan tâm của anh ta.
Ô Mạn vào phòng tắm rửa tay, lúc quay ra, cậu ta đã cởi chiếc sơ mi trắng ướt sũng, nằm úp trên sofa. Hai mảnh xương bướm trên lưng nổi bật, bên trên là những vết phồng rộp đáng sợ.
“Cãi không lại cậu.” Ô Mạn không thèm để ý cậu nữa, trực tiếp bấm tầng của mình.
“Ý ngài là gì?”
“Không còn cách nào cả.” Dụ Gia Trạch kéo cô vào lòng, cằm lún phún râu chưa cạo cố ý cọ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô. “Ai bảo con chim nhỏ của tôi lại bị thương chứ.”
“Tôi không đi bệnh viện, ai đưa cũng vậy.”
Dụ Gia Trạch vừa vặn nhìn sang hướng khác, không nhận ra biểu cảm của cô, chỉ mỉm cười: “Cậu đến muộn.”
“Tôi cảm ơn cậu vì chưa nói tôi giống kẻ nhà giàu mới nổi.”
“Vừa rồi là ai thà c.h.ế.t cũng không chịu đi bệnh viện ấy nhỉ?”
“Vậy vết bỏng của cậu thì sao?”
Phía sau vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, rồi là tiếng cửa phòng khép lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí yên tĩnh đến mức khó chịu, cô đành tìm chuyện để phân tán sự chú ý: “Sao cậu lại xuất hiện ở đó?”
Dụ Gia Trạch siết chặt Ô Mạn trong lòng: “Cậu đã bảo vệ người của tôi, đương nhiên tôi có một món quà muốn tặng cậu.”
Ô Mạn tiếp tục lướt xuống, nhìn thấy quê quán của cậu—Thanh Linh.
(*Tra nữ: chỉ những cô gái bạc tình, lăng nhăng hoặc vô tâm trong tình cảm.)
Truy Dã không nói gì, chỉ lặng lẽ vén tay áo lên. Một mảng da lớn đã phồng rộp, sưng đỏ.
Cậu ta cứ thế đường hoàng đi theo cô đến tận cửa phòng.
“Cô ta đã nhìn chị chằm chằm từ lúc ăn cơm.”
Khoảng cách gần đến mức bốn mắt chạm nhau, chóp mũi chạm vào nhau, thời gian như cuộn băng cũ bị kẹt lại ngay khoảnh khắc này.
Truy Dã vùi mặt vào cánh tay, giọng hơi nghẹt: “Ừ.”
“Nhất định phải nói rõ ra như vậy sao?” Ô Mạn thở dài, “Vì cậu đã vượt quá giới hạn rồi, nhóc con.”
Bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, chưa kịp để Dụ Gia Trạch và Ô Mạn phản ứng, người bên ngoài đã thản nhiên đẩy cửa bước vào.
“Một chút.”
Ô Mạn gửi một dấu hỏi chấm qua, nhưng Dụ Gia Trạch lập tức giả c·h·ế·t, không thèm trả lời.
Là một nhà hàng bên trong khách sạn.
Truy Dã cười khẽ: “Chuyện chị không để ý còn nhiều lắm.”
“Tôi nhớ là đã nói rồi, đừng nhắc đến tên Dụ Gia Trạch trước mặt tôi.”
Cô lại mở Baidu, nhập tên cậu vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô theo địa chỉ đến phòng riêng trong nhà hàng, Dụ Gia Trạch đang ngồi bên trong, một tay xoa thái dương, một tay lật xem thực đơn.
Cô dịu giọng: “Tôi không sao mà.”
“?”
“Hình như hơi nóng.” Cô lẩm bẩm, đứng dậy đi chỉnh điều hòa.
Ô Mạn thoa thuốc lên, nhẹ nhàng phủ quanh vùng da bị bỏng. Làn da cậu ta vẫn còn nóng hầm hập, cô cảm thấy ngón tay mình cũng sắp cháy theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Cởi áo ra, nằm sấp lên sofa.”
Ô Mạn nghĩ, Dụ Gia Trạch thật sự là một gã đàn ông đáng ghét.
“Khác chứ, tôi không thích bệnh viện.”
Cậu thản nhiên nói: “Quà cảm ơn à? Có người đã tặng tôi rồi.”
“Tại sao?”
“Tôi đã hẹn cậu ta cùng ăn tối.” Dụ Gia Trạch khẽ cọ ngón tay lên chóp mũi cô. “Xem như phần thưởng vì cậu ta đã bảo vệ em.”
Ô Mạn quay người, giơ tay ra hiệu dừng lại: “Này nhóc con, nếu cậu còn bước vào nữa thì chính là lưu manh rồi đấy, hiểu không?”
“Cứng miệng.”
Bức ảnh bìa trên Baike là một tấm hình chụp cho tạp chí vào mùa đông năm ngoái. Trong ảnh, cậu mặc áo len cổ cao màu trắng, xắn tay áo lên một nửa, ôm vai một người tuyết. Nhờ cậu mà người tuyết dường như cũng trở nên sống động, như thể có linh hồn.
Anh ta bất đắc dĩ "ừm" một tiếng: “Bị ông già bắt nhốt trong bệnh viện, nếu không hôm qua đã có thể gặp em rồi.”
Ô Mạn rút tay về: “Nói gì vậy, tôi đâu có giận.”
Ô Mạn cúi người gạt tay cậu ra: “Xử lý xong vết thương của cậu, tôi sẽ lo cho mình.”
Tay Truy Dã khựng lại: “Chị thật sự rất vô tình.”
“Có chuyện gì tìm tôi?”
Sắc mặt Ô Mạn thoáng chút hoảng loạn, cô chưa kịp che giấu cảm xúc của mình.
“... Tôi thật sự không để ý.”
Núi non hiểm trở, thời tiết âm u quanh năm, những con đường lát đá lồi lõm, một con ch.ó vàng lười biếng nằm phủ phục trên đó. Không khí lúc nào cũng ẩm thấp, như thể trời sắp mưa nhưng mãi không chịu rơi. Hoàn toàn trái ngược với cái tên trong trẻo của nó.
Truy Dã ôm bịch thuốc đứng trong góc, cũng không nhấn nút, chờ đến khi cửa thang máy mở ra thì lẽo đẽo theo sau Ô Mạn.
“Nhưng đôi chân của nữ minh tinh có vẻ quan trọng hơn đấy.” Truy Dã thản nhiên kéo mạnh chân Ô Mạn, khiến cô lảo đảo ngã vào lòng cậu.
Chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm, chiếc sofa cũ kỹ ánh đèn vàng vọt, tấm lưng trần, đêm đó đầy mập mờ và khói s.ú.n.g giăng đầy.
“……”
Sau đó, Ô Mạn báo cảnh sát. Kẻ gây chuyện bị bắt, sự việc coi như khép lại mà không có nguy hiểm gì.
“Bị bệnh thì đừng có chạy lung tung.”
Suốt chặng đường, cậu ta không kêu đau lấy một tiếng, khiến Ô Mạn tưởng vết bỏng không nghiêm trọng. Nhưng bây giờ, cô mới nhận ra nó tồi tệ hơn cô nghĩ.
Ô Mạn lạnh lùng đe dọa: “Vậy cậu ra ngoài ngay bây giờ đi, chờ trợ lý của cậu về, đủ chậm chưa?”
Nhanh đến mức Ô Mạn còn chưa kịp nói với cậu rằng thuốc vẫn chưa thoa xong.
“Anh ta còn đang nhậu ở quán vỉa hè, đợi anh ta về thì vết bỏng của tôi có khi còn nặng hơn…”
Truy Dã lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Truy Dã nghiêng mặt nhìn cô, đúng lúc cô quay về sofa. Ánh mắt cậu ta vô tình dừng trên khoeo chân cô.
Hôm nay cô chỉ quay cảnh riêng của mình, nên phải quay đến rất khuya mới xong. Cô mệt đến mức không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay, nằm dài trên xe riêng, lướt điện thoại.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
“Gọi trợ lý của cậu tới đi!”
“Mua ít thuốc mỡ trị bỏng với dung dịch sát khuẩn thoa lên là được.”
Chu Yêu Yêu
Truy Dã nhìn túi thuốc đầy ắp, cười híp mắt nói: “Chị, lúc chị mua thuốc trông cứ như một tổng tài bá đạo vậy.”
Xe nhanh chóng đến khách sạn, trong thang máy, Ô Mạn ném bịch thuốc to tướng cho Truy Dã. Cậu ta không thể tin được: “Chị không định phủi tay mặc kệ tôi đấy chứ?”
Sắc mặt Ô Mạn trầm xuống, cô rút chân về, liếc nhìn cậu: “Vậy tôi sẽ có tình người mà dạy cậu một bài học miễn phí—Trong giới giải trí, không có tình nghĩa, chỉ có lợi ích mới là thực tế nhất.”
Sắc mặt Ô Mạn cứng đờ, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh—
“May mà mấy chỗ này còn nhỏ, nếu không thì phải đi bệnh viện thật rồi.” Ô Mạn mím môi, “Thoa thuốc sẽ hơi đau, nếu tôi mạnh tay thì cậu nói tôi biết.”
Anh ta luôn hành hạ, trêu chọc, thờ ơ lạnh nhạt với cô, rồi lại bất chợt dành cho cô những khoảnh khắc dịu dàng xa xỉ.
“... Ngài bị cảm sao?”
Bị nói là con nít, cậu ta thản nhiên giở trò: “Dù sao tôi cũng không đi.”
“Cậu là con nít ba tuổi à?”
Tim Ô Mạn khẽ siết lại.
Trong một giây Ô Mạn sững sờ, Truy Dã đã nhanh chóng lùi lại, nhảy xuống đất, nửa quỳ nửa ngồi, giữ lấy khoeo chân cô. Cánh tay dài với lấy tuýp thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cô.
Ô Mạn trừng mắt: “Thuốc tôi đã mua rồi, còn muốn tôi thoa giúp nữa à?”
Cậu kéo cửa, không quay đầu lại, phất tay rời đi.
“Nếu không có người trong đoàn phim giúp em cản lại, em đã gặp chuyện rồi.” Dụ Gia Trạch gõ nhẹ ngón tay lên bàn. “Cũng phải cảm ơn cậu diễn viên nhỏ đó.”
Lưng cậu hơi căng lên, đường nét tựa một con báo săn, nhưng lúc này lại là một con báo bị thương, chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng trong góc.
Thật khó tưởng tượng, Truy Dã lại sinh ra ở nơi đó. Cậu có sức sống và sự thuần khiết không hề giống với vùng đất ấy.
“Vậy cảm ơn tình đồng nghiệp của chị tối nay.”
Cuối cùng, sau khi đi qua đi lại trong phòng một lúc, cô thử mở cửa ra, thò đầu nhìn ra ngoài.
Trong phòng chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ đèn đứng cạnh sofa. Bóng dáng của Truy Dã in lên tường, đôi cánh bướm dường như sắp đập, nhưng lại mong manh vô cùng.
Truy Dã "ồ" một tiếng, đứng dậy, nhanh chóng cầm áo lên mặc vào. Cậu cài nút rất vội, chỉ qua loa vài cái đã xong, thậm chí còn cài lệch, để lộ một mảng cơ bụng rắn chắc.
Cô từng đến thị trấn này rất lâu trước đây. Trong ký ức cũ kỹ của cô, đó không phải một vùng đất tốt.
Mồ hôi lấm tấm trên gáy cậu, men theo bờ vai chảy xuống, như giọt dầu nhỏ vào tim Ô Mạn, làm cô đột nhiên cảm thấy nóng bức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không khí lập tức đông cứng lại.
Ô Mạn không ngờ cậu ta lại từ chối: “Là cậu không muốn tôi đưa đi hay…?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.