Rượu Giao Bôi - Fuiwen
Fuiwen
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Chấm dứt. Yên Quân Minh x Chu Nịnh
Sau khi đưa vợ về phòng bệnh nghỉ ngơi, Yên Quân Minh đến phòng trẻ sơ sinh để xem con gái. Anh đứng bên ngoài, nhìn cô bé nhỏ nhắn, yên tĩnh nằm trong lồng kính, thỉnh thoảng cử động tay chân.
Yên Quân Minh nói với cô rằng tối nay có việc cần bàn nên sẽ về muộn, anh đã dặn người giúp việc ở nhà phải để ý cô cẩn thận, giúp đỡ khi cô cần, vì bây giờ cô rất mệt mỏi, đi lại cũng khó khăn.
Vì vậy, chẳng ai hay biết gì về chuyện cô mang thai đứa thứ hai, lại càng không biết rằng gã “tra nam” nổi tiếng Bắc Kinh – Yên Quân Minh – sắp chào đón một công chúa nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe kể có người xin số WeChat của anh, cô bật cười, cảm thán: Đúng là gã cặn bã, vẫn luôn có sức hút khiến ong bướm vây quanh. Ngày trước đã lãng tử vậy rồi, thêm ngoại hình như thế, nên dù lấy vợ rồi cũng vẫn khiến nhiều người khao khát.
Anh xoa lưng cô, dịu dàng trấn an: “Không sao đâu. Có thể chỉ là sinh non. Đã 9 tháng rồi, chắc không vấn đề gì lớn. Anh đã bảo bệnh viện chuẩn bị rồi. Đừng sợ, không sao cả.”
Yên Quân Minh ôm cô, lần này chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện gì khác, chủ yếu là không dám.
Nằm nhiều cũng chán, nên cô rất mong sinh sớm. Một tháng nữa công ty cô sẽ tổ chức tiệc cuối năm. Đây là lần đầu tiên cô vắng mặt, lòng cô ngứa ngáy không chịu được.
Yên Thì nhấn nút thang máy, cười mỉa:
Sau đó, anh nhắn tin trả lời: [Anh đã bảo tài xế mua rồi, em cứ ăn trước đi nhé. Anh sẽ về trễ một chút, ngoan ngoãn nhé, Nịnh Nịnh, nhớ cẩn thận.]
Anh nhướng mày, đứng dậy bước ra ngoài:
“Em thấy em cũng giỏi đấy chứ. Đây là lần đầu tiên anh nói câu này đúng không?”
Yên Quân Minh cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn: “Nịnh Nịnh, vất vả rồi. Cố gắng thêm chút nữa, đừng ngủ.”
Chu Nịnh mím môi, im lặng một lúc lâu, sau đó kéo mền ra: “Yên Quân Minh.”
Anh mỉm cười:
Người giúp việc xoa bóp nhẹ cho cô, lo lắng hỏi: “Đau như thế nào ạ?”
Nói xong, cô quay lưng lại với anh: “Dù sao thì ý em là vậy. Em biết anh không có ý gì, nhưng việc anh không cúp máy vẫn khiến em thấy không thoải mái. Em chỉ nghĩ thế thôi. Anh không vui thì cứ không vui đi.”
Cô đang trò chuyện với bạn bè về công việc, đặc biệt nhắc đến một nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng trong giới giải trí – Yên Thì. Với danh tiếng của mình, muốn được Yên Thì chụp ảnh, người ta phải xếp hàng dài và cần cả mối quan hệ. Mỗi năm, cô ấy luôn là gương mặt được săn đón tại các bữa tiệc của các công ty giải trí lớn.
Chu Nịnh mơ hồ nhìn khuôn mặt điển trai của anh, khẽ thở dài rồi nở nụ cười: “Yên Quân Minh.”
Chương 78: Chấm dứt. Yên Quân Minh x Chu Nịnh
“Anh đây.”
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Yên Thì gửi. Chu Nịnh nhắn nhanh cho Yên Quân Minh rồi trả lời Yên Thì.
Trên đường, anh rút thuốc ra nhưng không châm, vừa ngẫm nghĩ vừa lo lắng: “Sinh non? Mọi thứ đã chuẩn bị xong, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sinh non. C·h·ế·t tiệt.”
Khi đến bệnh viện, bác sĩ xác nhận đúng là đã đến lúc sinh, cô lập tức được đưa vào phòng sinh.
Toàn bộ quá trình, chỉ có anh nói. Chu Nịnh không đủ sức đáp lại, chỉ nhắm mắt chịu đựng. Đây là lần đầu tiên trong đời, Yên Quân Minh cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô cố gượng một nụ cười yếu ớt.
Nhìn thấy lời nhắn, khóe môi anh khẽ cong lên. Ngay sau đó, anh nhắn tin cho tài xế, bảo người này đi mua bánh rồi mang về nhà cho vợ anh.
Nói đúng hơn, cô chẳng bao giờ quản anh. Cô hiểu rằng công việc của anh cần xã giao, điều đó là bình thường. Chỉ cần anh không ôm ấp người phụ nữ khác, cô không quan tâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh có thể nghĩ rằng anh không đáp lại người ta thì chẳng sao cả. Nhưng anh biết rõ cô ta đang mồi chài anh mà anh vẫn không cúp máy.”
Câu lạc bộ cách nhà không xa, chỉ vài phút đã đến nơi.
Anh nhẹ nhàng siết cô trong lòng, dịu dàng nói thêm: “Nịnh Nịnh, anh cưới em là thật lòng. Không hề có ý định gì khác. Có chăng là… anh quen thói rồi, tiêu chuẩn của anh và em không giống nhau. Nhưng anh sẽ sửa. Anh chỉ thích em, sau này mãi mãi cũng chỉ thích mình em.”
Cả đời này, những trải nghiệm mới mẻ nhất của anh đều diễn ra trong đêm nay.
Yên Quân Minh thở phào, vuốt đầu cô, hôn cô: “Công chúa nhỏ của anh hôm nay ngoan không?”
Những người khác vẫn cười đùa, chẳng mấy chốc đã có vài nữ diễn viên trẻ nhìn về phía họ. Mấy người này bắt đầu bàn bạc xem có nên mời mấy cô qua ngồi chung không. Ai cũng biết những nơi như thế này là chỗ để “kết giao”.
“Ngoan, là anh sai. Anh không thấy khó chịu gì cả, tất cả đều là lỗi của anh. Sau này tuyệt đối không như thế nữa, được không?”
Dù vậy, tối nay cô không hề buồn ngủ. Cô muốn đợi anh về, để anh không nghĩ rằng mình khó chịu, giận dỗi khi anh về khuya. Thật ra, cô không quản anh quá chặt như vậy.
Trên xe, cơn đau của Chu Nịnh trở nên nặng hơn. Cô dựa vào ngực Yên Quân Minh, khó chịu đến mức toàn thân toát mồ hôi.
“Tôi biết mà.” Nữ diễn viên tỏ vẻ thản nhiên: “Chỉ là thêm thôi.”
Cô im lặng nhìn anh.
Anh cười: “Em muốn thì anh cũng không ngại.”
Nhưng… nghe cô nói thế, có lẽ đúng thật.
Ở giữa, một người phụ nữ vắt chân ngồi chơi điện thoại – Yên Thì.
“Ừ, em giỏi.” Anh lại hôn cô: “Anh yêu em, Nịnh Nịnh.”
“Chuyện gì?”
Cô với tay lấy ly nước trên bàn để uống, định nằm nghỉ một chút rồi đợi anh về. Thế nhưng, vừa cầm ly nước lên, bụng cô đột ngột đau nhói.
Nếu không chắc chắn rằng anh không phải loại đàn ông “bắt cá hai tay”, cô đã chẳng thích anh ngay từ đầu.
“Đau quá.”
Nếu chưa sinh, cô vẫn có thể vác cái bụng bầu đến tham dự. Nhưng đúng một tháng nữa là ngày dự sinh, làm sao cô đủ sức vác cái bụng sắp sinh đi tiệc?
Nhưng có lẽ anh đang bận uống rượu, nên không trả lời ngay.
Sau hơn nửa tiếng đau đớn, khi Yên Quân Minh căng thẳng đến tột độ, cuối cùng đứa trẻ cũng chào đời.
Khi hai người đang nhắn tin, bánh kem đã được gửi đến nhà Chu Nịnh. Nhưng cô hơi mệt, nên không ăn mà đặt sang một bên.
Ở câu lạc bộ, Yên Thì rời khỏi bàn của mình, mang giày cao gót đi qua gần nửa căn phòng đầy ánh đèn mờ ảo, cuối cùng cũng tìm thấy Yên Quân Minh.
Yên Thì tức đứng bật dậy: [Em đi tìm Yên Quân Minh. Anh ấy đang ở đây.]
Yên Thì thầm cảm thán: Nhưng mà người ta đã kết hôn rồi mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chu Nịnh mở mắt nhìn anh, không ngờ anh lại giải thích, lại còn xin lỗi nghiêm túc như vậy.
Yên Thì đi thẳng về phía thang máy. Yên Quân Minh thấy vậy, đi theo, lại hỏi: “Cãi nhau với chồng à? Muốn anh giúp?”
“???” Yên Quân Minh ngừng lại, dập điếu thuốc, nhìn cô ấy: “Gì cơ?”
Cô mỉm cười nhắn lại cho Yên Thì: [Không sao, có cho cũng chẳng thêm làm gì.]
Tất nhiên, anh cũng sợ cô suy nghĩ linh tinh. Một người đàn ông như anh, hay về khuya, khó tránh khỏi việc bị nghi ngờ…
Yên Quân Minh lật người, kéo cô vào lòng:
Yên Quân Minh không hiểu được suy nghĩ này của vợ. Trong quan điểm của anh, không đáp lại tức là không làm gì sai. Anh biết cô ta đang cố tình mồi chài, nhưng anh đã từ chối rõ ràng, đề cập đến hôn nhân và vợ mình, nên anh nghĩ như vậy là không có vấn đề gì.
Yên Quân Minh nhíu mày, lập tức vào thang máy. Ra ngoài, anh nhanh chóng lên xe, bảo tài xế về nhà ngay.
Một tiếng trước anh còn đang uống rượu, một tiếng sau đã trở thành ba của một bé gái. Anh muốn ôm nhưng lại không thể ôm.
“…”
Chỉ là anh nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ vào đêm khuya, biết rõ đối phương đang cố tình tán tỉnh, vậy mà không cúp máy ngay. Dù anh không đáp lại cô ta, thậm chí còn nói rằng mình đã kết hôn, có vợ, nhưng… việc anh không cúp máy vẫn khiến cô hơi khó chịu.
Cô chẳng mấy bận tâm. Người đàn ông này mỗi lần bàn công việc chẳng phải đều thích đến câu lạc bộ hay sao? Ai chẳng có sở thích riêng, như Phương Hàm Sanh, ngoài công ty ra chỉ thích làm việc ở nhà, chẳng bao giờ bàn công việc ở câu lạc bộ.
Yên Thì cười nhạt: “Anh ấy kết hôn rồi.”
Yên Quân Minh quan tâm gia đình, Chu Nịnh cũng chẳng ý kiến gì. Vì vậy, mấy tháng cuối của thai kỳ, cô cảm thấy khá thoải mái. Ít nhất, cô không ngờ rằng sau khi kết hôn, mình có thể sống một cuộc đời yên bình như vậy. Cô cũng không dám tưởng tượng người đàn ông như anh lại có thể dành tâm huyết cho gia đình.
Yên Quân Minh lập tức tìm cách dỗ dành, hôn cô mãi.
Đến tháng 9, Chu Nịnh mang thai đã gần đủ tháng. Tứ chi cô vẫn gọn gàng, chỉ có bụng là to hơn rất nhiều. Vì bụng nặng nề, cơ thể cô luôn cảm thấy mệt mỏi, đau nhức, hầu hết thời gian chỉ nằm nghỉ.
“…” Anh bật cười, hôn cô một lần nữa, giọng trầm khàn: “Vậy để anh cố gắng bù đắp nhé. Ngủ thôi.”
Anh hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười, nhưng trái tim lại nhói lên.
“Không đùa giỡn nữa à?”
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Chu Nịnh cảm thấy toàn thân không thoải mái, bèn nằm xuống sofa.
Dù anh tin tưởng vào đội ngũ bác sĩ của Tập đoàn Tịch Thị, nhưng lần đầu sinh con cô không đau đớn nhiều như vậy, chỉ mất một lúc đã sinh xong. Còn lần này, mọi chuyện hoàn toàn khác…
“Ừ.”
Nữ diễn viên thấy vậy cũng hiểu rằng Yên Thì sẽ không cho số, bèn nâng ly uống rượu, không nài nỉ thêm.
Chu Nịnh định gọi thẳng cho anh, thì Yên Thì gửi tin nhắn tiếp, nói về công việc. Cô nhắn lại: [Để hôm khác nói chuyện nhé. Chị đang thấy khó chịu, bụng đau quá.]
Khi Yên Thì đến, một nhóm người xung quanh lập tức nhìn cô ấy cười chào hỏi:
Anh đang tựa lưng vào ghế sofa, không uống rượu nhưng đang hút thuốc, bên cạnh một người đàn ông có vẻ đang bàn công việc với anh.
“Cô Yên, thật trùng hợp.”
“Ngoan hơn anh.”
Yên Quân Minh rút điếu thuốc, ngậm giữa môi, nhả một vòng khói ra ngoài: “Tôi kết hôn rồi.”
Yên Quân Minh nghiêng người ôm cô, nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Là lỗi của anh, hửm? Anh sai rồi. Anh nghĩ không đáp lại là được, nhưng đúng là không đúng. Xin lỗi em.”
Chu Nịnh: [Có lẽ vậy.]
“Chỉ là thêm WeChat của tổng giám đốc Yên thôi mà.” Nữ diễn viên trẻ giả vờ nũng nịu.
“Chu Nịnh hình như sắp sinh rồi. Vừa nãy chị ấy nhắn em nói còn một tháng nữa mới sinh, nhưng bây giờ lại thấy đau bụng.”
“Hửm?”
Khóe miệng Chu Nịnh khẽ cong, cô khẽ gật đầu.
Yên Quân Minh vừa hút thuốc vừa nghe mấy câu nói đó, không nói gì, chỉ cảm nhận sự dừng lại đột ngột của người bạn bên cạnh, liền liếc nhìn theo ánh mắt anh ta.
Khi thấy cô vẫn im lặng, không nhìn mình, Yên Quân Minh thôi không trêu đùa nữa, nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh, nhìn cô:
Nhưng đúng là Chu Nịnh hiểu anh hơn cô ấy. Cô không lo lắng, bởi gần đây anh đã một lần nữa bày tỏ tình cảm với cô.
Tầm mắt anh dừng lại ở một khu ghế VIP cách đó không xa, nơi vài nữ diễn viên quen mặt trong giới giải trí đang tụ tập.
Anh nằm xuống cạnh cô, nghĩ ngợi. Có thật như vậy không? Anh không cúp máy vì không nghĩ rằng chuyện đó có gì sai. Anh không đáp lại cô ta, đã từ chối rõ ràng, chẳng lẽ vậy là không đủ?
Anh thấy cô cười, trái tim như nhẹ bớt một phần, liền cúi xuống hôn lên môi cô: “Anh yêu em.”
Chu Nịnh thở dài, kéo mền che mặt lại.
Chu Nịnh cũng không thật sự giận. Dù sao nội dung cuộc trò chuyện của anh với cô ta cô đều nghe rõ, không có gì đáng ngờ.
Mấy người đàn ông bật cười, nhìn Yên Quân Minh.
Cô biết, nếu anh đã nói thật lòng, thì chắc chắn sẽ không chơi bời bên ngoài. Gã cặn bã này, dù là kẻ không tốt nhưng vẫn có phong cách của riêng mình.
Yên Quân Minh thấy vậy, liền đứng dậy bế cậu con trai đang ngủ sang phòng trẻ. Sau khi ru cậu bé ngủ lại, anh quay trở lại phòng ngủ.
Tối nay, cô ngồi trong phòng khách, vừa nghịch điện thoại nói chuyện phiếm với bạn bè, vừa trao đổi công việc với một số người trong ngành thời trang, lên kế hoạch mời họ tham dự tiệc cuối năm của Bắc Chu Entertainment.
Chu Nịnh mồ hôi lấm tấm trên trán, trong đầu lại nghĩ về lần mang thai mệt mỏi và kiệt sức trước đó. Cô lẩm bẩm: “Cảm giác như em chẳng có duyên với con vậy.”
Yên Thì đọc xong, lặng người vài giây, rồi bật cười. Cô ấy cảm thấy không chắc Yên Quân Minh sẽ thật sự “giữ mình trong sạch” như Chu Nịnh nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Yên Thì càng cười rõ hơn: “Thêm rồi làm gì? Bên cạnh anh ấy thiếu gì hội trai độc thân, sao không đi tán họ mà cứ tán anh ấy?”
Anh nhanh chóng bế cô ra xe. Tài xế đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức lái đến bệnh viện.
Khi Yên Quân Minh nhận được tin nhắn của vợ, anh vừa bước vào một câu lạc bộ. Trong không khí ồn ào và lộng lẫy, anh cảm nhận điện thoại rung lên, mở ra thấy tin nhắn thoại của Chu Nịnh.
Nghe vậy, nữ diễn viên cười nhẹ: “Vậy cho tôi xin số WeChat của anh ấy đi.”
Yên Quân Minh lặng lẽ nhìn bóng lưng mảnh mai của cô. Dù cô đang mang thai, thân hình vẫn mảnh dẻ, không lộ rõ bụng.
Trong giới bạn bè, nhiều người đoán già đoán non rằng có phải cô lại mang thai hay không. Nhưng vì không ai gặp cô, nên cũng không có thông tin xác thực. Mỗi lần bạn bè rủ đi chơi, hoặc cô bảo đang ra nước ngoài, hoặc lấy lý do đã kết hôn nên không còn thích chơi bời nhiều như trước. Thậm chí, đôi khi cô nói: “Tối nay Yên Quân Minh tan làm sớm, hai vợ chồng hẹn hò.”
Yên Thì nghe vậy thì ngạc nhiên: [Bụng đau? Sắp sinh rồi à?]
“Không quá nghiêm trọng, chỉ đau từng cơn. Cảm giác giống như lúc tôi sinh con trai vậy.”
Nghe vậy, người giúp việc thoáng sững sờ rồi hoảng hốt: “Mới 9 tháng thôi mà, chẳng lẽ cô sắp sinh rồi?”
Nhưng hiện trường quá náo nhiệt, anh chuyển tin nhắn thoại thành văn bản để đọc.
Yên Thì nghiêng đầu nhìn cô ta: “Cô muốn số tôi à? Không phải đã có rồi sao?”
“Thật ra, em không phải là người để ý chuyện anh nói chuyện với phụ nữ. Em cũng không nghĩ đến mức phải quản anh như vậy. Tất nhiên, anh sẽ nghĩ điều đó thật vô lý, nhưng…” Cô thở ra một hơi dài:
Công chúa nhỏ khi sinh ra không khóc nhiều, cơ thể rất nhẹ, chỉ nặng 2,2 kg, và ngay lập tức được đưa vào lồng kính.
Ở nhà, Chu Nịnh vừa đọc tin nhắn Yên Quân Minh gửi, vừa nghe Yên Thì kể chuyện xảy ra ở câu lạc bộ.
Dù thai nhi mới 9 tháng – không hẳn quá sớm – nhưng vẫn là sinh non. Nếu thêm nửa tháng nữa mới sinh thì sẽ được tính là đủ tháng.
Anh hỏi tài xế: “Mua bánh xong chưa?”
Chu Nịnh không đáp lại, nhưng thái độ chân thành của anh khiến cô hài lòng, nên cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Yên Quân Minh kéo cô sát hơn, giọng có chút gấp gáp: “Hửm? Nếu anh còn muốn tán tỉnh người khác, anh đã không cưới em. Nếu còn thích người khác, anh cưới làm gì? Đúng không? Nếu không thích em đến mức không thể buông bỏ, anh chẳng tự ràng buộc mình làm gì cả. Nịnh Nịnh, đã thích em, cưới em, anh tuyệt đối sẽ không có chút ý gì với người khác nữa.”
Một người định quay sang rủ Yên Quân Minh, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì đột ngột khựng lại.
“Em không muốn.”
Vả lại, sau sự việc tối hôm đó, cô nhận ra bây giờ anh gần như không nhận điện thoại từ bất kỳ người phụ nữ nào, ngoại trừ nhân viên trong phòng thư ký của công ty.
Chu Nịnh đang cố gắng tự mình ra cửa, thấy anh về liền thở phào nhẹ nhõm.
Chu Nịnh nhíu mày, bám lấy ghế sofa, khẽ thở ra. Người giúp việc bên cạnh vội phát hiện: “Cô sao vậy, phu nhân?”
Nhưng Chu Nịnh chẳng mảy may lo lắng. Cô biết rõ không phải ai cũng giống mình – chỉ cần xin WeChat là có thể khiến anh rơi vào bẫy. Nhiều người thêm anh lắm, nhưng có được gì đâu.
Cả nhóm phá lên cười, một người nhìn anh, ánh mắt đầy ý vị: “Anh Yên từ bỏ cuộc chơi triệt để thế này? Chị Nịnh nhà anh đúng là cao tay quá. Này, anh nhìn qua góc kia xem, không thèm ngó luôn sao? Cũng xinh lắm đấy.”
“Ai cãi nhau? Anh còn ở đây quẩy, trong khi vợ anh sắp sinh rồi.”
Chu Nịnh nằm trên bàn sinh, đau đến mức không nói nên lời. Cô nắm chặt tay anh, còn anh thì ở bên, không ngừng an ủi, vỗ về, thi thoảng còn trêu đùa vài câu để cô phân tán sự chú ý.
“Đừng nghĩ lung tung.” Anh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô, tay vẫn xoa lưng giúp cô giảm đau: “Anh còn muốn có con gái, sao em lại không có duyên được? Đừng sợ, Nịnh Nịnh. Có anh ở đây.”
“Ừ, đau. Nhưng chưa nặng lắm, giống như sắp sinh vậy.”
Yên Quân Minh, giống như lần đầu tiên, quyết định vào phòng sinh cùng cô. Nhưng lần này, anh càng phải ở bên, sợ có bất kỳ điều gì bất trắc xảy ra.
Bắc Chu Entertainment chắc chắn cũng sẽ mời Yên Thì, vì nhiều nghệ sĩ của công ty từng hợp tác với cô ấy. Chu Nịnh vốn quen biết rộng rãi, lại là bạn thân của Yên Thì, nên việc mời cô ấy chỉ là một câu nói.
Không chỉ lo cho đứa trẻ, anh còn lo rằng cô có thể gặp nguy hiểm.
May thay, Yên Quân Minh cũng rất tự giác.
Chu Nịnh hít thở nhẹ, nằm thêm một lúc nhưng cơn đau vẫn không giảm. Đúng là có cảm giác giống như sắp sinh. Cô bối rối nghĩ: “Sinh non sao? Trước giờ kiểm tra đều rất tốt, bác sĩ bảo ngày dự sinh là một tháng nữa mà.”
“Nịnh Nịnh.”
Đang nói chuyện với bạn bè, bất chợt cô thấy thèm bánh của một tiệm nào đó. Nhà không có sẵn, cô liền gửi tin nhắn thoại cho anh: [Anh Yên, trên đường về nhớ mua bánh cho em nhé? Em thèm quá~ À, không phải, là công chúa nhỏ của anh thèm đấy.]
Trái tim anh, dường như từ giờ khắc này đã dành trọn cho cô bé.
Thật ra, lý do anh không cúp máy là vì giám đốc Lưu, người được cô ta nhắc đến, là một doanh nhân người Hoa giàu có ở Mỹ, cũng là nhà đầu tư lớn của một dự án nước ngoài mà công ty anh đang thực hiện. Anh chỉ giữ máy để đợi cô ta đi thẳng vào vấn đề mà thôi, không có tâm tư gì khác.
Quan trọng hơn, Yên Thì mang họ Yên – là em họ của Yên Quân Minh.
Chu Nịnh thấy tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Rồi ạ. Khi đưa đến nhà, phu nhân không nói gì về việc thấy khó chịu.”
Chu Nịnh mím môi, không nói gì.
Yên Thì gật đầu, nhìn sang Yên Quân Minh:
Lần mang thai này, Chu Nịnh không để bên ngoài biết. Khi mang thai được 4-5 tháng, cô vẫn mặc đồ rộng rãi, đi quẩy ở quán bar. Chỉ là cô viện cớ đang bị cảm nên không uống rượu, thực chất chỉ muốn giải khuây một chút. Đến khi cái bụng lớn hơn, không thể che giấu được nữa, cô mới ở nhà dưỡng thai.
Yên Quân Minh cũng cười, nhưng nhanh chóng thu ánh mắt lại, tiếp tục đi.
Nói xong, cô gửi tin nhắn rồi tự bật cười, sau đó lại tiếp tục bận rộn với công việc.
Vừa cất điện thoại đi, bên cạnh có người bạn đang nói chuyện với mấy người đàn ông khác, giữa tiếng nhạc xập xình: “Mai chỗ này có buổi biểu diễn, tối nay nhiều tiểu hoa đán trong giới đến chơi lắm.”
Cô ấy mỉm cười, cúi đầu xem điện thoại và tiếp tục nói chuyện công việc. Ý rất rõ ràng: Không có ý gì thì không cần thêm WeChat.
“Tôi không có ý gì đâu. Nhưng mà, nhiều người thích anh ấy như vậy, chắc chắn là anh ấy rất có sức hút.”
Một nữ diễn viên trẻ bên cạnh thấy vậy liền quay sang hỏi Yên Thì: “Cô Yên, nghe nói cô và tổng giám đốc Yên là người nhà à?”
Chu Nịnh nguôi giận, liếc nhìn anh, rồi nhắm mắt lại.
Một người phụ nữ gọi điện, tán tỉnh anh, anh từ chối nhưng vẫn giữ máy nói chuyện một lúc. Nghĩ lại, đúng là có chút không thích hợp.
Sau đêm đó, Yên Quân Minh hiếm khi về trễ. Dù Chu Nịnh không ý kiến gì về chuyện anh xã giao, nhưng anh tự biết áy náy. Vợ anh đang mang thai, gần đến ngày sinh, lại nhớ đến hình ảnh cô ôm con ngủ một mình, anh thấy lòng không yên.
“Đau bụng sao? Nhưng cô có ăn gì đâu, chỉ uống chút nước mật ong.”
Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, Yên Thì ngẩng đầu, thấy anh liền mỉm cười. Trong đôi mắt cô ấy hiện rõ vẻ trêu chọc, như đang nói: Đến chơi à, anh họ?
Nhưng bây giờ, anh nhận ra Chu Nịnh rõ ràng có chút không vui.
Yên Quân Minh không nói gì, chỉ tiếp tục hút thuốc, lững thững đi về phía trước.
Yên Quân Minh lập tức bế cô lên: “Đau bụng à? Hửm? Nịnh Nịnh?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.