Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Kết thúc. Yên Quân Minh x Chu Nịnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Kết thúc. Yên Quân Minh x Chu Nịnh


Nói xong, điện thoại liền cúp.

Chu Nịnh cảm thấy không khí yên lặng quá nên bắt chuyện: "Anh sang Mỹ, không lo việc gì sao?"

"Thế à? Vậy anh đành phải ép em lấy."

"Anh nói xem, sau này nếu anh có con gái, anh định thế nào đây?"

Chu Nịnh cũng không biết bằng cách nào mà mình khiến anh chịu dừng lại. Đến khi về nước, được anh dẫn đến một nơi, cô mới mơ hồ hiểu ra.

Vừa nói, anh vừa tiếp tục "ăn h**p" cô.

Cô không muốn mình như thể vẫn luôn chờ đợi anh.

Ngày thứ hai sau khi về nước, vừa ngủ đủ giấc để cân bằng múi giờ, Chu Nịnh định ra ngoài dạo phố với bạn bè thì bị Yên Quân Minh đến đón.

"Sao thế? Ai gọi vậy?"

Tin nhắn riêng của cô đầy ắp những câu hỏi.

Yên Quân Minh nói: "Anh còn muốn đưa em vào hộ khẩu, làm vợ anh."

Đêm trước khi về, tối đó Chu Ninh vừa tắm rửa xong, lau tóc bước ra, liền thấy Tổng giám đốc Yên cũng mặc áo choàng tắm, ngồi ở quầy bar, đang dùng động tác điêu luyện để pha rượu.

Yên Quân Minh khép cửa, vòng tay qua eo cô từ phía sau, kề sát bên má cô, dịu dàng gọi: "Em yêu."

"Cũng tạm thôi." Nói xong cô uống thêm một ngụm nữa.

Chu Nịnh biết không đẩy được anh ra, nên cũng không phí sức nữa, chỉ nằm yên... tận hưởng kỹ thuật hôn điêu luyện của tên cặn bã này.

Yên Quân Minh ôm cô, kéo cô ngã xuống giường cùng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Nịnh suy nghĩ một chút về câu trả lời, rồi bắt máy.

Chu Nịnh định đẩy anh ra, nhưng đã bị anh bế thẳng vào phòng ngủ.

Hôm nay Yên Quân Minh rất ngoan, thật sự chỉ ôm cô, không làm gì quá đáng.

Cô bỗng thấy có chút ghen tỵ, xoay người không thèm để ý đến anh nữa.

Liên tiếp vài ngày nay, hai người mỗi người một phòng, khá hiếm hoi, dù sao thì cả hai mới kết bạn WeChat chưa được mấy ngày, đã tình cờ gặp nhau ở hội sở. Gặp chưa được mấy ngày thì anh hôn cô, hôn không bao lâu thì...

Thực lòng mà nói, người quen đều gọi cô là Nịnh Nịnh, nhưng chỉ riêng người đàn ông này mỗi lần gọi lại khiến cô cảm nhận được sự thân mật, yêu chiều, nghe mà cảm giác như tan chảy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Nịnh ném điện thoại lên giường, cười:

Rồi anh âu yếm dụi mặt vào cô, dịu dàng gọi: "Nịnh Nịnh..."

"Vì muốn quyến rũ người ta nên không từ thủ đoạn, đúng không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tổng giám đốc Yên ~ từng lau tóc cho bao nhiêu người rồi?"

Yên Quân Minh không cãi, chỉ khẽ cười.

[Ai bán thì chưa biết đâu.] Chu Nịnh mỉm cười, [Có khi, Yên Quân Minh mua lại Bắc Chu, đổi tên thành Bắc Nịnh ấy chứ ~~]

Nhưng nhìn ảnh đại diện của Yên Quân Minh, tâm trạng cô cũng khá tốt. Ít nhất điều đó cho thấy anh nghiêm túc trong việc cầu xin tái hợp. Phải không nhỉ?

Đầu dây bên kia lập tức lạnh giọng: [Chu Nịnh, em cũng hơn hai mươi rồi. Làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Em không biết Yên Quân Minh là loại người nào sao? Em định chơi với anh ta cả đời à? Em nghĩ anh ta sẽ chơi với em được bao lâu?]

Mặt Chu Nịnh bỗng đỏ bừng, nhắm mắt lại:

Cô vừa dứt lời, anh đẩy ly rượu về phía cô.

"..."

Câu hỏi "chí mạng" này khiến người đàn ông ấy im lặng. Anh nhìn cô, cơ thể mềm mại đang tỏa mùi hương dịu nhẹ trên chiếc giường, khuôn mặt nở nụ cười mê hoặc lòng người. Cuối cùng, anh cúi xuống hôn cô thật sâu, rồi... bất ngờ dừng lại.

Chỉ là, trên đường đi, Yên Quân Minh hầu hạ cô rất tận tâm, nhưng cô vẫn chưa tỏ thái độ gì mấy, cứ nhàn nhạt, vui chơi thoải mái nhưng không nhắc đến chuyện kết hôn.

[Vẫn là Yên Quân Minh thôi, đẹp trai, giàu có, ai mà không yêu?]

[Số cổ phần ít ỏi đó có làm được gì không? Nếu mày và Yên Quân Minh ở bên nhau, số cổ phần chia cho mày ban đầu ba sẽ cho tao. Đến lúc đó, với chút cổ phần đó, mày chẳng có tiếng nói trong công ty, sớm muộn gì cũng phải bán đi.]

Chu Nịnh nhìn người trước mặt và bó hoa trong tay, nhất thời không biết phải nói gì.

Yên Quân Minh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: "Chuyện nhà em để anh lo, anh sẽ xử lý ổn thỏa. Anh không để em phải tay trắng đâu, yên tâm."

"Ai thèm lấy anh, em không đời nào."

Chu Nịnh lười biếng nói: "Thiên phú làm kẻ cặn bã hả? Người phụ nữ đầu tiên ngủ với anh là ai?"

Chu Nịnh chớp mắt, hừ nhẹ hai tiếng.

"Anh định làm gì vậy? Bao ngày rồi em chưa đi chơi, anh đừng giữ em lâu quá."

"..."

Xe chạy đến khu biệt thự độc lập cao cấp mà anh đã tặng cô ở trung tâm thành phố. Cô vừa đến đã biết ngay là để hẹn hò. Nhưng đã đến rồi, cũng không tiện nói đi ngay, cô đành bước vào.

Yên Quân Minh bật cười trầm thấp, im lặng vài giây rồi thành thật đáp: "Vì em không bám lấy anh, nên anh không thấy chán."

[Nịnh Nịnh, hai người tái hợp rồi à? Ai là người chủ động làm lành vậy?]

Yên Quân Minh bước vào, nhướng mày:

Thực ra cô vẫn chưa quen lắm. Trước đó hơn một tháng, hai người không ra ngoài cùng nhau. Ngồi trên xe, Chu Nịnh không ngừng nhấn mạnh: "Hôm nay em hẹn mấy chị em đi chơi, xem phim, không đến chỗ anh ngủ đâu."

Anh bật cười, lại hôn cô lần nữa: "Sao thế được? Anh chỉ nói thật lòng thôi mà."

Lần đầu tiên Yên Quân Minh thấy cô ghen, rõ ràng là cô cố ý hỏi, vậy mà vẫn ghen được. Đây cũng là lần đầu tiên có một người phụ nữ thật lòng ghen với anh. Trước đây, anh chơi bời quá đà, nên những biểu hiện của người khác chỉ là giả vờ, chẳng ai ghen mà anh phải thay đổi. Cũng vì vậy, lần này là lần đầu anh nhìn thấy một người phụ nữ ghen thật sự.

"..."

Hôm nay thấy vậy, cô hào hứng bước lại gần: "Anh làm gì vậy? Không ngủ à?"

"..." Quả nhiên là kẻ cặn bã nhất thế giới, "Có phải hồi anh còn đi học không?"

Đến trước cửa, cô cuối cùng cũng thu ánh mắt từ bầu trời về.

Yên Quân Minh tự rót cho mình một ly rượu trắng, "Sao hả?"

Anh bật cười trầm thấp: "Không để lại chút thời gian nào cho bạn trai em à? Lạnh lùng thế."

Cô khẽ cong môi đỏ, ngước đầu nhìn ngắm bầu trời sao, không rút tay lại, chỉ cảm thán~ Hình như cô thật sự đã thuần phục được một kẻ phong lưu. Trước đây làm gì có chuyện anh nắm tay ai.

[Cảm ơn nhé.] Cô thản nhiên nói, [Nếu tốt với tôi như vậy, thì cho tôi Bắc Chu làm của hồi môn đi. Những thứ khác tôi không tranh nữa, để lại cho các người.]

Yên Quân Minh nhìn chiếc điện thoại:

"..." Chu Nịnh bật cười, không nhịn được lại nói: "Thôi, anh đi làm việc đi, để em tự làm. Nhỡ bị ai biết được, em sẽ bị người ta ám sát vì dám để anh lau tóc cho."

Chu Nịnh cười phá lên, không kìm được mà trêu: "Đồ cặn bã, anh có chấp nhận để cô con gái yêu quý của mình yêu một người như anh không? Đồng ý không? Hử?"

Uống vài ngụm rượu, Chu Nịnh cũng không phản kháng, cô dựa vào người anh, nghịch nghịch chai rượu trên bàn, rồi phát hiện ly của mình được pha thêm vài nguyên liệu nặng độ.

"Theo đuổi em."

Chu Nịnh nhìn anh chằm chằm, giọng lười nhác: "Anh muốn chuốc say em đúng không?"

Ai cũng có cảm giác về anh giống cô lúc ban đầu. Anh đẹp trai, quyến rũ, vừa giàu vừa tài giỏi, nên rất nhiều người muốn thử chinh phục anh. Dù biết anh là người cực kỳ trăng hoa, họ vẫn muốn thử, vì hiếm có người đàn ông hoàn hảo như vậy mà không trăng hoa. Những người đàn ông không lăng nhăng thì đã có chủ từ lâu.

Tuy vậy, chuyến đi "trăng mật trước hôn nhân" một người ban đầu cuối cùng đã biến thành chuyến du lịch sang trọng hai người. Chỉ có điều, là đổi thành người khác đi cùng.

"Quân Đình sắp phá sản rồi nhỉ."

Chu Nịnh: "..." Đồ mặt dày. Nhịn cả đêm, giờ ôm rồi, còn đòi ngủ chung?

Chu Nịnh ôm bó hoa, khẽ nói: "Em muốn ngủ thêm một lát."

Chu Nịnh từng thấy nhiều người pha rượu, nhưng đây là lần đầu thấy anh làm. Trước đây, ở nhà, hai người cơ bản chỉ ở trong phòng, rất ít khi lãng mạn, tình tứ ở những chỗ ngoài phòng ngủ.

Anh cười nhạt, không đáp.

"Ừ, anh đáng đời. Thương anh chút đi."

"..."

Chu Nịnh chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bắt nạt.

Nói thật, đôi khi cô cũng khâm phục anh. Quả thực anh rất hiểu tâm lý phụ nữ.

"Nghe có vẻ nguy hiểm đấy." Đôi mắt Chu Nịnh long lanh, say sưa nhìn anh, đối diện với ánh mắt anh, cũng chẳng còn sức ngăn anh cởi áo choàng tắm.

[Các người sợ tôi với Yên Quân Minh sẽ lấy đi nhiều thứ của các người à?]

Còn ly anh tự uống, cũng nặng không kém. Cô tuy uống được rượu trắng, nhưng mấy thứ mạnh như thế này, uống không bao lâu là gục ngay.

Anh cứ ôm cô như vậy, dần dần siết chặt vòng tay, kéo cô vào lòng.

Sau đó, cô không nghĩ nhiều nữa. Không được thì thôi, cô vẫn sẽ sống cuộc đời của mình, tiếp tục tự do tự tại, vui chơi hết mình.

"Nịnh Nịnh..." Anh hôn nhẹ lên mắt cô, rồi thốt lên đầy say đắm: "Mắt em thật đẹp."

Hôn xong, men rượu trong người cô tăng thêm chút ít. Giọng nói mềm mại vang lên, cô đánh giá: "Hôn nhiều người rồi, kỹ thuật hôn quả thật không tệ."

Ban ngày, Yên Quân Minh dẫn cô chơi ở khách sạn trên mặt nước này, chèo thuyền, ăn trưa với các món hải sản. Buổi chiều, cô tự mình tận hưởng dịch vụ tắm suối nước nóng cao cấp do ông chủ lớn của Quân Đình sắp xếp. Vừa ngâm mình vừa nghịch iPad, nghe nhạc thư giãn.

"Ừ, có lẽ vậy."

Yên Quân Minh đè cô xuống giường: "Em yêu, đừng vậy mà." Anh cười, lấy khăn lau tóc cho cô.

"Chu Nịnh! Tao là vì muốn tốt cho mày."

Anh cười nhạt, không đáp.

Anh ngậm một ngụm rượu, cúi đầu, ghé sát cô: "Anh cũng say."

Trước đây, cô không quá đau lòng hay tiếc nuối. Chỉ là cảm thấy thật khó khăn để thích một người, vậy mà người đó lại là gã công tử thích chơi bời, chỉ muốn đùa giỡn mà không để tâm. Cô buồn một chút, rồi thôi.

"Ừ."

Chu Nịnh đứng sững ở cửa, không chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.

Có lẽ vì cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên khi biết sự thật, cô không ngạc nhiên. Cũng không thất vọng.

Yên Quân Minh ngừng một chút, rồi bật cười: "Chuyện lâu lắm rồi, quên mất rồi."

Anh khẽ thì thầm, giọng khàn khàn: "Anh sẽ chịu trách nhiệm, anh sẽ chịu trách nhiệm mà."

[...] Người bên kia bật cười nhạt, [Nếu mày dám ở bên Yên Quân Minh, một cổ phần Bắc Chu mày cũng không có, đừng nói gì thêm, ba sẽ không để lại cho mày đâu.]

Cô đẩy anh nhưng không nổi, bực bội nói: "Em không muốn ngủ với anh, anh Yên."

Chu Nịnh đưa tay che mặt, nhưng không che được nụ cười đang nở rộ. Cô hỏi: "Lúc trước anh ở bên em, có phải vì ngoại hình không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đang định cất điện thoại đi để ngủ, điện thoại reo lên. Là anh cả gọi.

Ban ngày chơi chán, buổi tối về cũng có chuyện để chơi.

"Nói xấu anh."

"Đã lãng phí hơn một tháng rồi, nếu chờ thêm, em sẽ chẳng thèm nhìn anh nữa."

Cô hỏi: "Anh sang đây làm gì? Có gì không thể chờ em về nước nói à?"

Chu Nịnh quay lưng lại, khẽ hừ một tiếng.

"..."

Có phải họ đã quay lại? Lại một lần nữa bên nhau, và lần này là sự tái hợp ngọt ngào, công khai đầy kiêu hãnh?

Chu Nịnh bật cười: "Gì đây..." Dù sao cũng nể mặt, cô cầm ly rượu lên nếm thử, sau đó khẽ mỉm cười.

"Nói gì vậy?"

Chu Nịnh khẽ ho, nghĩ lại thì đúng là cô cũng tự tin vào nhan sắc của mình. Nhưng cô vẫn hỏi tiếp: "Anh cũng đâu phải chưa từng ngủ với người đẹp. Sao lại cứ dây dưa không dứt với em? Chẳng phải trước đây anh chỉ duy trì vài tháng là cùng?"

Cô mở WeChat và lướt tin nhắn.

[Tôi biết mà, hai người sẽ không thật sự chia tay đâu.]

Chu Nịnh không ôm lại anh, nhưng giây phút này, khóe miệng cô thật sự không kìm được mà nhếch lên.

Không khí thoảng chút mùi rượu, càng tăng thêm vẻ mơ hồ tình tứ.

Cô chớp mắt, men rượu trong người càng dâng lên mãnh liệt. Cô yếu ớt đẩy anh ra, cố trêu lại: "Đồ khốn, chuốc say em, đúng là kẻ xấu xa!"

Cô bật cười khẽ, giọng pha chút trêu chọc: "Đáng đời."

Cô khẽ thở dài. Muốn có một người đàn ông tinh tế, chu đáo thế này, thì nhất định anh ta đã phải trải qua không ít những tháng ngày xa hoa trụy lạc. Bằng không, làm gì có người đàn ông nào sinh ra đã dịu dàng đến mức ấy.

Chu Nịnh nín thở.

Chỉ là, việc anh bị cô "kết thúc" quả thật rất lớn, khiến cô khó tránh khỏi cảm giác bất an. Trước đây anh không muốn kết hôn, từng nói thẳng rằng: "Như thế này không tốt sao? Tại sao nhất định phải kết hôn?" Nên giờ đây, cô không muốn dễ dàng đồng ý.

Giọng anh cả vang lên: [Em và Đường Liệt không phải đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao? Mới hôm kia anh ta còn đến nhà nói chuyện đính hôn. Em làm cái gì vậy?]

"..." Anh thẳng thắn quá khiến cô tức. "Nhưng em cũng đâu phải đẹp nhất Bắc Kinh."

[Tôi vốn dĩ đã có cổ phần trong tay.]

Buổi tối, cả hai dùng bữa tối dưới ánh sao bên hồ bơi, khá lãng mạn.

"Ừ, được thôi."

Cô cười nhạt, hỏi ngược lại: [Sao thế ạ?]

[...] Người bên kia cười nhạt, [Anh ta sẽ vì mày mà lãng phí số tiền đó sao? Ngây thơ.]

Cô bật cười khẽ, quay mặt đi: "Bạn trai gì chứ? Anh là ai, em không quen. Em còn định đi thả thính đây."

Cánh cửa mở ra, Chu Nịnh vừa bước hai bước thì đột ngột khựng lại.

"Đồ cặn bã!"

Chương 71: Kết thúc. Yên Quân Minh x Chu Nịnh

Chu Nịnh định đánh anh, nhưng bị anh giữ tay kéo lên ôm vào lòng. Hai người cùng lăn tròn trên chiếc giường mềm mại.

Không nhịn được, anh ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm: "Em yêu, sau này anh chỉ thuộc về em, được không? Anh sẽ không gây chuyện với ai nữa, sẽ không để em có cơ hội ghen."

Anh gọi như thế, khiến cô cảm thấy mình thật sự khác biệt với người khác.

"Đồ quỷ. Tổng giám đốc Yên ~" Cô cười nhẹ, thì thào: "Nếu không phải vì ba mẹ em không quản em, các anh trai em cũng không nghiêm khắc, thì anh nghĩ nhà em sẽ đồng ý cho em ở bên anh sao? Đúng là mơ mộng!"

"Không đẹp nhất? Không đẹp nhất mà em dám đến quyến rũ anh?"

Anh cười nhạt: "Chỉ là lau tóc thôi mà." Anh chống khuỷu tay, cúi xuống gần cô.

Đi trên đôi giày cao gót, đến giữa đường, cô nhận ra anh đang nắm tay mình.

Chu Nịnh ngơ ngác. Sao họ lại biết? Quan trọng hơn, cô đã tái hợp đâu chứ!

Vậy mà hôm nay, anh đổi nó thành ảnh cô đang ngủ – một bức ảnh dịu dàng và đầy yêu chiều.

Động tác của Yên Quân Minh bỗng khựng lại, anh sững người.

Chu Nịnh quay mặt đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

[Hừ, vui là được? Em nghiêm túc đấy à?]

Nhưng giây phút đó, Chu Nịnh thật sự cảm nhận được mình được coi trọng. Anh từ trong nước bay thẳng tới New York chỉ để tìm cô. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh làm như vậy.

Còn lại chỉ có Yên Quân Minh và những người như Phương Hàm Sanh, vừa ham chơi vừa không muốn kết hôn.

"Anh trai em."

Suốt mười năm, ảnh đại diện của anh luôn là một màu đen đơn giản. Dù có bao nhiêu mối quan hệ, bao nhiêu "bạn gái", ảnh đại diện của anh chưa bao giờ liên quan đến tình yêu.

Dù chưa say lắm, nhưng khi nhìn anh trong chiếc áo choàng tắm, cơ thể toát lên mùi rượu, đậm chất hormone nam tính, cô không nhịn được nói: "Anh định ngủ ở đây hả? Được thôi, em đi ngủ ở phòng chính."

Nhưng thật sự không phải như vậy.

Có lẽ lần này hai người chia tay quá lâu. Trước đây, không lần nào kéo dài quá mười ngày. Hơn nữa, cô đã hẹn hò với Đường Liệt nhiều ngày, còn thường xuyên đăng ảnh hẹn hò. Vì vậy, mọi người đều mặc định rằng hai người họ đã chia tay thật.

Chu Nịnh im lặng hai giây, chưa kịp nói thì anh cả đã hỏi tiếp: [Đừng nói với anh là em lại dây dưa với Yên Quân Minh.]

Có anh bên cạnh, quả thực thú vị hơn nhiều, không còn cảm giác cô đơn. Anh cũng rất nhiệt tình giới thiệu các dịch vụ giải trí trong khách sạn.

Cô vỗ nhẹ lên tay anh đang ôm eo mình: "Có cả nghìn người đẹp sẵn sàng thương anh rồi."

Căn nhà được trang trí theo phong cách hiện đại, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng. Vì không có người ở thường xuyên nên cũng rất gọn gàng, sạch sẽ, đầy phong cách. Nhưng lúc này...

Anh lại dịu dàng hôn cô một cái, rồi bóp nhẹ má cô: "Không phải do hôn nhiều người mà giỏi, là thiên phú."

Tuy nhiên, nếu nói ai có đủ can đảm để thử "bẫy" anh như cô thì không nhiều. Những người khác chỉ dám tham gia vào các buổi tiệc tùng của anh, nếu được anh chú ý thì hẹn hò đôi lần, ăn vài bữa cơm là hết.

"..." Anh bật cười, tiến đến gần cô, "Nói xấu anh, em không vui à?"

"Anh yêu em, anh sẽ không để em phải chịu thiệt, được không?"

Cô nhắm mắt, khẽ hừ một tiếng:

Tâm trạng cô khá tốt, mở miệng: [Đó là chuyện của em, mọi người không cần lo, em vui là được.]

Ngoại trừ nụ hôn mạnh mẽ hôm đầu anh đến, mấy ngày sau đó cô đều không để anh chạm vào. Đến giờ, người này nhẫn nhịn không nổi, liền ra tay cưỡng ép.

"Ừm."

Nhưng tối qua... gã đàn ông ấy bất ngờ thay đổi ảnh đại diện WeChat của mình – một điều không ai lường trước được.

Thực ra, cô tin từng lời anh nói. Anh không phải kiểu người hay dối trá, mà là kiểu tệ bạc một cách thẳng thắn.

Chu Nịnh cứ nằm đó, tóc xõa ra, anh từ trên cao cúi xuống, tỉ mỉ lau những lọn tóc xoăn của cô. Tư thế lạ lùng nhưng lại vô cùng... gợi cảm, lãng mạn.

Vì thế, khi cô và Yên Quân Minh đến với nhau, rất nhiều người chỉ coi đó là một trò chơi. Họ nghĩ anh chỉ đang chơi đùa cô, và dù hai người rất xứng đôi, mối quan hệ này cũng không kéo dài.

"..." Chu Nịnh muốn mắng anh một trận, nhưng nghĩ lại, bản tính anh vốn thế, cô cũng không lạ gì. Cuối cùng, cô chỉ chốt lại một câu: "Đàn ông quả nhiên là như vậy. Người yêu anh thì anh không trân trọng, người không bám lấy anh thì anh lại đâm ra yêu."

Chu Nịnh nhìn ánh nắng, suy nghĩ một lát rồi quyết định lát nữa có thể đi dạo dưới lầu.

Cả căn nhà tràn ngập hoa hồng. Mỗi góc, mỗi chỗ đều là hoa hồng, ánh mắt cô không tìm được khoảng trống nào. Cả đến hơi thở cũng không thể bỏ qua hương thơm ngào ngạt của hoa.

Thế nhưng, lần lượt sau những lần chia tay, hai người lại quay về với nhau. Điều đó khiến mọi người bắt đầu ngạc nhiên. Cuối cùng, khi hai người chia tay hơn một tháng và cô có tin đồn sẽ kết hôn với Đường Liệt, không ít người cảm thấy hả hê.

Chu Nịnh lười biếng trở mình dậy, đi đến bên giường, vén một chút rèm cửa, ánh nắng rơi trên đầu ngón tay cô.

Yên Quân Minh cúi đầu hôn lên tóc cô: "Trong lòng anh chỉ có một người đẹp."

Ôm cô thêm một lúc để thỏa mãn, anh đứng dậy chỉnh lại mền cho cô, vuốt nhẹ đầu cô rồi đi gọi bữa sáng.

[Giỏi ghê, Nịnh Nịnh. Anh Yên vẫn không thoát nổi tay cậu!]

Khiến mọi người đều sửng sốt.

Yên Quân Minh mỉm cười, lười biếng nhấp một ngụm, rồi kéo cô lại, giữ chặt trong vòng tay mình.

Chu Nịnh định ngủ tiếp, nhưng vì vừa nói chuyện nên lại không ngủ được.

Mặc dù Yên Quân Minh không phải kiểu người dễ ai "trói" được, nhưng người thích anh thì rất nhiều. Ở Bắc Kinh, những kẻ phong lưu giàu có thường hoặc đẹp trai, hoặc quyền thế, hoặc giàu có. Còn anh thì hội tụ đủ mọi điều kiện, chẳng trách cả thành phố đều bị anh mê hoặc.

"Đùa à? Anh rảnh thế sao?"

Yên Quân Minh nhìn cô: "Cho anh ôm một chút thôi, em yêu."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Kết thúc. Yên Quân Minh x Chu Nịnh