Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1


Bóng lưng hắn mang theo một vẻ bất đắc dĩ khó tả.

Ở Giang Nam, ta gọi là Doanh Doanh.

Nhưng mà, kẻ khiến hắn không thể cưới được thê tử vốn dĩ là ta. Ta nào có tư cách nói đến hai chữ "thương cảm" chứ?

Nhũ mẫu nói, tiểu thư út thật sự của Dư gia còn có một nốt ruồi son dưới lòng bàn chân trái.

Trong thôn, những cô nương trùng tên trùng họ với ta có đến bốn người.

Trong mơ, khắp nơi đều là một màu đen kịt, có một người phụ nữ gào khóc thảm thiết như muốn xé nát tim gan.

Chương 1

Nhưng đến năm ta tám tuổi, có một cô nương tìm đến Dư gia.

Nàng ta có.

Thế là ta lại lên thuyền, ngồi xe ngựa, bị một bà tử của Dư gia đưa trả về thôn Triệu Gia.

Vậy mà khi ta bị đưa trả về, cha ta lại trốn trong vườn rau, không dám lộ mặt. Ông sợ bà tử kia sẽ đòi lại số bạc đó.

Nghe nói năm đó khi Dư phu nhân đón ta đi, bà đã đưa cho cha ta tròn một trăm lượng bạc.

"Từ nay trở đi, ta chính là thê tử của chàng. Chàng phải đối tốt với ta đấy."

Hắn rất tốt, thế nên ta mới dám bám lấy hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ừm!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc rời khỏi thôn Triệu Gia, ta mới ba tuổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên cổ tay nàng ta cũng có một vết bớt hình hoa đào.

Hắn ngồi xuống đối diện ta, rót cho ta một chén nước.

Ta nhìn Thủy Sinh, khẽ mỉm cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giờ ta đã gả đi, nhưng mẹ lại chẳng kịp may cho ta bộ y phục đó.

Chỉ có Dư phu nhân, vì áy náy chuyện ta bị thất lạc từ lúc chưa đầy một tuổi, nên đối xử với ta vô cùng tốt.

*

*

Bà nói, bà là mẫu thân của ta.

Hắn khẽ gật đầu.

Còn ta thì không.

Ngoài việc nhớ rõ đầu thôn có một con sông, trên sông có một cây cầu gỗ, thì điều duy nhất ta còn nhớ được chính là cảm giác đôi chân trần dẫm lên bùn đất.

Lão gia nhà họ Dư quanh năm bận rộn bên ngoài, hơn nữa ta lại chỉ là nữ nhi được tìm về sau, trong nhà cộng cả ta có đến sáu vị tiểu thư, vì vậy ông ta chẳng mấy thân cận với ta.

Đêm tối mịt mùng, tiếng gào ấy vang vọng đến kinh hồn, vừa bi thương vừa đáng sợ.

Năm ta ba tuổi, phu nhân họ Dư đưa ta đến Giang Nam, nơi có hoa mơ nở rộ trong cơn mưa phùn.

Chính ta là kẻ có tật giật mình, là người đã đoạt đi vị trí thê tử của hắn.

Thủy Sinh quay lại, trên tay bưng một đĩa cải trắng xào thịt, một bát cháo cùng hai cái màn thầu.

Hắn lặng lẽ nhìn ta, rồi lại lặng lẽ ra ngoài.

Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, ta luôn mơ một giấc mộng.

Ta đã sớm quên mất thôn Triệu Gia, cũng đã xem Giang Nam mờ ảo trong khói mưa này là nhà của mình.

Ta nói, trong lòng có chút chột dạ.

"Ta đói rồi, chàng có thể mang cho ta chút gì ăn không?"

Dư gia giàu có, là đại thương gia giàu nhất vùng Giang Nam.

Dù sao người vốn nên trở thành tân nương của hắn cũng chẳng phải ta.

Tối qua ta chưa ăn gì, hôm nay lại nhịn cả ngày, đói đến mức mắt hoa đầu váng.

"Lại đây ăn đi!"

Ta giẫm lên nền bùn mềm ướt, đi qua bờ ruộng, bước qua cây cầu gỗ. Tiếng kêu gào ấy dường như đang nóng lòng chờ một ai đó đáp lại.

Ta tranh thủ ngước mắt nhìn hắn một cái.

Hắn đặt đồ ăn lên bàn, xoay người gọi ta:

Ngay cả ta cũng có chút thương cảm cho hắn.

Mỗi lần giật mình tỉnh giấc, ta mơ hồ hiểu rằng, người lẽ ra nên đáp lại bà ấy— chính là ta.

Nhưng chẳng có gì cả.

Vẫn là dáng vẻ thản nhiên như ngày thường, chẳng thể nhìn ra là vui hay giận.

Nhưng bà tử nọ chỉ vứt ta lại rồi vội vã rời đi, thậm chí ngay cả cái bọc đồ Dư phu nhân chuẩn bị cho ta cũng mang theo mất.

Bà nói trên cổ tay ta có một vết bớt hình hoa đào, chính là dấu hiệu của nữ nhi mà bà đã đánh mất.

Cha hắn còn lên trấn mua hai mươi vò rượu, ta tận mắt nhìn thấy.

Trở về thôn Triệu Gia, ta lại thành Triệu Phán Nhi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoài sân tiệc rượu chưa tan, tiếng nói cười vẫn còn rộn ràng.

Ở Giang Nam, ta ngoan ngoãn làm tiểu thư của Dư gia, cơm đến há miệng, áo đến chìa tay.

Trong bọc ấy là y phục ta từng mặc, trang sức ta từng đeo.

Thực ra, đó chỉ là một mảnh vải đỏ mà mẹ ta đã cắt ra ngay trước khi bà mất.

Thủy Sinh lặng lẽ vén khăn voan đỏ trên đầu ta.

Mẹ từng nói rằng bà muốn dùng nó để may cho ta một bộ y phục đỏ, để ta mặc khi xuất giá.

Nhưng người không vì mình, trời tru đất diệt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1