Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Rừng Thép

Khí Ngô Câu

Chương 124: Chương 124

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Chương 124


Lúc cô rời đi, Giang Hàn Thanh vẫn chưa tỉnh, có lẽ anh đang bị thương, lại thêm tinh thần anh vẫn luôn căng thẳng trong khoảng thời gian này, khó khăn lắm mới có thể ngủ sâu đến vậy.

Triệu Bình không phủ nhận việc ai đó trong đội đặc cảnh đã tiết lộ đường vận chuyển, nhưng cũng phủ nhận rằng chính mình là kẻ phản bội.

Tay Chu Cẩn khẽ chọc sau eo anh hai cái, thấy anh không phản ứng lại liền nói: “Chà, sao trước đây em không phát hiện ra mắt anh đẹp như vậy nhỉ.”

“Chào mừng quý khách, xin hỏi em có thể giúp gì cho chị không ạ?”

Hơn nữa, bây giờ Thích Nghiêm có thể dùng quyền lực của mình để thâm nhập vào cơ quan công an, thậm chí còn có thể dễ dàng mua chuộc Sử Cường để hành hung g·i·ế·t người, cũng không thể tránh khỏi có quan hệ với nhóm tội phạm mà lão Bọ Cạp đang kiểm soát.

Tuy nhiên sẽ không ai đồng ý để cô làm vậy, Đàm Sử Minh sẽ không đồng ý, Giang Hàn Thanh lại càng không cho phép.

Thích Chân thà tự sát chứ nhất định không nói ra sự tình năm đó, bởi vì từ tận nơi đáy lòng mình bà không tin cảnh sát có năng lực chống chọi với Lão Bọ Cạp, cũng sợ nếu bản thân khai ra thân phận của lão Bọ Cạp thì những người đó sẽ quay qua làm tổn thương bà, làm hại Giản Lương.

Giang Hàn Thanh bật cười, gật đầu nói: “Em ở đây đợi anh.”

Anh nói với Chu Cẩn: “Anh đã đặt phòng khách sạn rồi, xe sẽ đến sớm thôi.”

Chu Cẩn gật đầu.

Giang Hàn Thanh bình tĩnh lại và suy nghĩ về chiến lược của mình.

Chu Cẩn nhìn anh cười, sau đó nói thêm: “Bây giờ còn đẹp hơn.”

Cô cười rạng rỡ hơn, đặc biệt là đôi mắt.

Giang Hàn Thanh mở cửa xe, che cho Chu Cẩn ngồi vào ghế sau.

[Chiêm Vi: Sao đến lại không nói với anh một tiếng? Mai anh sẽ đến đón em.]

Giang Hàn Thanh vẫn im lặng, sự chú ý không đặt trên người cô.

Nếu không phải là Triệu Bình, ai có khả năng là nội gián nhất, gây ra vụ cướp s·ú·n·g này? Hơn nữa người này còn cấu kết với Thích Nghiêm, Triệu Bình biết chính xác.

Hắn ta không chỉ khiêu khích giới hạn của Giang Hàn Thanh mà còn tuyên chiến với cảnh sát vì những tổn thất ở núi Khuông.

Liệu người đó có phải là cô?

Chu Cẩn chủ động ôm eo anh, áp mặt vào ngực anh.

Khi ở trong bệnh viện, Chu Cẩn có thể nhìn ra Giang Hàn Thanh và cha anh đang bất hòa, mặc dù cô không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng đối mặt với mối đe dọa đến sự sống và cái c·h·ế·t, cho dù sự ngăn cách cha con có lớn đến đâu cũng đều không quan trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giang Hàn Thanh thoáng chốc từ trong vực thẳm của sự suy tư liền định thần lại, cúi đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của Chu Cẩn, có chút ngỡ ngàng, phải mất một lúc mới biết được Chu Cẩn vừa nói gì.

Đôi mắt đen đến đáng sợ.

“Chị muốn mua một chiếc váy.”

Nhưng Giang Hàn Thanh không quen với việc được người khác khen là “đẹp”, có chút ngượng ngùng nói: “Nói nhăng nói cuội gì thế?”

“Váy đỏ.”.

Nhưng khi vụ án xảy ra, anh trai hắn cũng chỉ là một thiếu niên.

Ngay sau đó, màn hình điện thoại trong tay cô sáng lên, một thanh thông báo tin nhắn hiện lên.

Chu Cẩn khúc khích cười: “Ai không thích chứ?”

Một lúc sau, Chu Cẩn hỏi: “Bước tiếp theo anh định làm gì?”

Giang Hàn Thanh nhanh chóng ấn cô xuống, bất đắc dĩ đáp: “Em thích là được.”

Những suy nghĩ đang trôi dạt của Giang Hàn Thanh lại tập trung vào Chu Cẩn, chuyên tâm ôm cô.

Khiêu khích cảnh sát, khiêu khích Giang Hàn Thanh.

Bởi vì lúc này đã là đêm muộn, trên đường bóng người qua lại cũng thưa dần, duy chỉ có gió lạnh đang gào thét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chu Cẩn đóng cửa rất nhẹ.

Không thể lại để có người gặp chuyện.

Chương 124: Chương 124

“Vậy thì, cô lên xe trước đi.”

Vì vậy, Giang Hàn Thanh định sẽ bay ra Hoài Quang để gặp Thích Chân và chồng bà là Giản Lương.

Lúc này, taxi chạy đến, tài xế bấm còi để xác nhận có phải hành khách gọi taxi hay không.

Có phải anh đã phản bội họ và tiết lộ đường vận chuyển s·ú·n·g cho Thích Nghiêm hay không?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Triệu Bình giễu cợt đáp: [Cô quá đề cao tôi rồi.

Lái xe đến khách sạn mất khoảng hai mươi phút, Giang Hàn Thanh đã không chợp mắt một thời gian dài, tinh thần nhanh chóng trở nên kiệt quệ, trên đường đi liền nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Dưới ánh đèn đường, bóng hai người chồng lên nhau, thân nhiệt ấm áp truyền cho nhau.

Chu Cẩn ngẩng đầu, nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng chuyện muốn thành, ắt phải có người đứng ra thực hiện nó.

Giang Hàn Thanh giỏi làm điều này giống như Thích Nghiêm, cả hai đều biết cách phá tan tuyến phòng thủ tâm lý của một người và dồn người ta vào tình cảnh tuyệt vọng và đau đớn nhất.

Trong số những nhân chứng mà họ có được, chỉ có một người biết thân phận thực sự của lão Bọ Cạp là Thích Chân.

Chu Cẩn nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy anh bây giờ có gì đó không đúng, dường như sau khi gặp Vương Bành Trạch, trên người anh liền toát ra luồng khí lạnh lẽo khó mà xua tan được.

Tuy nhiên, từ trong lời khai của vợ cũ Trần Lập, có thể biết rằng sau khi Thích Nghiêm gây ra vụ án g·i·ế·t người hàng loạt năm đó, còn có thể thoát khỏi sự truy đuổi của cảnh sát và sống thoải mái cho đến tận bây giờ là nhờ sự xuất hiện kịp thời của gã anh trai đó.

Chu Cẩn nói: “Đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ bắt được hắn, em tin anh.”

Anh đang nghĩ, làm thế nào để hoàn toàn dồn ép Sử Cường và khiến cho anh ta sống không bằng c·h·ế·t.

Tuy nhiên, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh đều biết rõ con đường này sẽ rất khó đi qua.

Khi đó tôi chỉ là một cảnh vụ nhỏ mà thôi.]

Rất nhanh, trong mắt anh hiện lên ý cười yêu chiều.

Người bị tấn công lần này là Vương Bành Trạch, vậy người tiếp theo sẽ là ai?

Tuy nhiên, cô lại không có bằng chứng trực tiếp cho thấy hai người thông đồng riêng với nhau, Chiêm Vi bây giờ là trưởng phòng thông tin của văn phòng tỉnh, trong trường hợp không có bằng chứng cụ thể, cô không thể công khai thực hiện lệnh bắt giữ, làm như vậy cũng dễ đánh rắn động cỏ.

Sáng hôm sau, Chu Cẩn tỉnh dậy sớm hơn Giang Hàn Thanh, khi bật dậy đứng trước tủ quần áo, Chu Cẩn nhìn bộ quần áo lẽ ra phải đem đi giặt, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng mặc lên người một cách gọn gàng.

Chu Cẩn định thần lại, vươn tay ôm eo Giang Hàn Thanh, nói: “Anh đi gọi điện cho chú Giang và dì Phương đi, nhắc nhở họ chú ý an toàn.”

“Hơi lạnh, để em ôm anh một lát.”

Giang Hàn Thanh khẽ cười và để mặc cô ôm cho ấm.

Có thể tìm thấy Trần Lập để nhận tội thay Thích Nghiêm, giúp hắn thu dọn sạch sẽ hậu sự, chắc chắn là dựa vào thế lực của lão Bọ Cạp.

Cô chưa từng quan sát bóng lưng của Giang Hàn Thanh một cách kỹ càng như vậy, lúc này mới biết thì ra chỉ cần nhìn một người như thế này, cũng có thể cảm thấy tốt hơn.

[Tại sao cô vẫn còn nghĩ anh trai mình bị đám du côn đó đánh c·h·ế·t nhỉ? Không phải, đàn chị à, đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài thôi.]

“Thật mà, thật mà.” Thấy bản thân Giang Hàn Thanh không thừa nhận, cô vội nhảy dựng lên.

Chu Cẩn không khỏi suy nghĩ, nếu Thích Nghiêm đã nhắm đến Giang Hàn Thanh, một khi có cơ hội, hắn nhất định sẽ lại xuống tay với những người thân của anh thêm lần nữa.

Chu Cẩn mở mắt, hướng ánh mắt ra ngoài cửa kính, lặng lẽ ngắm nhìn Giang Hàn Thanh.

Vừa kéo chặt áo khoác trên người, cô vừa mở điện thoại.

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Giang Hàn Thanh, cô bất giác nắm chặt quần áo của anh, một lúc sau mới lặp lại lần nữa: “Em tin anh.”


Vậy nên Chu Cẩn mới nói Thích Nghiêm không phải đang muốn g·i·ế·t người, mà là để khiêu khích.

Tất cả đều có khả năng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mày Giang Hàn Thanh khẽ cau lại, anh hiếm khi có lúc bất lực như thế này.

Giang Hàn Thanh cứng đờ, chậm chạp không nhúc nhích.

Giang Hàn Thanh cười với cô: “Ừm.”

Cô không muốn Giang Hàn Thanh phải hối hận.

Ban ngày ban mặt, hành hung g·i·ế·t người trong phòng nghiên cứu tội phạm, hành động vô cùng táo tợn, đương nhiên cũng cực kỳ chấn động.

Lúc này, trời đêm khuya khoắt, gió bấc thổi mạnh, ánh sáng yếu ớt phác họa ra dáng người thẳng tắp của anh.

Trên đầu bọn họ có một ngọn đèn đường hắt ra tia sáng lờ mờ.

Chu Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Hàn Thanh: “Nếu Thích Nghiêm thật sự muốn g·i·ế·t thầy Vương, không cần thiết phải ra tay trong văn phòng, lộ liễu như vậy … càng giống như đang khiêu khích.”

Chu Cẩn v**t v* lưng anh, có chút quấn người nói: “Ngoan.”

Nếu đó thực sự là anh ấy, vậy thì thông qua Chiêm Vi, có lẽ có thể tìm ra được hành tung của Thích Nghiêm.

Anh đi ra ngoài đại sảnh, ánh mắt Chu Cẩn dõi theo bóng lưng anh, mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, nói: “Ba, con là Hàn Thanh…”

Hay là, gia đình của anh? Học sinh của anh? Thậm chí là các đồng nghiệp của anh?

Chu Cẩn mỉm cười mơ hồ.

Tài xế đưa Chu Cẩn đến một trung tâm mua sắm lớn gần đó, bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên khách đến trung tâm mua sắm đông hơn ngày thường, người ra người vào, rất náo nhiệt.

Hình nền điện thoại vẫn là ảnh chụp chung của cô với Chu Xuyên.

Có vẻ như cuộc nói chuyện với Giang Bác Tri rất suôn sẻ, trên mặt anh còn phảng phất ý cười.

Đi xuống lầu, cô chào hỏi người lái xe đã đợi sẵn ở đó và nói: “Bác tài, tôi vừa mới đến Hoài Sa, anh có biết gần đây có trung tâm mua sắm nào không?”

Sau khi Giang Hàn Thanh chào tạm biệt với những người ở đồn cảnh sát liền cùng Chu Cẩn đi ra đường để đợi taxi.

Còn có ứng cử viên nào phù hợp hơn cô?

Vì trách nhiệm không được đùn đẩy, cũng vì cô có người mà mình muốn bảo vệ.

Không lâu sau, Giang Hàn Thanh cúp điện thoại và quay lại.

Muốn câu được một con cá, cần phải có mồi câu.

Hiện giờ trong lòng cô chỉ có một cái tên, đó là Chiêm Vi.

Chu Cẩn nhanh chóng gửi tin nhắn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thế ngủ vô cùng khuôn phép của Giang Hàn Thanh, không nhịn được cười, nắm lấy vai anh, để anh dựa vào người mình.


Nhưng cho dù có là ai đi chăng nữa thì đều có thể lần nữa đẩy Giang Hàn Thanh xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng và đau khổ.

Giang Hàn Thanh ôm cô vào lòng, hỏi: “Có lạnh không?”

Thích Nghiêm ở trong bóng tối, cảnh sát ở ngoài ánh sáng, cục diện vẫn đang trong thế bị động.

Chu Cẩn v**t v* mái tóc mềm mại sau ót anh, thanh âm vừa đủ để có thể nghe thấy: “Hàn Thanh, em yêu anh.”

Ngày hôm đó, cô chất vấn Triệu Bình: [ Vụ ‘8.17’ năm năm trước, đội đặc cảnh bị phục kích.

Đầu ngón tay cô chạm vào khuôn mặt của Chu Xuyên trên màn hình,ký ức liền quay trở lại nơi sân thượng của tòa nhà thương mại Hồng Thiên.

Chu Cẩn có chút ủ rũ, cô tắt điện thoại, ngả người vào ghế nhắm mắt một lúc, ngay lúc này trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ mạo hiểm——

Bởi vì Giang Hàn Thanh giấu kín suy nghĩ của mình, nên Chu Cẩn không bao giờ có thể nói ra được có chỗ nào không đúng.

Chu Cẩn chọn một cửa hàng quần áo, sau khi vào cửa, nhân viên bán hàng nhiệt tình chào hỏi.

Trans: Hoàng Anh+ Beta

Chu Cẩn mỉm cười, lại ngồi xuống ghế chờ.

Ánh sáng cũng lạnh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 124: Chương 124