Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


Thẩm Tùng Lam sờ sờ mũi, “Đây là của chủ một công ty thiết kế, anh ta đưa cho anh.”

Lúc cô xuống xe buýt, di động liền vang lên.

Hoắc Tân Viện vừa rời đi, nơi này chỉ còn hai người Thẩm Tùng Lam và Kiều Lộc, cả căn nhà trở nên trống vắng.

Bây giờ nhân viên trong công ty đều run bần bật, còn tưởng công việc xảy ra vấn đề, muốn giảm biên chế, mọi người đều bị Thẩm Tùng Lam làm sợ, cuối cùng phải để phó tổng ra ngoài ổn định nhân tâm.

Trên tay mẹ Kiều xách theo một cái túi, hừ lạnh nói: “Tới đưa dưa muối cho con gái, ngoài ý muốn biết được một tin tức kinh người a.”

“Làm sao vậy? Cậu cãi nhau với Kiều Lộc sao?” Tề Khải hỏi.

Kiều Lộc dưỡng da xong, từ bên kia giường xốc chăn đi vào: “Thanh Thanh tìm em.” Cô tuỳ tiện tìm một lý do.

“Giờ học thì tuỳ vào thời gian của mỗi học viên, chúng tôi sẽ có giáo viên hướng dẫn kèm riêng cho đến lúc học viên vừa ý mới thôi.”

“Cô ấy bận cái gì?” Tề Khải cả kinh, “Chẳng lẽ có bí mật gì.”

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Kiều Lộc ngượng ngụng mà mở miệng.

***

Vu Uyển đi công tác nửa tháng rốt cuộc cũng trở lại, cô đón Hoắc Tân Viện từ chỗ Thẩm Tùng Lam, mới biết Kiều Lộc cũng ở chung với anh.

Kiều Lộc ngẩng đầu nhìn nhìn: “Con? Con vừa mới đến cửa tiểu khu, chuẩn bị đi về.”

“Phát hiện cái gì?”

Kiều Lộc: “......”

Không tin Kiều Lộc đã ngủ, Thẩm Tùng Lam nằm xuống bên cạnh cô gọi: “Chúng ta tiếp tục.”

Tề Khải tự nhiên không tin nói: “Nhìn cậu cứ như bị táo bón mấy ngày vậy, lừa ai đấy.”

Thẩm Tùng Lam bị Kiều Lộc bỏ rơi mấy ngày nay, tới công ty cũng mang theo áp suất thấp, nhân viên của Phạn Sang có thể cảm nhận được, Tề Khải là người đứng mũi chịu sào.

“Vậy được.” Hoắc Tân Viện bị thuyết phục, cô bé ngáp nói, “Cậu, con mệt rồi, muốn đi ngủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tề Khải nhìn dáng vẻ khổ sở của anh, vội an ủi nói: “Có việc gì thì hai người cứ từ từ nói chuyện với nhau, khẳng định không có vấn đề gì.”

***

“Sao không trả lời mẹ?” Mẹ Kiều tiếp tục hỏi.

“Rất nhiều phụ huynh đều tham gia làm, chỉ là mẹ con bận quá, cũng chưa có thời gian làm cùng con.” Hoắc Tân Viện có chút mất mát nói.

Thẩm Tùng Lam nhìn Hoắc Tân Viện chui vào ổ chăn, khoé miệng nhếch lên, cô bé bây giờ thật sự mệt rồi.

“Có phải em giận anh chuyện gì hay không?” Thừa dịp trước lúc ngủ, Thẩm Tùng Lam mở miệng hỏi.

Thẩm Tùng Lam khôi phục sắc mặt bình tĩnh, anh than nhỏ một tiếng nói: “Để cậu nhìn xem.”

Hoắc Tân Viện theo Thẩm Tùng Lam về phòng, cô bé đứng lẳng lặng ở cửa chờ Thẩm Tùng Lam lục soát một vòng trong phòng, mới xác định không có chuột. Phòng này của anh mới trang trí trong vòng một năm, mới chuyển vào ở được nửa năm, tất cả đồ đạc đều mới, sao có thể có chuột. Chỉ là sợ Hoắc Tân Viện không yên tâm nên mới kiểm tra một vòng.

Vẻ ửng đỏ trên mặt Kiều Lộc đã dần dần biến mất, cô xoay người một cái nói: “Em buồn ngủ quá, muốn ngủ.”

“Thật sự? Thật sự chuẩn bị trở về, không phải lừa mẹ đi?” Mẹ Kiều lại hỏi một câu.

Trên giá trưng bày rất nhiều đồ vật làm bằng gốm sứ, Kiều Lộc đột nhiên nhớ tới một việc, tháng 9 là sinh nhật của Thẩm Tùng Lam, cô có thể làm một cái tặng cho anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bé nhìn như lão luyện chắp tay sau lưng nói: “Cậu vẫn là tự tìm vấn đề từ mình đi.” Tuy rằng cũng không có vấn đề gì.

Ngày đầu tiên nghỉ phép Kiều Lộc dẫn Hoắc Tân Viện đến lớp học làm gốm DIY, buổi sáng Thẩm Tùng Lam phải đi làm, vì thế nhiệm vụ đưa Hoắc Tân Viện đi học liền giao cho cô.

Hoắc Tân Viện bừng tỉnh, “Sinh nhật của cậu vào tháng 9, cô muốn tặng quà sinh nhật cho cậu sao?”

Thẩm Tùng Lam sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, kiên nhẫn mà nói: “Sẽ không, tối hôm qua không phải con cũng không bị cắn đầu ngón chân sao.”

Bởi vì đăng ký lớp học làm gốm, tan tầm xong Kiều Lộc đều đến đó để học, căn bản không có thời gian hẹn hò với Thẩm Tùng Lam, càng đừng nói trời nóng như vậy phải chạy hai bên, mỗi lần về đến nhà cô đều ngủ, thời gian nói chuyện với anh cũng ít hơn trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Tân Viện vẫn không tin, nhìn về phía Thẩm Tùng Lam: “Cậu không phải lừa con đi, thật sự không có chuột sao?”

Lúc này cô vừa mới tắm xong đi ra, nhìn cô ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da, Thẩm Tùng Lam tuy rằng đang đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào.

Hoắc Tân Viện thề son sắc trả lời: “Cô yên tâm, miệng con rất kín.”

Lại qua hai ngày, thời gian Kiều Lộc về nhà càng ngày càng trễ, thậm chí còn không cho anh đi đón, Thẩm Tùng Lam dần dần cảm thấy không thích hợp.

Kiều Lộc mở ra, thấy là mẹ Kiều gọi liền bắt máy, “Me? Có chuyện gì vậy ạ?”

Thẩm Tùng Lam khẽ thở dài một tiếng, “Thật sự không cãi nhau, chỉ là trong khoảng thời gian này Kiều Lộc đặc biệt bận rộn, còn không có thời gian hẹn hò với tớ.”

Thẩm Tùng Lam cau mày, trách mắng: “Học sinh tiểu học không được nói lung tung!”

Hoắc Tân Viện cũng không biết bên trong đã xảy ra việc gì, chỉ là cảm thấy lúc này cậu có chút hung dữ, cô bé sợ hãi nói: “Trong phòng con hình như có chuột, con nghe được tiếng nó đang ăn cái gì đó.”

Thẩm Tùng Lam mở ngăn kéo ra, lấy cái hộp từ bên trong, là một hộp bao cao su, “Nhìn thấy cái này sao?”

Thẩm Tùng Lam: “......”

Thẩm Tùng Lam nhíu mày, không rõ cô nói thật hay giả, “ Không phải em phát hiện ra cái này rồi đi?”

Hoắc Tân Viện lập tức tươi cười, lôi kéo Kiều Lộc đi về phía trước.

Da đầu Kiều Lộc tê dại: “Mẹ......”

Kiều Lộc suy nghĩ một chút liền gật đầu nói: “Được, tôi muốn đăng ký.”

“Không có a.” Kiều Lộc không hiểu mà trả lời.

Thẩm Tùng Lam phát hiện điều này, liền tóm Hoắc Tân Viện đến hỏi: “Con có biết gần đây cô đang làm cái gì không?”

“Cô ấy bây giờ còn không nói chuyện với cậu.” Thẩm Tùng Lam cau mày nỉ non một câu.

Thẩm Tùng Lam nén giận mở cửa, “Chuyện gì?”

Hoắc Tân Viện xoa xoa hai lỗ tai đỏ lên, cô bé nhận ra mình nói quá rồi.

Cô không nên làm cái gì quà sinh nhật cho anh!

Thẩm Tùng Lam quét mắt liếc anh một cái: “Không thể nào, tớ đâu có cãi nhau với cô ấy.”

Thẩm Tùng Lam giúp cô bé đóng cửa phòng lại, lần nữa trở lại phòng của mình, Kiều Lộc đã nghiêng người nằm, nhắm mắt lại ngủ.

***

Kiều Lộc bị lời chúc phúc của Vu Uyển chọc đến đỏ mặt.

Thẩm Tùng Lam tuy rằng không tin, nhưng lại không thể hỏi nữa.

“Vậy anh cũng không nên nhận ạ.” Kiều Lộc không còn gì để nói nhìn anh.

Kiều Lộc còn chưa quen cảm giác này, nhưng Thẩm Tùng Lam lại làm cô vui vẻ lên.

Mẹ Kiều a một tiếng: “Bạn trai con là ai?”

***

“Còn vào tiểu khu nào?”

Kiều Lộc gật gật đầu: “Cho nên nhất định phải giữ bí mật nha, mặc kệ cậu hỏi cái gì con cũng đừng nói.”

Đến giờ vào lớp, bên trong có rất nhiều học sinh tham gia cùng phụ huynh, giáo viên hướng dẫn phát cho mỗi người một cái tạp dề, liền giảng giải nội dung học hôm nay, Kiều Lộc ở bên cạnh nghe cũng thấy vui.

Kiều Lộc bị những lời này làm cho dừng chân, nhìn khắp nơi xung quanh, khi thấy mẹ Kiều đang đứng ở cửa tiểu khu đối diện, trong lòng cô nhảy dựng.

“Cô muốn làm một cái tặng cho cậu con, cho nên chuyện này là bí mật của hai chúng ta, tuyệt đối không nói cho cậu biết được không?” Kiều Lộc nhỏ giọng nói.

Kiều Lộc nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy thời gian học của các lớp là bao giờ ạ?”

“Không có chuột, con yên tâm ngủ đi.” Thẩm Tùng Lam nói.

Anh còn tưởng rằng không có Hoắc Tân Viện ở đây, anh cùng Kiều Lộc có thể phát triển lên một bước mới, tỷ như hoàn thành việc ngày hôm đó. Kết quả, Kiều Lộc vẫn đi về giống như lúc trước, đi làm không thấy người thì thôi đi, tan tầm cũng không thấy người.

Hôm nay Kiều Lộc từ lớp học làm gốm về nhà sớm, bởi vì bây giờ cô đã có thể tự làm quà sinh nhật, tuy rằng vẫn còn chưa đẹp, nhưng mà tâm trạng rất tốt.

“Cô ơi, lớp gốm sứ của cháu có thể ngồi ở bên kia để dự thính, cũng có thể cùng nhau làm thử, cô muốn thử một lần không, rất vui đó.” Hoắc Tân Viện cực lực mời cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Kiều Lộc hôm nay đã làm được một cái chén gốm đơn giản, thành phẩm rất đẹp, ngay cả giáo viên cũng khen cô có tiến bộ, thời gian để cô có thể làm quà sinh nhật cho anh không xa nữa, lúc này tâm tình rất tốt.

Tham gia lớp học gốm sứ xong, Hoắc Tân Viện đi theo Kiều Lộc trở về, cô bé vừa mới nghe Kiều Lộc nói chuyện cùng với giáo viên, liền mở miệng hỏi: “Cô sao lại đăng ký lớp học vậy a, cùng con học không phải được rồi sao, cũng không cần tiêu tiền.”

“......” Mặt Kiều Lộc lập tức đỏ lên, sau đó hung hăng liếc anh một cái, “Thẩm Tùng Lam, anh cả ngày suy nghĩ cái gì vậy!”

Thẩm Tùng Lam thấy không hỏi được gì từ Hoắc Tân Viện, liền quyết định đi hỏi Kiều Lộc.

Hoắc Tân Viện đã sớm lường trước chuyện này, nếu cậu hỏi thì nên trả lời như thế nào, lúc này trả lời rất trôi chảy: “Con cũng không biết, mấy ngày này con rất ít khi nhìn thấy cô.”

Kết quả chỉ có mình anh tinh lực mười phần sao?

Hoắc Tân Viện làm bộ suy đoán: “Có phải cậu chọc giận cô rồi không? Chẳng lẽ cậu có người khác ở ngoài?”

Chương 44

Trong lòng Kiều Lộc không đành lòng để cô bé làm một mình, vội nói: “Cô cũng có chút hứng thú với làm đổ DIY, vừa lúc có thể học làm.”

Động tác vỗ vỗ mặt Kiều Lộc dừng lại một chút, “A, vậy anh đưa Tân Viện đi học nhé, ngày mai em có việc.”

“Con đang ở nơi nào?”

“Có thể, nếu chỉ muốn học đơn giản thôi thì có thể học cùng với bọn trẻ, còn muốn học làm ra vật phẩm thì phải đăng kí một lớp khác có tính phí.” Giáo viên cười trả lời.

“Nếu ban đêm nó nhảy ra cắn đầu ngón chân của con thì làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Hoắc Tân Viện sợ hãi hỏi.

Kiều Lộc hôm nay không có việc gì, ở đâu đợi cũng giống nhay, cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vậy cô ở đây xem nhé.”

Nếu không phải bà hỏi bảo vệ một tiếng, lại vừa lúc nhìn thấy Kiều Lộc đi vào tiểu khu đối diện, mà bà còn chưa hay biết gì.

Thẩm Tùng Lam bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Thật sự không có.”

Thẩm Tùng Lam ho nhẹ một tiếng: “Anh còn nghĩ có lẽ nó hữu dụng đâu.”

Trong lòng Thẩm Tùng Lam man mác buồn: “Em có việc gì sao?”

Thẩm Tùng Lam lắc đầu: “Tớ cũng không biết.”

Tan học, nhiều trẻ em sôi nổi đưa đồ của chính mình làm lên, mà Kiều Lộc cũng đi tới bên cạnh giáo viên hỏi: “Nơi này có thể học làm không ạ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngày mai anh nghỉ ngơi.” Thẩm Tùng Lam vừa làm bộ nhìn sách, vừa cố tình cao giọng làm như tuỳ ý mà mở miệng.

Kiều Lộc bật cười nói: “Sao con lại lừa mẹ, con vừa trở về từ bên ngoài, mới tới cửa tiểu khu.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44