Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 25: Người phụ nữ nhảy lầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Người phụ nữ nhảy lầu


Khi lính cứu hỏa đeo dây an toàn cho cô, chân cô run lẩy bẩy.

Nếu là trước đây Chu San sẽ nghĩ Lăng Tiêu đang cười nhạo mình. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy có phải anh đang nghĩ cô dễ thương không?

Trẻ con!

Không đợi Chu San và những người khác trả lời, anh ta liền vẫy tay:

Những quả dâu tằm rất to, mọng nước, ngọt dịu xen lẫn chút chua, làm cơn khó chịu trong bụng cô tiêu tan hẳn.

“Ở đâu?”

Trong thang máy cảnh sát mới nói: Người phụ nữ muốn nhảy lầu tên là Vương Huệ Lệ, hiện đang la hét đòi gặp phóng viên. Anh ta dặn dò, cảm xúc của Vương Huệ Lệ rất bất ổn, bất kể cô ấy đưa ra yêu cầu gì cứ đồng ý miệng trước, khuyên cô ấy xuống rồi tính sau.

Trẻ con!!!

“Tôi không sợ, tôi còn muốn bay ra ngoài cơ.”

“Yêu cầu gì?”

Lý do là lần trước cô theo một bài phóng sự thực địa ở bệnh viện bỏ hoang, nửa đêm lại nghe tiếng trẻ con khóc khiến cô sợ đến phát khóc.

“Cô bị trúng độc à?”

“Tinh Trần Cư.”

Viên cảnh sát vội vàng trấn an:

“Vậy chồng cô ấy có nói nguyên nhân khiến cô ấy không ổn định về cảm xúc không?”

“Sợ chứ ~”

Nhưng từ khi phát hiện Lăng Tiêu thích thầm mình, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Khúc Liên Kiệt liếc cô một cái sau đó quay đi.

Trẻ con!!

Chu San cuối cùng mở mắt, nhìn thẳng cô ta:

Vương Huệ Lệ lắc đầu, hét lớn:

Cả nhóm đi thang máy lên tầng cao nhất rồi leo thêm một tầng nữa mới tới nóc nhà.

Nếu Lăng Tiêu không thay đổi thì nghĩa là cô đã luôn có thành kiến với anh dẫn đến việc hiểu sai mọi hành động của anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô im đi! Đừng nhắc tới tên ác quỷ đó!”

“Chồng cô ấy là người hiền lành, rất có trách nhiệm, nhưng chẳng may lấy phải một người vợ thần kinh. Vì chuyện của cô ấy mà anh ta thường xuyên phải đến xin lỗi hàng xóm. Ai cũng khó mà nói thêm được gì.”

“Mau theo! Mau theo!”

Khúc Liên Kiệt vác máy quay chạy theo:

Tiếng nói thu hút sự chú ý của Vương Huệ Lệ. Cô ta nhích người ra ngoài, kích động từ chối:

Không chỉ vậy, cô còn nhận ra Lăng Tiêu thực ra rất chu đáo và tinh tế.

Khúc Liên Kiệt phất tay:

Lại thêm một câu nói đầy ẩn ý.

Chu San trừng mắt nhìn Lăng Tiêu một cái rồi buồn bực lấy khăn ướt ra lau mạnh.

Lăng Tiêu khẽ ho một tiếng:

Chu San lập tức chạy qua hỗ trợ.

Chu San mím môi, đặt giỏ trống dưới chân:

Nhìn thấy Khúc Liên Kiệt đang điều chỉnh thiết bị, cô thở hổn hển chào:

Những người đang vây quanh nhường ra một lối.

Mọi người trong tổ làm việc đều biết Chu San nổi tiếng nhát gan.

Sự phản kháng đối với anh giảm đi, đôi lúc Chu San thậm chí còn cẩn thận suy ngẫm những lời dạy bảo của Lăng Tiêu và cảm thấy chúng rất có lý.

“Quan hệ giữa cô ấy và chồng như thế nào?”

Mười mấy phút sau họ đến Tinh Trần Cư.

Trước đây mỗi lần nhìn thấy Lăng Tiêu, Chu San luôn tự động tưởng tượng trên đầu anh có hai cái sừng ác quỷ, cảm giác mọi hành động và lời nói của anh đều khiến cô khó chịu.

Là cô có lỗi với anh.

“Không có gì.”

Rồi cô nhận ra một sự thật rõ ràng:

“Chưa rửa là không ăn được đúng không?”

“Em làm được.”

Đột nhiên Chu San nghe thấy Lăng Tiêu cười khẽ.

Đầu óc Chu San trống rỗng, không nhớ mình ngồi ra mép như thế nào. Tim cô như nghẹn lại nơi cuống họng, sắp nhảy ra khỏi miệng.

“Không đúng mà, chị vẫn còn chồng chị đó thôi.” Chu San nhớ tới lời bà cô dưới lầu, nói chồng Vương Huệ Lệ là người rất tốt.

Tinh thần tốt lên một chút, Chu San nhìn những chiếc xe chạy ngược chiều với họ, khẽ hỏi:

Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người chuẩn bị quay về trung tâm thành phố Ngọc Hòa.

“Tôi qua đây!”

“Còn hơn mười phút nữa là xuống tới chân núi, lên đường lớn sẽ đỡ hơn.”

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui sướng, Chu San vội tìm chủ đề nói chuyện:

Rất nhanh xe xuống đến chân núi, Lăng Tiêu dừng xe bên đường.

“Có.”

“Em soi gương thử đi.”

Cúp điện thoại, cô còn chưa kịp nói thì Lăng Tiêu đã hỏi:

???

Chương 25: Người phụ nữ nhảy lầu

“Đi theo tôi.”

Anh mang chiếc áo khoác lông vũ thuê đến quầy dịch vụ ở điểm vào khu du lịch để trả.

Trong xe vang lên giọng nói đùa cợt của Lăng Tiêu:

“Thật sao? Vậy em nói thử xem.”

Cô nhìn Vương Huệ Lệ, cố gắng an ủi:

Dưới ánh mắt chăm chú của Chu San, Lăng Tiêu thu lại biểu cảm, bình thản nói:

Một cô bác sau khi được thuyết phục đã đồng ý nhận phỏng vấn.

“Em sợ à?”

“Em thích ăn thì ăn nhiều chút.”

“Anh làm sao thế?”

Lẽ nào anh không chút tò mò sao?

Đột nhiên một tờ rơi được đưa qua cửa xe. Chu San liếc nhìn một cái rồi tiện tay nhét vào bên cánh cửa.

Ngay sau đó cô nghe thấy Lăng Tiêu khẽ bật cười.

Từ Văn Văn phỏng vấn thêm vài câu nữa thì một cảnh sát bước đến:

Tốc độ xe chậm dần, chuẩn bị chuyển làn vào đường cao tốc.

“Rửa rồi.”

Trong xe lại im lặng, chỉ còn tiếng nhai dâu tằm chóp chép của Chu San.

Khúc Liên Kiệt có vẻ khó xử:

Thấy xe đã về đến trung tâm thành phố, cô lập tức nói:

Ánh nắng trưa gay gắt phô bày sức mạnh vô hạn của nó khiến gương mặt Chu San trở nên trắng mịn gần như trong suốt.

Chu San bán tín bán nghi mở gương trên tấm chắn nắng, điều chỉnh góc độ, và nhìn thấy đôi môi tím tái của mình.

“Nhà cô ấy còn ai khác không?”

Lăng Tiêu chú ý thấy sắc mặt cô không tốt liền hỏi:

Chu San ngẩng đầu, thấy trên tầng thượng của tòa chung cư có một bóng dáng nhỏ màu đen.

Dưới lầu, xe cứu thương và xe cứu hỏa đã đậu, xung quanh chật kín người xem.

Thấy câu chuyện bắt đầu lạc đề, Từ Văn Văn lại hỏi:

“Cô qua chỗ Văn Văn giúp đi.”

Cô quay đầu lại, đôi lông mi khẽ chớp:

“Chuyện này thì không nghe nói.”

Cô run giọng nói:

Đây là đang an ủi cô sao?

Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của cô, Lăng Tiêu bật cười:

“Chỉ có cô ấy và chồng thôi, nhưng hôm nay chồng cô ấy không ở nhà. Không biết tại sao cô ấy lại chạy ra đây đòi nhảy lầu.” Bà cô chỉ lên nóc nhà. “Trời ơi, cô ấy mà nhảy thật thì giá nhà khu này chắc giảm không ít. Thật là một người đàn bà điên!”

Cảnh sát Tống nhìn cô hai giây, mỉm cười vỗ vai cô:

“Được.”

Câu nói cổ xưa quả thật chẳng bao giờ sai.

Lăng Tiêu liếc nhìn Chu San một cái, lạnh nhạt đáp:

Lúc này, một cảnh sát bước tới gọi:

Người phụ nữ ngồi bên mép tòa nhà cũng quay đầu lại. Trông cô ta khoảng 30 tuổi, mặc mỏng manh, vẻ mặt tiều tụy.

Nhắm mắt lại, Chu San cố nhớ lời dặn của cảnh sát Tống, máy móc lên tiếng:

“Rửa ở bồn công cộng đấy, thích thì ăn không thích thì thôi.”

Khúc Liên Kiệt nhanh nhảu lên tiếng:

Không phải đến để chơi, cũng không phải để đu idol.

Chu San thu lại ánh mắt, lại nhón vài quả dâu tằm bỏ vào miệng. Không ngờ có một quả chua đến mức khiến cô khẽ co người lại, run lên.

“Anh về trước đi, không cần đợi em.” Nói xong Chu San mở cửa xe chạy đến chỗ xe phóng viên tập trung.

“Không hứng thú.”

Chu San lườm anh một cái, thầm nghĩ: Đúng là hay kiêu ngạo.

Mấy giây sau, Lăng Tiêu khẽ “Ừ” một tiếng.

Yên lặng vài giây.

Chu San cảm thấy câu này chẳng khác nào ám chỉ cô chẳng có việc gì đứng đắn để làm.

Vương Huệ Lệ đột nhiên cười:

“Vậy em không khách sáo nữa nha.”

Chu San mở cửa sổ xe, hít lấy hít để không khí trong lành ở chân núi.

Chu San khẽ động lông mày, bàn tay nhỏ vô thức nắm chặt vạt áo.

“Khen em đấy. Đi đâu cũng biết báo trước.”

Khóe môi Lăng Tiêu còn vương chút ý cười, ngón tay dài đặt trên môi, lắc đầu:

“Anh muốn ăn không?”

Chu San cười tươi, đưa tay nhỏ ra lấy một quả dâu tằm:

“Em…” Chu San nghiến răng, trong lòng mắng Lăng Tiêu thêm lần nữa rồi giải thích:

“Cô ấy hình như không bình thường, cứ luôn nghĩ có người muốn hại mình, nửa đêm thì la hét om sòm. Bình thường, hàng xóm láng giềng ai cũng phàn nàn về nhà họ.”

“Khó chịu chỗ nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao anh không hỏi em đến đây làm gì?”

“Thôi nào, cô bình tĩnh! Tôi đảm bảo sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.”

Không chỉ môi, ngay cả khóe miệng cũng dính màu, và cả phía dưới cằm bên phải.

“Còn tưởng em ăn nhiều quá.”

Chu San nhìn giỏ dâu tằm còn sót lại vài quả, đưa qua:

“Tôi muốn cô kia!”

“Tôi không nhắc nữa!” Chu San vội nói: “Tôi không nhắc nữa! Chị bình tĩnh lại!”

Nhìn thấy nửa người của Vương Huệ Lệ đã lơ lửng ngoài không trung, mọi người xung quanh đều nín thở.

Vương Huệ Lệ thở dồn dập, ánh mắt lướt một vòng rồi dừng lại trên người Chu San:

“Hửm?”

Rồi lại nhíu mày, quay lại nhìn cô lần nữa, nghi ngờ hỏi:

“Mười chuyện cũng được.”

Vì tòa nhà đã bị lực lượng cứu hộ phong tỏa, Từ Văn Văn và đồng nghiệp chỉ có thể phỏng vấn hàng xóm dưới lầu.

“… Không muốn nói nữa.”

“Nhân viên này của chúng tôi nhát gan, e là không được.”

Xe chạy qua nhà ga tối qua, ở đằng xa là một bãi lau sậy rộng lớn. Những chiếc lá dài như kiếm nửa xanh nửa vàng nhẹ nhàng đung đưa.

Lăng Tiêu nhìn qua bản đồ định vị, giọng bình thản:

“Em về làm thủ tục tốt nghiệp, chắc khoảng một tuần sẽ quay lại.”

Cô dựa vào cửa sổ, môi mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu lại.

“Chuyện của em tất nhiên không lọt vào mắt của luật sư Lăng tài giỏi.”

Trong lòng cảm giác áy náy lại tăng thêm vài phần.

“Có chút say xe, không sao đâu.”

Bà chỉ vào thái dương của mình, kể với giọng đầy cảm xúc:

Việc cô nghe lời nhẫn nhịn cũng chỉ vì bị anh áp chế.

Cô nhích vào trong, bám sát mép tường, dù đã ngồi chỗ an toàn nhất nhưng vẫn không có chút cảm giác an toàn.

“Chồng chị tốt như thế, chị làm vậy…”

“Tôi nói ngay tại đây! Tôi mà quay lại thì chẳng ai nghe tôi nói hết! Mọi người chỉ coi tôi là đồ điên!”

Nghĩ vậy, Chu San cảm thấy ngay cả câu “không hứng thú” vừa rồi của Lăng Tiêu cũng giống như một cách anh thể hiện sự tôn trọng không muốn xâm phạm đời tư của cô.

Rõ ràng có điều bất thường.

“Phóng viên tới rồi!”

“San San, anh thấy em đang thả thính đấy.”

Đợi một lúc Lăng Tiêu mới quay lại xe, trên tay xách một giỏ dâu tằm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù không mở mắt nhưng cô vẫn đỏ cả tai, khẽ đáp một tiếng “Ừm.”

“Em dâu.”

Chu San nhắm mắt lại, vẻ mặt không vui.

Cô ta hét đến nỗi cơ thể rung lắc, dường như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Người của đài truyền hình à?”

Ven đường có một vài tiểu thương đang bán trái cây và đồ lưu niệm, con đường lên núi bị kẹt cứng không còn chỗ trống.

Khúc Liên Kiệt nói hiện có một hiện trường cần đến, hỏi Chu San có rảnh không.

Những lời trước đây khiến cô chán ghét giờ lại như đi vòng qua một con đường gọi là “quan tâm.”

Vì là thứ 7 nên trên đường toàn xe lên núi để vui chơi khiến đường xuống núi trở nên thông thoáng hơn nhiều.

Có lẽ là vậy.

Lăng Tiêu cười, lắc đầu, không nói thêm.

Lại thế nữa?

Cô bĩu môi:

“Hả?”

“Em chỉ cần một thôi!”

“Cô biết cái gì?” Vương Huệ Lệ ngắt lời: “Tôi chẳng có gì cả, chẳng có gì cả!”

Chu San nhận lấy đặt trên đùi, thèm thuồng nói:

“Không đâu! Mọi người chỉ lừa tôi thôi! Tôi muốn phóng viên qua đây!”

“Cảnh sát Tống, em có thể đưa ra một yêu cầu không?”

“Tại sao chứ? Sống đẹp biết bao nhiêu, có bao nhiêu món ngon, bao nhiêu thứ thú vị…”

Giọng nói của cô lúc này nghe có chút run rẩy hài hước:

“Không sao.” Chu San nuốt nước bọt, siết chặt tay:

“Cô bình tĩnh lại đi. Nhìn xem, phóng viên đã đến rồi. Cô quay lại đây, có chuyện gì cứ từ từ nói.”

Cô cảm nhận lính cứu hỏa kéo dây trên eo mình rồi ra hiệu “OK”.

Từ Văn Văn hỏi:

“Chị ơi, chị có yêu cầu gì, chúng tôi đều sẽ đáp ứng.”

Là cô đã hẹp hòi.

Thảo nào anh cười với ý tứ như thế lúc nãy.

“Cái gì cơ?”

Không biết ngủ bao lâu, Chu San bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là Khúc Liên Kiệt gọi đến.

“Bình tĩnh nào, Vương Huệ Lệ! Cô vẫn chưa nói hết điều muốn nói. Đừng manh động!”

“Em ngủ một lát đây.”

Hỏi xong chuyện cần hỏi, Chu San không định ở lại thêm.

Trên đó, cảnh sát và lính cứu hỏa đang vây quanh hiện trường, giọng nói khuyên nhủ hòa lẫn trong tiếng gió.

“Tôi không muốn nói với anh!”

Sau đó Khúc Liên Kiệt ít giao cho cô nhiệm vụ thực địa, để cô chuyên lo viết bài vì khả năng ngòi bút tốt.

Viên cảnh sát đang khuyên nhủ Vương Huệ Lệ nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vương Huệ Lệ đột nhiên kích động, bịt tai hét lên:

“Chờ tôi xuống, anh giúp tôi một chuyện được không?”

“Ăn dâu tằm.”

Dù sao thì người mình yêu trong mắt lúc nào chẳng là Tây Thi.

“À, đúng rồi Lăng Tiêu, tháng sau em phải về SJ, báo trước với anh một tiếng.”

Trên con đường núi quanh co, Chu San vì vừa ăn no nên bắt đầu cảm thấy khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chủ nhiệm, em đến rồi.”

Chu San mới nhận ra người đang khuyên nhủ Vương Huệ Lệ chính là cảnh sát Tống.

Cô chỉ nhìn xuống một lần mà đầu óc choáng váng, tê dại cả da đầu.

Cô hé răng, quả nhiên, cả lưỡi cũng không thoát.

“San San.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 25: Người phụ nữ nhảy lầu