Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100: Em không sai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Em không sai


Cảnh sát Tống và Tiểu Lập nhìn nhau, không ai nói gì.

“Chị nói xem, trước khi c·h·ế·t, ba mẹ chị đã nghĩ gì?”

San San đang chờ mày.

“Tôi nghĩ chị sẽ rất vui, đúng không?”

Chu San vẫn giãy giụa, toàn thân không ngừng run.

“Ba tôi đã sớm mua chuộc mọi quan hệ. Ông ấy sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào, ông ấy sẽ ra nước ngoài và sống một cuộc đời sung túc, danh giá. Nếu chị không g·i·ế·t tôi chị sẽ không còn cơ hội báo thù nữa.”

Lăng Tiêu cúi đầu suy nghĩ: “Hẳn là một tòa nhà đã có tuổi, trang trí cũ kỹ, nhưng phải có máy tính, tín hiệu sẽ không yếu. Có thể đã bị bỏ hoang nhưng chắc chắn mới bị bỏ không lâu.”

Chương 100: Em không sai

“Ba tôi yêu thương tôi và anh trai tôi nhất. Chị g·i·ế·t tôi, đó là cách báo thù cho ba mẹ chị.”

Lăng Tiêu bước xuống xe chạy thẳng vào trong.

Tội phạm luôn chọn những góc tối tăm để ẩn náu, đó là bản năng trốn tránh của chúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhậm Hưng Xuyên nhếch môi:

Một cảnh sát bên cạnh kéo cánh tay của Lăng Tiêu: “Anh không được chạm vào nghi phạm!”

Còn Chu San, cô ngồi trong góc tường, hai tay ôm lấy chân, đầu gục vào đầu gối, toàn thân run rẩy không ngừng.

Chu San ném con dao xuống, chống tay lên nền bê tông lạnh lẽo, lùi lại phía sau.

“Mỗi người đều có một mặt khác của mình.”

Đầu Lăng Tiêu hơi nghiêng, ánh mắt chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Chu San không thể hiểu nổi, chỉ biết tiếp tục lắc đầu.

Lăng Tiêu nhìn video, nghe từng lời dụ dỗ của Nhậm Hưng Xuyên, giọng khàn đi:

Chu San nhìn vào bàn tay nhuốm máu của mình, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không ngừng chà xát tay, bật khóc nức nở: “Xin lỗi… em…”

Cúp máy, không gian trong xe lại rơi vào yên lặng.

Anh vuốt má cô: “Ngoan, nói cho anh biết, Nhậm Hưng Xuyên c·h·ế·t như thế nào.”

— Không được.

“Em sẽ ổn thôi.”

Sự báo thù của cô sẽ không đổ lên người Nhậm Hưng Xuyên.

Lăng Tiêu, mày sẽ không chọn sai đâu.

Xe dừng lại.

“Phóng viên! Phóng viên! Phóng viên!”

Mấy cảnh sát còn lại hợp lực khiêng gói thuốc nổ ra ngoài.

“Nhưng ba mẹ chị chắc chắn sẽ không vui.”

Lăng Tiêu ngẩng đầu: “Sao lại dừng?”

Lăng Tiêu quỳ xuống, ôm lấy cô: “San San, anh đến rồi.”

“Pháp luật sẽ xét xử tội ác của ông ấy, ông ấy sẽ bị trừng phạt.”

“Nghe cách hắn nói, càng lúc càng đáng sợ!”

Lăng Tiêu giữ chặt vai cô: “San San, nói cho anh biết.”

Lăng Tiêu, mày phải bình tĩnh.

“Em không sai!”

“Cô gái này chẳng phải là phóng viên sao?”

Nhậm Hưng Xuyên tiếp tục:

Khoảnh khắc ấy, Lăng Tiêu đã gỡ bỏ niềm tin của mình, từ bỏ đức tin vào pháp luật.

“Thật sự không ai báo cảnh sát sao?”

Bỗng nhiên Lăng Tiêu ngẩng đầu lên: “Kiểm tra đi, kiểm tra xem gần đây có tòa nhà nào thuộc sở hữu của tập đoàn Ấn Nhật hay không.”

Nhưng, nếu chọn sai, thì sẽ càng ngày càng xa San San hơn.

“Lăng Tiêu——” Chu San bật khóc nức nở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một con đường có đèn đường kéo dài, còn lại là lối mòn qua làng tối tăm.

“Chị gái, chị nhìn bộ đếm giờ kia đi, chị không còn nhiều thời gian nữa. Chị sắp được gặp ba mẹ mình rồi. Chị có vui không?”

Tất nhiên là muốn.

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, thái dương không ngừng giật mạnh.

“Trời đất, chuyện gì vậy?”

Lăng Tiêu suy nghĩ trong hai giây, chỉ vào con đường làng: “Bên này.”

Lăng Tiêu tắt phần bình luận.

Lăng Tiêu bước tới, giọng run rẩy: “San San.”

Nói xong anh cũng chạy theo vào trong.

Môi Chu San run lên, lắc đầu:

Trong video, Chu San khóc thầm, sau đó ngón tay cô hơi động đậy, cô ngẩng đầu nhìn bộ đếm giờ bên cạnh rồi nhìn Nhậm Hưng Xuyên, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên con dao dưới đất, một lúc lâu không chớp mắt.

Dưới ánh đèn đường không quá mờ, trước mặt họ là hai con đường.

Người đàn ông còn chưa nói hết Lăng Tiêu lớn tiếng ngắt lời: “Không thể nào!”

Cậu ta đang cầu xin người khác g·i·ế·t mình, và dù lời nói đáng sợ như vậy, trong đôi mắt của cậu ta ngoài sự bình thản lại ẩn chứa chút phấn khích.

Bình tĩnh.

Lăng Tiêu cuối cùng cũng thở phào một hơi.

Hơi thở của Lăng Tiêu càng lúc càng nặng nề.

Bên cạnh có vài cảnh sát đang cẩn thận di chuyển gói thuốc nổ, Nhậm Hưng Xuyên ngồi nửa người trên ghế, ngực bị cắm một con dao. Lưỡi dao đã hoàn toàn cắm sâu, chỉ còn lại chuôi dao lộ ra, hắn đã tử vong.

Khoảng năm phút sau cửa xe bật mở, cảnh sát Tống và Tiểu Lập nhanh chóng lên xe: “Tìm được rồi, có một nhà máy dược phẩm thuộc sở hữu của tập đoàn Ấn Nhật vừa bị phong tỏa vì vụ điều tra.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lăng Tiêu ôm Chu San một lúc lâu, nghe thấy hơi thở của cô dần ổn định hơn một chút, anh nhẹ nhàng tách cô ra khỏi vòng tay mình.

“Bởi vì ngay cả khi sắp c·h·ế·t chị cũng không đủ can đảm để giúp họ báo thù.”

“Đó không phải là em!”

“Bởi vì ba tôi đã không cho họ cơ hội để phản kháng.”

Cảnh sát Tống vội hỏi: “Có thể nào là tự sát, hoặc lý do khác?”

Đột nhiên điện thoại của cảnh sát Tống vang lên, anh bấm nút nghe.

“Chị không căm hận sao?” Nhậm Hưng Xuyên lại nở một nụ cười, nhìn Chu San:

“Cậu đang lừa tôi. Ông ấy sẽ bị kết án, nhất định sẽ bị kết án.”

Vừa nói anh vừa tháo huy hiệu luật sư của mình xuống.

“Con tin tạm thời an toàn.” Giọng người đàn ông có chút ngập ngừng: “Chỉ là nghi phạm đã c·h·ế·t rồi.”

Ngay lập tức, Lăng Tiêu kéo cô vào lòng: “Không sao đâu, không sao mà.”

“Không đâu, chàng trai diễn rất tốt, cảm giác ghê rợn lắm, kẻ b**n th** chính là như vậy, không có cảm xúc của người bình thường.”

“Nếu chị không báo thù cho họ sẽ không có ai làm điều đó.”

Cảnh sát Tống hỏi: “Còn con tin? Con tin có an toàn không?”

“Kịch bản này không tệ đâu.”

“Chẳng phải là vợ của luật sư nổi tiếng mấy ngày trước sao?”

“Cô gái này diễn tốt quá, còn chàng trai kia thì không ổn, không có tí cảm xúc nào.”

Cuối cùng, Lăng Tiêu lên tiếng: “C·h·ế·t như thế nào?”

Tiểu Lập lập tức gọi điện về cục.

Nhậm Hưng Xuyên tiếp tục tiến lại gần:

“Chị nhìn đi, đó là thuốc nổ. Đêm nay, vào lúc 10 giờ, nó sẽ tự động phát nổ. Sợi xích trên chân chị không thể mở ra được. Đêm nay, chị chắc chắn sẽ c·h·ế·t.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thái dương của Lăng Tiêu cũng giật liên hồi.

Lăng Tiêu nhắc nhở: “Có chất nổ.”

Lăng Tiêu từ từ nhắm mắt lại, cúi đầu, bất lực tựa vào ghế trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vì ba mẹ chị mà báo thù.”

“Đây chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?” Nhậm Hưng Xuyên nói:

Cảnh sát Tống đáp một tiếng rồi lái xe vào lối mòn không có đèn đường.

“Em không làm gì sai cả!”

Chu San nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, thấy một chiếc hộp lớn với bộ đếm giờ điện tử đang đếm ngược, từng giây từng giây trôi qua.

Cảnh sát Tống thở dài một tiếng: “Tiểu Lập, cậu tắt máy đi.”

Anh ngồi xổm xuống định chạm vào Chu San nhưng cô giống như một chú mèo nhỏ bị hoảng sợ, người càng run lên dữ dội hơn.

“Nhưng họ không có cơ hội.”

“Báo cảnh sát đi!”

Chu San khẽ động chân, từ từ đưa tay trái đặt lên nền đất để làm điểm tựa, cơ thể cô hơi nghiêng về phía trước. Tay phải run rẩy nhặt con dao dưới đất lên.

Không có bất kỳ dấu hiệu chỉ dẫn nào, cảnh sát Tống giao quyền quyết định cho Lăng Tiêu.

Dường như lúc này Chu San mới bừng tỉnh, giọng khàn đặc, không dám tin: “Lăng Tiêu?”

Cảnh sát Tống gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, nhìn màn đêm dần dần phủ sương: “Luật sư Lăng, San San đang chờ anh.”

Nhưng Lăng Tiêu như không nghe thấy gì, cứ thế lao vào trong.

Cảnh sát Tống lập tức quay đầu xe, đồng thời gọi điện liên lạc với đồn cảnh sát gần nhà máy để xin hỗ trợ ngay lập tức.

“Chẳng lẽ chị không muốn báo thù cho ba mẹ mình sao?”

“Chờ đã.” Lăng Tiêu lên tiếng.

Từ loa xe vang lên giọng một người đàn ông: “Tìm thấy rồi, hiện tại đang kiểm tra chất nổ.”

“Không đâu.” Nhậm Hưng Xuyên đột nhiên tiến sát lại gần, khuôn mặt phóng to trong mắt Chu San.

“Là anh.”

“Tôi biết.” Hai từ ấy, Lăng Tiêu thốt lên đầy đau đớn.

“Chị gái, thật sự không đâu. Chị có vẻ không hiểu được thế lực của ông ấy. Ông ấy có thể làm bao nhiêu việc phạm pháp như vậy, sao có thể dễ dàng bị xét xử?” Nhậm Hưng Xuyên nhíu mày, dường như khinh thường sự ngây thơ của Chu San, nhấn mạnh:

Lăng Tiêu dựa theo âm thanh rất nhanh đã tìm thấy Chu San.

Tiếng phanh xe chói tai xé toạc sự tĩnh lặng của con đường nhỏ.

Đột nhiên màn hình điện thoại tối đen.

Nhậm Hưng Xuyên nhặt con dao trên đất lên, ném nó xuống chân Chu San, phát ra âm thanh lạnh lẽo.

Mày có thể ngăn chuyện này lại.

Cảnh sát Tống thò người ra khỏi xe: “Luật sư Lăng, anh không thể vào đó!”

Lăng Tiêu nghiêng người về phía trước, tay siết chặt lớp bọc ghế của hàng ghế trước.

Rất nhanh, xe tiến vào khu vực nhà máy dược phẩm bỏ hoang, không xa phía trước là một chiếc xe cảnh sát đang hú còi.

Lăng Tiêu không mở mắt, giọng nói yếu ớt, run rẩy: “Tôi… tôi không biết. Tôi không thể chọn được, tôi không thể.”

Anh hôn lên mái tóc cô, giọng nói run rẩy:

Cảnh sát Tống cũng bước tới, chỉ vào Lăng Tiêu và Chu San: “Tôi sẽ trông chừng ở đây.”

Nhìn con đường làng như kéo dài vô tận trong bóng tối, trán Lăng Tiêu lấm tấm mồ hôi.

Không khí lập tức đóng băng, không ai nói lời nào.

Đồng tử của Chu San co rút mạnh, cô quay đầu nhìn thi thể của Nhậm Hưng Xuyên, toàn thân lại bắt đầu run lên.

Chu San lắc đầu:

Tiếng ù ù bên tai dần biến mất, Lăng Tiêu nghe thấy Tiểu Lập nói: “Bộ phận kỹ thuật đã can thiệp, tín hiệu phát sóng trực tiếp đã bị cắt hoàn toàn.”

Đúng lúc đó, một cảnh sát đang kiểm tra thuốc nổ lớn tiếng: “Nhanh đưa thuốc nổ ra khu đất trống, thời gian sắp hết rồi!”

“Không.” Chu San run giọng nói:

Chắc chắn là có thể.

“Cậu nói gì cơ?”

Cảnh sát Tống trả lời: “Luật sư Lăng, tiếp theo đi hướng nào?”

Lăng Tiêu quay phắt đầu lại, ánh mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, lớn tiếng: “Cô ấy không phải nghi phạm! Cô ấy là nạn nhân!”

Cảnh sát Tống theo quy định bật máy ghi âm, sau đó đi kiểm tra thi thể của Nhậm Hưng Xuyên.

Tiểu Lập truyền đạt toàn bộ thông tin này về cục.

Cảnh sát Tống và Tiểu Lập xuống xe đứng bên lề đường, để lại không gian riêng cho Lăng Tiêu.

“Chị có biết không? Ba tôi căn bản không nhớ gì về những gì ông ấy đã làm với ba mẹ chị. Ông ấy đã làm quá nhiều chuyện như vậy, đến mức chẳng còn nhớ nữa. Ông ấy không hề cảm thấy áy náy với ba mẹ chi hay thậm chí là với chị. Ông ấy chỉ nghĩ rằng tại sao mình lại bất cẩn đến mức bị bắt thôi.”

Cùng lúc đó, cảm xúc của Nhậm Hưng Xuyên cuối cùng cũng thay đổi, một sự phấn khích lộ rõ. Cậu ta tiến sát Chu San, tiếp tục nói những lời càng k*ch th*ch cô hơn.

Anh lắc mạnh đầu.

Tiểu Lập không dám lên tiếng.

“Ba mẹ chị giống như những con kiến bị ông ấy g·i·ế·t mà không hề cảm thấy áy náy. Ông ấy thậm chí không nhớ ba mẹ chị là ai.”

Cảnh sát Tống quay đầu lại: “Luật sư Lăng?”

“Không được.”

Lăng Tiêu ngẩng phắt lên, trong mắt anh chỉ còn lại bóng tối quay cuồng.

“Cậu điên rồi.”

“Khi chúng tôi vào, con tin hai tay nắm chặt chuôi dao, nửa người đè lên nghi phạm, lưỡi dao đâm thẳng vào vị trí tim. Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Kịch bản này càng lúc càng kỳ quặc, rõ ràng là giả mà.”

“San San, không được.”

Cậu ta chỉ vào một chiếc thùng lớn ở bên trái:

“Là con tin…”

Cô cảm giác ngón tay mình đã tê cứng, toàn thân lạnh buốt.

“Ba tôi đã g·i·ế·t ba mẹ chị, chị hãy g·i·ế·t tôi.” Nhậm Hưng Xuyên nhìn Chu San, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt:

Lăng Tiêu cúi xuống hôn lên mái tóc cô: “Ngoan, anh đến rồi đây.”

“San San, không sao mà.”

Chu San hoảng sợ nhìn con dao trong tay mình, không thể giãy ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn Nhậm Hưng Xuyên:

Chỉ nghe thấy tiếng Lăng Tiêu đấm mạnh một cú vào lưng ghế.

Anh không nghe thấy cảnh sát Tống và Tiểu Lập đang nói gì, chỉ nghe thấy chính mình lẩm bẩm từng câu một.

Số người xem trực tiếp đã gần chạm mốc mười nghìn, các bình luận trên màn hình tràn ngập.

“Họ chắc chắn không muốn c·h·ế·t, vì họ muốn nhìn thấy chị trưởng thành, muốn thấy chị kết hôn, muốn nhìn chị sinh con.”

Tiếp theo, chỉ còn chờ đợi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại.

Cảnh sát Tống châm một điếu thuốc, quay đầu nhìn vào trong xe, thấy Lăng Tiêu, anh khẽ thở dài.

“Chắc là nghĩ đến chị, vì chị là đứa con duy nhất của họ, là điều duy nhất họ lo lắng.”

“Anh trai tôi sẽ đi cùng ông ấy. Cả hai sẽ không phải chịu bất kỳ hình phạt nào.”

Nhưng Nhậm Tiên Lễ đã bị bắt, ông ta sẽ bị xét xử, một phiên tòa công bằng.

“Khoảnh khắc ba mẹ chị đối mặt với cái c·h·ế·t, có lẽ họ vẫn nghĩ: Con gái yêu quý của chúng tôi, đứa con duy nhất, liệu có thay chúng tôi báo thù không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100: Em không sai