Bá Vương Nam Long
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Thế Giới Mới.
Nghĩ đến điều đấy, mắt hắn đỏ nhèm. Mẹ của hắn đã q·ua đ·ời vài tháng trước vì căn bệnh u·ng t·hư giai đoạn cuối không được phát hiện. Bỏ lại hắn một mình lạc lõng giữa thế giới rộng lớn này.
Hành trình tại Hoa Nguyên! Xin được phép bắt đầu…
“Dáng vấp cao ráo, nhưng quá ốm yếu, ánh mắt quá yếu đuối. Nhưng tại sao? Nó vậy mà có thể phát hiện ra ta!” Tên đàn ông đánh giá Long một lượt, sau đó nhìn về di ảnh trên bàn nói: “Có lẽ đứa trẻ này có chút thiên phú từ người đó. Nhưng thật đáng tiếc! Nó đã bị người phụ nữ như ngươi phá hư rồi. Mong rằng lần này ta xuất hiện, có thể vớt vát được gì đấy!”
Nhận được câu trả lời lạnh lùng, Long cũng không muốn nói chuyện nữa. Suốt mấy ngày qua, hắn chỉ biết được duy nhất tên của đối phương là “Thừa”. Nếu không phải lén nhìn sượt qua được trên giấy tờ, hắn cũng chẳng dám tin đây là tên thật.
Long hơi cảm nhận được sự khinh bỉ. Ờ! Nhưng mà hình như đúng là thế thật. Nếu nói về thứ giá trị bây giờ, e rằng hắn chỉ có hai quả thận này thôi. Mà cũng chưa chắc gì hai quả thận của hắn giá trị với lối sống tạm bợ qua ngày suốt thời gian qua.
Long giữ được bình tĩnh. Không dám hét lớn, thà mất của hơn m·ất m·ạng. Mà hắn cũng không có của để mất.
Mắt Long lần nữa đỏ lệ, nhưng bỗng nhiên hắn cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình. Chẳng lẽ thật sự là ma!
Làm sao đây? Đợi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tao không có thời gian với mày. Một là đi theo tao, hai là c·hết.”
Sẹt!!!
Chuyến bay kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ.
Vừa đáp xuống sân bay, Long đã bị choáng. Mọi thứ còn hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Những khu nhà được xây dựng không theo bất cứ quy hoạch nào, lộn xộn, chồng chất lên nhau; đường đi đầy rác thải, thuốc lá vứt tứ tung, đặc biệt nhất những người trên phố đều “trừng mắt, dữ tợn” xăm mình khắp nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngươi nghĩ bản thân có thứ để ta gạt sao?”
“Ông là ai? Cách phát âm của ông là người ngoại quốc?” Long một bên hỏi, một bên vừa thử cởi trói.
Long chú ý thật kỹ xung quanh. Những ngôi nhà được xây dựng với kiến trúc như thập niên 2000, kiến trúc như đã nói, mọc lên không theo một quy hoạch nào. Như thể ai muốn xây ở đâu thì xây.
Hắn nhớ mẹ! Nhớ đến đau nứt tim can. Mười sáu năm nay, hắn chỉ có duy nhất một điểm tựa là bà.
Long bình tĩnh, nhìn thật kỹ về người đàn ông trước mặt. Gã ta trông đã ngoài bốn mươi nhưng lại có thể hình, nhan sắc như người mẫu, điểm nhấn đặc biệt chính là khuôn mặt sắc cạnh như người châu Âu, cả người khoác vest đen nhưng không che được cái cổ xăm chữ phạn chằng chịt.
Chưa hết câu, phía trước của Long tối sầm xuống, đối phương cách hắn vài mét lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn và… bịch… Long lè lưỡi, ngã gục trên giường như con cún ăn trúng bã.
Vết chém nhanh, ngọt để lại một gạch trên má của Long, làm cho máu nhễu xuống từng giọt.
Vì thế nếu như bây giờ tìm được ba. Cho dù ông không nhận hắn hay đã bỏ rơi hắn, hắn cũng không hận. Hắn chỉ muốn biết đấng sinh thành của bản thân sẽ là người như thế nào. Và ít nhất nó cũng là một “phương hướng” để hắn có thể tiếp tục theo đuổi như một mục đích sống.
“Không la hét, sợ hãi! Tao tương đối bất ngờ đấy.”
“Làm sao tôi có thể tin tưởng được ông?”
“Aaa… choáng quá!!!” Long bất giác tỉnh lại, cảm giác ‘ong ong’ lan khắp trong đầu. Ngay khi kịp nhận thức những gì vừa diễn ra, thì hắn phát hiện bản thân đã bị trói chặt.
Mà ở đó, Long như một miếng thịt béo. Bị bao người dòm ngó, giống như một con cừu đang lạc giữa bầy sói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đối phương không biết lấy từ đâu ra, động tác nhanh như chớp dùng một con dao găm chém từ trên xuống, đâm vào ngay cạnh bàn tay đang thử cởi trói của Long. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn hai mươi phút bước đi, Long trở về đến căn phòng trọ xập xệ, cậu mở ổ khóa, bước vào liền ngã lưng trên giường, chẳng muốn ăn, cũng chẳng muốn tắm rửa, mắt dán lên nhìn tấm di ảnh của mẹ trên bàn thờ. Từ bức ảnh mờ, người ta cũng có thể nhìn thấy được bà là một người phụ nữ đẹp với nét thanh lịch, cổ kín. Và cũng may rằng Long đã thừa hưởng được những điều đấy, nhờ đó giúp hắn có gương mặt đẹp trai nhã nhặn.
Long vẫn cho rằng bản thân không bị bỏ rơi, đối phương chắc không rảnh để đón cậu qua đây chỉ để gia tăng dân số cho nước này.
Long nhìn xuống qua cửa sổ, mặt biển xanh phản chiếu sắc vàng của mặt trời tạo nên khung cảnh đặc sắc. Tuy nhiên, Long không có tâm trạng nhìn ngắm nó, thứ hắn quan tâm hiện giờ chỉ là đất nước Hoa Nguyên. Nơi đây được mệnh danh là thiên đường t·ội p·hạm khi đất nước được vận hành bằng cách thu các nguồn tiền từ những hoạt động b·ạo l·ực. Một đất nước được nhiều người xem như địa ngục, vào thì dễ mà ra thì khó.
Đối phương dùng tay bóp cằm của Long đẩy lên, khủng bố nói: “Tao không thích tốn thời gian với mày? Nói! Có muốn biết về ba mày hay không?”
“Thế nào, suy nghĩ xong chưa?”
“Chúng ta sẽ làm gì tại đây?” Long thắc mắc hỏi, chẳng lẽ hắn sẽ bị mổ bụng tại nơi này sao. Trong thật giống lò mổ.
Giật mình, Long bắn người dậy, hét lên: “Có trộ…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần đầu đi máy bay làm cho Long vô cùng hứng thứ, nhưng hắn cũng nhớ rõ mục đích của chuyến đi lần này, hắn bất giác hỏi: “Chú Thừa, chú nói chú với ba con từng là người quen. Vậy ba con là người như thế nào ạ?”
Sinh tồn? Long xuống xe, đôi mắt vẫn còn ngẩn ngơ với câu nói của đối phương, bởi khi vừa xuống xe. Đối phương đã lên ga chạy đi, chẳng còn thèm để cho hắn thêm một lời hướng dẫn.
Người đàn ông tự xưng tên Thừa lái ô tô đưa Long đến vùng ngoại ô của thành phố, nơi mà mọi thứ càng trở nên tệ hại hơn. Đến một nơi nào đó, người đàn ông yêu cầu Long xuống xe.
“Đối lập với mày.”
“Nếu là thế thì tôi vẫn chưa thể tin tưởng ông. Lỡ như ông đến đây để lừa gạt tôi thì thế nào?”
“Sinh tồn.”
Đến cuối ngày, Long hoàn thành xong công việc chính đang nuôi sống bản thân, vui vẻ nhận được từ bà chủ một trăm nghìn cùng một bịt hủ tiếu lớn.
Long nuốt một ngụm nước miếng, không dám thở mạnh. Run rẩy nhìn về đối phương với đôi mắt sợ hãi.
Hai ngày sau, sau khi hoàn thành toàn bộ thủ tục liên quan đến xuất cảnh. Long đang cùng với người đàn ông kì lạ trên máy bay tiến về thành phố Đô Thành của đất nước Hoa Nguyên.
“Mong rằng trên đời này thực sự có ma, để con có thể gặp mẹ lần nữa!”
Hắn quay người lại, nheo mắt chăm chú nhìn thì mới mơ hồ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng đó.
Nam Long nghe thế, vừa cố gắng rửa nhanh hơn, vừa trả lời: “Vâng cô, xong ngay đây mà.”
“Nếu như bị móc ruột, bán thận. Không biết sẽ có ai chôn xác mình không, hay là sẽ thả xuống biển cho cá mập ăn thịt nhỉ.” Long cười nghĩ, không phải cậu không sợ, nhưng nếu tiếp tục sống không có phương hướng, thì thà là thử liều mạng một phen.
“Ba của ngươi, đến từ nước Hoa Nguyên.”
Long nuốt một ngụm nước bọt, liếc về con dao còn găm trên sàn, hắn cảm nhận được đối phương không hề nói đùa.
Dù khoảng cách từ chỗ làm đến nhà trọ tương đối xa, Long vẫn bước đi bộ về giữa trời tối mù mịt để tiết kiệm được vài nghìn xe buýt. Bước chân của hắn chậm rãi, không quá nhanh cũng không quá chậm. Nếu như là vài tháng về trước, hắn sẽ háo hức trở về, mà trên tay thay vì là một sẽ là hai phần hủ tiếu gõ.
“Này Phạm Nam Long, mau rửa đống bát đó nhanh lên? Cháu không nhìn thấy khách đang vào rất đông à!” Bà chủ quán hủ tiếu miệng hét lớn, tay thì đang sử dụng đao pháp tuyệt đỉnh tạo nên những miếng thịt có thể bay xa, bay cao trong gió.
Nghe đến ba, Long quên đi sự hãi, giật mình. Từ nhỏ hắn chỉ luôn sống với mẹ. Khi hỏi đến ba, bà luôn lãng tránh và không hề có một câu trả lời rõ ràng.
Long nghe vậy, chợt nhớ về lúc nhỏ, khi hắn chỉ vừa mười tuổi đã bị mẹ bắt học tiếng Hoa Nguyên ngày đêm. Một ngôn ngữ chả có tác dụng và không ai học vì những “thứ” quái dị của quốc gia này.
…
Nghèo khó, cô đơn, lạc lối làm cho Long ở độ tuổi thiếu niên sung mãn trở thành “một zombie” của thế giới, không còn biết bản thân phải làm và sẽ làm gì, chỉ có thể sống lay lắt qua ngày.
Tuy nhiên, sự khắc khổ của cuộc sống đã làm cho vẻ đẹp của hắn bị c·hôn v·ùi. Giờ đây hắn chỉ là một tên gầy gò, yếu ớt, mái tóc xu bù che tới mắt, khuôn mặt sáng nhưng lấm lem bùn đất.
Chương 1: Thế Giới Mới.
Sau khi mẹ mất, Long cảm nhận được sự cô đơn cùng cực khi trơ trội giữa thế giới. Hắn đánh mất mọi phương hướng, như lạc giữa mê cung khổng lồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.