Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Chưa từng nghĩ đến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chưa từng nghĩ đến


"Tuy cậu ta cũng không tệ, nhưng con... đừng tiếp xúc nhiều. Cậu ta giúp mẹ cũng là vì có ý đồ với con. Tạ Vãn Hinh cũng vậy... Thôi bỏ đi. Quan trọng nhất bây giờ là chuyện giữa con và Chu Lịch."

Lương Liên Thấm đau đến mất hết phong thái của một cựu giáo sư, liên tục kêu "ối giời ơi". Cũng may có Trần Tri Nguyên giúp làm thủ tục cho hai người nói tiếng Trung không sõi kia.

Nếu không, Lương Uyển cũng sẽ không đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cha dượng của cô trông khá nghiêm nghị, là một người da trắng thuộc tầng lớp trung lưu, cực kỳ nổi bật trong bệnh viện.

Lương Uyển bật cười, "Sao lại tàn nhẫn?"

Tạ Vãn Hinh trông còn sốt ruột hơn cả Lương Uyển, người sau thì mặt không biểu cảm đi tới, như thể người bị gãy xương không phải là mẹ cô.

Trên mặt anh hiện rõ vẻ ngượng ngùng vì vừa nghe được bí mật.

Nhân viên bên B, ông chủ bên A.

Gãy xương đùi khá nghiêm trọng, phải phẫu thuật.

Lương Uyển chỉ chặn một người ngoài hành lang hỏi thử, đã được giới thiệu một người.

Anh cũng không biết Lương Uyển nhìn nhận đứa em trai này ra sao.

Không tránh khỏi lời ra tiếng vào.

Trời dần tối, Lương Liên Thấm đã nằm trong mùi thuốc sát trùng bệnh viện một lúc lâu, Dylan đói đến không chịu nổi, ra căng tin mua ít đồ ăn vặt lót dạ, liền bị Lương Liên Thấm mắng cho một trận. Bà cảm thấy ăn uống trong bệnh viện rất mất vệ sinh. Dylan cầm mì khô, tủi thân nhìn cha mình, cha cậu lại dùng tiếng Anh nói mấy câu với Lương Liên Thấm, đại khái là đừng quá khắt khe với trẻ con. Lương Liên Thấm thở dài, không nói nữa.

Lương Uyển định tránh đám đông, vừa nghiêng người thì cổ tay bỗng bị ai đó nắm lấy kéo mạnh. Cô không đứng vững, ngã nhào vào người kia.

Mong ngóng mãi cuối cùng cũng thấy Lương Uyển và Tạ Vãn Hinh đến, phía sau còn có Thẩm Gia với ánh mắt ngơ ngác.

Lương Uyển khoanh tay, đứng cao nhìn xuống, như một chiếc camera sâu hoắm không đáy trên máy tính, ghi lại từng biểu cảm và lỗ chân lông giãn nở của bà.

Ánh mắt sắc bén đó, Lương Liên Thấm lần đầu mới thấy.

Tạ Vãn Hinh chắc không biết, hồi cấp ba thỉnh thoảng cô và mấy người bạn khác đến tìm Lương Uyển chơi, sao Lương Uyển lại hay từ chối. Lương Liên Thấm lúc đó luôn nói, Tạ Vãn Hinh là kiểu con gái không có chí lớn, gia đình khá giả nên được nuông chiều, sau này chẳng nên cơm cháo gì. Khi ấy thành tích của Tạ Vãn Hinh cũng bình thường, Lương Liên Thấm liền không cho Lương Uyển thân thiết với cô ấy.

Trước mắt cô là hai cuộc hôn nhân của mẹ cô, Lương Liên Thấm.

Thì ra tin nhắn của bà không phải bốc đồng gửi đi.

Anh có tâm tư riêng — đã lâu không gặp cô, lại không có lý do gì, giờ biết thêm một bí mật nhỏ của cô, cảm giác như lại gần cô thêm một chút.

"Tạ Vãn Hinh thì sao? Là cô ấy đưa tôi đến đây. Bà không nghe thấy bọn họ còn muốn ở lại chăm sóc bà thêm chút à? Bà có quá vô tình không vậy?"

Lúc ra khỏi Cố Cung thì trời đã gần tối. Tạ Vãn Hinh đi phía trước đã không còn để ý hình tượng nữa, dùng dây thun buộc váy mã diện lên đùi, để lộ chiếc quần giữ nhiệt màu đen bên trong. Không biết dây thun lấy từ đâu ra.

"Chi phí phẫu thuật đủ không?"

Trong tiếng gọi của Trần Tri Nguyên, mùi thuốc lá quanh cô ngay lập tức bị mùi hương sạch sẽ của người trước mặt xua tan.

Cuộc sống yên bình mà cô mong muốn thật ra đã sớm bị phá vỡ.

Lương Uyển cùng anh chậm rãi bước ra cổng bệnh viện. So với hành lang trắng toát bên trong, nơi này không quá đông đúc. Có người đang đứng trong bóng tối hút thuốc, có lẽ đang lo cho người nhà, cũng có thể chỉ là lên cơn nghiện. Lương Uyển khẽ nín thở, đi vòng về hướng ngược lại. Nhưng gió như cố tình trêu ngươi, cứ thổi về phía cô, mang theo cả mùi thuốc lá.

"Không sao đâu, còn sớm mà. Có cần tìm một người trông nom không? Buổi tối có người ở lại trông sẽ tốt hơn."

Lương Uyển trêu chọc: "Cậu thích mình mà không thổ lộ? Không cho chút gợi ý nào? Tốt nghiệp xong cũng không liên lạc với mình, còn có bạn gái. Trần Tri Nguyên, cậu chỉ là thích cảm giác được mình thích thôi."

Cô liếc qua, thấy là một phụ nữ trung niên có vẻ chất phác, nhanh chóng quyết định.

Lương Uyển bị cô kéo ra khỏi Cố Cung.

Lương Uyển cúi mắt, lạnh lùng hỏi: "Bác sĩ nói sao?"

Tại bệnh viện Đại học Bắc Kinh.

"Vậy chắc cậu cũng nghe thấy rồi—"

"Ừm," Lương Uyển thừa nhận, "Để tránh những rắc rối không cần thiết, làm ơn đừng nói với ai khác."

*

Sự cay nghiệt ẩn sâu trong Lương Uyển có lẽ cũng là do giống Lương Liên Thấm.

Thật khó đánh giá.

"Ừ, cậu ấy tình cờ gặp bà ở đây nên mới gọi cho tôi."

"Bạn trai cậu là Chu Lịch, ông chủ của Voss."

Nghe giọng điệu trong điện thoại của Jonathan thì có vẻ không phải chuyện gì nguy kịch đến tính mạng. Xảy ra vào mùa đông, chắc là bị cảm hoặc trượt ngã mà bị thương. Lương Uyển vẫn giữ thái độ như cũ, cô không phải bác sĩ, cũng chẳng phải y tá, chẳng giúp được gì, huống hồ gì bên cạnh Lương Liên Thấm cũng có gia đình mới chăm sóc rồi. Cô mà tới chỉ như một ngọn nến thừa, chỉ làm chật thêm bệnh viện vốn đã đông, chẳng bằng không đi.

Cũng chỉ có người vô tư như Tạ Vãn Hinh mới hào hứng muốn đến gặp người đàn bà cay nghiệt đó đến vậy.

Cô vừa cầm điện thoại quay lại chỗ Lương Uyển, miệng còn đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: "Ừ ừ, mình đang đi cùng cậu ấy, chắc điện thoại hết pin rồi..."

Tình cảm cô từng dành cho anh và tình cảm hiện tại dành cho Chu Lịch hoàn toàn khác biệt.

Xem ra là tìm cô.

Cô vừa cảm thấy bất công thay cho Trần Tri Nguyên và Tạ Vãn Hinh, vừa có thói quen muốn đối đầu với mẹ, nên mới nói ra những lời đó.

Trần Tri Nguyên lặng lẽ theo sau.

Lương Uyển cũng không rõ nên trách mẹ mình hay trách chính mình vì phút bốc đồng năm xưa đã sang Na Uy và dính dáng đến Chu Lịch. Con thuyền nhỏ trong đời cô, từ một con suối nhỏ đã bất ngờ trôi vào đại dương mênh mông, đối mặt với sóng lớn cuồn cuộn, số phận chỉ còn là bị nhấn chìm.

Tạ Vãn Hinh nói: "Cậu nói gì vậy? Bác gái khó khăn lắm mới về một chuyến, đương nhiên mình nên đến thăm một chút."

Lương Uyển ngẩng đầu lên, nhìn dòng người đang lảo đảo bước đi vì tuyết trơn, rồi trả lại điện thoại cho Tạ Vãn Hinh.

Jonathan chau mày, nói với Lương Uyển rằng liệu cô có thể ở lại đêm nay không, vì ông không hiểu tiếng Trung, sẽ rất bất tiện.

Cô chỉ nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh nói một câu: "Don't touch me."

Lương Uyển cười lạnh.

Trần Tri Nguyên và Dylan đứng trong hành lang nhìn nhau, anh lần đầu tiên mới biết mẹ của Lương Uyển đã tái hôn ở Mỹ, con riêng cũng đã lớn như vậy rồi. Lương Uyển chưa từng kể với anh, nhưng nghĩ lại, có lẽ cô không biết phải mở lời thế nào.

Trần Tri Nguyên gãi đầu: "Cậu nhất định phải nói khó nghe như vậy sao?"

Chương 67: Chưa từng nghĩ đến

Chuyện đã qua, Lương Uyển nhìn nhận rất thoải mái.

"Cậu nói nghiêm túc, là ý nghiêm túc kiểu nào?"

Quá kịch tính.

Lương Liên Thấm cố nén cơn đau, ngẩng đầu nhìn cô: "Sao mẹ lại sinh ra đứa con lạnh lùng như con thế này?"

Nghỉ ngơi đủ rồi, từ Tây Lục Cung đi đến Hậu Tam Cung, rồi đến Nhà đồng hồ và Nhà châu báu, tâm trí của Lương Uyển đã bắt đầu lơ đãng.

Lương Uyển lấy điện thoại ra xem, trong thời tiết tuyết lạnh mà máy vẫn còn ấm. Cô chạm vào màn hình, không phản ứng — đã tắt nguồn. Chắc là cô quên tắt màn hình, để sáng suốt cả chặng đường, điện thoại đã tận lực mà hết sạch pin. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô không quan tâm có khiến Lương Liên Thấm đau lòng hay không.

Trần Tri Nguyên cố dùng giọng nhẹ nhàng để gợi lại chuyện cũ: "Lúc học cấp ba, chẳng phải cậu từng thích mình sao?"

Người bệnh và người nhà đi ngang đều vểnh tai hóng chuyện thì thầm truyền tai nhau.

Lương Uyển làm việc rất nhanh. Không bao lâu sau, cô đã dẫn một người chăm sóc vào phòng bệnh.

Trần Tri Nguyên ngây ngô cười ngay lúc đầu, sau đó mới nhận ra điều ẩn ý trong đó.

Cô không còn như hồi nhỏ, gặp chuyện như thế sẽ hoảng loạn bỏ chạy nữa.

Lương Liên Thấm không còn sức để trả lời, Trần Tri Nguyên thay bà đáp: "Gãy xương đùi không phải chuyện nhỏ, phải đại phẫu. Hôm nay nhập viện, mốt mổ."

"Bà bị bệnh nan y sắp c·h·ế·t rồi, muốn thấy tôi lấy chồng trước khi c·h·ế·t để giảm bớt cảm giác tội lỗi sao?"

Cô quay người bước vào phòng của Lương Liên Thấm.

Chân của Lương Liên Thấm bị gãy trông méo mó, có một khối xương nhô lên, dưới da như thể có sinh vật ngoài hành tinh đang giãy giụa muốn chui ra ngoài. Bà đau đến méo mặt, tóc tai rối bù như tổ chim chưa hoàn thiện, trông chẳng giống bà chút nào.

"Trần Tri Nguyên vừa rồi đã giúp bà, còn chưa kịp ăn gì. Nghĩ cho chồng bà và con trai bà không biết tiếng Trung, cậu ấy lo trước lo sau. Vậy mà bà lại dùng một câu 'có ý đồ' để đánh giá cậu ấy?"

"Không cần đâu, hai người cứ đi hẹn hò đi."

"Cũng coi như vậy, nhưng bây giờ mình thật lòng thích cậu." Trần Tri Nguyên thổ lộ xong, không để Lương Uyển có cơ hội từ chối, liền hỏi lại câu ban nãy, "Cậu vừa rồi nói 'nghiêm túc kiểu nào', là ý chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với anh ta sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Vãn Hinh sau khi chụp xong liền vén váy mã diện lên, vừa than phiền tuyết đọng trên mặt đất do người qua lại mà biến thành màu xám bẩn, vừa không chịu nổi việc nước tan thấm ướt vạt váy. Thẩm Gia đeo ba lô giúp cô, lặng lẽ đi theo không than phiền lời nào.

Chỉ là không ngờ cơ hội đó lại xuất hiện trong một khung cảnh dữ dội như thế này.

"Tôi không thể ở lại đêm, mai phải đi làm. Bà bảo Jonathan tìm một người chăm sóc đi."

"Có chút tàn nhẫn."

Lương Uyển đi sau cùng, nhìn bóng lưng hai người họ, chẳng hiểu sao lại cảm thấy trống vắng. Cái tính cách có thể thoải mái than trời trách đất ấy, cô có muốn cũng không thể có được.

Những người nhiệt tình vẫn chưa đi xa.

Cô và Trần Tri Nguyên đã một thời gian không liên lạc, giờ nghe thấy giọng anh ta lại thấy có chút xa lạ.

"Tôi sẽ tìm người chăm sóc cho bà. Chỉ vậy thôi."

Đầu óc Lương Uyển vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhưng cô nhanh chóng mím chặt môi, vịn vào tường bệnh viện, đứng vững lại rồi khẽ nói với Trần Tri Nguyên: "Mình đi tìm người trông bệnh đã."

Lương Uyển quay sang Trần Tri Nguyên, nói: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, vất vả rồi. Cậu với Vãn Hinh cùng về đi."

"Đủ rồi," Trần Tri Nguyên gật đầu, "Cha dượng cậu sẽ chi trả."

Lạnh lùng vốn là bản chất.

Lương Uyển dừng lại, cảm thấy mình muốn mượn một điếu thuốc từ người kia. Không cần châm lửa, chỉ cần kẹp giữa hai ngón tay, đặt lên đôi môi khô nứt, đưa vào khoang miệng ẩm ướt. Cô muốn thử xem liệu kẹp một thứ như vậy trong miệng có thực sự giúp xua tan nỗi buồn. Trong ánh sáng lờ mờ của đêm tối, cô không nhìn rõ gương mặt người hút thuốc, cũng không thấy rõ nét mặt của những người đi ngang qua mình – họ đang lo lắng hay bình thản?

Nhưng có lúc, chuyện có đi hay không lại không do cô quyết định.

"Ý mình là tình cảm của cậu dành cho anh ta."

Sau đó, Lương Uyển bước tới trước mặt Lương Liên Thấm, cúi đầu nhìn chân bà — quần đã rách toạc, trông đến rợn người.

"Nhưng bà ấy cũng không sai — mình thực sự không vẻ vang gì. Mình có ý với cậu."

Lương Uyển nhíu mày, tiếp tục chất vấn gay gắt. Cổ cô vẫn đeo chiếc máy ảnh, dòng chữ đỏ "Canon" nổi bật và chói mắt.

Lương Uyển đứng trước cửa tòa nhà bệnh viện, thở ra một luồng khí trắng giữa trời lạnh, bình thản hỏi.

Lương Uyển không quan tâm ánh mắt xung quanh, vì không ai ở đây quen biết cô.

Trong bệnh viện có một đứa trẻ bị thương đang khóc, Lương Uyển liếc qua, thấy chân đứa nhỏ bị rạch đến mức nhìn thấy cả xương, cô như cảm nhận được nỗi đau ấy, thấy đau lòng thay.

"Cậu và anh ta là nghiêm túc à?"

Người trông bệnh trong viện phần lớn quen biết nhau, vừa cạnh tranh vừa hỗ trợ lẫn nhau.

"Cậu đâu có thích mình."

Có lẽ là thói quen khi nói chuyện, bàn tay ông vô thức đặt lên vai phải của cô.

Đúng lúc đó, từ cổng chính bệnh viện có một nhóm người vừa khóc vừa đi vào. Cũng bởi thế mà Lương Uyển không thích đến bệnh viện, chứng kiến đủ mọi cảnh sinh ly tử biệt khiến cô cảm thấy sự giày vò và gắt gỏng trong lòng mình thật vô nghĩa – nhưng cô lại chẳng thể thay đổi cảm xúc đó, càng ngày càng tự làm khó bản thân hơn.

Trần Tri Nguyên bảo đồng nghiệp về trước, còn mình thì ở lại đợi Lương Uyển.

Chưa vội nghĩ đến cái người bạn trai thần bí kia, không biết có thật không.

Một chín một mười về độ cay nghiệt, chẳng ai đáng yêu.

"Nghiêm túc," Lương Uyển li.ếm đôi môi khô nứt vì gió, "Trần Tri Nguyên, đây là lần đầu tiên mình thật sự thích một người."

Nói thật thì, Trần Tri Nguyên cũng không cho rằng đây là một mối quan hệ trong sáng. Trong mấy năm làm việc ở Mỹ, anh đã chứng kiến quá nhiều chuyện nam nữ như thế này. Chỉ là, khi xảy ra với Lương Uyển, anh vẫn cảm thấy khó tin.

"Mình hiểu rồi."

"Bé yêu, điện thoại Trần Tri Nguyên gọi tới đấy, cậu ấy gọi cho cậu không được."

Sau đó buông hai tay đang khoanh, để mặc cho nó rủ xuống bên ống quần.

Cô có gương mặt dịu dàng, mặc áo khoác phao dài vẫn toát lên vẻ lạnh lùng. Nhưng lời nói lại sắc như dao, như muốn đâm vào trái tim người đàn bà trung niên đang bị thương thêm một nhát nữa.

Vì trái tim đó trước tiên phải tồn tại thì mới có thể cảm nhận được nỗi đau.

Trần Tri Nguyên vẫn luôn tìm cơ hội để thổ lộ.

Trần Tri Nguyên nín thở không dám thở mạnh, cảm thấy hoàn cảnh gia đình này khá phức tạp, nhất thời không hiểu nổi.

Tạ Vãn Hinh cũng không nói gì thêm với Trần Tri Nguyên, cúp máy rồi nói: "Bọn mình đi cùng cậu nhé, dù sao tối nay mình và Gia Gia cũng không có kế hoạch gì."

"Kết hôn à," Lương Uyển vuốt nhẹ phần nổi lên trên thân máy ảnh, "Chưa từng nghĩ đến."

Một đám bóng người đen kịt đi ngược ánh đèn đường vàng vọt ngoài đại lộ, đổ về phía cô.

Ngón út bị cọ vào vải thô đến nóng rát.

"Để xem đã. Dù sao các cậu ở đây cũng không giúp gì được nhiều, mau đi ăn tối đi." Lương Uyển cười nhẹ, vừa nói vừa đẩy anh và Tạ Vãn Hinh ra ngoài.

Bảo cô là vì từng bị tổn thương nên sợ cũng được, hay nói cô là người nhát gan cũng chẳng sao.

Vừa bước ra cửa, cô thấy Trần Tri Nguyên đứng ngay bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Làm sao cậu biết mình không thích cậu?"

Bà thực sự nghĩ rằng Lương Uyển nên sớm bước vào hôn nhân với Chu Lịch — và phải là ngay lập tức.

Lương Uyển cúi đầu, khẽ cười như không: "Bà ấy vốn là người như thế. Nói năng vớ vẩn, cậu đừng bận tâm."

Lương Uyển nghiêng đầu, cũng cười nhẹ: "Bị mình nói trúng rồi đúng không?"

Sau khi đưa người chăm sóc vào, cô cũng không do dự mà lập tức rời đi.

"Mấy lời mẹ mình nói khi nãy, cậu... có nghe thấy không?"

Gãy xương.

Lương Uyển nhắm mắt lại, dưới mí mắt con ngươi xoay vài vòng.

"Vừa rồi... cái cậu kia là bạn... học cấp ba của con phải không?" Lương Liên Thấm đau đến nói năng khó khăn, bà vẫn còn nhớ Trần Tri Nguyên, hồi cấp ba rất thân thiết với Lương Uyển, khiến bà từng phải lo sợ con mình yêu sớm.

Câu hỏi ngược lại của cô thật khéo léo.

Cô lúc này khác hẳn với Lương Uyển ban ngày ở Cố Cung, không còn chút ánh sáng, chỉ còn lại bóng tối.

Lương Uyển nhếch môi cười khinh, thong thả suy luận.

Ông bà ngoại bị bệnh, cô không thăm. Giờ mẹ gãy chân, vẫn dửng dưng như vậy. Nếu không nhờ có Trần Tri Nguyên và Tạ Vãn Hinh, cô thậm chí có thể sẽ không xuất hiện. Mà cũng đúng thôi, cô làm được chuyện đó.

Lương Uyển cảm thấy chuyện này nhàm chán đến cực điểm.

Nó chỉ là một cái xiềng xích, chẳng thể khiến tình cảm thêm vững chắc.

"Tiểu Lương Uyển, mình đưa đồng nghiệp đến bệnh viện tháo bó bột, thì tình cờ gặp mẹ cậu. Mình hỏi tình hình, thì ra bà ấy bị trượt té trong tuyết, gãy xương, khá nặng đó." Trần Tri Nguyên nói, "Bọn mình ở bệnh viện Đại học Bắc Kinh, cậu có thể qua xem một chút không?"

"Không thì làm ơn đưa ra một lời giải thích hợp lý: Tại sao biến mất sáu năm, giờ đột nhiên xuất hiện lại bắt đầu chỉ trỏ chuyện hôn nhân của tôi?"

Nghĩ đến chuyện sau Tết âm lịch, mẹ của Tạ Vãn Hinh sẽ đến Bắc Kinh để ở cùng cô, Lương Uyển cười chua xót, rồi lập tức thu lại dáng vẻ tự thương hại đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Giọng điệu của Lương Uyển nhẹ tênh, mang theo sự mệt mỏi chẳng thể xua đi.

Một câu nói khiến đầu óc Lương Liên Thấm ong lên, còn đau hơn cả vết gãy xương. Bà cứng họng nhìn con gái.

Anh cũng không biết phải gọi thế nào cho đúng.

Nhưng... rốt cuộc là người mẹ vô ơn tàn nhẫn hơn, hay cô con gái ăn nói khó nghe với mẹ bị thương thì vô tình hơn?

Trần Tri Nguyên gật đầu: "Ừ. Không sao đâu, mình không để tâm."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chưa từng nghĩ đến