Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Chiếc áo của Trần Mộng Nghiên
Trần Mộng Nghiên thấy vẻ uể oải của Dương Minh, khẽ thở dài một tiếng, an ủi nói:
"Tối nay ăn gì? Hôm nay đơn vị bố con có nhiệm vụ, hay là mẹ con mình ra ngoài ăn đi?"
"Vâng ạ"
"Dương Minh, cậu hại c·h·ế·t mình rồi. Xong rồi, để mẹ biết, mình làm sao bây giờ"
"Con gái đồng nghiệp của mẹ, mới lớp mười đã có đối tượng. Nhưng mẹ cảm thấy không có gì, không ảnh hưởng đến việc học là được"
Bởi vì xem phim, nên tan học khá sớm. Về đến nhà, Trần Mộng Nghiên vốn định đi giặt quần áo. Nhưng cảm thấy hơi mệt, nên nằm trên giường một lát, không nghĩ đến lại mơ mơ màng màng ngủ mất.
"Nghiên Nghiên, con dậy rồi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Mộng Nghiên không trả lời, Trần Mẫu đẩy cửa phòng Trần Mộng Nghiên ra, thấy con gái đang ngủ, vì vậy lắc đầu nói:
Nhưng, quần áo đâu? Trần Mộng Nghiên ngơ ngác nhìn sàn nhà trống trơn. Nàng nhớ rõ lúc về bỏ chiếc áo phông xuống đất mà, sao lại đột nhiên không có?
Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên có hứng thú liền đưa cho nàng chơi, cũng dạy nàng thao tác như thế nào.
Dương Minh nghĩ thầm, quan hệ giữa hai người bây giờ có phải đã được xác định rồi không? Như vậy sau này mình có phải thường xuyên cùng Trần Mộng Nghiên làm chuyện này không? Cho dù không thể thực sự làm, làm như thế này cũng rất thích.
Tối, Trần Mẫu hết giờ làm về nhà, thấy giầy của Trần Mộng Nghiên ở cửa, vì vậy kêu lên:
"A? Bạn trai?"
"Ừm, mày chơi không?"
, Trần Mộng Nghiên tự nhiên không thích hình tượng này, đổi thành
.
"A.,,,"
"Ừm, mẹ chỉ hỏi mà thôi"
Trần Mẫu mặc dù không nghĩ sẽ truy cứu chuyện kia. Nhưng quyết định nói bóng nói gió hỏi mấy câu về cuộc sống của con gái, xem có bạn trai hay chưa.
"Phim? Cũng được ạ"
"Ồ. giặt rồi ạ"
"Hôm nay là do tình huống đặc biệt"
"A. Rốt cuộc cũng đánh qua bài"
Trần Mộng Nghiên cũng cảm thấy hứng thú. Nàng bình thường rất ít khi đánh điện tử, nhưng thấy trò này vừa đơn giản vừa thú vị, tự nhiên thích thú.
Dương Minh rất hưng phấn, muốn hét to một tiếng. Nhưng thấy Trần Mộng Nghiên đang trợn mắt nhìn mình, đành phải cười cười xấu hổ.
Trần Mẫu tưởng rằng con gái không muốn nói cho mình biết, cũng không gượng hỏi, chỉ nói:
"Con lớn như vậy, nếu là trước kia thì đã là mẹ của mấy đứa con rồi. Sao, có bạn trai chưa?"
" Công chúa"
Trần Mộng Nghiên không biết rốt cuộc là mình nghĩ như thế nào. Có lẽ mình chỉ là an ủi Dương Minh, không muốn vì chuyện này mà cậu ấy ảnh hưởng đến việc học?
"Nhân vật ẩn dấu cũng chạy ra sao?"
Dương Minh cầm lấy, tùy tiện bật trò Mario đua xe chơi. Đây là một trò khá vui, khác với các trò đua xe khác, có tính chất nhẹ nhàng, có thể dùng các dụng cụ khác nhau để hãm hại đối thủ.
"Ai"
"Mộng Nghiên chơi không?"
Dương Minh không có gì để nói. Ngay cả Trương Tân cũng há hốc mồm: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đang muốn rời khỏi phòng, Trần Mẫu đột nhiên nhìn thấy chiếc áo phông mà Trần Mộng Nghiên ném trên sàn nhà, vì vậy đi tới nhặt lên, thầm nhủ:
Trần Mẫu đang xem Tv trong phòng khách, nghe thấy tiếng từ trong phòng Trần Mộng Nghiên truyền ra, vì vậy quay đầu lại nói.
Giọng nói của Trương Tân làm Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đều giật mình. Hai người nhìn nhau một chút, thầm nghĩ nguy hiểm thật. Nếu như chỉ chậm một lát, có lẽ sẽ bị Trương Tân phát hiện.
Chương 94: Chiếc áo của Trần Mộng Nghiên
Phim kết thúc, tất cả các nhân vật đều bị Trần Mộng Nghiên bắt đi ra, Trương Tân rất cao hứng kêu lên:
Trương Tân liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn Dương Minh một cái:
"Vâng. mẹ. áo phông của con"
Chẳng lẽ là mẹ. trái tim Trần Mộng Nghiên như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, không khỏi kêu lên trong lòng:
Trần Mộng Nghiên ưỡn lưng, tiện tay bật đèn, quần áo còn chưa giặt, Trần Mộng Nghiên đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, vội vàng rời giường.
"Chúng ta sao? Dương Minh, mình đã nói với bạn chỉ lần này mà thôi, không thể vi phạm"
Trần Mộng Nghiên nói:
Trần Mẫu nhìn nhìn, không nhắc đến chuyện này nữa: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Minh nghe Trần Mộng Nghiên nói nhẹ như vậy biết trong lòng Trần Mộng Nghiên đã bắt đầu đồng ý, sau khi thi đại học sẽ trở thành bạn gái của mình. Bởi vì nếu như không phải bạn gái, sao có thể tiếp tục hành động thân mật đó?
Trần Mẫu cười nói.
"Được, không nói chuyện này nữa. Ăn cơm thôi"
Trương Tân đưa máy chơi game cho Dương Minh.
"Mẹ, con lớn hơn nữa vẫn là con gái của mẹ mà"
"Mộng Nghiên, bạn nói chúng ta."
Trần Mộng Nghiên đắc ý nói.
"Ồ, áo phông của con, mẹ đã giật cho con rồi"
"Con dâu Dương gia"
"Nghiên Nghiên, phim hôm nay có hay không?"
Trần Mộng Nghiên nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng, nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng máy giặt, tâm trạng đỡ khẩn trương hơn.
Trần Mộng Nghiên làm sao biết được phim hôm nay có hay không. Lúc đầu thì giúp Dương Minh làm cái kia, lúc sau thì chơi game.
Trần Mộng Nghiên cũng hơi đói, buổi trưa ăn có một ít, lại tốn không ít thể lực để giúp cái kia của Dương Minh. Ai, thật xấu hổ. Mặt Trần Mộng Nghiên lại đỏ lên.
Ủa? Đây là gì? Trần Mẫu nhìn vết loang lổ trên áo phông, có chút hoài nghi nhưng lại không dám xác định. Bởi vì nước canh cũng có thể tạo thành hiệu quả này.
"Đúng, nhưng mấy năm nữa sẽ lập gia đình, trở thành vợ của người khác"
Trần Mộng Nghiên nũng nịu nói.
"Nghiên Nghiên, trong nháy mắt đã thành một thiếu nữ, thời gian qua thật nhanh"
"Ôi, ngủ rồi sao, cấp ba rất mệt mỏi, cũng may chỉ còn một tháng"
"Thế nào, giỏi không?"
"Cũng được, mày xem đi?"
"Ít nhất trước khi thi đại học, cậu đừng nghĩ đến"
Trần Mộng Nghiên có chút khó hiểu.
Nhưng sau khi hoài nghi, Trần Mẫu bắt đầu cẩn thận kiểm qua, thấy quần jean của Trần Mộng Nghiên không có dấu vết khả nghi, chỉ là trong túi phát hiện một chiếc khăn giấy đã dùng mà thôi.
Dương Minh chọn chính là trò
Trương Tân kêu lên một tiếng:
Trần Mẫu đưa chiếc khăn giấy lên mũi ngửi ngửi, lập tức biến sắc. Trần Mẫu là người từng trải tự nhiên biết đây là mùi của thứ gì. Trần Mẫu cầm chiếc áo phông lên, mày nhíu lại.
"Tối qua đánh không qua, hôm nay rốt cuộc qua cửa"
Dương Minh vốn nghĩ rằng các cô gái có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, không nghĩ tới Trần Mộng Nghiên lại trả lời kiên quyết như vậy. Thoáng cái đã chặn đứt đường đi của mình.
"Dương Minh, cậu cầm vỏ rùa đánh nó, ngốc thế"
"Nghiên Nghiên, về rồi à?"
Dương Minh thuận miệng đáp, thực ra hắn cũng không xem.
Trần Mộng Nghiên cảm thấy ngủ rất ngon, gần đây bởi vì luôn cố gắng học nên nàng luôn ngủ buộn. Ngủ một giấc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Mở mắt, thấy phòng đã tối, liếc nhìn chiếc đồng hồ bảy màu trên đầu giường, đã là hơn tám giờ tối.
Có lẽ các cô gái đều giỏi lái xe, trừ lúc mới bắt đầu còn chưa quen, sau đó Trần Mộng Nghiên liên tục về nhất. Điều này làm Dương Minh sợ hãi than không thôi.
Lại thấy chiếc quần jean mà Trần Mộng Nghiên mặc hôm nay, thấy hơi bẩn, vì vậy cầm hết lên, đi vào phòng tắm.
"Ném đồ lung tung, con gái lớn như vậy còn muốn mẹ giặt quần áo hộ" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Mẫu cười cười nhìn Trần Mộng Nghiên.
Trần Mẫu nhẹ nhàng trả lời. Vừa nãy bà cân nhắc một lúc lâu mới có quyết định chuyện này không nên đi hỏi con gái. Dù sao con gái cũng đã qua sinh nhật mười tám tuổi, cũng có năng lực phân biệt phải trái. Nếu con gái không nói, như vậy mình cũng không cần phải hỏi. Sắp thi đại học đến nơi, Trần Mẫu không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến Trần Mộng Nghiên.
Trần Mộng Nghiên không muốn giải thích, loại chuyện này càng giải thích càng dễ bị người hiểu lầm.
Trần Mộng Nghiên sửng sốt. Dương Minh có được tính không? Nhưng ngoài miệng lập tức phủ nhận:
Trần Mẫu kỳ quái nhìn con gái, sao đi ăn cơm cũng đỏ mặt? Trần Mẫu lắc đầu, nghĩ thầm rằng, có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ.
" Gorilla"
Hai mẹ con xuống quán thịt bò nướng California dưới tầng một, mỗi người gọi một suất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phim đến đâu rồi? Hay không?"
Nhưng trong đầu Trần Mộng Nghiên không biết tại sao lại hiện lên câu nói:
Trần Mẫu cố ý nói một câu, cũng may biểu hiện trước mặt con gái vẫn rất bình thường.
.
Cảm giác đó thật không dễ chịu, sảng khoái một lần, đương nhiên còn muốn có lần thứ hai. Xem ra sau này sống khó khăn rồi đây. Dương Minh có chút uể oải.
Trần Mẫu vốn định thuận tay ném đi, nhưng sợ bên trong có gì đó nên lo lắng mở ra nhìn, vừa nhìn lập tức ngẩn người.
Trần Mộng Nghiên cẩn thận hỏi.
Trần Mộng Nghiên thấy mẹ không có gì khác lạ, thở dài một hơi.
"Cảm ơn chị dâu"
"Mẹ, mẹ hôm nay sao thế? Chẳng lẽ mẹ hy vọng con tìm bạn trai bây giờ?"
Trần Mẫu thấy vẻ mặt của con gái, nghĩ thầm quả nhiên có vấn đề. Vì vậy nói:
của Dương Minh, mặt không khỏi đỏ lên.
"Mẹ. Mẹ nói gì thế, con mới ít tuổi, gả cho ai chứ"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.