Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Về sau không cần thẩm du
Dương Minh không đợi Trần Mộng Nghiên đặt câu hỏi, liền tiếp tục nói:
"Dương Minh! Tôi sẽ không để ý đến bạn nữa! Gặp lại!"
"Ây da…."
"Tài xế, làm gì còn chổ mà nhúc nhích!"
Người trong xe nghe tài xế nói vậy không khỏi cười ầm lên. Một số ít nam hành khách không kìm hãm được đưa mặt về chổ ngực của vài nữ hành khách. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ừm …"
Trần Mộng Nghiên không nói gì… cũng chẳng giải thích luôn. Đột nhiên một ý nghĩa trêu cợt Dương Minh xuất hiện trong đầu:
Cơn giận của Trần Mộng Nghiên vừa xuống, bây giờ lại bị Dương Minh làm cho bộc phát! Nàng giơ chân lên muốn đạp cho Dương Minh một cước thật đau, nhưng không ngờ lại xảy ra một việc vô cùng trùng hợp!
"Ồ? Ở đâu"
"Giờ đang là giờ tan học, học sinh ra về rất nhiều, mọi người chịu khó một chút. Tôi không thể đóng cửa xe được nè!"
"Thằng đó th*m d* nhiều quá, nên tưởng rằng ai cũng như nó, lúc đó tôi đang lắc lắc chân, nó lại hiểu lầm! Tư tưởng của hắn quả thật rất d*m đ*ng!"
"??"
Thật là phê, nếu ngày nào cũng được gối đầu lên ngủ thì còn gì phải nói!
"Vậy ý của bạn là … bạn cũng thế"
Lúc này, một chiếc xe bus chạy đến, Trần Mộng Nghiên xoay người bước lên xe.
Chẳng qua, lúc đó đầu Dương Minh nhảy số, lập tức đưa ra một quyết đinh! Cả người Dương Minh sụp xuống, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ ôm lấy… Bởi vì trên xe đông người, cho nên Dương Minh đứng đối diện với Trần Mộng Nghiên, lúc hắn cúi đầu xuống, cái mặt tự nhiên nằm lên ngực của nàng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đáng ghét!"
Hiện giờ đang là mùa hè, cho nên Trần Mộng Nghiên chỉ mặt một cái áo hơi mỏng, vì thế cảm giác rất chân thật, làm cho Dương Minh phê đến nổi muốn đưa tay lên bóp một cái, nhưng hắn biết, một trảo này chắc chắn sẽ bị lộ tẩy! Mặc dù bây giờ hơi bức rức một chút, nhưng mà cũng quá phê!
" ôm"
Ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Trần Mộng Nghiên, thằng em của Dương Minh bắt đầu ngo ngoe.
Trên xe lập tức có tiếng trả lời.
"Cái gì cùng tôi! Tôi nghĩ cái gì?"
Dương Minh dụi mặt vào trong ngực của Trần Mộng Nghiên cọ xát cọ xát…
này, nàng có thể đại khái hiểu được ý, chỉ kỳ quái là tại sao Trần A Phúc lại nói Dương Minh đang th*m d*!
Trần Mộng Nghiên móc túi cả nửa ngày, mới phát hiện ra đồng tiền có giá trị nhỏ nhất của mình cũng là mười đồng. Còn Dương Minh đã quen với việc này, nên hắn cũng không khách khí.
"Đau c·h·ế·t tôi!"
Bởi vì đang là giờ ra về, nên trên xe bus rất nhiều người, chổ ngồi đã hết, còn chổ đứng thì hết sức chật chội.
"Dựa theo kết quả nghiên cứu của các nhà khoa học, hầu hết 90% đàn ông đều hiến dâng lần đầu tiên của mình cho bàn tay"
"Đi tới một chút, cho người khác lên, nếu không còn ai thì đi!"
Nàng cũng biết trên người con trai chổ đó là yếu ớt nhất, cho nên nếu ra tay quá tàn nhẫn, dùng sức quá độ, thì người con trai đó chắc có thể đã thành thái giám!
Trần Mộng Nghiên vẫn chưa từ bỏ ý định trêu chọc thể diện của Dương Minh. Ai kêu hắn bình thường hay chọc nàng, lần này cho hắn nếm mùi!
Trần Mộng Nghiên tức giận nói.
"Đâu? Cứ từ từ, một lát sẽ thấy!"
"Tài xế, chiếc xe nhỏ xíu như vậy, sao ông có thể nhét nhiều người như thế chứ?"
Hai tay Dương Minh ôm lấy chổ đó, rồi làm ra vẻ vô cùng đau đớn:
Người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ rằng Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đang ôm nhau! Chỉ có điều, cái đầu Dương Minh cứ cúi thấp dần thấp dần…
"Ờ, có thể cho là vậy! Dù sao đi nữa tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên mà thôi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đau quá…!"
Trần Mộng Nghiên lập tức phát hiện ra ý đồ của Dương Minh.
"Bởi vì sau này tôi có bạn rồi, sẽ không còn tự th*m d* một mình nữa!"
"Hehe, ý của bạn là th*m d* à?"
"…."
.
"Dương Minh, xin lỗi, tôi không có cố ý, chúng ta đi bệnh viện đi!"
Tài xế đắc ý nói.
Dương Minh làm bộ đau đớn r*n r*. Thật ra thì… căn bản là hắn không bị đau, Trần Mộng Nghiên vốn dùng lực rất ít, mặc dù có cộng thêm lực quán tính vào, nhưng bao nhiêu đó sức thì không thể gây thương tổn nhiều cho Dương Minh!
"Biết rồi còn hỏi!"
Trần Mộng Nghiên nhìn thấy bộ dạng của Dương Minh, sợ đến xanh mặt! Nàng cũng biết đầu gối của mình đã đụng trúng chổ ấy ấy của Dương Minh! Lúc còn nhỏ đã được cha dạy qua vài chiêu
Trần Mộng Nghiên lập tức đỏ mặt:
"He he!"
"Nhìn cái gì!"
" Nữ tử phòng ngự lang thuật!"
"Không có gì, cứ mỗi lần có người nào đó nói gặp lại, thì lại nói chuyện với tôi!"
"Trạm kế tiếp nhất định phải xuống!"
"Vậy bạn có làm không?"
"Tôi không có giả điên, từ sau khi tôi quen biết bạn, liền trở nên học hành nghiêm túc hơn, cũng không có thời gian nghĩ đến những việc hư hại sức khỏe đó. Chẳng lẽ sai sao?"
Trận Mộng Nghiên phát ra một âm thanh nhỏ nhất có thể, thẹn thùng gật đầu. Dù sao nàng cũng đã mười tám tuổi rồi, không phải cái gì cũng không biết, danh từ
Lại thêm vài tiếng la oán giận, bất quá lúc xe vừa nổ máy lại có thêm người bước lên.
Da mặt của Dương Minh cũng dày hết cỡ, chỉ thoáng xấu hổ một chút rồi nói:
Dương Minh dõng dạc nói.
Mặt của Trần Mộng Nghiên đã trắng bệch nhìn Dương Minh, quên mất luôn việc bị hắn chiếm tiện nghi!
"Nói cái gì?"
"Hắc hắc, không phải tôi thổi phồng, mỗi ngày lái xe, lúc nào cũng có người bị sờ ngực cả"
"Ây da, đừng đóng, làm đau người ta!"
"Ồ, được được!"
Dương Minh móc hai đồng tiền lẻ ra nhét vào trong hộp.
Dương Minh theo tiềm thức nói.
Trần Mộng Nghiên không phải con trai, nên ở phương diện này không hiểu lắm, nhìn thấy bộ dáng của Dương Minh, hết sức lo lắng!
"…"
Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, xem như hết tức giận.
"Dương Minh, bạn đi đến đi! Nghĩ cái gì vậy! Tôi sẽ không giúp bạn làm… cái kia đâu!"
Dương Minh lại xấu hổ, hắn không ngờ Trần Mộng Nghiên thuần khiết lại tra khảo hắn về điều này.
Dương Minh làm sao có thể nói là không có sao, từ trước đến giờ hắn cứ nghĩ của Triệu Oánh là lớn nhất, bây giờ xem ra của Trần Mộng Nghiên cũng không nhỏ, hơn nữa còn được chạm vào, là hàng thật giá thật!
"Dương Minh!"
Trần Mộng Nghiên càng khó hiểu hơn, chẳng lẽ Dương Minh ám chỉ hắn muốn nhờ mình th*m d* giúp hắn?? Thì ra là như thế, Trần Mộng Nghiên phản ứng mạnh mẽ, đây chắc chắn là ý của Dương Minh, muốn mình làm bạn gái hắn, vì thế không khỏi vừa thẹn vừa giận nói:
"Có … tiền lẻ không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ây da, Trần Mộng Nghiên thật sự là khóc không ra nước mắt, vốn tưởng rằng có thể trêu chọc Dương Minh một lần, không ngờ lại bị hắn chiếm tiện nghi! Bất quá chuyện này còn chưa hết, Dương Minh vẫn không có ý định bỏ qua cho Trần Mộng Nghiên.
Dương Minh cười gian.
"Tôi? Ặc …"
"Bất quá, tôi nghĩ rằng sau này sẽ không cần th*m d* nữa!"
Tài xế nói.
"Không có việc gì, cứ để tôi như vậy, một lát sẽ đỡ hơn!"
Dương Minh cũng là một trong số đó, hắn cúi đầu, ngó lên người Trần Mộng Nghiên một chút, hắc hắc, có thể thấy được gần hết rồi nha.
"Hả? Bạn còn giả điên!"
"Hừ! Về sau không nói chuyện này nữa! Không vui chút nào!"
"Cười cái gì?!"
Dương Minh cười cười, biết Trần Mộng Nghiên sẽ không giận mình, vì vậy bước theo lên xe.
"Dương Minh, bạn không sao chứ?"
Tự nhiên tài xế phanh một cái, làm hành khách theo quán tính ngã ra một chút, còn Trần Mộng Nghiên lúc này đang giơ chân lên, cũng bị nghiên theo. Mà… đầu gối của nàng theo đà lao thẳng vào thằng em của Dương Minh!
nhau mà thôi!
"Ặc …!"
Tài xế tiếp tục hô.
"Nhìn xem xem bạn có bị sờ không!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Mộng Nghiên tức giận nói.
Dương Minh biết, giữa hai người đang yêu nhau thì những đề tài mập mờ kia không bị cấm kỵ! Đây là do Trương Tân nói với hắn, mà Dương Minh cũng cho là vậy.
Dương Minh làm ra vẻ nghi vấn, tựa hồ như không hiểu Trần Mộng Nghiên nói gì.
Trần Mộng Nghiên vội vàng đáp ứng, nàng không cho rằng hành động bây giờ của Dương Minh thuộc phương diện sắc lang.
Dương Minh nghe xong liền cưới một cách xấu xa.
Trần Mộng Nghiên cảm thấy khó hiểu?? Lời này có ý gì?
Nhìn bộ dạng xấu hổ của Dương Minh, Trần Mộng Nghiên cười sảng khoái.
Trần Mộng Nghiên nghe được lời nói của Dương Minh, mặt đỏ như trái cà, chẳng lẽ hắn thật sự không có ý đó?? Chẳng lẽ mình hiểu lầm? Nhưng mà, đột nhiên nàng nhìn thấy khóe miệng Dương Minh cười đểu, nàng biết rằng, bản thân lại bị trêu chọc.
Dương Minh đột nhiên nghiêm mặt nói:
Chương 89: Về sau không cần thẩm du
" th*m d*"
"Hả? Có tôi, đây là ý gì? Không cần th*m d* một mình?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.