Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Rể Quý Trời Cho

Quỷ Thượng Nhân

Chương 882: Địa ốc Khang Đức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 882: Địa ốc Khang Đức


Thằng đó chẳng những làm mặt hắn bị hỏng, còn chặt đường kiếm tiền của hắn.

"Bác, sao bác biết? Cháu còn định nói với bác đó" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngụy Đức Khang nghe đến Mã Phong Tử liền thở dài một hơi. Mã Phong Tử có thể xảy ra chuyện gì, cùng lắm là đánh người mà thôi:

Dương Minh quay đầu lại nói với Chủ quán.

Cho nên Ngụy Đức Khang rất coi trọng cơ hội lần này, nếu như thật sự khai thác thành công thì thực lực của công ty hắn sẽ bay vọt về chất, cũng có thể tranh với công ty Tín Hằng.

"Mã Phong Tử xảy ra chuyện gì?"

Đàn em của Mã Phong Tử hung hăng nói.

"Chuyện gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Minh không thèm để ý mà nói.

"Được rồi, hai cô cậu đi nhanh đi. Lát bọn chúng về lại phiền phức"

Dương Minh có chút ngạc nhiên:

Chủ quán vội vàng xua tay nói:

"Đầu nó bị nước vào sao? Đi trêu mấy người ngồi ăn làm gì? Bị đánh cũng đáng, đánh c·h·ế·t mới tốt"

Chu Tiểu Minh nói lại câu chuyện ra một lần cho Ngụy Đức Khang nghe.

"Đám phóng viên bây giờ trắng cũng có thể nói thành đen. Đến lúc đó nói chúng ta dùng bạo lực giải tỏa nên bị đánh thì quá phiền phức"

Đi vào là thân tín của người trung niên - Chu Tiểu Minh.

"Vậy thì không tốt lắm"

"Là như thế này, Mã Phong Tử mang theo đám đàn em đến khu Bằng Hộ."

"Tổng giám đốc Ngụy"

"Chẳng lẽ chị không đau lòng?"

Ngụy Đức Khang nhíu mày thầm mắng một câu. Thằng Mã Phong Tử này đúng là chuyên gây chuyện, suốt ngày đánh người. Ngụy Đức Khang bình tĩnh nói:

Chu Tiểu Minh vui vẻ. Giải tỏa là miếng thịt béo. Mã Phong Tử trước đây là lái xe của Ngụy Đức Khang, là người khá thân cận với Ngụy Đức Khang. Lúc trước Ngụy Đức Khang cho Mã Phong Tử phụ trách giải tỏa, Chu Tiểu Minh còn có chút không hài lòng. Bây giờ thì hay rồi, miếng thịt béo cuối cùng đã rơi xuống đầu hắn.

"Hừ, cậu đừng đắc ý"

Chủ quán đưa cho Dương Minh một túi bánh rồi nói:

Trong phòng bệnh, Mã Phong Tử mặt quấn đầy băng. May là mỡ không quá nóng nếu không bây giờ hắn đã mất mạng.

Dương Minh sờ sờ cằm. chẳng lẽ mình thật sự là phiếu cơm sao?

Bọn chúng đều là thằng theo Mã Phong Tử mà kiếm ăn. Chặt đứt đường kiếm tiền của Mã Phong Tử chẳng khác nào bọn chúng bị chặt.

"Đại Minh, cháu giỏi quá. Bác thật không thể tưởng tượng được làm thế nào mà cháu đối phó được công ty Tam Côn"

Người trung niên tên là Ngụy Đức Khang, là chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty xây dựng Đức Khang. Hắn cũng là người khá nổi tiếng ở Ngụy Đức Khang.

"Tôi đau lòng gì chứ? Chỉ là không còn phiếu cơm mà thôi"

Dương Đại Sơn cười ha hả nói.

"Hắc, yên tâm đi, không gây phiền phức cho chị đâu. Tôi đảm bảo bọn chúng không dám báo cảnh sát"

"Tình hình cụ thể như thế nào?"

Người trung niên bỏ nữ thư ký trong lòng ra rồi ra hiệu ả ra mở cửa. Hắn tiện tay cầm một tờ văn bản lên đọc.

"Báo thù thì mặc bọn chúng, nhưng tuyệt đối không được làm lớn chuyện, đừng báo cảnh sát. Nếu tin tức truyền ra thì phiền phức đó"

Hạ Tuyết hừ một tiếng rồi bỏ đi. Chẳng qua đi được vài bước lại quay đầu lại nói với Dương Minh:

Mã Phong Tử cũng nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ hắn đã thành như vậy thì dù muốn trả thù cũng không phải thực hiện ngay được. Hơn nữa mặt quấn đầy băng, nói chuyện cũng khó khăn.

Mấy năm nay bị Tín Hằng chèn ép khiến Ngụy Đức Khang rất bực bội.

"Ha ha, hôm nay báo đăng tin công ty Tam Côn đã tuyên bố phá sản. Cháu làm thế nào vậy?"

Hạ Tuyết cầm lấy túi bánh nhưng vẫn nghiêm giọng nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cầm đi, đây là ý tốt của Chủ quán"

Chu Tiểu Minh mặt hơi ảm đạm mà nói.

Cho bọn hắn một trăm lá gan cũng không dám đến đồn cảnh sát làm chuyện này. Đánh cảnh sát thì tên chủ công ty to gan đến đâu cũng không dám.

Dương Minh không còn cách nào khác đành cầm lấy bánh. Dương Minh không sợ mình bị báo thù, mà có Hạ Tuyết bên cạnh nên hắn không thể đánh c·h·ế·t người. Nếu làm vậy thì Hạ Tuyết nhất định sẽ can thiệp.

"Chuyện này bác đừng nói với bố cháu. Cháu không muốn ông lo lắng"

Hắn biết ý của Ngụy tổng, công ty giải tỏa rơi vào tay Chu Tiểu Minh. Mã Phong Tử không cam lòng, nhưng không có biện pháp. Mã Phong Tử rất hận Dương Minh, hận muốn chém thành vạn mảnh.

"Ừ"

Bây giờ khu Bằng Hộ cách chỗ kia có vài trăm mát, Ngụy Đức Khang tin rằng chỉ cần thao tác tốt sẽ có thể tương đương bên kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Minh đoán không sai, Mã ca kia không báo cảnh sát.

Ngụy Đức Khang tức giận. Thằng Mã Phong Tử này đi giải tỏa thì ổn, nhưng cãi vã với khách ngồi ăn làm gì? Có quan hệ mẹ gì với người ta.

"Được rồi, đừng nhiều lời nếu không thằng Mã ca của bọn mày hỏng mặt đó"

"Bồi thường gì chứ, chuyện cậu vừa làm khiến mọi người đều sung sướng"

Xe Nissan rời đi, mọi người ở đây đều hoảng hốt. bọn họ không ngờ Dương Minh ghê như vậy.

Chu Tiểu Minh gật đầu nói:

Ngụy Đức Khang nói:

Dương Minh thấy Hạ Tuyết như vậy liền trêu nàng.

"Hả?"

Chu Tiểu Minh nói với Ngụy Đức Khang.

"Tôi cũng đi báo cho Mã Phong Tử, nói bọn chúng im ắng một chút. Xảy ra chuyện gì thì không liên quan đến công ty"

Cho nên bọn chúng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn trả thù cũng chỉ có thể lén lút. Dương Minh chỉ sợ bọn chúng đi trả thù Hạ Tuyết.

Ngụy Đức Khang không nhịn được mà mắng:

"Dương Minh, cậu đây là cố ý làm bị thương người khác đó"

"Ngụy tổng, Mã Phong Tử xảy ra chuyện"

Chu Tiểu Minh nói.

Dương Minh không quá để ý đến chuyện này. Người như tên Mã ca kia căn bản không thể báo cảnh sát. Dù hắn muốn báo thì chủ của hắn cũng không cho. Giải tỏa bằng bạo lực nếu truyền ra sẽ mang tới áp lực rất lớn, không biết chừng các cơ quan chuyên môn sẽ tiến hành giám sát toàn bộ quá trình giải tỏa.

"Ngụy tổng, không phải Mã Phong Tử đánh người, mà là người khác đánh hắn. Dùng chảo mỡ úp vào mặt hắn. Hắn đang nằm trong bệnh viện"

"Có gì mà không được. Đúng rồi, cậu thích ăn bánh mỡ thì tôi làm thêm cho cậu. Vừa nãy rơi hết rồi còn đâu"

"Vâng, Ngụy tổng"

Trong một tòa nhà 30 tầng ở phía Nam thành phố Tùng Giang, một tên trung niên hơi béo đang trêu chọc nữ thư ký xinh đẹp thì bên ngoài có tiếng cốc cốc.

Dương Minh và Hạ Tuyết lên xe chạy đến cửa đội cảnh sát hình sự. Sau đó hắn đưa túi bánh cho Hạ Tuyết rồi nói:

"Không được, tôi khó khăn lắm mới tìm được phiếu cơm, sao có thể mất dễ dàng như vậy"

Ngụy Đức Khang ngẩng đầu nhìn Chu Tiểu Minh.

Dương Minh thấy Chủ quán chân thành như vậy nên biết những người này đã bị đám người công ty giải tỏa khi dễ quá nhiều.

Dương Minh lái xe về tập đoàn Danh Dương rồi đến văn phòng của Dương Đại Sơn. Hắn đang định nói tin tốt cho lão thì ông bác đã đứng lên vừa cười vừa nói:

"Vâng, tôi biết"

"Yên tâm, bác giữ bí mật cho cháu"

"Không có gì, cháu chỉ dọa một chút thôi"

Dương Minh nói:

"Cái gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dương Minh vốn định thừa dịp này làm loạn công ty giải tỏa, ít nhất làm bọn chúng trả tiền nhà Lâm Chỉ Vận gấp trăm lần, chẳng qua bây giờ chỉ có thể đợi cơ hội lần sau.

"Xin lỗi Chủ quán, bao tiền tôi bồi thường anh"

"Tôi không dám. Tôi nếu không sợ bọn chúng trả thù thì đã làm như vậy"

Lần này được khai thác quyền sử dụng đất khu Bằng Hộ, Ngụy Đức Khang lập tức cảm thấy cơ hội của mình tới. Khu nhà bên cạnh khu Bằng Hộ do công ty Tín Hằng xây dựng đến ngày hôm nay đã có dấu hiệu là nơi tập trung những người giàu nhất Tùng Giang.

Thấy là Chu Tiểu Minh, nữ thư ký đóng cửa xong liền đi tới ngồi lên lòng người trung niên.

Hạ Tuyết cau mày nhỏ giọng nói với Dương Minh. Mặc dù nàng vui vì Dương Minh bảo vệ mình, nhưng cách làm của Dương Minh, nàng không quá đồng ý.

"Ngụy tổng, bây giờ nên làm thế nào? Đàn em của Mã Phong Tử đang muốn báo thù. Ngài xem."

"Thằng ranh, mày chờ c·h·ế·t đi"

"Mã ca, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua. Tìm được thằng c·h·ó đó, bọn em g·i·ế·t nó"

Ngụy Đức Khang nói:

"Thằng Mã Phong Tử này đúng là không làm người ta yên tâm được. Như vậy đi Tiểu Chu, từ hôm nay cậu phụ trách công ty giải tỏa, để Mã Phong Tử chữa cho khỏi đi"

Dương Minh cười ha hả nói.

Dương Đại Sơn bây giờ đang rất vui vẻ. Không ngờ mối bận tâm trong lòng lại bị Dương Minh giải quyết dễ dàng như vậy.

"Như vậy thì được rồi, nếu không đến lúc đó tôi không chạy cửa sau cho cậu đâu"

"Mẹ nó chứ"

"Lần này đánh ai thế? "

Chương 882: Địa ốc Khang Đức

"Dương Minh, cậu đừng gây chuyện suốt như vậy. Có một số việc không phải dùng bạo lực là giải quyết được đâu. Cậu làm việc đó có nghĩ cho người bên cạnh mình không? Cậu chẳng may bị bắt vào tù thì Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận sẽ đau lòng như thế nào?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 882: Địa ốc Khang Đức