Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 831: Giao tiền chuộc
"Mẹ nó chứ, thì ra là Hán gian, đánh c·h·ế·t nó"
"Chỉ một mình mày được đến"
"Alo, Dương Minh à?"
Không cần biết Âu Dương Quân Uy đáp ứng tốt đến đâu thì cũng là về sau. Bây giờ 20 triệu kia mới là thật. Lưu Cát Hạo nghĩ chỉ trong nháy mắt tiền sẽ tới tay mình nên vô cùng hưng phấn.
"Được, Lão Đại, mày yên tâm"
Lưu Cát Hạo thấy Dương Minh gọi tới, hắn không khỏi hưng phấn.
Không lâu sau một chiếc Honda Accord màu đen từ từ chạy tới rồi dừng lại bên cạnh Dương Minh.
Căn biệt thự này đương nhiên không phải của Âu Dương Quân Uy hoặc Âu Dương Kham Khởi. Đây là biệt thự của Lưu Cát Hạo. Hắn dành dụm mấy năm mới mua được căn biệt thự này. Lúc ấy giá đất còn chưa đắt hơn nữa vị trí khá hẻo lánh nên được giảm 10%. Lưu Cát Hạo chỉ coi đây là đầu tư mà thôi, hắn không ngờ bây giờ lại có lúc dùng tới.
"Sau khi tới thì gọi điện cho tao. Tao sẽ phái người ra đón mày"
"Nhớ đừng có mà giở trò nếu không sẽ bất lợi với mày đó"
Trương Tân gật đầu. hắn lúc này rất cảm động nhưng biết chưa phải lúc cảm ơn.
Dương Minh vốn cũng không muốn giở trò. Hơn nữa Macao không phải Tùng Giang, không phải địa bàn của hắn. Chuyện này Dương Minh cố gắng muốn làm thật ổn thỏa, hắn không muốn gặp chuyện phiền phức.
Dương Minh gật đầu cầm cặp đi vào trong biệt thự. Cửa biệt thự không khóa, đây là Lưu Cát Hạo để thế cho Dương Minh đi vào.
Dương Minh nói.
"Được, tao đồng ý. Chẳng qua mày phải cho tao thời gian chuẩn bị chứ"
"Được, tao tin mày một lần. Tiền để trong này"
Lưu Cát Hạo yêu cầu như vậy thoạt nhìn hơi quái lạ nhưng Dương Minh cũng không suy nghĩ nhiều. Bởi vì hắn có thể hiểu tâm trạng của Lưu Cát Hạo lúc này. Lần trước bị lừa một lần, lần này nhất định phải cẩn thận.
Lái xe đến khu biệt thự, biệt thự ở đây rất đắt, mỗi căn cách nhau khá xa. Dương Minh đang bực mình thằng Lưu Cát Hạo này có phải quá cẩn thận không?
Dương Minh không nói nhiều mà mở cửa sau lên xe. Xe từ từ lăn bánh chạy đến trước một căn biệt thự bề ngoài trông khá bình thường.
bây giờ Lưu Cát Hạo nói gì, Dương Minh nghe vậy. Dù như thế nào thì Dương Minh cũng phải cứu bố mẹ Vương Mi ra trước.
Dương Minh lắc đầu đang định cùng Trương Tân và Vương Mi rời đi thì không ngờ phía sau đã có chuyện.
"Chờ đủ tiền thì gọi lại cho tao"
Lưu Cát Hạo hôm nay dậy rất sớm. Hắn rất coi trọng việc này. Nếu có thể thành công thì hắn vừa kiếm được nhiều tiền, vừa được mối làm ăn của Âu Dương Quân Uy.
Dương Minh gật đầu nói.
Dương Minh rất nhanh đổi tiền xong liền ra khỏi ngân hàng. Hắn đi đến một chỗ vắng vẻ rồi gọi điện cho Lưu Cát Hạo.
Dương Minh ngẩng đầu lên là thấy Lưu Cát Hạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về phòng, Dương Minh thấy Vương Mi ngại không mở miệng nói nên hắn chủ động bảo cô ta đưa điện thoại tới, sau đó hắn gọi cho Lưu Cát Hạo.
Dương Minh có thẻ khách quý ở ngân hàng Thụy Sĩ. Có thể này thì hắn có thể trực tiếp vào phòng Vip đổi tiền. 20 triệu đối với ngân hàng Thụy Sĩ mà nói chỉ là con số nhỏ. Ở thành phố c·ờ· ·b·ạ·c sầm uất nhất Châu Á này lượng tiền ra vào ngân hàng mỗi ngày nhiều đến kinh người. Dương Minh một lần đổi 20 triệu cũng là bình thường.
Lái xe mở cửa sổ thò đầu ra mà nói:
"Ông chủ Lưu chờ ở bên trên, anh lên đi"
Dương Minh lúc này mới nghĩ đến tiền Macao có giá trị cao hơn trong nội địa. Số tờ đáng giá 20 triệu thì tương đương với số tờ tiền giá 200 triệu ở nội địa.
"Tiền mặt? Nhiều tiền như vậy thì tao mang đi kiểu gì?"
"Tôi là người hoa quốc tịch Nhật"
Dương Minh hỏi.
Cho nên tính toán thiệt hơn, Lưu Cát Hạo liền dẫn Dương Minh tới đây.
Chẳng qua Dương Minh còn chưa mở miệng thì đã có người hỏi trước:
"Tao chuẩn bị đủ rồi. Tao vừa từ ngân hàng ra, giao dịch ở đâu?"
"Được"
Nhưng Lưu Cát Hạo cũng không có biện pháp nào khác. Âu Dương Quân Uy và Âu Dương Kham Khởi không có nhà ở Macao này. Nếu gặp mặt Dương Minh ở khách sạn hoặc nơi nào đó thì càng thêm phiền phức.
Xuống taxi, Dương Minh gọi điện cho Lưu Cát Hạo nói với hắn mình đã đến, hơn nữa cũng nói địa điểm mình đang đứng cho Lưu Cát Hạo.
"Đủ tiền rồi hả?"
"Đây, bố mẹ Vương Mi đâu?"
"Ừ, tao chuẩn bị chi phiếu xong rồi"
Nói đi lại nói lại, Lưu Cát Hạo thực ra cũng không muốn dẫn Dương Minh đến đây. Âu Dương Quân Uy muốn làm gì, Lưu Cát Hạo chẳng lẽ không biết. Đây là nhà của hắn, nếu có người c·h·ế·t trong đó thì đúng là đen đủi.
Lời này của người đàn ông đeo kính có chút khó nghe. Dương Minh nhíu mày dừng bước. Hắn đang muốn hỏi người đàn ông đeo kính kia là người nước nào?
Nhân viên phục vụ ấp a ấp úng càng làm cho người đàn ông đeo kính được nước lấn tới:
"Cái gì mà căn bệnh Á Đông? Vậy anh là người nước nào?"
Lưu Cát Hạo nói.
Dương Minh c·h·ế·t hay sống, Lưu Cát Hạo không quan tâm. Dương Minh không có ân oán gì với hắn cả. Lưu Cát Hạo chỉ quan tâm đến tiền trong tay Dương Minh, cho nên Dương Minh vừa đến hắn đã hỏi việc này.
Lưu Cát Hạo nhắc nhở Dương Minh:
Lưu Cát Hạo vốn cũng không định làm gì bố mẹ Vương Mi. Bây giờ tiền vào tay hắn đương nhiên sẽ thả bố mẹ Vương Mi ra. G·i·ế·t Dương Minh là do Âu Dương Quân Uy làm, nhưng để Lưu Cát Hạo g·i·ế·t người thì hắn không dám. Hơn nữa g·i·ế·t hai người cơ mà, hắn càng không dám.
"Có thể. Nhưng mày phải nhanh lên đó, nếu chậm thì hừ hừ"
"Mày yên tâm, bọn họ đang rất ổn"
Dương Minh cất bước định rời đi, Trương Tân thực ra rất muốn đứng lại xem có chuyện gì tiếp theo không nhưng Vương Mi lo lắng bố mẹ chưa được cứu ra nên cả hai người ngoan ngoãn đi theo Dương Minh lên lầu.
Lưu Cát Hạo nói:
Chẳng qua sau khi Dương Minh vào thì cửa biệt thự đã bị đóng lại, còn khóa nữa chứ. Dương Minh không thèm để ý. Dương Minh thầm nghĩ Lưu Cát Hạo này chắc sợ mình mang người khác tới.
"Lưu Cát Hạo muốn lấy tiền mặt mà không phải chi phiếu. Tôi bây giờ phải ra ngoài lấy tiền. Tôi cầm điện thoại di động của cô, cô và Trương Tân ở khách sạn chờ tin của tôi. Nhớ không được ra ngoài, cũng đừng gọi điện cho tôi. Có việc tôi tự gọi điện cho hai người"
Dương Minh dập máy rồi nói với Trương Tân và Vương Mi:
Dương Minh bước lên vài bước rồi đặt cặp xuống trước mặt Lưu Cát Hạo.
Lưu Cát Hạo nghe điện. hắn biết người gọi không thể là Vương Mi mà là Dương Minh.
Lưu Cát Hạo đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Hôm nay nếu Dương Minh c·h·ế·t thì hắn cầm chi phiếu đi đổi không phải phiền phức sao? Nghĩ như vậy hắn liền vội vàng nói:
Cũng may căn biệt thự này vẫn chưa ai đến ở, sau khi xong việc bán đi là được. Hơn nữa so sánh với việc sau này Âu Dương Quân Uy sẽ cho mấy hợp đồng thì căn biệt thự này đáng gì.
"Mày bây giờ lái xe đến biệt thự khu Hương Diệp Sơn đi" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Dương Minh, mày đến rồi hả. Tiền đâu?"
Dương Minh ngẩn ra một chút. Hắn không ngờ Lưu Cát Hạo đột nhiên đưa ra yêu cầu này.
người đàn ông đeo kính kiêu ngạo nói.
Lưu Cát Hạo bảo Dương Minh chờ lát rồi sẽ cho người dến đón.
Dương Minh chấp nhận yêu cầu của đối phương.
Nếu để người ta thấy cảnh Dương Minh bị g·i·ế·t thì đúng là xong đời cả lũ. Cho nên vì đảm bảo an toàn, Lưu Cát Hạo không thể làm gì khác là dùng đến căn biệt thự của mình.
"Mày lấy hết tiền 1000 rồi bỏ vào trong cặp lớn là được mà"
Chương 831: Giao tiền chuộc
Lái xe là người mà Âu Dương Quân Uy mang tới. Âu Dương Quân Uy không hề dùng người nào của Lưu Cát Hạo hết.
"Là Dương Minh phải không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đám người Á Đông đều có căn bệnh chung như vậy, thích lừa gạt và ăn chặn người khác. Bảo sao khắp nơi không toàn hàng giả"
"Chi phiếu?"
Dương Minh gật đầu nói:
Mà Lưu Cát Hạo hắn cũng là đồng phạm g·i·ế·t người. Chẳng qua Lưu Cát Hạo đã tính toán thiệt hơn thì cảm thấy làm như vậy là đáng. Thứ nhất Dương Minh là người từ bên ngoài đến, c·h·ế·t thì c·h·ế·t chỉ cần giấu ổn sẽ không có vấn đề gì.
Lưu Cát Hạo nói:
Lưu Cát Hạo hừ lạnh một tiếng rồi nói:
Dương Minh lên lầu, vừa mới đi được một nửa thì nghe thấy Lưu Cát Hạo nói:
Dương Minh có chút ngạc nhiên rồi cười cười. Dù ở bất cứ chỗ nào thì cũng không thiếu người yêu nước.
"Đưa tiền cho tao, tao sẽ thả bọn họ ra"
Thực ra Lưu Cát Hạo cũng đã nghĩ đến Dương Minh tới sẽ có hậu quả gì. Lưu Cát Hạo cũng biết một phần về thế lực sau lưng của Âu Dương Quân Uy. Cho nên Dương Minh hôm nay đến trên cơ bản không thể về.
Không biết ai hô câu này, phòng ăn lập tức trở nên hỗn loạn, đủ tiếng chén bát vỡ vang lên, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đeo kính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là tôi"
Lái xe nói.
"Lần này tao không lấy chi phiếu, tao sợ mày lại giở trò. Tao cần tiền mặt" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiếng chuông điện thoại di động hôm nay thật dễ nghe. Lưu Cát Hạo nhìn thấy số quen nên vô cùng hưng phấn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.