Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 492: Giải quyết vấn đề
Hoàng Hữu Tài nghe Vương Tích Phạm nói xong, lập tức kích động.
"Vương tổng, sao được chứ, có chuyện gì thì hai ta cùng tiến cùng lui."
Dương Minh cười khổ lắc đầu, không ngờ lại dễ như vậy, vì thế gọi điện báo cho Trương Tân, để cho hắn đưa mã số sinh viên.
Vương Tích Phạm ném cái bóp cho Hoàng Hữu Tài, nói:
"Được, lát tao gọi cho mày liền!"
Phần lớn mọi người có hứng thú với Đông Lệnh Doanh đều phải lắc đầu. Vì bọn họ đều là tình nhân, nhưng không ai dám cam đoan rằng bản thân hoặc một nửa kia không bị nợ môn thi.
"Hữu Tài, chú nghe tôi nói đã."
"Mẹ kiếp, mày còn giàu hơn tao nữa, mà hai chuyện này không liên quan đến nhau, tao không ý kiến!"
"Thấy rồi, sao lại không thấy, tao và Triệu Tư Tư cùng đi xem mà, sao, mày muốn đi hả?"
Hoàng Hữu Tài cẩn thận gật đầu, cất cái bóp đi, sau đó kiểm rta lại trên người của Tô Đại Trí một lần nữa, mới gật đầu với Vương Tích Phạm:
Dương Minh đề nghị.
"Haha, vậy em không khách khí"
"Nếu đế ngày đó, bọn họ nhất định tìm tôi, ai lại tin rằng một thư kí như chú lại có thể làm nhiều chuyện như vậy chứ? Cho nên, Hữu Tài, chú hãy nhớ cho kỹ, nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ gánh chịu mọi tội danh, chú cứ chối hết, chắc chắn sẽ không liên quan đến chú."
.
"À, quản trị! Cái này dễ rồi, mấy người nghiên cứu sinh bên kia đều là bạn của anh, chuyện này tuyệt đối không có vấn đề"
"Lớp của vợ mày mà mày không biết à? Tao với nàng học chung một lớp, mày hỏi tao ở đâu làm."
Hoàng Hữu Tài vội vàng nói.
Vương Tích Phạm sửng sốt.
"Ngoài cửa chính của trường có cái thông báo về Đông Lệnh Doanh, mày có thấy chưa?"
Trương Tân vui mừng nói.
Dương Minh bước xuống xe của Chu mẫu, trực tiếp đi đến trường, muốn đi xem thông báo Đông Lệnh Doanh từ miệng của Trần Mộng Nghiên.
Vương Tích Phạm gật đầu, vội vàng mò trên người của Tô Đại Trí, Hoàng Hữu Tài cũng làm giống như vậy.
"Lát nữa đem về công ty tiêu hủy"
"Trần Mộng Nghiên có nói với tao, tao tiện đường đi ngang qua coi, đợi thi xong chúng ta cùng đi?"
"Vì muốn làm phong phú hoạt động ngoại khóa của sinh viên."
Thì ra, cái hoạt động này là do hội sinh viên cùng tổ chức, mọi sinh viên đều có thể đăng ký tham gia, chẳng qua phải tự lo cho bản thân.
"Vậy thì chi phí của Đông Lệnh Doanh là mày lo!"
Cho nên, hai người tham gia Đông Lệnh Doanh, có thể nói là nắm chắc rồi.
Vương Tích Phạm lắc đầu nói:
"Được. lát nữa để anh mời các em"
"Dương lão đệ hả, tìm anh có việc gì?"
Trương Tân nghe xong lập tức vui vẻ:
"Sao thế? "
"Chú không được."
"Khoan đã!"
Dương Minh cười nói.
Chẳng qua, Hoàng Hữu Tài cẩn thận như vậy, lại phạm phải một sai lầm trí mạng, xem nhẹ một chi tiết nhỏ.
"Gì, tao đang học!"
"Dương lão đệ, em nói như vậy là sao? Đây không phải là đánh vào mặt anh à? Đừng nói anh có phương pháp, cho dù không có, anh cũng sẽ giúp em chạy phương pháp, cái này em không cần quan tâm"
"Tôi hiểu rồi, Vương tổng"
"Nếu anh cần gì, cứ việc nói"
Trương Uy Hàn cam đoan, gần đây Trương Uy Hàn đã muốn cảm ơn Dương Minh một chút, bất quá hắn cũng biết cha nuôi của Dương Minh chính là Lưu Duy Sơn, nên điều hắn có thể làm thật sự rất ít, nhưng bản thân không chừng về sau lại có việc nhờ Dương Minh, cho nên bây giờ nghe được Dương Minh có chuyện cần nhờ, lập tức vui vẻ.
Dương Minh cũng không cố gắng nữa, hắn cũng biết Trương Uy Hàn cảm kích mình, cho nên thật lòng muốn giúp mình, bằng không trong lòng hắn vẫn sẽ không nỡ.
"Tiện hay không tiện thì đã sao, có chuyện gì cứ nói"
Dương Minh nói:
Dương Minh vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra người này:
Trương Tân nói.
"Xem trên người hắn coi còn có gì làm bại lộ thân phận của hắn không!"
"Bản thân tao cũng muốn đi, nhưng tao sợ tao thi rớt quá."
Đối với loại quảng cáo này, Dương Minh trực tiếp bỏ qua, sau đó tìm phần quan trọng bên dưới.
Trương Tân mắng:
"Vương tổng, ngài nói gì vậy, nếu xảy ra chuyện, Hoàng Hữu Tài tôi khẳng định sẽ chịu thay."
Quả nhiên, Lưu Duy Sơn chỉ hỏi hai câu, rồi đưa số điện thoại của Trương Uy Hàn cho Dương Minh, Dương Minh liền trực tiếp gọi đi.
Hoàng Hữu Tài nói.
Vương Tích Phạm thở dài, sau đó đẩy thi thể của Tô Đại Trí xuống, sau đó dùng đất lấp lên. Đợi đến lúc thi thể bị phát hiện, phòng chừng cũng đã thối rữa rồi.
"Vậy tốt lắm, mày giúp tao hỏi nhanh một chút, ngày mai là thi rồi"
"Được rồi"
Hoàng Hữu Tài tuy rằng gian xảo, nhưng hắn biết Vương Tích Phạm đối đãi với hắn rất tốt, Vương Tích Phạm đối với hắn không giống như Tô Đại Trí, mấy năm nay buôn lậu kiếm được nhiều tiền, Vương Tích Phạm cho hắn không ít, hơn nữa, Hoàng Hữu Tài ở công ty cũng là một nhân vật dưới một người trên vạn người, vì thế Hoàng Hữu Tài làm cái gì, thì cũng đều là tốt cho Vương Tích Phạm.
Chương 492: Giải quyết vấn đề
Cái này làm Trương Tân mừng như điên, ngồi học trong lớp mà cứ cười ngây ngô. Nếu kỳ này thị đậu toàn bộ, Trương Giải Phóng khẳng định sẽ có thưởng.
Vương Tích Phạm kéo thi thể của Tô Đại Trí đến một cái hố đã đào, sau đó chuẩn bị ném xuống.
"Bạn của em không phải là bạn của anh sao?"
Dương Minh xấu hổ, sao lại quên nhĩ, chỉ nghĩ là Trần Mộng Nghiên đi học, chứ không nghĩ là Trương Tân sẽ đi học.
Trương Uy Hàn nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi xem xong, Dương Minh liền gọi cho Trương Tân:
"Đại Tân, mày đang ở đâu?"
"Triệu Tư Tư và Trần Mộng Nghiên khẳng định không vấn đề, còn mày thì tự nhiên cuối năm cấp ba học phẩm tự nhiên bạo phát, cứ như là gắn hỏa tiễn trên lưng vậy. chỉ đáng thương cho một mình tao."
Hoàng Hữu Tài gật đầu.
Vốn sau kỳ nghỉ đông là đến năm mới, rất nhiều sinh viên cũng đã bắt đầu mua vé về nhà, sau khi thi cuối kỳ xong, liền trực tiếp ngồi xe về. Còn một phần ọt sách trong trường yêu thích học tập, căn bản là coi thường các hoạt động giải trí, cho nên, có thể đồng thời không bị nợ môn, và có hứng thú với hoạt động ngoại khóa này, cũng không có nhiều người.
"Ờ đúng rồi, lát nhớ nhắn tin mã sinh viên cho anh"
"Hiểu rồi"
Trương Uy Hàn nói:
"Ừ, cũng là chú nghĩ chu đáo!"
"Vương Chí Đào còn nhỏ, không thể không có người chăm sóc. nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, chú phải giúp tôi chăm sóc nó, nuôi dưỡng nó thành người, tập đoàn Vương thị sẽ để lại cho nó." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy tao không nói nữa, mày tự nghĩ biện pháp đi, đúng rồi, tao có quen biết một người tên là Trương Uy Hàn, để lát nữa tao hỏi giùm mày một chút, xem hắn ta có thể giúp mày được không"
Chẳng qua, đăng ký cũng có một điều kiện, phải là sinh viên không bị nợ môn nào mới được tham gia, điều kiện này làm giữ chân rất nhiều người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trương Tân nhỏ giọng nói.
"Vậy cảm ơn anh, Trương đại ca, em thay mặt bạn của em cảm ơn anh"
"Chuyện nhỏ! Em cho anh mã số sinh viên, cam đoan là toàn bộ đều đạt tiêu chuẩn"
Trương Uy Hàn nghe thấy giọng nói của Dương Minh, lập tức trở nên nhiệt tình.
Đi đến gần bảng thông báo, Dương Minh quả nhiên nhìn thấy thông báo Đông Lệnh Doanh, bên cạnh cũng đang có vài sinh viên đứng coi, một tờ giấy thật lớn, còn có vẻ rất bắt mắt.
"Được, vậy em không nói nữa, lát nữa em và bạn em sẽ mời cơm anh!"
Quả nhiên, tìm được bóp tiền của Tô Đại Trí, bên trong có chứng minh và vài tấm danh thiếp.
"Phiền cái gì, em giúp anh nhiều việc rồi, bây giờ em có việc cần nhờ anh, chỉ cần nói một câu là được, anh tuyệt đối không nói hai lời"
Trương Tân cười mắng, rồi cúp điện thoại.
"Nói chuyện có tiện không?"
Hoàng Hữu Tài vội vàng kêu lên.
Trương Uy Hàn nghe xong lập tức cười nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dương Minh cười nói:
Vương Tích Phạm khoát tay, cản Hoàng Hữu Tài nói:
"Hắn chuyên môn chạy chân mấy chuyện này"
Dương Minh xem xong cũng cười cười, cái này hình như không ảnh hưởng đến mình. Mình bị nợ môn? Hình như là không thể, mà Trần Mộng Nghiên lại là loại sinh viên ngoan giỏi, cũng không có khả năng bị nợ môn.
"Chuyện là như vậy, em có một người bạn học khoa quản trị, hắn sợ thi cuối kì bị rớt, cho nên hỏi Trương đại ca có phương pháp nào không?"
"Thật sao?"
Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên đầu đề ghi là:
Dương Minh dò trong danh bạ nửa ngày trời cũng không thấy số của Trương Uy Hàn, phỏng chừng trước đó đổi điện thoại đã không có lưu số của hắn, không còn cách nào, Dương Minh đành phải gọi cho Lưu Duy Sơn, bây giờ Trương Uy Hàn đang là đệ tử của Lưu Duy Sơn, Lưu Duy Sơn khẳng định là có phương thức liên lạc.
Trương Tân bất đắc dĩ nói:
"Trương ca, hôm nay em gọi cho anh quả thật có chuyện cần phiền anh" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.