Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 276: Tới Lâm gia
Cái túi này đắt lắm sao?
Dì Lưu đi xa rồi, Lâm Chỉ Vận mới nén giận nói với Dương Minh:
Lâm Chỉ Vận thầm nghĩ, sao hôm nay xui quá vậy, đi đường toàn gặp người quen!
"
"
Trầm Nguyệt Bình ngoài miệng nói vậy, nhưng biểu tình trên mặt cũng hết sức cao hứng, nói:
Dương Minh chỉ chỉ vào chổ mà Lâm Chỉ Vận đang nắm:
"Mình chỉ là một người bạn trai hữu danh vô thực thôi."
"Ngượng ngùng quá, dì Trầm, trước đó Chỉ Vận có nói trong nhà xảy ra chuyện, cho nên không để con đến thăm dì, có chút thất lễ"
Sao vậy mẹ? Có gì không ổn à?
Lv? Lv là gì?
"Coi như bạn có đạo lý!"
"Dì Lưu, đây là."
Trầm Nguyệt Bình cũng biết thời gian con gái trở về, bình thường thì bà cũng sẽ không để ý, nhưng hôm nay lại khác, con gái dẫn bạn trai về nhà, cái này không giống bình thường được. Cho nên có thể nói là, Trầm Nguyệt Bình đang trông mòn con mắt, nhìn chằm chằm vào giữa sân.
Chương 276: Tới Lâm gia
Vào nhà, Trầm Nguyệt Bình mới phát hiện ra trong tay con gái có nhiều túi xách, hơn nữa trong tay Dương Minh cũgn có, xem vẻ ngoài đại khái là quà tặng, cho nên ấn tượng về Dương Minh lại tiếp tục tăng mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Con.cái này. phải. con."
Trầm Nguyệt Bình lắc đầu, xem ra Dương Minh đúng là bạn trai của con gái rồi! Cái túi này bà biết cũng bởi vì lúc làm công cho một nhà có tiền, ở nhà đó cũng có một đứa con gái, mỗi ngày đều xài đồ hàng hiệu. Có một lần Trầm Nguyệt Bình vô tình nghe được cô gái ấy năn nỉ cha mua một cái túi Lv.
"Chào dì Lưu, con là bạn trai của Chỉ Vận, hôm nay đến nhà nàng làm khách"
"
Dương Minh vội vàng gật đầu.
"Đi xa như vậy, từ Hồng Công về mà chỉ mua một cái túi xách thôi, ở đây chúng ta cũng có bán mà"
"Đúng rồi, Vận nhi, tron gtay con là gì vậy? Không phải là cũng mua lễ vật cho mẹ sao?"
" Dương Minh không ngờ Trầm Nguyệt Bình có thể nhận biết hàng nhập khẩu.
Trầm Nguyệt Bình sửng sốt.
" Lâm Chỉ Vận thấy phản ứng của mẹ rất kỳ quái.
Cái túi này là túi Lv của ba tôi mua về từ Hồng Công, hơn ba vạn đô Hồng Công đó! Bà biết giặt sao? Cái này phải đến phòng giặt tẩy chuyên nghiệp làm, bà giặt mà làm hỏng thì có bán nhà cũng không đền nổi cho tôi!"
Lâm Chỉ Vận nghe xong lập tức ngượng ngùng.
Lâm Chỉ Vận đem cái gói nhỏ đưa cho tràm nguyệt bình.
Chỉ tùy tiện mua thôi.
Dương Minh từ chổ dì Hồng đã biết tên của Trầm Nguyệt Bình, cho nên cũng hiểu được vì sao Lâm Chỉ Vận lại lấy tên là
Cụ ông nói.
"Mẹ."
Dì Lưu cười gật đầu.
Vừa nhắc đầu, Trầm Nguyệt Bình đã thấy một đứa con gái đang kéo tay một người con trai đến, Trầm Nguyệt Bình vội vàng ra đón:
"Haha, dì Lưu chỉ ăn ngay nói thẳng thôi, không làm chậm trễ thời gian của các con nũa, mau trở về nhà đi!"
Dương Minh vội vàng giải thích.
"Dì Lưu là người lớn ở đây, đặc biệt thích nói chuyện với người khác, bạn nói cho dì biết, nhất định là hôm sau tất cả đều biết mình đã có bạn trai!"
Vì thế Lâm Chỉ Vận chỉ có thể giả bộ không nghe không thấy bước về phia trước, đi về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"
"
Bà cụ trả lời.
"Xin chào dì Trầm"
"Là Dương Minh mấy hôm trước đi Hồng Công,. mua lễ vật cho con."
Không phải là bà hạ thấp con gái mà nâng cao người khác, bởi vì khi bà còn đi làm công, cũng đã nhìn thấy những quy củ của nhà già, con cái trong nhà tìm đối tượng cũng phải môn đăng hộ đối, cho dù tìm vợ bé cũng phải xem xuất thân.
Hơn nữa, nếu đứa nhỏ kia thật sự là bạn trai của con gái mình, tại sao cho đến tận bây giờ mình vẫn không phát hiện ra? Tình yêu nam nữ không thể đơn giản như vậy được, cho dù không gọi điện thoại thì cũng phải đi chơi bên ngoài chứ?
Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng, dù sao nắm tay con trai trước mặt mẹ quả thật cũng rất xấu hổ.
"Sao?"
Chẳng qua trong lòng Trầm Nguyệt Bình vẫn còn chút hoài nghi, người bạn trai của con gái mình, nhìn thấy vẻ ngoài rất vĩ đại, hơn nữa theo cách ăn mặc nhất định là con nhà có tiền, tại sao lại thích con gái nhà mình?
Vài ngày sau, Trầm Nguyệt Bình lại đến nhà đó để làm công, nhìn thấy cái túi xách ấy hơi bẩn, muốn giúp nàng giặt sạch, kết quả là bị cô gái ấy nhìn thấy, lập tức đưa tay giật lại, nói: "
"Đúng vậy, dì Trầm, con chính là Dương Minh, là bạn trai của Chỉ Vận!"
Chẳng qua, Trầm Nguyệt Bình còn chút hoài nghi, bà muốn nhìn thấy trong tay Lâm Chỉ Vận là thứ gì, có phải mua từ Hồng Công về không, vì thế nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Không biết, có thể là bạn trai của nha đầu Lâm gia mang về!"
Lâm Chỉ Vận nhỏ giọng nói.
Cụ bà gật đầu.
"Được rồi, mặc kệ nói thế nào, dì cũng nhận tấm lòng này của con"
" Trầm Nguyệt Bình hỏi.
Trong khoảng thời gian chồng bị thương, con gái tối nào cũng về nhà, nếu có bạn trai, thì tại sao mình không nhìn thấy? Cho nên Trầm Nguyệt Bình không thể không hoài nghi, người con trai Dương Minh này, không biết có phải là do con gái tùy thời bắt làm bạn trai giả không!
Trầm Nguyệt Bình kinh ngạc, thầm nghĩ, nếu là như vậy, thì có lẽ không phải là giả mạo, không chừng hai đứa nhỏ này là thật, hơn nữa công tác giữ bí mật rất tốt!
"Khách khí như vậy để làm gì?"
"Ừ, nha đầu này tử nhỏ đã học giỏi, vóc người còn tươi ngon mọng nước, tôi thấy nó sau này sẽ là người vợ tốt"
Nhưng Dương Minh lại thoải mái gật đầu nói:
"Ơ? Đi Hồng Công mua lễ vật cho con?"
Lâm Chỉ Vận ấp a ấp úng nói.
Lâm Chỉ Vận không biết nên giới thiệu thế nào.
" Dương Minh nói thật, vì lúc đó mua rất nhiều lễ vật, hắn làm sao có thể nhớ giá của từng món.
"
Trầm Nguyệt Bình thấy Dương Minh ăn nói lễ phép, hơn nữa vô cùng khôn khéo, cho nên ấn tượng về Dương Minh cũng tốt lên. Dù sao thì theo quan niệm trước kia, con gái cũng đã cùng người con trai này có quan hệ, cho dù mình không thích hắn, phản đối chuyện của con gái, thì cũng không thể nào được. Cho nên, khi bà nhìn thấy dáng người Dương Minh không tệ, hơn nữa lại là người có văn hóa, Trầm Nguyệt Bình liền vui vẻ.
Lúc ấy cha của cô ta đã nói: Túi xách thì cần Lv gì! Không phải chỉ là nhãn hiệu thôi sao?
Cái túi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe Dương Minh nói xong, Lâm Chỉ Vận nhất thời trầm mặc, đúng vậy, Dương Minh bây giờ là hoàn toàn giúp đỡ nàng, người ta căn bản là không có nghĩa vụ này!
"Chào, tiêu tử, con chính là Dương Minh sao?"
"Vận nhi, lầu sau con đừng để v tiêu tiền loạn như thế!"
"Không có gì đâu, chỉ là một cái túi xách thôi."
"Vận nhi, để cho mẹ xem thử, Dương Minh mua bảo bối gì cho con, mà con cầm ở trong tay không chịu buông"
"Dì Lưu, dì đừng chọc con mà!"
Quả nhiên, vừa vào nhà, Dương Minh đã đặt mấy túi quà lên bàn, nói:
Người cha vừa lúc phải đi Hồng Công bàn chuyện làm ăn, vả lại không chịu được sự nhõng nhẽo của con gái, nên chiều ý nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cũng không nhiều lắm, con bỏ hóa đơn rồi, nên cũng quên là bao nhiêu tiền
" Trầm Lâm"
" Trầm Nguyệt Bình hỏi.
Cô gái này nói: Bạn học của con có một cái, mua về từ Hồng Công, bên này chúng ta không có kiểu dáng đó!
" Lâm Chỉ Vận hiển nhiên không quan tâm đến hàng hiệu rồi, cho nên chưa bao giờ nghe qua cả.
"Chàng trai kia là ai?"
"Vận nhi, con đã về sao?"
Trầm Nguyệt Bình nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Dương Minh.
"Cái này. thật xin lỗi, Dương Minh, đã gây phiền toái cho bạn"
" Dạ, dì Trầm"
Dương Minh thầm nghĩ, cái này không phải là mình gây ra sao?
Một ông cụ ngồi đầu ngõ hỏi.
"Vậy bạn kêu mình phải nói thế nào? Chẳng lẽ nói hai ta là bạn bè bình thường? Xin thưa, có bạn bè nào thân mật như vậy không?"
"
"Mình chỉ suy nghĩ thay cho bạn thôi, tính toán cái gì!"
"Bạn nói cái gì vậy! Thật là."
"
"Dì Trầm ơi, đây là một chút lễ vật con tặng cho dì và chú Lâm, không biết có thích hợp không."
Trầm Nguyệt Bình cười nói:
" Mở cái gói ra, Trầm Nguyệt Bình lập tức ngây người!
"Ồ, không tồi nha, bà xem, người ta còn lái xe tới"
Lâm Chỉ Vận bất đắc dĩ nói.
"Hơn nữa, nếu dì không nói, thì bạn cho rằng mẹ của bạn cũng sẽ không nói sao?"
Túi này là túi Lv?
Trầm Nguyệt Bình nói như vậy, trong lòng suy nghĩ có phải là mua ở gần đây không.
"A, tốt, tốt, đẹp trai lịch sự lắm, Lâm Lâm cũng thật tinh mắt nha"
Vừa đi được không xa, lại một bác gái hàng xóm nghênh đón.
"Nha, đây không phải là Lâm Lâm sao, sao hôm nay không đi dạy kèm vậy? Ơ, tiểu tử này là ai?"
Vì thế, cả hai đều cảm thấy có lỗi với đối phương, cho nên chỉ im lặng đi đến cửa nhà Lâm gia.
"Được rồi, con đến là được rồi, cần gì phải mang lễ vật!"
"Dì Trâm, đây là chủ ý của con, không liên quan đến Chỉ Vận, nàng cũng không biết"
Dương Minh cũng làm bộ bất đắc dĩ lắc đầu:
Giọng hai người tuy không lớn, nhưng Dương Minh và Lâm Chỉ Vận đi ngang qua đều có thể nghe rõ ràng, Dương Minh thì chẳng sao cả, nhưng Lâm Chỉ Vận thì đã đỏ mặt rồi, chẳng qua cũng khó trách người ta nói, ai kêu nàng bây giờ đang nắm tay Dương Minh đâu!
"Không sao đâu, vào, vào nhà đi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.