Rể Quý Trời Cho
Quỷ Thượng Nhân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137: Làm dịu quan hệ đi
Trần Mộng Nghiên cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Dương Minh, thoải mái nói. Nhưng thật ra thì trong lòng nàng hết sức khó chịu.
"Cậu chuẩn bị vào trường nào?"
"Bây giờ đã có nhiều cách để tra điểm, gọi điện thoại hoặc lên mạng tra cũng được. Cô cũng không nói nhiều. Đầu tiên cô chúc mừng cho mọi người, mặc dù có vài thành tích không được tốt lắm, nhưng cũng đừng nản chí, hiện giờ giáo d·ụ·c mở rộng, có rất nhiều trường đại học hoặc trung cấp có thể nhận vào. Hy vọng mọi người có thể chọn cho mình một con đường thích hợp!"
Chương 137: Làm dịu quan hệ đi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trương Tân? Bạn ấy cũng vào đại học Tùng Giang?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tốt lắm, không nói cái này nữa"
Trần Mộng Nghiên nhún vai nói:
Khi mọi việc quan trọng đã xong, cô Lý mới nói:
"Gần đây mình và Trương Tân đi học lái xe, cho nên không có thời gian rãnh …"
"Hả? Sao bạn biết mình lên mạng tìm bạn?"
Trần Mộng Nghiên sửng sốt, cái kiểu xưng hô đã lâu không nghe Trương Tân kêu, lần trước đi xem phim, Trương Tân cũng gọi nàng như vậy, lúc đó nàng cảm thấy xấu hổ, nhưng bây giờ trong lòng lại nổi lên một tia ngọt ngào.
Dương Minh ngạc nhiên, xem ra Trần Mộng Nghiên vẫn chú ý đến mình, trong lòng nóng lên:
"Không biết mình tìm cậu à?"
Dương Minh cười nói:
"Mình biết, cậu nói cái … kia"
"Trong đây có danh sách các trường đại học, không chỉ có trường công lập, mà còn có các trường đại học tư, mọi người có thể tham khảo. Lát nữa phát ra, mọi người suy nghĩ thật kỹ, rồi điền vào nộp lại cho cô"
Vốn Dương Minh không muốn đi, tại vì không muốn trao đổi tình cảm với những người này, nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Trần Mộng Nghiên, liền gật đầu nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không sai, Vương Chí Đào là lớp trưởng, nhưng bởi vì thi đại học thất bại, làm hắn thấy rất mất mặt, cũng không còn hăng hái nữa. Bây giờ cô Lý lại nói như vậy, vừa hợp với tâm ý cũng mọi người!
"Hắc, bình thường thì hắn không thể thi vào được rồi. Bất quá hắn vào học viện XX của đại học Tùng Giang, bình thường có thể đi học chung. Chỉ là bằng tốt nghiệp kém một chút!"
Dương Minh cắn răng một cái, trong lòng muốn nổi phong ba! Mẹ kiếp, lão tử từ nhỏ đến lớn chưa biết sợ là gì, tự nhiên lại bị cái Tâm Cổ khốn nạn này kẹt vào người. Con mẹ nó, tán gái là thú vui của đời người, mà đột nhiên bị cắt đi, con người sống còn ý nghĩa gì nữa!
Trần Mộng Nghiên sửng sốt, thành tích của Trương Tân nàng cũng biết, cho đến giờ toàn đội sổ trong lớp, không phân cao thấp với Dương Minh:
"Đại tẩu, bạn có đi không?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Haha, cậu cũng giống mình. Mình và Trương Tân đã quyết định rồi, cùng tiến vào đại học Tùng Giang!"
Trần Mộng Nghiên gật đầu:
"Mình không phải là coi thường bạn ấy, cậu đừng hiểu lầm …"
Dương Minh giải thích.
"Được rồi, mình sẽ không trách cậu đâu …"
Trần Mộng Nghiên suýt nói thành:
"Mình đã nói rồi, mình không muốn rời xa nhà, cho nên muốn vào đại học Tùng Giang!"
"Dương Minh đi, thì đương nhiên mình cũng đi"
Cô Lý vừa dứt lời, trong phòng đã vang lên tiếng nghị luận, thật ra mọi người đều muốn đi du lịch để xã stress một lần, trước kia cứ tháng Năm là đều có tổ chức đi du lịch, nhưng bởi vì mọi người đều bận rộn việc thi đại học, cho nên kế hoạch đi du lịch đành gác lại.
Đổi lại ban đầu, nàng muốn chủ động vui vẻ, nhưng bây giờ, lòng nàng không khỏi trầm xuống.
Dương Minh hiển nhiên phát hiện ra mình đã lỡ mồm, nói dối trước mặt một cô gái thông minh, thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Vì vậy nói tránh đi:
Mặc dù tâm tình Vương Chí Đào thật không thích chuyện này, nhưng tốt xấu gì cũng phải giữ mặt mũi, vì vậy gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày nay, Trần Mộng Nghiên đã nghĩ thông suốt, quyết định sẽ cùng một chổ với Dương Minh, không cần phải che che dấu dấu làm gì.
Trần Mộng Nghiên sợ bị hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm.
"Thật tốt quá, chúng ta lại là bạn học"
Dù sao cũng là bạn học ba năm với nhau, trong đó đều có chút tình cảm, tất cả mọi người đều vô cùng tôn trọng lần sinh hoạt tập thể cuối cùng này. Bởi vì không lâu sau, mọi người sẽ chia tay, lưu lạc về mọi miền đất nước, về sau sẽ không còn có khả năng tụ hội tập thể như vậy!
Thì nàng, rốt cục đã thở phào một hơi!
Khi Trần Mộng Nghiên nghe được Dương Minh nói
"Vậy tao cũng đi!"
"Về hơn nửa tháng rồi!"
Ngữ khí của Trần Mộng Nghiên giống như là một oán phụ.
Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh khó xử, vì thế chủ động đổi đề tài:
Đương nhiên, cái này cũng chưa quyết định được giá trị. Cô Lý còn nói thêm về những mục tiêu cùng điều kiện tuyển sinh cho mọi người. Dương Minh và Trần Mộng Nghiên cũng ghi chép lại hết sức cẩn thận.
Giờ phút này, nàng rốt cục đã biết rằng Dương Minh quan trọng như thế nào với mình. Đúng vậy, bản thân mình đã sớm yêu Dương Minh, chỉ là khi hắn ở bên cạnh thì mình lại không biết quý trọng. Bây giờ mất đi, Trần Mộng Nghiên mới cảm thấy được cùng ở một chổ với Dương Minh có biết bao nhiêu vui sướng! Mặc dù lâu lâu Dương Minh lại đề nghị hoặc là những chuyện xấu hổ, nhưng ngẫm lại cho đến bây giờ, những đôi tình nhân bình thường đều như vậy cả!
"Mộng Nghiên, bạn tìm mình …?"
"Dương Minh, mày đi không?"
Trương Tân quay đầu lại hỏi. Trương Tân và Dương Minh thuộc về những thành phần cá biệt trong lớp, nên cũng giống như một số người khác, có vẻ không thích hợp với đám đông kiểu này.
Đại đa số mọi người đều đã có quyết định muốn vào trường đại học hoặc cao đẳng mình thích. Trong đó cũng có rất nhiều thành tích tốt và xấu, thành tích tốt thì không sao, còn những người có thành tích không tốt thì trong khoảng thời gian này nhờ các mối quan hệ để tìm nơi đến cho mình. Chỉ có các học sinh có thành tích trung bình vẫn còn đang do dự không quyết.
Trương Tân đột nhiên lại hỏi một câu.
"Thi đại học đã qua, các thầy cô cấp ba đã thương lượng với nhau, chuẩn bị tổ chức đi du lịch. Mọi người tự nguyện tham gia, lát nữa Vương Chí Đào sẽ thống kê lại danh sách, đương nhiên sẽ không đi quá xa, địa điểm cụ thể là ở núi Tây Tinh gần Tùng Giang, tiền phí xe là 20 đồng, còn những mục khác thì mọi người tự giải quyết"
"Cậu biết thành tích của mình?"
"Vậy sao cậu về không liên lạc với mình?"
Trương Tân thấy Mộng Nghiên đi đến, vội vàng lấy cái ghế để cho nàng ngồi bên cạnh Dương Minh, sau đó rời bàn bỏ đi, đến chổ của Trần Mộng Nghiên ngồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chúng ta lại là bạn học!"
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên thuộc loại thành tích rất tốt, còn Trương Tân thì do có quen biết. Nên khi phiếu đăng ký đưa xuống, ba người liền cầm bút ghi tên.
Dương Minh cười khổ nói.
"Hả?"
"Mình không có lên mạng …"
Dương Minh gãi đầu.
Dương Minh cảm thấy xấu hổ, tự nhiên lại để con gái đến tìm mình.
Trong lòng Trần Mộng Nghiên căng thẳng:
Chỉ chốc lát, trong phòng đã đầy người quen. Cô Lý chủ nhiệm cũng đã đến. Hôm nay đại đa số mọi người ngồi tum lum chổ. Hầu hết trong số đó đều có mục đích cá nhân. Bởi vì hô nay đã không còn là kiếp sống trung học, cho nên cũng không ép buộc nữa, Trần Mộng Nghiên vẫn không trở về chổ ngồi của mình, vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh Dương Minh.
Cô Lý nhìn thoáng qua phòng học, cũng không nói gì. Vì thi đại học đã xong, không cần phải vì việc nhỏ này mà nhắc nhở mọi người.
"Mình vào trường nào cậu không biết sao?"
"Nói vậy thành tích mọi người đều đã biết? Bây giờ là thời đại thông tin, không giống như trước kia, phải đến trường để tra điểm"
Trần Mộng Nghiên cố gắng nặn ra một khuôn mặt bình tĩnh.
"Đi chứ, sao lại không đi, gần đây suốt ngày học lái xe, cũng nên thư giản một chút!"
"Dương Minh, nghe nói cậu và Trương Tân đi Vân Nam? Về khi nào vậy?"
" Không phải như mày nghĩ …"
Cô Lý cười nói:
May quá, phản ứng cũng nhanh. Vừa nói xong, âm thầm trừng mắt nhìn Trương Tân một cái, đều tại bạn cả, cái gì mà đại tẩu, làm rối loạn suy nghĩ của mình!
Trương Tân cho đến giờ vẫn nghe theo lời của Dương Minh.
Cô Lý đem cái đơn đăng ký nhập học cùng danh sách các trường đại học tuyển sinh xuống cho mọi người. Các học sinh tự truyền xuống cho nhau theo thứ tự.
"Vậy thành tích của cậu cũng có thể vào kinh sao?"
"Thật ra thì, thành tích của chúng ta chỉ cần điền tên vào là đậu. Nghe nói rằng người cao điểm nhất của Tùng Giang là 709 điểm!"
"Sao mình lại không biết, điểm của cậu đến 697.5, cao hơn mình 10 điểm! Thành tích này vào kinh cũng đủ!"
"Mình làm cán bộ lớp, đương nhiên là phải đi"
Khi nãy, trước khi cô Lý đến, vài bạn học đã thảo luận là nên đi đâu đó chơi một chút, nhưng lại thiếu người đứng ra tổ chức kế hoạch!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.