Rất Yêu, Rất Yêu Em
Độc Bạch Đích Tiểu Mã Lệ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 299
Khương sư phụ?
Đỗ Huyên cười đắc ý, “Anh có số điện thoại của cha tôi? Người mà cha tôi quen biết, đều là những nhân vật tầng lớp thượng lưu của Ninh Thành, loại người thấp kém như anh, làm sao có số của ông ta được?”
Cố Vi Hằng cũng đã nhìn ra được có gì không ổn, vội vã lấy quà của cha mẹ ra.
Không về biệt thự Thanh Sơn, trực tiếp đến công ty, bây giờ công ty đối với anh có một sức hấp dẫn khó tả.
Điển cố của “Khương Triều Nguyên” Cố Vi Hằng dĩ nhiên đã nghe qua, biết Cố Hành Cương đang cố ý che giấu thân phận.
Mùa thu rồi, trời sáng muộn, người trong nhà vẫn còn ngủ.
Đỗ Nhược bước vào, vừa nhìn đã thấy Khương Triều Nguyên đứng ở một bên.
Bây giờ, cô hối hận rồi.
Vài giây sau, điện thoại của Đỗ Huyên vang lên, là Đỗ Kim Minh gọi đến, “Con bé hư đốn! Cút về đây! Đừng làm mất mặt ta!”
“Đúng là không phải nó nói. Theo đuổi con gái thì theo đuổi cho đàng hoàng, làm cho cả cái tập đoàn Minh Thành đều biết hết, không biết mất mặt à? Lần đầu tiên đã hung tợn như vậy, cô ta không hận c·h·ế·t con mới là lạ!” Cố Minh Thành khiển trách.
Cố Vi Hằng đã trốn sau ghế sofa, nép vào vai Cố Minh Thành, “Trời đất làm chứng, anh, không phải là em nói!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đỗ Huyên có chút hoang mang, nhưng hơn hết là sự bình tĩnh cố gắng gượng lại.
Cố Minh Thành đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Hành Cương, “tạch tạch” vạch áo anh ra.
Đỗ Huyên ngơ người ra, mặt mày đỏ bừng, hình như đúng là cái người trước mặt này ra mệnh lệnh cho cha, nhưng tại sao cha lại nghe lời anh ta như vậy?
Sau khi ăn xong, anh ngủ luôn trên ghế sofa.
Người phụ nữ đáng c·h·ế·t!
Cố Hành Cương cúi đầu cười khẩy, “Vậy thì thử xem sao!”
Cũng xem như Cố Vi Hằng phản ứng nhanh!
Đỗ Nhược nhìn thấy Cố Vi Hằng đang đi về hướng cô.
Hôm qua, cô đã hạ quyết tâm, sẽ hận anh ta cả đời.
“Chủ tịch, yên tâm, đại danh của ngài tôi đã thông báo cho cả công ty rồi, trừ Đỗ Nhược ra, thân phận giả của ngài, cũng đã thông báo cả rồi, sau này không ai gọi ngài Cố Tổng, chỉ gọi là Khương sư phụ, thế nào?” Thẩm Khoa cười ha hả giành công.
Thế là, Cố Vi Hằng cũng chầm chậm đi đến trước mặt Cố Hành Cương, dùng âm lượng Đỗ Nhược có thể nghe thấy được nói, “ken, hôm nào đưa tôi về nhà đi! Cha tôi tìm anh!”
Đỗ Nhược hoang mang nhìn Đỗ Huyên, cô thực sự không biết!
Cố Hành Cương tuy khí chất cao, cái khí chất cao cao tại thượng bẩm sinh đó cũng có, nhưng anh dù sao cũng còn trẻ, không thể nào có qua lại với Đỗ Kim Minh được!
Cố Hành Cương lái xe, anh còn không biết Đỗ Nhược đã tố cáo anh, nghĩ rằng chỉ là cha mẹ nhớ anh rồi.
Đúng lúc hôm nay Cố Vi Hằng cũng đã đến công ty của anh hai, trong đại sảnh lầu 1, Cố Vi Hằng vào nhà vệ sinh, Cố Hành Cương đứng chờ anh ở trước bảng hiển thị của đại sảnh.
“Nhưng cô làm sao?” Cố Hành Cương cũng đã khôi phục giọng điệu ngày thường, từ tính, thu hút người.
Nhân viên bắt đầu lần lượt đi làm.
“Tôi thực sự cần cô giúp đỡ.” Cố Hành Cương nói.
Đỗ Nhược qua một hồi suy nghĩ, cảm thấy cách làm của chủ tịch Cố Minh Thành là đúng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh đột nhiên cảm thấy thần trí đảo lộn.
“Đưa đứa con gái lớn của ông về đi! Cô ta đang ở tập đoàn Lam Cương ép đứa con gái nhỏ của ông từ bỏ quyền thừa kế! Rất ồn ào!” Nói xong câu này, Cố Hành Cương bỏ điện thoại xuống.
Tim cô bỗng nhiên đập rất nhanh.
“Đỗ Huyên? Mới sáng sớm cô đã làm náo loạn ở công ty?” Cố Hành Cương bị lãng quên, ngồi trên ghế sofa nói.
Xem đó, di truyền chính là kì diệu như vậy!
“Cũng đúng thật không phải là một người mẹ hiền vợ thảo!” Cố Hành Cương thủ thỉ một cách hằn hộc, “Không biết thì đi học! Ngày mai nhất định phải đem cơm đến cho tôi!” Cố Hành Cương cầm tấm thẻ của Đỗ Nhược lên, chuẩn bị về phòng làm việc của mình.
Cô tuyệt đối không muốn xảy ra xung đột với chị mình ở trong công ty.
Đỗ Huyên đi rồi.
Quả nhiên, Khương Thục Đồng ho một tiếng, không lên tiếng nữa.
“Hơ, anh chẳng qua là đang ngụy tạo hù dọa người, ai biết được anh gọi thật hay giả vờ, dám nói chuyện với cha tôi bằng thái độ này!” Đỗ Huyên nhìn Cố Hành Cương vẫn đang ngồi trên sofa, hai chân anh bắt chéo vào nhau, khuỷu tay tựa vào tay vịn sofa, v**t v* cằm.
Đỗ Nhược tay ôm trước ngực, “Tôi đang nói công ty ở đường Kiến Giang! Đến việc cha muốn đem công ty này cho cô, mà cô cũng không biết à? Hay là cô diễn với tôi?”
Đỗ Nhược không tiếp tục ở lại, đi vào thang máy.
Người này, rất rõ ràng chính là bản sao của Cố Minh Thành, bây giờ lại xuất hiện ở tập đoàn Lam Cương, chắc chắn là con trai của Cố Minh Thành.
Cố Hành Cương tuyệt đối không ngờ, nhất cử nhất động của anh, đã gắn một nhãn dán tầm nhìn sâu xa trên người Cố Minh Thành, sự tôn kính của Đỗ Nhược đối với Cố Minh Thành cũng đã như dòng chảy cuồn cuộn.
Còn người con trai kia của Cố Tổng?
Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng đang mím môi nhìn anh, anh ngoáy đầu nhìn cô.
Ai biết được Ninh Thành có gì thu hút anh, làm anh đêm không ngủ được, không chờ đợi thêm giây phút nào nữa.
Đỗ Nhược có phần giấu giếm khi nói về việc xâm phạm này, không nói bản thân là trinh nữ, chỉ nói Cố Hành Cương đã làm việc này, làm cô không thể nhẫn nhịn được.
Lúc nãy Cố thiếu gia nói, để anh về Hải Thành, chắc chắn là về hứng chịu dạy dỗ rồi.
Cố Hành Cương cau mày nhìn Cố Vi Hằng, trong ánh mắt chứa đựng sự trách móc rõ rệt, “Tại sao tự ý nói với cha?”
Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu Đỗ Nhược: thì ra anh ta còn có tên tiếng Anh: ken.
Quả là ép người quá đáng.
Đỗ Nhược là mềm lòng thật, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của người đàn ông này, cô lại cảm thấy trong lòng đặc biệt có lỗi.
“Nếu – Nếu anh có cần gì, nói với tôi, coi như tôi bồi thường cho anh! Tiền tôi luôn mang theo, trả cho anh. Đừng quên trả lại giấy nợ cho tôi.” Đỗ Nhược đặt tấm thẻ lên bàn trà trước mặt Cố Hành Cương.
Nhưng mà việc này bây giờ cũng không thể biểu lộ ra.
“Vậy bình thường cô ăn như thế nào?” Ngón tay của Cố Hành Cương gõ vào tay vịn ghế sofa, hỏi cô.
“Bắt đầu từ trưa mai, nấu cơm cho tôi! Một người đàn ông đơn thân như tôi, ăn không ngon, bao tử không tốt.” Lúc nãy khi Cố Hành Cương ngủ, đặc biệt người nghiêng, bây giờ anh chỉnh lại người, tư thế giống như Cố Minh Thành hôm qua.
“Nhưng tôi không biết nấu ăn!”
Vị trí của Đỗ Nhược, đã đứng ở phía cùng một đường thẳng với Cố Hành Cương, giữa ba người hình thành lên một tam giác đều.
Sao cảm giác khó chấp nhận thế?
Lúc Cố Hành Cương thức dậy, nhìn thấy Đỗ Nhược đứng trước mặt anh, hình như đang cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Vì vậy, ngày hôm sau, Đỗ Nhược lại đi làm.
Cố Hành Cương cau mày nhẹ, trong đầu phút chốc hiện lên hình ảnh người công nhân mặc đồ lao động trong nhà xưởng vào thập niên 80.
4 giờ ngày hôm sau, Cố Hành Cương đã thức dậy, không ngủ được.
Cố Vi Hằng nhìn qua Đỗ Nhược, lại nhìn qua Cố Hành Cương, Cố Hành Cương cũng đang nhìn anh, hơn nữa ánh mắt không ngừng liếc về hướng Đỗ Nhược.
Cố Hành Cương mới biết được, thì ra là Đỗ Nhược tố cáo anh.
“Đừng vội. Cứ chờ xem!” Cố Hành Cương với một biểu cảm chờ xem kịch hay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tư duy của chủ tịch quả nhiên khác người.
Cố đại chủ tịch ở lại công ty thêm hai ngày, sau hai ngày, Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng quay về từ Maldives, bảo hai người họ về nhà.
“Cái nhà đó em không định về nữa, gia sản em cũng không định lấy, cha không chia cho em em cũng không đòi hỏi, chia cho em, em không thể không lấy! Hơn nữa, bây giờ cha vẫn còn khỏe mạnh, chị đã muốn cha chia gia sản, chị có dụng ý gì?” Đỗ Nhược mặt lạnh tanh, quay đầu qua một bên.
Lúc hai người đến nhà, Cố Minh Thành ngồi trên sofa, cánh tay đặt vào tay vịn, tay v**t v* cằm, ánh mắt cực kì sắc bén, Khương Thục Đồng ngồi bên cạnh anh.
“Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, nếu như cô còn không ra ngoài, thì tôi sẽ gọi điện cho Đỗ Kim Minh!” Cố Hành Cương lấy điện thoại ra.
Hại anh ta tiều tụy đến như vậy, hơn nữa, cô nghĩ, có thể bức e-mail bản thân gửi cho Cố Tổng, người của tập đoàn Minh Thành cũng đọc được, không có lợi cho danh tiếng của cô, sự lạnh lùng của Cố Minh Thành cô đã từng nghe nói, không biết ông ta đã “dạy dỗ” Khương Triều Nguyên như thế nào.
C·h·ế·t tiệt thật, lại là Hà Trại!
Đúng vào lúc này, Thẩm Khoa từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cảnh tượng ba người hình thành tam giác đều như vậy, anh nói, “Khương Triều Dương, chủ tịch bảo anh về Hải Thành một chuyến, ông ấy có việc tìm anh!”
Đỗ Huyên ngoáy đầu nhìn Cố Hành Cương, cau mày, “Anh là ai?”
Cố Vi Hằng cũng dò xét Cố Hành Cương, “Đây chính là chị dâu nhỏ? Không tệ đó, tĩnh như trinh nữ, động như con thỏ chạy trốn! Không giống với mẹ chúng ta, cô ấy lạnh lùng hơn!”
Cố Minh Thành cau mày, ý rất rõ ràng: Anh đang dạy con, em ở phía sau phá hoại.
Đỗ Nhược nhìn Cố Hành Cương với ánh mắt kinh ngạc, hỏi, “Anh làm sao biết chị tôi thế?”
Cô không lên tiếng, muốn trực tiếp đi qua, vừa đúng lúc chạm mặt Cố Vi Hằng đi tới.
“Cái gì?”
“Nhưng tôi –“ Đỗ Nhược cúi đầu, vén phần tóc ngắn phía trước tai ra sau, bộ dạng đó, khiến cho Cố Hành Cương đang ngồi đối diện cô nhìn thấy rồi, vô tình cảm thấy rất gợi cảm.
Lễ tân vừa đi làm, thông thường lễ tân đến công ty khá sớm, nhân viên còn chưa bắt đầu làm việc.
Cố Hành Cương cũng quay đầu qua, cau mày nhẹ, Cố Vi Hằng chưa gặp qua Đỗ Nhược, cũng không biết về việc 3 lớp thân phận của Cố Hành Cương, lỡ như lúc này anh ta gọi một tiếng “Anh”, vậy thì tất cả sẽ bại lộ hết!
“Cố Tổng, lúc đó em cũng hận c·h·ế·t anh rồi!” Khương Thục Đồng nói.
Nếu như đoán không lầm, chắc là người phụ nữ lần trước đến bệnh viện thăm Đỗ Nhược.
Cố Hành Cương vừa bước vào cửa, ánh mắt như tia lửa điện đó đã dồn hết vào người Cố Hành Cương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có lúc là Hà Trại nấu đồ ăn ngon cho tôi, có lúc, thì tôi ăn đối phó!” Đỗ Nhược khá ngại ngùng, lúc trước ở Đỗ gia, cũng không cảm thấy nấu ăn là việc gì to tát, ở một mình rồi, mới biết, nấu ăn là một kĩ năng khó biết mấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 299
Phía sau vang lên giọng của một người phụ nữ, khá là dõng dạc.
Trong giây phút thang máy đóng lại, qua đôi vai của Thẩm Khoa, nhìn thấy ánh mắt của Khương Triều Nguyên đang nhìn theo cô.
Thế là, dấu răng mà Đỗ Nhược cắn anh, đã lộ ra ngoài.
Cha hô mưa gọi gió, người thanh niên này sao có thể quen biết ông, tuyệt đối không thể nào!
Cố Hành Cương vẫn ngồi trên sofa, Đỗ Huyên đã đi đến trước mặt Đỗ Nhược, nói,“Thế nào mới chịu từ bỏ quyền thừa kế?”
Trong lòng lại có một cảm giác rất lạ, cô cảm thấy hành động bản thân đi báo cáo với Cố Minh Thành quá đường đột.
Hơ, lớn đầu như vậy bị người ta tố cáo, còn tố cáo với cha nữa.
Cố Hành Cương nhìn theo thang máy của Đỗ Nhược, trong đó đã không còn bóng người.
Anh bắt đầu quay số.
Ngồi trên ghế sofa tiếp đón khách của quầy lễ tân, đau đầu tột độ, anh nhờ lễ tân đặt cơm hộp cho anh.
Đỗ Nhược cũng cau mày nhìn Cố Hành Cương, điều bí ẩn trên người anh càng ngày càng nhiều.
Lúc Đỗ Nhược đi qua, nhìn thấy Khương Triều Nguyên ngồi trên sofa, hộp cơm trên bàn ăn cũng rất nhếch nhát.
“Sao vậy? Hối hận rồi à? Cảm thấy tố cáo tôi không đúng à?” Anh cười vừa nham hiểm vừa không phục.
Đỗ Nhược nhìn thấy Cố Vi Hành, ngơ người ra, mơ hồ nhớ ra, Cố Tổng từng nói, ông có hai người con trai.
Quả nhiên, Đỗ Nhược vừa nhìn thấy người đến, mặt đã biến sắc.
Cố Hành Cương lái xe đi rồi, định lúc trời sáng sẽ gọi cho cha mẹ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.