Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Chương 7
Động tĩnh của hai người bên này khá lớn, Lý Hạng đang nói chuyện cũng hơi khựng lại, nhìn thoáng qua các cô rồi mới tiếp tục hoàn thành đề tài đang nói dở.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô cũng lặng lẽ xê dịch sang bên cạnh, nghiêm túc ngồi thẳng người.
“……”
Trần Trác nhướng mày: [Ý của luật sư Lâm là, chỉ có tối thứ Sáu em mới rảnh?]
Điều này vừa được đề cập trong cuộc họp, Phong Hành đang tìm kiếm một đội ngũ luật sư tài giỏi và hiện vẫn đang trong quá trình tìm kiếm.
“Luật sư Ứng.” Lâm Vụ đáp lại.
- (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Hạng: “Em có bận không?”
Ứng Xu Nguyệt cười cười, nhìn cô hỏi: “Đàn anh la cô à?”
Lâm Vụ cũng không khách sáo với anh ấy, kéo ghế đối diện ngồi xuống.
Lâm Vụ ừ một tiếng, trước đây lúc ăn cơm với đồng nghiệp trong văn phòng cô có đề cập qua, nói là có một lần tăng ca đã bỏ lỡ một vở kịch.
Vu Tân Tri mỉm cười, nhấc chân đến gần cô: “Dạo trước không phải em muốn đi xem kịch sao?”
Nhưng bỗng nhiên cô kịp phản ứng lại, lúc mình và Trần Trác bắt tay nhau, hình như cô có hơi mất tập trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trác: [Vẫn chưa.]
Lâm Vụ lấy làm khó hiểu: [Sếp Trần, hình như anh gửi nhầm địa chỉ cho tôi thì phải?]
Trần Trác: [Cũng không dư đến mức đó.]
Trần Trác biết cô nghi hoặc, anh giải thích thêm: [Chắc luật sự Lâm không biết rồi, lúc bàn chuyện công việc tôi thích vừa ăn vừa nói chuyện hơn.]
Lâm Vụ rũ mắt, có chút khó xử: “Luật sư Vu, tôi...”
“Thì ông chủ đấy.” Lâm Vụ nói đùa.
“……”
“....” Ứng Xu Nguyệt nở nụ cười, “Tôi cũng không ngờ luật sự Lâm lại phản ứng mạnh như vậy.”
Lâm Vụ: [?]
Lâm Vụ: “....”
Trần Trác: “Được.”
Đột nhiên Trần Trác hỏi cô: [Buổi tối có rảnh không?]
Nói xong, Lâm Vụ bổ sung: “Luật sư Ứng muốn nói chuyện công việc thì chốc nữa đến phòng làm việc của tôi nhé, tôi đi toilet trước đã.”
Lâm Vụ hé miệng, bất đắc dĩ nói: “Vậy cảm ơn luật sư Vu nhé.”
Cô trầm mặc một lát rồi thỏa hiệp: “Anh gửi địa chỉ gặp mặt cho tôi đi, bây giờ tôi qua đó.”
Lý Hạng không chút cảm xúc liếc cô: “Ai dám mắng em chứ?”
Lý Hạng khẽ chậc một tiếng, giọng nói có chút chua xót: “Trong những người chủ dám mắng em chắc chắn không có anh đâu.”
Lâm Vụ hơi khựng lại, có chút không vui dời tầm mắt đi.
Cô ta dừng lại giây lát rồi tò mò hỏi: “Chẳng lẽ luật sư Lâm đang trò chuyện với bạn trai?”
Lâm Vụ ngẩn ra, ngước mắt nhìn anh ấy: “Không phải bảo là bên sếp Trần vẫn đang cân nhắc sao?”
Nghe thấy câu này của Lý Hạng, Lâm Vụ buồn cười bảo: “Làm gì đến mức đó.”
Đối phương chào hỏi cô trước: “Luật sư Lâm.”
Cúp điện thoại, Lâm Vụ nhận được địa chỉ Trần Trác gửi tới, là một nhà hàng sang trọng gần nhà cô, cần phải đặt chỗ trước và xếp hàng chờ.
Chờ Lâm Vụ ra khỏi phòng vệ sinh, Ứng Xu Nguyệt đã không còn ở bồn rửa tay.
Ý là cũng không rảnh lắm.
Nhưng.... một dấu chấm câu là có ý gì?
Cô lừa anh mà anh cũng tin?
Cô thật sự không ngờ, Trần Trác đã từng xem qua.
Trần Trác: [Đúng là đắt thật.]
Lâm Vụ khựng lại, hơi mất tự nhiên mím môi hỏi: “Hỏi thăm về em?”
Lý Hạng ừ một tiếng, cười nói: “Danh tiếng của luật sư Lâm trong nghề đâu phải dạng vừa, nên sếp Trần muốn tìm hiểu vài câu.”
Vu Tân Tri đặt hai tấm vé đang cầm trên tay lên bàn cô, khẽ nói: “Tình cờ có người bạn tặng hai tấm vé vào thứ Bảy tuần này, tôi cũng không có hứng thú, em xem thử có muốn rủ bạn bè đi xem không?”
Lâm Vụ khẽ gật đầu.
Cô lúng túng giơ tay sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Em biết rồi.”
Rời khỏi văn phòng Lý Hạng, Lâm Vụ đi vệ sinh một chuyến.
Còn đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Lâm Vụ không nhìn tên người gọi, trực tiếp nhận máy: “Xin chào, xin hỏi ai gọi đến vậy ạ?”
Trần Trác: [Đắt là bao nhiêu?]
“Thật sự là bạn bè tặng.” Vu Tân Tri biết ý của cô, thản nhiên cười, “Đừng thấy áp lực, tôi thật sự không có hứng thú đi xem, tùy em xử lý.”
Nghẹn lời chốc lát, cô đang định soạn tin nhắn trả lời thì một đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô nhích lại gần, tầm mắt dừng lại trên màn hình điện thoại của Lâm Vụ: “Luật sư Lâm, cô đang nói chuyện....”
Ứng Xu Nguyệt nhướng mày, hơi kinh ngạc: “Đàn anh nghiêm khắc như thế từ khi nào vậy nhỉ? Nghịch điện thoại trong giờ họp cũng đâu chỉ có luật sư Lâm.”
Nhìn thấy câu này, Lâm Vụ rất muốn hỏi anh là tình thế cấp bách chỗ nào?
Nghĩ vậy, cô đồng ý với Trần Trác: [Nếu đã như thế, tôi sẽ tư vấn cho sếp Trần hai mươi phút.]
Trần Trác: [Luật sư Lâm.]
Lâm Vụ cảnh giác: [Sếp Trần, hôm nay không phải thứ Sáu.]
Lý Hạng nhướng mày: “Sau đó cái gì?”
Trần Trác cong khóe môi, hỏi cô: [Luật sư Lâm cảm thấy thế nào?]
Lý Hạng tìm cô chắc không phải nói về vấn đề cô không nghiêm túc túc trong cuộc họp đâu. Cô đi theo Lý Hạng vào văn phòng của anh ấy, Lý Hạng khẽ hất cằm ra hiệu: “Ngồi đi.”
Đi đến cửa, cô đụng phải nữ luật sư vừa ngồi bên cạnh cô.
Lý Hạng: “Anh đã nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy muốn công ty luật của chúng ta.” Nói đến đây, anh ấy nhìn Lâm Vụ, “Anh ấy từng hỏi thăm về em.”
Trần Trác: [Xem là vậy. Có mấy vấn đề muốn hỏi luật sư Lâm.]
Lâm Vụ nhìn dấu chấm câu này rồi suy tư vài giây, chần chờ trả lời anh một dấu chấm hỏi.
Anh ấy biết Lâm Vụ đang phụ trách khá nhiều vụ án, nếu để cô nhận thêm một vụ án với độ khó tương đối, tất nhiên cô có thể ứng phó. Nhưng vụ án Phong Hành này tốn thời gian không kém so với các vụ án cô đang giải quyết, Lý Hạng lo cô không sắp xếp được thời gian, sợ cô ứng phó không kịp.
Nửa sau của cuộc họp, Lâm Vụ không dám lơ là nữa.
Đại tiểu thư trong miệng anh ấy đương nhiên là Hà Gia Vân. Hà Gia Vân và Lâm Vụ là bạn học đại học, còn với Lý Hạng thì là thanh mai trúc mã từ nhỏ, đôi oan gia vui vẻ. Anh ấy hơn Hà Gia Vân và Lâm Vụ ba tuổi, năm nhất đại học của hai người họ thì anh ấy đã được tuyển thẳng lên cao học và đang trong quá trình thành lập công ty luật. Khi Hà Gia Vân biết tin tức này, cô ấy đã tỏ rõ sự ủng hộ toàn diện về tinh thần và tiền bạc đối với Lý Hạng.
Cô im lặng giây lát, nhìn về phía Lý Hạng: “Xem ý kiến bên Phong Hành trước đã, em sẽ nghe theo sự sắp xếp.”
Lâm Vụ không trả lời tin nhắn này.
Trần Trác giả lơ ý cà khịa của cô, nghiêm túc trả lời cô: [Cũng tạm.]
Lý Hạng hiểu ra: “Được, vậy để anh nói chuyện với sếp Trần.”
Về phần tìm đoàn luật sư nào, công ty chứng khoán Phong Hành vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
Lâm Vụ: [Vậy sếp Trần tìm tôi là có ý gì?]
Cô đặt điện thoại xuống, bắt đầu giải quyết công việc trong tay.
Sau đó Lý Hạng nói gì Lâm Vụ quả thật không nghe kỹ lắm. Sự chú ý của cô vẫn còn tập trung vào lòng bàn tay vừa bị Trần Trác cào nhẹ, cô không ngờ.... Trần Trác lại dám ở trước mặt nhiều người làm ra hành động vừa l* m*ng lại thân mật như vậy với cô.
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Lâm Vụ, Trần Trác đã gửi tin mới: [Tôi có thể trả phí tư vấn cho luật sư Lâm.]
Hiểu được ý của cô, Lý Hạng vẫn cười cười: “Anh ấy từng theo dõi vụ kiện chứng khoán mà em xử lý, cảm thấy em làm rất tốt.”
“Tôi vẫn chưa xong việc.” Lâm Vụ cảm thấy kỳ lạ, “Anh gấp lắm à?”
Lâm Vụ nhíu mày: [Bên phía sếp Trần quyết định đoàn luật sư rồi sao?]
Về điểm này cô hiểu rất rõ.
Lâm Vụ: “...”
-
Có điều cô ấy không nắm giữ nhiều cổ phần, chỉ là một cái tên trong danh sách thành viên hợp danh, không thường xuyên làm việc tại công ty luật.
Cô khẽ nói: “Hôm nay thái độ trong cuộc họp của em không đúng, anh la rầy cũng là chuyện nên làm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Là tôi hồ đồ rồi.” Ứng Xu Nguyệt cười nói, “Luật sư Lâm nổi tiếng là người cuồng công việc, sao có thể có bạn trai được.”
“Em về làm việc đi.” Lý Hạng kết thúc cuộc đối thoại giải quyết công việc, nhắc nhở cô, “Lần sau họp mà nghịch điện thoại thì cứ thoải mái, anh không đến nỗi cấm mọi người giải khuây trong mấy cuộc họp chán ngắt này đâu.”
Lâm Vụ hơi nhíu mày nhìn Trần Trác.
Đầu bên kia im lặng giây lát mới có một giọng nam trầm dễ nghe vang lên: “Luật sư Lâm, tan ca rồi.”
Sắc mặt Lâm Vụ hơi lạnh xuống: “Tôi không có bạn trai.”
Một lát sau, màn hình điện thoại mà cô kẹp trong cuốn sổ sáng lên.
Lâm Vụ kinh ngạc giây lát, nhịn không được hỏi: [Bộ anh dư tiền không có chỗ để tiêu sao?]
Nghe câu này, Lâm Vụ nhất thời không biết nên nói gì cho phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù sao bàn tay hay ngón tay của anh cũng đã từng nhiều lần để lại dấu vết trên người cô.
Tên này rõ ràng đang xuyên tạc ý cô.
Trần Trác: [Bấm nhầm.]
Nhìn tin nhắn này của Trần Trác, Lâm Vụ hừ lạnh một tiếng, đang định khịa anh là trả không nổi thì từ bỏ đi, ai ngờ hộp thoại lại nhảy ra tin nhắn mới —— 20 vạn, vui lòng nhận tiền.
Các luật sư khác biết tình hình trong phòng họp, vô cùng ăn ý nhìn Lâm Vụ với ánh mắt đồng cảm.
Lý Hạng: “Không chuyên tâm họp không chỉ có một mình em.” Anh ấy không muốn nói nhiều về chuyện này, nhẹ giọng nói, “Gọi em vào đây là muốn hỏi em có hứng thú với vụ án Phong Hành không?”
Lý Hạng hàn huyên với cô vài câu rồi thấp giọng nói: “Bên sếp Trần bảo anh đề cử đoàn luật sư, anh thì đang cân nhắc đoàn luật sư tiếp nhận. Luật sư Vu đã từng xử lý các vụ kiện tương tự, cậu ấy hoàn toàn có đủ năng lực, nhưng sếp Trần lại đặc biệt hỏi thăm về em. Anh đã xem lại các vụ án mà em đảm nhận trước đây, tiếp nhận vụ án Phong Hành này cũng được, chỉ là...”
Lâm Vụ nhìn dáng vẻ nhất quyết không tha của anh, hiểu rõ rằng tối nay mình và Trần Trác dù không muốn gặp cũng phải gặp.
Trong phút chốc, Lâm Vụ lại có chút hốt hoảng. Cho đến khi Trần Trác gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, kiềm chế lại vẻ mặt kinh ngạc, giả vờ bình tĩnh trả lời một câu: “Sếp Trần, nghe danh đã lâu.”
Lâm Vụ không đáp lời, lười phản bác cô ta rằng thật ra cuồng công việc cũng có thể có bạn trai. Không có luật nào quy định rằng những người nghiện công việc thì không xứng đáng có bạn trai bạn gái.
Lý Hạng nói qua mục đích Trần Trác đến công ty luật, nội bộ công ty chứng khoán Phong Hành xuất hiện vấn đề tranh chấp, cần tìm đoàn luật sư hợp tác với phòng pháp chế của công ty để xử lý.
“Anh mà dám mắng em, vị đại tiểu thư đang nằm ở nhà kia sẽ phi tới đây cãi nhau với anh ngay.” Lý Hạng nói thẳng.
Lâm Vụ cảm thấy vui vẻ, sau khi rửa tay xong thì nhanh chóng trở về văn phòng, cũng đóng cửa lại, hoàn toàn không có ý tiếp khách.
Nghe vậy, Lâm Vụ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vu Tân Tri mỉm cười: “Khách sáo rồi, đàn em.”
Lâm Vụ thét giá: [Một phút một vạn.]
Lâm Vụ vốn tưởng Trần Trác sẽ khách sáo mà nói rằng ‘không gấp lắm’. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ anh lại tỉnh bơ trả lời cô một câu: “Ừm, rất gấp.”
Cuộc họp kết thúc, các đồng nghiệp lục tục đứng dậy rời đi.
Lâm Vụ rũ mắt, lịch sự bắt tay với anh.
Không đợi cô ta nói hết lời, Lâm Vụ đã khóa điện thoại lại.
Lòng bàn tay chỉ dán vào nhau mấy giây nhưng Lâm Vụ vẫn cảm nhận được nhiệt độ của anh, chạm được vết chai không quá rõ ràng ở nơi đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ tương đối bình tĩnh hỏi: [Về vụ án à?]
Lâm Vụ lề mề đến cuối cùng, lúc bước ra khỏi phòng họp, Lý Hạng tiễn nhóm của Trần Trác đến cửa thang máy quay về bỗng nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Lâm Vụ, đến phòng làm việc của anh một lát.”
“Chỉ là gì?” Lâm Vụ ngước mắt.
Trần Trác: [Không hề.]
Lâm Vụ thuận miệng đáp: “Hết cách rồi, tôi gây tiếng động hơi lớn mà.”
Lâm Vụ hiểu được sự lo lắng của Lý Hạng, anh ấy biết tình hình tâm lý của cô.
Lâm Vụ không nhìn cô ta nữa, nhấc chân đi vào phòng vệ sinh.
Giới thiệu đơn giản xong, Trần Trác ngồi xuống bên kia bàn hội nghị, đối diện với Lâm Vụ.
Lâm Vụ cứng họng, cầm di động không biết nên nói gì nữa.
Lâm Vụ: “....”
Anh chắc chắn rằng mình sẽ không bị vạch trần ngay tại chỗ sao?
Cô say mê nghiên cứu vụ án, ngay cả bữa trưa cũng giải quyết trong văn phòng.
Anh gửi vị trí nhà hàng cho cô làm gì.
Lâm Vụ nhắm mắt lại, tự nói với mình rằng rất có thể đối phương sẽ là bên A của cô trong thời gian tới. Bên B như họ phải khách sáo với bên A một chút, dù sao bên A cũng là thượng đế.
Trần Trác vừa tiếp quản chi nhánh này, chẳng lẽ anh không cần tăng ca sao? Công ty chứng khoán nhàn rỗi thế cơ à?
“Em vào đây không phải để ăn mắng à?” Lâm Vụ nói, “Thôi không uống đâu.”
Đến giờ tan tầm, cửa phòng làm việc của Lâm Vụ bị gõ vang.
Xử lý xong vài email gấp, màn hình điện thoại của Lâm Vụ sáng lên.
Vu Tân Tri đẩy cửa phòng làm việc của cô ra: “Vẫn chưa xong việc à?”
Lâm Vụ kinh ngạc, đưa di động dang dán bên tai ra nhìn thoáng qua, là điện thoại của Trần Trác. Cô nhìn đồng hồ, chưa tới sáu giờ rưỡi.
Lý Hạng nhận điện thoại trước, chờ cúp máy mới rảnh hỏi Lâm Vụ: “Uống gì không?”
Ứng Xu Nguyệt là đàn em trực hệ của Lý Hạng, lúc còn học nghiên cứu sinh hai người đều cùng một vị giáo sư hướng dẫn. Đa số thời điểm Ứng Xu Nguyệt đều gọi Lý Hạng là đàn anh.
Nào có khoa trương như thế.
Trần Trác: [Buổi tối gặp.]
Cô cầm lên mở ra xem, sực nhớ mình vẫn chưa trả lời tin nhắn của Trần Trác. Lúc này điện thoại nhận được tin nhắn mới, vẫn là do Trần Trác gửi đến.
Nghe nói như thế, Lâm Vụ khẽ cười: “Chỉ nhắc vài câu về vấn đề lơ là thôi.”
-
Cô khẽ nhếch môi cho có lệ, chuẩn bị đi vào toilet.
“……”
Lâm Vụ rũ mắt, nhìn chằm chằm dòng “Đối phương đang nhập” trên màn hình. Vài giây sau, hộp thoại bật ra tin nhắn mới: [Tình thế cấp bách, mong luật sư Lâm thứ lỗi.]
Lâm Vụ chần chờ gật đầu: “Vâng, anh tìm tôi có việc gì không?”
Lâm Vụ liếc nhìn cô ta: “Tôi có hứng thú hay không không quan trọng.” Cô nhìn Ứng Xu Nguyệt trước mắt, không chút khách sáo nói, “Phải xem sếp Trần của Phong Hành cảm thấy hứng thú với đoàn luật sư nào hơn.”
“.....”
Phát hiện ánh mắt của cô, kẻ đầu xỏ lại hờ hững nhìn thoáng qua cô, dáng vẻ nhàn nhã, sắc mặt lãnh đạm.
Nghe được lời khen của Trần Trác từ miệng Lý Hạng, Lâm Vụ có chút ngượng ngùng, lại hơi đắc ý.
Anh thường xuyên rèn luyện thể hình, thỉnh thoảng hình như còn tham gia các hoạt động leo núi, thế nên da thịt trên tay không được nhẵn nhụi mềm mại cho lắm.
Anh đang tìm kiếm lao động miễn phí sao?
Lâm Vụ nghi hoặc: “Sao lại nói thế?”
Lâm Vụ nghẹn lời, nhịn không được nói: [Sếp Trần cũng rảnh quá nhỉ.]
Lâm Vụ: “....”
Không cho Lâm Vụ cơ hội từ chối, Vu Tân Tri cũng không cưỡng cầu cô đi xem với anh ấy: “Nhận đi. Tôi tan ca trước đây, em cũng đừng làm thêm giờ muộn quá.”
Chương 7: Chương 7
“...Sau đó thì sao?” Cô tò mò.
Ý thức được điểm này, Lâm Vụ rất hối hận.
Lâm Vụ nhướng mày, ngón tay thon dài khẽ cử động: [Phí tư vấn của tôi rất đắt.]
Cô trả lời: “Vào đi.”
Nhưng Ứng Xu Nguyệt vẫn chưa nói xong, cô ta đổi giọng: “Luật sư Lâm thấy vụ án Phong Hành thế nào? Có hứng thú không?”
Đợi Vu Tân Tri rời đi, Lâm Vụ nhìn hai tấm vé trên bàn làm việc mà đau hết cả đầu. Vu Tân Tri như vậy khiến cô thật sự không biết nên làm gì mới phải.
Lâm Vụ: [?]
Vụ kiện đó cô đã mất nhiều tháng để chuẩn bị, cuối cùng không phụ sự mong đợi của mọi người. Cũng chính vụ kiện đó đã khiến Lâm Vụ có được danh xưng ‘luật sư Lâm’ danh xứng với thực trong nghề.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.