Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Chương 57
Gần đây cô vẫn chưa quay lại công ty luật, nên cũng không liên lạc nhiều với các đồng nghiệp trong công ty, tâm trí hoàn toàn trống rỗng, tất nhiên cũng không nghĩ tới chuyện này.
Sau khi tắm rửa xong, Lâm Vụ cũng đã buồn ngủ rủ người, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
“Được, vậy thì ý của luật sư Lâm nhà ta là gì?” Trần Trác cố ý trêu chọc cô.
Lâm Vụ không nhịn được cười: “Chắc cỡ tiệc công ty thôi.”
Cô ấy nhìn đồ ăn trên bàn, bụng sôi lên sùng sục.
“...” Trần Trác đột nhiên cụp mắt nhìn cô, đôi mắt đen thẳm, yết hầu khẽ cuộn, “Khi nào em hết chóng mặt anh sẽ nói cho em biết.”
Thấy họ kiên trì như thế, ba người đàn ông cũng đành chiều theo ý họ. Dù sao cũng chỉ cần cho bát đĩa vào máy rửa chén, thực sự không tốn nhiều thời gian hay sức lực.
Lâm Vụ liếc nhìn Trần Trác, nghiêm túc nói: “Anh ấy cũng là bạn trai tớ.”
Mặc dù Trần Trác muốn tuyên bố với cả thế giới rằng anh đang yêu, anh là bạn trai của Lâm Vụ. Nhưng bây giờ chắc chắn không phải là thời điểm tốt nhất.
“Wow!” Hà Gia Vân là người đầu tiên khoa trương, “Chúc mừng Vụ Vụ của chúng ta cuối cùng cũng thoát kiếp độc thân nhé.”
“Cậu có muốn công khai quan hệ giữa mình và Trần Trác ở công ty luật không?” Hà Gia Vân hỏi.
Hứa Yến Nhiên cũng vỗ tay: “Vậy thì để tớ chúc mừng sếp Trần vì có thể hẹn hò với luật sư Lâm của chúng ta.”
“Ai sẽ là người nếm thử trước?” Lý Hạng hỏi.
Lâm Vụ cười nói: “Anh đọc cuốn đó làm gì?”
“?” Lâm Vụ sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, “Ý...anh là?”
Mặc mỗi bộ vest thì quá đơn điệu, thế nên cô buộc thêm một chiếc thắt lưng có khóa kim loại màu đen quanh eo, trông vừa thanh lịch lại tươi sáng.
Hà Gia Vân cũng hiểu được: “Công khai có chỗ tốt của công khai, không công khai cũng có chỗ tốt của không công khai.”
Tuy rằng Lâm Vụ không yếu đuối như vậy, sẽ không bị người khác đàm tiếu, nhưng Hà Gia Vân vẫn không muốn cô bị chất vấn.
Lâm Vụ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Sau khi sấy khô tóc, Lâm Vụ hỏi: “Vừa rồi anh đang đọc gì vậy?”
Lâm Vụ đi quanh nhà, Trần Trác sợ cô choáng váng nên bắt cô ngồi xuống ghế sofa.
Ít nhất phải đợi cho đến khi vụ án của Phong Hành kết thúc.
Lâm Vụ nghẹn ngào: “Em không nghĩ ra được.”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Trần Trác đã nói: “Tạm thời em không muốn công khai quan hệ của chúng ta?”
Lâm Vụ mơ hồ ừm một tiếng, tiếp tục ăn bữa sáng đặc biệt đầy tình yêu dành riêng cho cô này.
Trần Trác: “Em muốn để bọn họ biết?”
Lâm Vụ có lợi thế chiều cao rõ rệt, mỗi lần ăn mặc như vậy cô luôn có thể tạo ra một phong cách khác biệt.
“Anh biết.” Trần Trác nói, “Nhưng anh sợ.”
Đêm Chủ nhật, Lâm Vụ vừa có chút phấn khích vừa có chút hồi hộp. Lâu rồi cô không quay lại công ty, sợ mình không thể theo kịp tiến độ làm việc của công ty, công việc dồn đống phải mất nhiều thời gian để xử lý.
Hai người họ tách ra, từ hai hướng khác nhau bước đến sảnh thang máy, giống như những điệp viên bí mật.
Trần Trác vào phòng tắm lấy máy sấy tóc ra sấy tóc cho cô.
Xem được chốc lát, cô đứng dậy đi vào phòng sách.
Nhóm người ăn uống náo nhiệt, sau khi ăn xong, Lâm Phi Phi đề nghị giao việc dọn dẹp cho các cô gái. Bọn họ ăn no nên muốn kiếm việc làm để tiêu cơm.
Trần Trác quay sang nhìn Lý Hạng, ánh mắt nghiêm nghị.
Trần Trác áp mũi vào má cô, hơi thở ấm áp phả xuống, giọng nói trầm trầm: “Sao em biết anh không muốn?”
“Cậu không chơi game nữa sao?” Lâm Vụ ngạc nhiên.
Cô có chút ngượng ngùng, lông mi dài run rẩy, mím môi nói: “Thật ra, em không còn chóng mặt nữa.”
Lâm Vụ ngẩng đầu lên, nói: “Vào đi.”
Hà Gia Vân ngạc nhiên: “Vội vậy sao?”
Trong tiếng la hét của nhiều người, Trần Trác chợt hoàn hồn, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng. Anh cụp mắt nhìn người bên cạnh, dưới ánh mắt của bạn bè nắm tay Lâm Vụ, nói khẽ: “Cảm ơn mọi người.”
Tối qua hình như Lâm Vụ có nói là thèm bánh bao súp, Trần Trác bèn làm cho cô một ít.
“...” Lâm Vụ mở mắt ra, không nói gì.
“...”
Lâm Vụ im lặng vài giây, chậm rãi lắc đầu.
“...” Hứa Yến Nhiên tiếp nhận sự trêu chọc của mọi người, cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng nói, “Bộ không được à?”
Sau khi mọi người rời đi, căn nhà lại trở nên yên tĩnh.
Lâm Vụ mỉm cười, đang định nói gì đó thì nhìn thấy chiếc trâm cài trên cổ áo vest của anh: “Sao anh vẫn còn đeo chiếc trâm này?”
Cô choàng mở mắt, nằm trên giường hòa hoãn khoảng một phút rồi vén chăn xuống giường.
Cánh đàn ông phụ trách nấu bữa tối, Lâm Vụ và mấy cô gái phụ giúp một lúc, sau đó ra phòng khách bắt đầu chơi trò chơi.
Anh không ngần ngại khen cô: “Bộ đồ này đủ để đi dự tiệc rồi.”
Anh hiểu ý của Lâm Vụ.
Lâm Vụ nói: “Ý em không phải vậy.”
Lâm Vụ gật đầu: “Tôi khỏe rồi, cảm ơn phó giám đốc Lý đã quan tâm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh sẽ không bao giờ bắt nạt Lâm Vụ, càng không thể đối xử tệ với cô.
Lâm Vụ không nói nên lời, muốn gặng hỏi tiếp, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được Trần Trác không muốn nhắc đến chuyện này.
Trần Trác móc ngón út của cô, nói: “Tuần này em phải ngồi xe của anh đi làm.”
Lâm Vụ khẽ nhướng mày, không nhịn được nhắc nhở anh: “Lúc em tặng cho anh, em vẫn chưa phải là bạn gái anh.”
“Đừng có đánh tráo ý em.” Lâm Vụ nói, “Chiếc trâm này không đắt, anh thường đeo nó đến công ty như vậy, liệu người trong công ty có cảm thấy kỳ lạ không?”
Náo loạn xong, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.
Nghe Trần Trác nói vậy, Lâm Vụ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Cho dù không nghĩ đến bản thân mình, cô cũng phải nghĩ đến Trần Trác.
Lâm Vụ hiếm khi thế này, Trần Trác cũng không có cách nào đáp lại lời cô.
Từ bệnh viện về đến nhà, Lâm Vụ nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Anh giống như đang dỗ trẻ con vậy.
“Tớ đã nghỉ ngơi gần hai tuần rồi.” Lâm Vụ thẳng thắn nói, “Bây giờ tớ thực sự không sao rồi.”
Trần Trác nghe điện thoại, Lâm Vụ bèn đứng dậy khỏi ghế sofa: “Anh làm việc của anh đi, em đi tắm trước.”
“Sao em lại đứng ngây ra đó?” Trần Trác buồn cười nhìn cô, “Không nhận ra nhà mình sao?”
“Tớ có một câu hỏi muốn hỏi cậu.” Hà Gia Vân nói.
Trần Trác: “Anh ngủ với em.”
Lâm Vụ: “Sao nào?”
Lý Hạng và Hà Gia Vân không thể làm gì cô, đành quay đầu nhìn Trần Trác.
Lâm Vụ gắp một cái bánh bao súp, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng rồi hỏi: “Nhân viên trong công ty anh có biết anh gần gũi như vậy không?”
Lâm Vụ: “...”
“Bánh bao súp này là loại chúng ta mua ở cửa hàng đợt trước đúng không?” Lâm Vụ cắn một miếng, cảm thấy hương vị rất quen thuộc.
Bốn người gặp nhau, Lý Thành Tế chào Trần Trác một tiếng rồi quay sang hỏi thăm Lâm Vụ: “Luật sư Lâm, cô khỏe rồi chứ?”
Là Hà Gia Vân.
Người cuối cùng rời đi là Hà Gia Vân và Lý Hạng.
Nhìn thấy hai người lần lượt xuất hiện, Lý Hạng nhướng mày trêu chọc: “Hai người lén lén lút lút làm gì vậy?”
Vừa đến công ty, điện thoại của cô rung lên. Là tin nhắn của người nào đó đang lên cơn ghen: [Có đẹp trai cũng không được nghĩ đến.]
Lâm Vụ chớp mắt: “Trả thế nào?”
Là sách về luật pháp.
Toàn thân cô tràn ngập thông điệp—— Đến với nhau trong vui vẻ, chia tay nhau trong hòa bình. Tôi không có ý định phát triển thêm bất cứ điều gì với anh.
Hà Gia Vân và Lý Hạng vẫn tiếp tục cãi nhau như thường lệ. Nhưng đa phần là Hà Gia Vân đều thắng. Lý Hạng căn bản ‘cãi không lại’ cô ấy.
Tối nay ăn món lẩu, được thể hiện dưới tay nghề của ba người đàn ông.
Lâm Vụ đang ngủ dường như cảm nhận được điều gì đó, vô thức dựa sát vào vòng tay anh hơn.
Lâm Vụ muốn nói không phải, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy đúng là như vậy.
Trần Trác gật đầu.
Nghe thấy tiếng động, anh đặt cuốn sách trên tay xuống, đứng dậy đi về phía cô: “Ngồi lại đây.”
Trò chuyện được một lúc, Đàm Ngôn Hứa nhận được điện thoại từ bệnh viện nên phải đi trước.
Một tháng có ba mươi ngày, Lâm Vụ ở trong bệnh viện mười ngày, làm sao có thể không tính là lâu? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe Trần Trác nói vậy, hai người đều cảm thấy an tâm.
Lâm Vụ: “Cậu hỏi đi.”
“...” Lâm Vụ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Lâm Vụ dở khóc dở cười, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Em không yếu ớt đến thế.”
-
Đi dạo xong về đến nhà thì trời đã khuya.
Như thể biết cô đang nghĩ gì, Trần Trác chỉ cười mà không nói gì, không hề nhắc nhở cô về sự xa cách của mình lúc đó.
Lâm Vụ nghẹn lời: “Anh muốn trả lời thế nào thì cứ trả lời thế đó.”
Trước khi cô kịp nói hết câu, Trần Trác đã đặt ngón tay lên môi cô, nghiêm túc nói: “Lâm Vụ, anh biết em muốn nói gì, cũng biết em đang nghĩ gì.”
Lý Thành Tế bị hai người đàn ông này làm cho có chút hoang mang, ngơ ngác hỏi: “Ý anh là sao? Luật sư Lâm muốn tìm bạn trai?”
Vừa mới đi vào thì cửa bị gõ vang.
Sao cô không cảm nhận được gì nhỉ.
Trần Trác cụp mắt xuống, “Em muốn nói gì?”
Trần Trác cười nói: “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận.”
Anh mỉm cười, nghiêm túc nói: “Đừng lo.”
Lúc Trần Trác thấy cô thay đồ xong đi ra, trong mắt anh hiện lên một tia sáng.
“...” Trần Trác ngước mắt lên, nhướng mày nói, “Luật sư Lâm.”
Đàm Ngôn Hứa được mời đến làm khách cũng lạnh lùng đáp: “Bạn của cô ấy cũng sẽ tìm cậu tính sổ.”
Lên tầng 26, Lâm Vụ và Lý Hạng rời đi.
Bốn người lần lượt nếm thử và bỏ phiếu bầu chọn quý giá của mình.
Lâm Vụ nhắc nhở, “Vốn dĩ anh cũng đâu có muốn yêu đương?”
Lâm Vụ chơi game thì chóng mặt, chỉ có thể ngồi một bên xem.
Anh không nỡ, cũng không muốn Lâm Vụ bị đem ra tranh luận trong lúc đang bận rộn vụ án.
Lâu lắm rồi cô mới về đây.
Anh sợ cô lại ngất đi.
Yên lặng chốc lát, cô thở dài nói: “Sếp Trần không hổ là sếp Trần.”
Lý Hạng không thèm nhìn anh, tiếp tục nói: “Có ai tôi biết không?”
“Em cứ từ từ mà nghĩ.” Trần Trác nhéo ngón tay cô, giọng nói hơi trầm, “Nếu em thật sự không nghĩ ra được, anh sẽ nói cho em biết.”
Trần Trác: “Cuốn sách em để trên tủ đầu giường.”
Lâm Vụ nghẹn ngào.
Nghe vậy, Lâm Vụ mỉm cười: “Được.”
Ngược lại Lâm Phi Phi biết rõ còn trêu cô: “Vụ Vụ, cậu không giới thiệu với bọn tớ à?”
Biết vậy anh ấy đã không lắm miệng.
Ngày đầu tiên trở về nhà, Lâm Vụ và Trần Trác không đi đâu cả mà chỉ ở nhà nghỉ ngơi.
Lâm Vụ nhìn anh, khẽ mấp máy môi: “Em lo...”
Sau khi bị chấn động não, cô cảm thấy não mình không đủ khỏe, thường không thể xử lý được nhiều việc.
-
Cô hiểu rõ những người bạn hôm nay cô mời đến nhà ăn cơm, đó cũng là lý do tại sao cô thẳng thắn kể với mọi người về mối quan hệ của cô và Trần Trác.
Trần Trác khẽ gật đầu, không hỏi cô lý do nhiều: “Được.”
Hứa Yến Nhiên nắm rõ mọi tin đồn trong lòng bàn tay, khiến mọi người đều ngẩn người.
Lâm Vụ gật đầu.
Ban đầu khi họ mới thực hiện giao ước, không ai ngờ rằng hai người sẽ gắn bó lâu đến vậy.
Trần Trác đứng dậy: “Cũng đủ để đi dự tiệc khác.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Lâm Vụ cười nói: “Được.”
Cửa thang máy vừa mở.
Anh im lặng giây lát rồi giơ tay gõ nhẹ trán cô: “Khoan hãy cảm động, sau này em phải trả lại đấy.”
Trước khi đi, Lý Hạng khuyên Lâm Vụ: “Đừng vội trở về công ty, trước tiên em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã.”
Cô không khỏi tự hỏi, mình có tài đức gì mà được Trần Trác đối xử ân cần và chu đáo như vậy?
Lâm Vụ ngạc nhiên, không ngờ anh lại đồng ý với cô dễ dàng như vậy: “Anh không giận sao?”
Một lúc sau, điện thoại di động của Trần Trác đổ chuông, là Mạnh Hồi gọi đến.
Hà Gia Vân chống má, nói: “Nếu không muốn thì cậu phải thương lượng với Trần Trác trước.”
Lâm Vụ bị lời nói của anh đánh bại, không phản bác nữa.
“ ...”
Trong lúc ba người đang đợi thang máy, phó giám đốc Lý của Phong Hành cũng đến.
Lâm Vụ ngạc nhiên, “Em thực sự....”
Một lúc sau, Trần Trác hỏi: “Em không muốn sao?”
Lâm Vụ gật đầu.
Di chứng chấn động não của Lâm Vụ khá nghiêm trọng, cô trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, Trần Trác mới trò chuyện với cô chưa được bao lâu thì cô đã nhắm mắt ngủ say.
Ngày hôm sau, Hà Gia Vân, Lý Hạng và một nhóm người đến nhà cô để chúc mừng cô xuất viện. Nhìn thấy Trần Trác ở bên cạnh cô, Lý Hạng và những người khác không hề cảm thấy bất ngờ.
Cô ngơ ngác chớp mắt, nhìn Trần Trác: “Anh đang đọc vè hay đánh đố em vậy?”
Người đầu tiên nếm thử là Hà Gia Vân, người thứ hai là Lâm Phi Phi, người thứ ba là Hứa Yến Nhiên, và người cuối cùng là Lâm Vụ.
Trần Trác bình tĩnh nói: “Chúng tôi chỉ muốn tránh một số rắc rối thôi.”
Nghe cô nói vậy, Trần Trác cười khẽ. Anh cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, thở dài một tiếng: “Không vội.”
Khi đến bãi đỗ xe của tòa nhà văn phòng, Trần Trác cố ý chọn một chỗ đỗ xe vắng vẻ hơn để Lâm Vụ xuống xe trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đêm đó, hai người chỉ đơn thuần đắp chăn trò chuyện.
Sau khi ăn uống xong, mọi người lại ngồi tán gẫu trong phòng khách.
Hà Gia Vân gật đầu: “Nói chung là nếu cậu không tự động công khai, bọn tớ cũng không ra ngoài nhiều chuyện.”
Trần Trác: “Bạn gái anh tặng cho anh mà, họ có thấy lạ cũng kệ họ chứ?”
Trần Trác còn chưa kịp nói gì, Lý Hạng đang xem náo nhiệt đã cười khẽ nói: “Phòng Đầu tư và phòng Pháp chế à? Có đẹp trai không?”
“Sao anh phải giận?” Trần Trác hứng thú hỏi, “Bộ anh dễ nổi giận vậy sao?”
Lâm Vụ không đồng ý ngay.
Lâm Vụ nhịn không được cười, cầm điện thoại hỏi anh: [Cực kỳ đẹp trai cũng không được sao?]
Mặc dù Lâm Vụ có phần tự tin về ngoại hình của mình, cũng biết mình khá xinh đẹp. Nhưng Trần Trác không giống kiểu người sẽ yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đối diện với ánh mắt không chút gợn sóng của Trần Trác, Lý Thành Tế thoáng sửng sốt. Anh ta không chắc vừa rồi mình có gặp ảo giác hay không, sao anh ta có cảm giác khi Trần Trác hỏi câu này, giọng điệu của anh nghe có vẻ u ám thế nhỉ?
“Sao anh không nói gì?” Nhận thấy Trần Trác im lặng, Lâm Vụ lại lên tiếng.
Lâm Vụ đáp: “Được.”
Hôm nay anh ấy bận đi công tác, không thể đến nhà Lâm Vụ để chúc mừng cô xuất viện, nên gọi điện hỏi thăm tình hình rồi tiện thể nói chuyện công việc với Trần Trác.
Lâm Vụ gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo: “Còn anh thì sao?”
Cô gật đầu cam chịu: “Phải, vậy nên sau này nhờ luật sự Lý yểm trợ cho bọn em nhé.”
Trần Trác nhìn vào đôi mắt trong veo đen trắng rõ ràng của cô, khẽ nhướn mày: “Sao em lại nhìn anh như thế? Cảm động à?”
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy Lâm Vụ ăn mặc thế này, phần lớn thời gian đi làm cô đều ăn mặc như vậy.
Lâm Vụ đi đến bên cạnh cô ấy rồi ngồi xuống, chậm rãi gật đầu: “Để tớ nghĩ thêm.”
Chẳng lẽ vừa gặp cô trong quán bar là anh đã muốn yêu đương với cô?
Trần Trác: “Ừm, lần sau thử tự làm xem sao.”
Lý Hạng hiểu ý: “Hai người định yêu ngầm à?”
Trần Trác: [Người này thì được.]
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ tự tin liếc mắt nhìn anh: “Sếp Trần, anh đừng có nghĩ em xấu xa như thế.”
Trần Trác nhéo ngón tay cô, thấp giọng nói: “Tuần đầu tiên không được tăng ca.”
Hứa Yến Nhiên không nói nên lời, nhìn cô: “Ai hỏi cậu chuyện này?”
Về vấn đề này, Hà Gia Vân không khỏi châm chọc cô ấy: “Cậu trái lương tâm.”
Sáng thứ Hai, đồng hồ báo thức của Lâm Vụ reo lên sau một thời gian dài im ắng.
Lâm Vụ: “...Ừm, em muốn giải quyết xong vụ án của Phong Hành trước đã.”
Lâm Vụ có hơi không quen, lười biếng dựa vào vai Trần Trác, giơ tay chọc chọc cánh tay anh: “Trần Trác.”
Mượn ánh sáng của đèn ngủ, anh nhìn cô thật sâu một lúc lâu, sau đó ôm cô vào lòng, đôi môi ấm áp lướt qua má cô, nói: “Ngủ ngon.”
Cô không thể làm việc quá lâu, anh sợ cơ thể cô không chịu nổi.
Lâm Vụ sửng sốt vài giây, sau đó nghiêm túc nói: “Trần Trác, là sếp của công ty chứng khoán Phong Hành. Hiện là khách hàng của dự án tớ đang phụ trách.”
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh lại không khỏi kinh ngạc.
“...” Lâm Vụ chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, “Không muốn.”
Cô ấy thẳng thắn nói ra nỗi băn khoăn của mình: “Nhưng bây giờ hai người là quan hệ hợp tác, nếu công khai, tớ sợ cậu sẽ bị ảnh hưởng.”
Rửa mặt xong ra khỏi phòng, cô thấy Trần Trác đang bận rộn trong bếp.
Lý Thành Tế cười đáp: “Không có gì, cô khỏe là tốt rồi. Cô không đến công ty luật làm việc, mấy thanh niên độc thân trong công ty chúng tôi cứ than thở mãi.”
“Ngày kia em sẽ quay lại công ty luật làm việc. Liệu anh có thấy không vui không?”
Anh sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Điều mà Lâm Vụ không ngờ tới là lại gặp người quen trước cửa thang máy.
Lâm Vụ: “...”
Lâm Vụ: “...Tuần sau em sẽ quay lại làm việc.”
Lâm Vụ đối diện với ánh mắt của anh: “Bạn trai em thông minh như thế, không lý nào lại không hiểu được.”
Lâm Vụ: “Ừm.”
Sau khi bốn người vào thang máy, Lý Thành Tế mới lấy lại tinh thần, nói: “Thì mấy người bên phòng Đầu tư với phòng Pháp chế thôi, sao vậy?”
Làm sao cô biết anh không muốn?
Trần Trác: “Anh bảo em nghỉ ngơi ở nhà thêm một tuần nữa, liệu em có thấy không vui không?”
Thỉnh thoảng anh lại cùng cô ra khu vườn nhỏ để tắm nắng.
Cô bị lời nói của Trần Trác làm nghẹn lời, không cách nào phản bác.
Lâm Vụ lập tức hiểu ý anh.
Cô rất thẳng thắn: “Có chút.”
Cuối cùng, món sườn xào chua ngọt của Trần Trác nhận được ba phiếu bầu.
Lâm Vụ quay đầu nói: “Có chút. Cảm giác như đã đi rất lâu rồi.”
Hai ngày tiếp theo, cuộc sống của Lâm Vụ và Trần Trác không có nhiều thay đổi so với khi họ xuất viện.
Trần Trác thẳng thắn nói: “Là anh yếu ớt.”
Hứa Yến Nhiên cũng đứng dậy, nói: “Tớ cũng có việc phải làm, tớ đi cùng bác sĩ Đàm nhé.”
Trước khi trở về, Trần Trác đã bảo người giúp việc đến dọn dẹp toàn bộ căn nhà. Bây giờ căn nhà sạch như mới, ngay cả một hạt bụi cũng không có.
Trước khi cô kịp nói hết lời, họ đã lên tới tầng một.
Thật ra anh muốn biết nhiều hơn về kiến thức chuyên môn của cô, phòng khi cô gặp khó khăn, hoặc là kể với anh về vụ án, anh có thể cho cô một số gợi ý hữu ích.
“Không phải.” Lâm Vụ nghĩ đến lời Hà Gia Vân nhắc nhở cô trong phòng sách, do dự hỏi: “Trần Trác, chúng ta...”
Trần Trác hiểu, giọng nói hơi trầm xuống: “Luật sư Lâm có ý gì?”
Trần Trác: [Không được.]
Mấy ngày tiếp theo, Trần Trác cơ bản đều ở cùng Lâm Vụ trong phòng bệnh.
Trước khi Hứa Yến Nhiên kịp trả lời, Lâm Phi Phi đã nói: “Cô ấy không phải trái lương tâm, cô ấy trái miệng.”
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, tâm trạng của Trần Trác rất tốt, nói: “Vậy thì đừng để cho bọn họ biết.”
Không thể nào.
Lâm Vụ chậm rãi soạn tin: [Ý em là cái người tên Trần Trác trông cực kỳ đẹp trai cũng không được luôn sao?]
Lúc Lâm Vụ và Trần Trác ăn một mình thì không khí yên tĩnh hơn hẳn. Hai người ăn cơm rất ít khi nói chuyện, nhưng khi tụ tập cùng bạn bè, hai người cũng nhịn không được phụ họa vài tiếng.
Trần Trác cúi đầu nhìn: “Không được đeo à?”
Lâm Vụ cười nói: “Trần Trác.”
Người đàn ông này không chỉ biết làm sủi cảo mà còn biết làm bánh bao súp nữa sao?
Trần Trác cụp mắt xuống: “Sao vậy?”
Sau khi Đàm Ngôn Hứa và Hứa Yến Nhiên rời đi không lâu, Lâm Phi Phi cũng đứng dậy ra về.
Trần Trác: “Hửm?”
“?”
Trần Trác đáp lại một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đúng là hơi lâu thật.”
Lâm Vụ đi tới cửa bếp, nhịn không được hỏi: “Anh dậy từ lúc nào vậy?”
Trần Trác hiểu được suy nghĩ của cô, ăn tối xong anh bèn dẫn cô đi dạo. Hai người đi đến chợ đêm gần đó để phân tán sự chú ý của Lâm Vụ.
Trần Trác: “...”
Thấy vẻ mặt có chút ấm ức của cô, Trần Trác mổ nhẹ lên môi cô mấy cái, dỗ dành: “Em muốn ngủ một giấc không?”
Môi Lâm Vụ khẽ cong lên: “Được.”
Cô nghiêng đầu dựa vào Hà Gia Vân: “Đừng lo, tớ sẽ xử lý ổn thỏa.”
Lâm Phi Phi: “Tớ thấy hợp lý đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ăn xong, Lâm Vụ trở về phòng trang điểm thay quần áo. Cô chọn một bộ vest màu nâu, quần ống rộng và áo khoác vest size rộng, nhìn vừa cổ điển vừa năng động.
Anh vừa dứt lời, cả phòng khách chìm vào im lặng.
Chỉ có cô mới được biết phương diện này của Trần Trác.
Trần Trác nghiêm túc nói: “Học, học nữa, học mãi mà.”
Trần Trác tâm sáng như gương, chậm rãi nói: “Anh đang suy nghĩ nên trả lời em thế nào.”
Lâm Vụ và Hứa Yến Nhiên cũng không phản đối.
Hà Gia Vân lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh cô: “Cậu tìm đồ à?”
Lâm Vụ mỉm cười nói: “Tất nhiên là được, chỉ cần cậu thấy vui là được.”
Lời nói của Trần Trác khiến Lâm Vụ cảm thấy cô là một người phụ nữ xấu xa, chỉ ham mê sắc đẹp chứ không muốn chịu trách nhiệm.
Lý Hạng giơ tay chỉ: “Hai người.”
Cô quay người rời khỏi bếp, cầm cốc nước ấm uống một hơi.
Tầng một có rất nhiều đồng nghiệp đang đợi thang máy đi làm, một nhóm người ùa vào, cuộc trò chuyện của họ cũng bị gián đoạn.
Lâm Vụ: “...”
Im lặng vài giây, Lâm Vụ quay đầu lại hỏi: “Sao cậu không nói gì?”
Mỗi người đều có bí mật riêng, mặc dù bây giờ họ đã là người yêu của nhau nhưng vẫn phải cho nhau đủ sự riêng tư.
Sau khi bưng đồ ăn ra bàn, Hà Gia Vân nói: “Khoan hãy nói món nào là của người nào làm, để bọn em nếm thử trước, sau đó bỏ phiếu xem ai có thể giành được danh hiệu quán quân nấu ăn ngon.”
Trần Trác cười cười, khẽ hôn cô: “Đúng như em nghĩ, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy.”
Anh khẽ hất cằm ra hiệu: “Uống một cốc nước ấm đi, đồ ăn sắp xong rồi.”
Trần Trác bưng đồ ăn sáng ra bàn, gồm có cháo kê, bánh bao súp, trứng rán, trái cây, v.v... rất bổ dưỡng.
Hơn nữa, nếu anh thực sự yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, tại sao không chủ động thêm phương thức liên lạc của cô ngay từ lần đầu tiên?
Nghe rõ lời anh nói, Lâm Vụ ngước mắt nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp.
Trần Trác hơi ngước mắt lên: “Thanh niên độc thân nào?”
Nghĩ đến đây, Lâm Vụ gật đầu thỏa hiệp: “Được.”
Hà Gia Vân: “Để em.”
Tỉnh lại rồi nằm viện thêm vài ngày, Lâm Vụ muốn xuất viện.
Trần Trác liếc nhìn cô, nói: “Bây giờ em là bạn gái anh rồi còn gì.”
Lâm Vụ liếc nhìn anh ấy: “Ai lén lút chứ.”
-
Cân nhắc đến việc Lâm Vụ tạm thời không muốn để ai biết về mối quan hệ của họ, hai người đến công ty sớm hơn bình thường mười phút.
Anh ấy không ngại châm thêm dầu vào lửa: “Có ai xấp xỉ tuổi của luật sư Lâm chúng tôi không?”
Lúc Lâm Vụ tắm xong bước ra, Trần Trác đã nhận xong điện thoại.
Trần Trác nhìn cô chăm chú, trìu mến chạm vào môi cô, nhẹ giọng nói: “Sau này em có thể thường xuyên bảo bọn họ đến đây.”
Nhưng...
Anh không quan tâm đến chuyện trước kia.
Trần Trác liếc mắt nhìn cô: “Nửa tiếng trước.”
Sau khi trò chuyện một lát, Lý Hạng gọi mọi người đi ăn.
Biết Lâm Vụ ở bệnh viện lâu ngày sinh chán nản, tâm trạng sa sút, lại có phần đa sầu đa cảm hơn thường lệ, Trần Trác bèn liên hệ bác sĩ để Lâm Vụ được kiểm tra sức khỏe toàn diện. Xác nhận cơ thể cô không có vấn đề gì, có thể về nhà tĩnh dưỡng, anh đồng ý cho Lâm Vụ xuất viện.
Nhận thấy ánh mắt của Trần Trác đang nhìn mình, Lâm Vụ cố tình quay lại trước mặt anh: “Thế nào?”
Hà Gia Vân không vạch trần cô ấy, vẫy tay với hai người rồi nói: “Đi đi, lần sau rảnh rỗi chúng ta lại gặp sau.”
Lý Hạng ngồi xem náo nhiệt ở cách đó không xa bỗng lên tiếng: “Nhớ phải đối xử tốt với luật sư Lâm của chúng tôi đấy. Nếu anh dám bắt nạt cô ấy, sếp của cô ấy sẽ tính sổ với anh.”
Trần Trác cong môi cười, hôn cô: “Anh đi tắm đây.”
Trần Trác đang định đổi chủ đề thì thoáng giật mình, có chút bất ngờ.
Trần Trác cong môi, “Luật sư Lâm thông minh mà, suy nghĩ kỹ thử xem.”
Chương 57: Chương 57
Lông mi dài khẽ run, cô nhắm mắt lại.
Cô nhìn ba người đàn ông trước mặt, “Tôi không...”
Trần Trác: “Rất đẹp.”
Lý Hạng: “...”
Hai người không ở trong phòng sách quá lâu, sau khi nói chuyện một lát thì đi ra phòng khách tiếp tục tán gẫu.
Anh trầm giọng nói: “Cứ làm theo suy nghĩ trong lòng em. Anh là bạn trai của em, không phải là người kìm hãm em.”
Cả hai im lặng chốc lát.
Hà Gia Vân, Lâm Phi Phi và Lâm Vụ đều cho rằng sườn xào chua ngọt là ngon nhất, chỉ có Hứa Yên Nhiên bình chọn cho món trứng rán cà chua bình thường không có gì đặc sắc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.