Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Chương 37

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chương 37


Tiếng gõ cửa vang lên, Trần Trác trả lời: “Cửa không khóa.”

Trần Trác khẽ nuốt nước bọt: “Được, tôi hiểu rồi.”

Anh đứng thẳng dậy nhìn Lâm Vụ: “Muộn lắm rồi, em về phòng ngủ đi. Ngủ ngon.”

Trần Trác nghẹn ngào, không phản bác được.

Trần Trác: “Đây là bình cuối cùng rồi.”

Sau một lúc im lặng, Trần Trác hỏi: “Sao em lại nghĩ đến việc mua cái này cho tôi?”

Lâm Vụ không nói gì.

Hôm nay anh sốt đến gần bốn mươi độ, nhiệt độ cơ thể và hơi thở đều nóng.

Quay lại phòng ngủ chính, Lâm Vụ đang định nhặt một chiếc gối khác trên giường rồi rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một hộp quà trên tủ đầu giường.

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run, cô không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu.

Trán hai người chạm vào nhau, Lâm Vụ có thể cảm nhận được hơi thở của Trần Trác phả vào mặt mình nóng hổi, nhiệt độ ​​cao hơn bình thường.

Trần Trác: “Không có.” Anh lấy điện thoại di động ra, “Em cần bình giữ nhiệt à?”

Rạng sáng, khu chung cư vô cùng yên tĩnh. Cơn gió lạnh thổi qua tai mang đến chút rợn người. Cũng may là tòa nhà nơi Trần Trác ở cách cổng Nam không xa, hai người đi bộ một đoạn ngắn đã đến nơi.

Lâm Vụ hỏi với vẻ không chắc chắn lắm: “Tối nay tôi ngủ bên này à?”

Lâm Vụ gật đầu nhìn anh: “Anh đang bị sốt, tắm xong liệu có trở nặng không?”

Im lặng một lát, Lâm Vụ cố ý trêu chọc anh: “Lần này anh không sợ lây bệnh cho tôi à?”

Lâm Vụ: “...”

Lâm Vụ đột nhiên ý thức được điều gì đó, nhưng trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì.

“Lát nữa tôi tắm sau.” Lâm Vụ cũng không vội.

Lâm Vụ mở cửa tủ lấy ra hai cốc, rót nước ấm vào hai cốc, đưa một cốc cho Trần Trác: “Anh nên uống thuốc rồi.”

Hơn mười phút sau, Đàm Ngôn Hứa đưa hai người đến cổng khu chung cư.

Lâm Vụ do dự không biết nên nói địa chỉ nào.

Trần Trác không đích thân đưa cô về nhà thì không yên tâm được.

Trần Trác lấy điện thoại di động ra, khẽ gật đầu: “Tối nay cậu ấy có ca trực, có thể ra ngoài một lát.”

Thấy cô mệt mỏi, Trần Trác thì thầm: “Ngủ một lát nhé?”

Chiếc cốc đã cạn, Lâm Vụ rửa sạch chiếc cốc đã dùng rồi đặt lại vào chỗ cũ.

Lâm Vụ gật đầu, đột nhiên nói: “Nhưng tối nay tôi không muốn về nhà.”

Nhắc tới cũng lạ, bình thường giờ này ở nhà cô chưa thể ngủ được, thậm chí là tinh thần còn rất phấn chấn. Vậy mà bây giờ đến bệnh viện truyền dịch với Trần Trác, cô lại cảm thấy buồn ngủ.

Lâm Vụ đi thẳng vào, đặt chiếc gối bên cạnh gối của anh: “Tối nay tôi muốn ngủ ở đây, sếp Trần có phản đối không?”

Lâm Vụ trầm mặc giây lát: “Hồi nhỏ mỗi lần bị sốt ho bà nội hay mua cho tôi cái này. Ăn xong cái này tôi thấy vui vẻ hơn rất nhiều, cũng cảm thấy tiêm không đau, thuốc không đắng nữa.”

Trần Trác đi sau cô hai bước.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Trần Trác cười khẽ: “Em ngủ rất say.”

Cô không để lại quần áo bên chỗ anh.

“Đi đâu?” Lâm Vụ hiểu ý anh nhưng vẫn cố tình hỏi.

“...Không sao,” Trần Trác trả lời cô, “Cũng không phải chuyện gì to tát.”

Trần Trác gọi Đàm Ngôn Hứa, chẳng mấy chốc anh ấy đã lái xe đến trước mặt hai người.

Trần Trác: “Được.”

Cô đến đây là để chăm bệnh nhân, không ngờ lại thành bệnh nhân chăm cô.

Lâm Vụ gật đầu.

Hai người đi về phía cổng bệnh viện, chuẩn bị bắt taxi.

Trần Trác: “...Tôi cũng không bệnh đến mức mất đi ý thức.”

Một lúc sau, Đàm Ngôn Hứa nói: “Được, không có gì.”

Trần Trác chỉ vào tủ trên đầu cô: “Trong tủ.”

Hai người đi vào hai phòng tắm khác nhau để tắm rửa.

Đột nhiên Đàm Ngôn Hứa quay đầu nhìn Lâm Vụ ở phía sau: “Cô Lâm ở đâu? Tôi đưa cô về trước nhé?”

Anh không nỡ gọi cô dậy. Với lại cũng không cần gọi cô dậy làm gì. Có bác sĩ và y tá trong bệnh viện, chỉ cần gọi một tiếng là họ sẽ tới ngay.

Có lẽ vì là Giáng sinh nên rất khó để gọi taxi, trên app đặt xe cũng có rất nhiều người đang chờ.

-

Lâm Vụ kinh ngạc, Trần Trác không thể nào vẫn chưa tắm xong.

“Tôi không buồn ngủ.” Trần Trác nói: “Em nghỉ ngơi đi.”

Đột nhiên Trần Trác như thể nhận ra điều gì đó, anh mở mắt ra, cúi đầu nhìn cô: “Dậy rồi à?”

Lâm Vụ chậm rãi chớp mắt.

Đàm Ngôn Hứa: “Tôi không phải người ở phòng khám sốt.”

Đi một vòng về, Lâm Vụ thấy rất nhiều bệnh nhân đứng dậy đi vệ sinh, do dự hỏi Trần Trác: “Anh....muốn đi vệ sinh không?”

Anh nào dám phản đối.

Sau vài giây im lặng, Trần Trác mỉm cười gọi: “Lâm Vụ.”

Lâm Vụ sửng sốt, không ngờ anh vẫn còn nhớ đến chuyện trước kia. Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời Trần Trác: “Hồi nhỏ tôi thích trái cây sấy, bây giờ tôi...thích ăn kẹo.”

Lâm Vụ nghiêng đầu hỏi: “Cốc của anh để ở đâu?”

Nhìn thấy chiếc gối trong tay cô, ánh mắt Trần Trác tối lại, hơi thở cũng có chút hỗn loạn: “Em...”

Trần Trác ngẩng đầu nhìn cô, khẽ nhướng mày, có vẻ tâm trạng rất tốt: “Em sẽ đi cùng tôi chứ?”

Ban đêm gió lớn, Trần Trác ngẫm nghĩ rồi nhìn Lâm Vụ nói: “Đừng đặt xe nữa, để tôi bảo người đưa chúng ta về.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tư thế của hai người hiện tại khiến Lâm Vụ không dám nhúc nhích.

Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi đã trả lời câu hỏi này của anh rồi.”

“...”

Trần Trác lấy lại bình tĩnh, hồi lâu không nhúc nhích.

Lâm Vụ ừm một tiếng, ngước mắt nhìn bình thuốc của anh: “Sao vẫn còn nhiều thế?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô còn chưa nói hết câu, Trần Trác đã nhịn không được cúi xuống hôn môi cô.

Lâm Vụ ừm một tiếng, mím môi nói: “Thời gian hơi gấp nên tôi chỉ vội mua trong siêu thị trước cửa bệnh viện.” Cô không chắc Trần Trác có ăn loại đồ ăn vặt đóng hộp này không, “Anh không thích thì cứ để đó.”

Lâm Vụ cầm chiếc vòng tay lên nhìn một lúc, sau đó cầm chiếc gối đi ra khỏi phòng.

Lâm Vụ: “Hửm?”

Lâm Vụ bình tĩnh gật đầu, nhìn anh nói: “Tại sao tôi phải hối hận?”

Trần Trác không nói thêm gì nữa, chỉ nắm lấy cổ tay Lâm Vụ rồi dẫn cô vào trong chung cư.

Trần Trác chỉ vào phòng để đồ, cười nói: “Luật sư Lâm cứ vào phòng để đồ chọn thoải mái. Thích cái nào cứ lấy cái đó.”


Sau khi cảm ơn Đàm Ngôn Hứa, hai người cùng nhau xuống xe.

Trần Trác: “Trợ lý của tôi đưa tôi đến đây.” Anh nhìn cô, “Em thì sao?”

Cô vào phòng vệ sinh nam thì không thích hợp lắm.

Cô thoáng im lặng, hỏi: “Anh có cần giúp gì không?”

Trần Trác gật đầu.

Anh ấy không nói chuyện, Trần Trác và Lâm Vụ cũng không giao tiếp nữa.

Trần Trác: “Chưa. Năng lực chữa bệnh của cậu không đủ tốt.”

Rút kim xong, anh đi vệ sinh một chuyến.

Trần Trác giải thích: “Tôi ho.”

Đẩy cửa bước vào nhà, Lâm Vụ cũng không khách sáo với Trần Trác, thay giày rồi đi vào bếp.

“...”

Trần Trác gật đầu, lấy thuốc anh mang từ bệnh viện ra để uống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chờ cô tắm rửa sấy tóc xong ra ngoài, trong phòng lại không có ai.

Chương 37: Chương 37

Anh không trêu cô nữa, nhẹ nhàng nói: “Mười phút nữa là xong rồi.”

Lâm Vụ: “...”

Lâm Vụ nghiêng người, dựa vào cánh tay không truyền dịch của Trần Trác để nghỉ ngơi.

Trần Trác: “Tôi đưa em về nhà.”

Trần Trác nhìn cô thật sâu, yết hầu hơi rung lên: “...Không.”

Lâm Vụ thẳng thắn đáp lại ánh mắt của anh.

Hơi thở của Lâm Vụ trở nên gấp gáp, tim cũng đập nhanh hơn.

Nhìn Đàm Ngôn Hứa lái xe đi rồi, Trần Trác mới đi đến bên cạnh Lâm Vụ, thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Cô mở nắp hộp quà, thấy món quà bên trong là một chiếc vòng tay phiên bản giới hạn Giáng sinh của một thương hiệu trang sức mà cô rất quen thuộc, màu vàng hồng, rất đẹp.

Dải ruy băng bung ra.

Lâm Vụ sực nhớ ra: “Tôi biết rồi. Vậy tôi đến phòng ngủ chính.”

Lâm Vụ cụp mắt nhìn chiếc gối duy nhất trên giường, xoay người rời đi.

Thang máy đi thẳng lên tầng năm.

Trần Trác cười nói: “Em có thể ngủ thêm một lát nữa. Muốn ngủ nữa không?”

Cô vô thức đưa tay bắt lấy cánh tay anh, ngẩng mặt lên để đón nhận nụ hôn của anh.

Anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô rồi lại rời đi.

Cô sửng sốt, mở to mắt nhìn anh: “Sao anh không gọi tôi dậy?”

Trần Trác cười khẽ: “Không sao, đợi hết bình thuốc này rồi tôi đi cũng được.”

Chắc là anh vẫn còn nhớ câu trả lời của cô.

Lâm Vụ còn chưa kịp làm gì thì bình thuốc của Trần Trác đã hết.

Trần Trác: “Hửm?”

Cô liếc nhìn tủ, có hơi hoang mang hỏi: “Nhà anh không có bình giữ nhiệt sao?”

Hai người lần lượt bước lên xe.

Lâm Vụ: “Vậy anh đi tắm trước đi.”

Anh biết Lâm Vụ không sợ lây bệnh, nhưng anh đang ho, nếu đêm nay thật sự ngủ chung thì hai người đều không ngủ ngon được.

Là do đêm thứ Sáu hay là do có Trần Trác bên cạnh? Lâm Vụ thầm nghĩ, cảm thấy cả hai đều đúng.

Trần Trác sửng sốt, nhìn chằm chằm người trước mặt, không nói lời nào.

Lâm Vụ cũng giống như Trần Trác, không thích mùi bệnh viện và cũng không thể chịu nổi mùi này. Nên dù đã muộn thì cô vẫn gội đầu.

“Em bảo em không sợ mà?” Trần Trác nghiêm túc nhìn cô.

Trần Trác nói được.

Nghe vậy, Trần Trác muốn cười: “Tôi ăn, nhưng chốc nữa mới ăn.”

Lâm Vụ không khỏi đỏ mặt dưới ánh nhìn của anh, ánh mắt hơi lảng tránh, môi mím lại: “Sếp Trần, anh nhìn tôi như vậy... ưm...”

Giọng nói của anh hình như còn khàn hơn trước.

Có thật là cô chỉ ngủ mới vài phút thôi không?

Một người uống nước, một người uống thuốc.

Trần Trác sửng sốt, vô thức nhìn về phía Lâm Vụ.

Lâm Vụ không vạch trần anh, cũng không bảo anh buông tay, nói cho anh biết chỉ cần anh buông tay ra là có thể rảnh tay để mở cửa.

“Ngủ ngon.”

Lâm Vụ sửng sốt, cầm tấm thiệp lên nhìn vài giây rồi tháo nơ ra.

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn người ngồi ở ghế lái phụ, thấp giọng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

“Là anh cần.” Lâm Vụ nói, “Lát đi ngủ anh sẽ bị ho đấy.”

Chưa kịp nói chữ “muốn”, Trần Trác đã đưa tay nhận lấy lon trái cây sấy: “Đâu có.” Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Vụ, chậm rãi nói, “Giáng sinh vui vẻ. Tôi rất thích.”

Lần này ngồi xuống Lâm Vụ cảm thấy có chút buồn ngủ.

Cô ôm nghi ngờ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy trong phòng ngủ phụ sáng đèn.

Mười phút trôi qua rất nhanh.

Lúc nào bị ho uống chút nước ấm cổ họng sẽ dễ chịu hơn nhiều. Đây chính là kết luận mà Lâm Vụ đưa ra khi cảm thấy không thoải mái.

Nói xong câu này, trong xe bỗng dưng rơi vào im lặng.

Lâm Vụ mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc cô mở mắt ra, Trần Trác cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, anh hơi nghiêng đầu, ghé vào đỉnh đầu cô.

Trần Trác sửng sốt, cúi đầu nhìn cô: “Em thật sự không sợ bị lây bệnh sao?”

Cô không thích tắm rửa trong phòng tắm xa lạ.

Lâm Vụ đi tới, thấy Trần Trác đang dọn giường.

Lâm Vụ vô thức hỏi: “Ý anh là bác sĩ Đàm?”

Trần Trác quay đầu lại: “Tôi ngủ ở đây.”

Nhưng Trần Trác không hôn quá lâu, cũng không quá sâu.

Trần Trác dường như thấy được sự bối rối của cô, chậm rãi nói: “Cô ấy sống ở khu chung cư...”

Sau khi ra ngoài, Lâm Vụ cùng anh rời khỏi bệnh viện.

Trần Trác bất đắc dĩ cười nhắc nhở cô: “Luật sư Lâm, nhà tôi không chỉ có một phòng tắm.”

Cô nói ‘muốn’, không phải là “có thể không’.

Trần Trác đột nhiên hiểu ra, phát hiện ra trọng điểm: “Cho nên mỗi lần uống thuốc Đông y xong em thích ăn trái cây sấy hơn đúng không?”

Lâm Vụ lắc đầu: “Ngồi hơi mệt, tôi đứng dậy đi dạo quanh đây một chút.”

Lâm Vụ đẩy cửa đi vào.

“Một khi vào nhà tôi rồi, em sẽ không có cơ hội hối hận.” Trần Trác nhắc nhở cô.

“?”

Lâm Vụ “Ồ” một tiếng.

Vậy là trước kia anh mua nhầm thứ.

Hai người cùng nhau vào phòng. Lúc Lâm Vụ đi về phía phòng tắm, cô sực nhớ ra chuyện gì đó, quay lại nhìn Trần Trác: “...Cho tôi mượn một bộ đồ ngủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lúc sau, Trần Trác nói: “Muộn rồi, đi tắm rồi ngủ đi.”

Lâm Vụ không nói nên lời, cảm thấy có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi.”

Hai mươi phút sau Trần Trác sẽ thay sang bình thuốc thứ ba.

Lâm Vụ khựng lại, sắc mặt có phần mất tự nhiên: “Tôi có thể đợi anh ở cửa.”

Trần Trác: “Tôi đỡ hơn rồi.”

Lâm Vụ cũng không khách sáo với anh, cô ngáp một cái: “Hai mươi phút nữa nhớ gọi tôi dậy.”

Anh còn chưa nói hết chữ “đối diện nhà tôi”, Lâm Vụ đã ngắt lời Trần Trác, bình tĩnh nhìn Đàm Ngôn Hứa nói: “Không cần đâu, tôi và Trần Trác có thể xuống cùng một chỗ. Làm phiền anh rồi.”

Lâm Vụ nhướng mày, lắc lắc lon đồ ăn trong tay: “Anh không...”

Lâm Vụ thoáng im lặng: “...Trong chúng ta ai là bệnh nhân đây?”

Lần này Trần Trác viện cớ là mình đang xách đồ trong tay, bảo Lâm Vụ nhập mật khẩu để mở cửa.

Lâm Vụ muốn giãy ra, nhưng khi ngón tay ấm áp của Trần Trác chạm vào mạch đập của cô, cô lại cảm thấy do dự.

Bên dưới chiếc nơ trên hộp là một tấm thiệp rất đẹp và tinh xảo, trên đó có chữ viết tay của Trần Trác —— Thân tặng Lâm Vụ.

Lâm Vụ do dự: “Còn anh thì sao?”

Tới lúc này Lâm Vụ mới sực nhớ ra một chuyện: “Anh lái xe đến đây à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chương 37