Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Chương 14
Chơi đến mười một giờ, có người nói buồn ngủ rồi nên đề nghị về nhà nghỉ ngơi.
Hà Gia Vân nhướng mày, không thể tưởng tượng nổi: “Tối qua?”
Lâm Vụ vô tội nói: “Tớ cảm thấy tớ không phải.”
Cô đứng bên cạnh xe, vẫn đủ tỉnh táo để sắp xếp mọi thứ hợp lý.
Đột nhiên, điện thoại di động Lâm Vụ đặt bên cạnh rung lên.
Lâm Vụ: “Thôi bỏ đi.”
Lâm Vụ ngẩng mặt lên, môi mấp máy: “Về lúc vào vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh nghe thấy tiếng ca hát bên phía cô.
Hà Gia Vân nghẹn lời: “Ý tớ là, anh ấy có ám chỉ gì không?”
Vu Tân Tri kinh ngạc nói: “Sếp Trần tìm em có việc sao? Em nhận điện thoại trước đi.”
Cô thuận tay bật đèn trong nhà lên, nghiêng người để Trần Trác vào nhà, sau đó mới trả lời câu hỏi của anh: “Chỉ muốn uống...”
Cùng lúc đó, Trần Trác cúi đầu, hôn lên môi cô.
Lâm Vụ bật cười với cô ấy.
Chỗ đậu xe của cô không gần cửa thang máy, sau khi ra khỏi thang máy còn phải đi thêm một đoạn ngắn.
Lâm Vụ nhìn anh.
Trần Trác liếc mắt nhìn cô: “Cô Hà?”
Vu Tân Tri khẽ gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Im lặng giây lát, cô ấy thở dài: “Cậu là gái thẳng như thép à?”
Cất di động đi, Lâm Vụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chú ý tới hành động nguy hiểm này của cô, Trần Trác nhanh chóng ngăn một bên lại, ngước mắt nhìn cô: “Sao vậy?”
Lâm Vụ: “... Ồ.”
Thang máy chậm rãi đi lên, thuận lợi đến nhà cô.
“...” Hà Gia Vân lườm cô, “Sao cậu biết anh ấy nói?”
Lý Hạng và Lâm Vụ như vậy đã đành, ngay cả đối tác là Trần Trác cũng giống y hệt.
“Tớ không muốn có nhiều liên quan đến anh ấy thôi.” Lâm Vụ nói thật.
Lúc này trên đường đã vắng bớt xe, đường xá thông thoáng không có trở ngại. Đèn đường bên ngoài cửa sổ xe rất sáng, ánh sáng rọi xuống lấp lánh, trên cửa sổ xe có hình phản chiếu của chính mình.
Lâm Vụ theo thói quen ấn số tầng thang máy, cho đến khi Trần Trác hoàn toàn rời khỏi, cửa thang máy sắp khép lại, cô mới như vừa tỉnh khỏi mộng giơ tay chặn cửa thang máy đang từ từ đến gần.
Mua bên đường.
Hà Gia Vân: “Cá cược gì?”
Chốc lát sau, Trần Trác nhấc chân đi tới, để bóng dáng của mình lấp đầy tầm mắt cô.
Trần Trác: “Cúp đi.”
Cô ấy hé miệng, qua một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Mẹ kiếp, không ngờ năm nay tớ lại thua một người đàn ông.”
Lâm Vụ không hiểu: “Sau đó gì?”
Khi còn cách cô vài bước chân, Trần Trác cũng dừng bước, nhướng mày nhìn cô, giọng điệu chậm rãi lại thoải mái nói: “Một tuần không gặp, luật sư Lâm không còn nhận ra tôi nữa rồi sao?”
“Vâng, sếp Trần.” Cô đồng ý, “Bên tôi không thành vấn đề.”
Trần Trác nhướng mày, khẽ nhếch khóe môi: “Không có gì.”
Hai người cùng đi đến cửa thang máy.
Vừa rồi tình cờ có đồng nghiệp đang hát nốt cao nên cô không nghe rõ.
Lâm Vụ: “Ừ, tối qua anh ấy đã nói với tớ.”
Lâm Vụ còn đang suy nghĩ, hai người đã đi tới cửa thang máy.
Lâm Vụ lấy lại bình tĩnh, ngửa mặt nhìn anh, tâm tư như treo lơ lửng giữa không trung không tìm được điểm tựa.
Cô đẩy cửa an toàn ra, nhận cuộc điện thoại sắp kết thúc: “Alo.”
“Cũng không biết nữa.” Lâm Vụ suy nghĩ, “Chắc phải đến mười hai giờ đấy.”
Lâm Vụ ơ một tiếng, có chút chột dạ: “Hình như là vậy.”
Hà Gia Vân khẽ chớp mắt: “Là sao?”
Cân nhắc đến việc xung quanh đều là đồng nghiệp, Hà Gia Vân hạn chế không nhắc đến tên Trần Trác.
“....”
Chậm rãi đi về phía trước, Lâm Vụ nhạy bén nhận ra điều gì đó. Cô vô thức ngẩng đầu, nhìn về phía trước...
Là ảo giác sao?
Hà Gia Vân lườm cô, không muốn nói chuyện.
“Sinh nhật vui vẻ.” Trần Trác cụp mi nhìn cô chăm chú, sự dịu dàng tràn ra khỏi ánh mắt. Anh đưa bó hoa trên tay cho cô, giải thích, “Em nói không cần quà nên tôi không tự ý chuẩn bị. Về phần bó hoa này....”
Khi nhìn rõ tên người gọi trên màn hình, hai người đều khựng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Vụ nhìn vẻ mặt tò mò của cô ấy, lại quay đầu liếc nhìn Vu Tân Tri đang chơi trò chơi với đồng nghiệp, thấp giọng nói: “Luật sư Vu chưa nói cho các cậu biết à?”
-
Cô ấy nghẹn lời, không thể không thừa nhận rằng Lâm Vụ phân tích khá hợp lý.
Thuận lợi về đến nhà, Lâm Vụ nói tiếng cảm ơn với người lái hộ rồi ôm hoa và quà trong cốp xe lên lầu.
“Vừa mới về tới.” Trần Trác rất thản nhiên trả lời cô.
Lâm Vụ mím môi hỏi: “Vậy cậu cảm thấy anh ấy có giận không?”
“Vậy là năm nay tớ không phải là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật cậu?” Trọng điểm của Hà Gia Vân không giống với người khác.
Ra khỏi phòng, Lâm Vụ cầm di động đi về phía cầu thang khá yên tĩnh.
“Anh ấy chỉ chúc cậu sinh nhật vui vẻ thôi à?” Hà Gia Vân hỏi.
“Đúng vậy.” Lâm Vụ cảm giác tâm trạng của anh không được tốt lắm, cô ngẫm nghĩ rồi nói, “Nếu anh cần gấp thì bây giờ tôi về nhà luôn cũng được.”
Trần Trác: “Hửm?”
Nghe cô ấy lầm bầm mà Lâm Vụ không khỏi buồn cười. Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định nói cho Hà Gia Vân biết một tin tức đã giấu cả ngày hôm nay, “Chuyện cá cược kia, cậu thắng rồi.”
Hà Gia Vân sửng sốt: “Ai, Trần Trác ấy hả?”
“Anh ấy đang ở New York, cậu muốn anh ấy ám chỉ điều gì?” Lâm Vụ đè thấp giọng, “Với lại quan hệ của bọn tớ hiện tại cũng đâu thích hợp ám chỉ gì.”
Trần Trác: “Vậy sao?”
Hà Gia Vân: [Tớ ủng hộ.]
Lâm Vụ: “Đương nhiên.”
“Tôi mua ở ven đường.” Trần Trác nói, “Không phải đồ quý giá gì cả.”
Trần Trác ừ một tiếng: “Thế à.”
“.... Thật sự là đang nói chuyện công việc?” Hà Gia Vân hoàn hồn, nhìn chằm chằm Lâm Vụ.
Anh có chút do dự.
“Anh không vội về nghỉ ngơi sao?” Lâm Vụ quanh co lòng vòng hỏi.
Nghe vậy, Trần Trác nở nụ cười rất khẽ, tiếng cười mềm mại rót vào tai cô.
Thiết kế ánh sáng của bãi đậu xe khu chung cư Lâm Vụ ở khá tốt, sáng sủa chứ không tối om như một số chung cư khác. Cũng bởi vì vậy mà khi cô hơi ngước mắt lên, chẳng hề có chút trở ngại nào nhìn thấy người đáng ra đang ở New York giờ lại phong trần mệt mỏi xuất hiện trước mắt cô.
“Vậy là,” Cô ấy nhìn Lâm Vụ, trong mắt như có ánh sáng, “Thật sự là Trần Trác gọi điện thoại cho cậu?”
Hai người nhìn nhau.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Vụ đi ra ngoài, Vu Tân Tri ngồi tại chỗ trầm tư. Giờ này Trần Trác gọi điện thoại cho Lâm Vụ là muốn nói chuyện vụ án sao? Nhưng chẳng phải anh đang ở New York à?
“....”
Lâm Vụ: “Em biết rồi, hai người cũng về đi.”
Cô khẽ rủ mi mắt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh. Đến lúc này Lâm Vụ mới phát hiện Trần Trác đang mặc âu phục chỉnh tề, anh mặc như vậy mà ngồi máy bay mời mấy tiếng đồng hồ sao? Hay là anh đến từ chiều, về công ty họp hành rồi mới tới đây?
Chữ ‘nước’ còn chưa ra khỏi miệng, bó hoa trong tay Lâm Vụ đã bị rút đi, gáy cô bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, buộc phải ngẩng đầu lên.
Trần Trác hỏi cô: “Định chơi đến mấy giờ?”
“Tôi làm sao?” Trần Trác hơi cúi người, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Nhét điện thoại vào túi, Lâm Vụ đi thang máy xuống lầu.
Lâm Vụ: “Hả?”
Hà Gia Vân mở khóa điện thoại, sau khi nhìn thấy hai câu đối thoại mới nhất của hai người, nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
Ngồi lên xe, cô cúi đầu ngửi hoa tươi trong lòng, là hoa tulip cô thích nhất, khi lại gần ngửi thử còn thoang thoảng mùi thơm.
Lâm Vụ có chút không đành lòng nói cho cô ấy biết: “Lúc cậu gọi điện thoại cho tớ là tớ đang họp online với anh ấy, nói chuyện được một lát thì —— ”
Lâm Vụ nhìn người cách đó không xa, tay buông xuống bên hông bất giác bấm nhẹ một cái.
Lâm Vụ không ư hử gì, chỉ yên lặng kéo anh vào thang máy.
Trần Trác: [Được, lát nữa gặp.]
Ánh mắt anh sáng rực nhìn Lâm Vụ: “Muốn đến nhà luật sư Lâm xin ly nước uống, luật sư Lâm cảm thấy thế nào?”
Hà Gia Vân: “Sao lại không thích hợp?” Cô ấy liếc Lâm Vụ, “Cậu rạch ròi quá rồi đấy. Với quan hệ thân mật của hai người hiện tại, tuy là không phải người yêu, nhưng tặng quà sinh nhật cho nhau cũng là chuyện rất bình thường. Không tặng gì mới là bất thường.”
Cô nhìn người trước mắt, há miệng muốn nói gì đó rồi lại nhất thời không biết nên nói gì.
Hà Gia Vân: “Nhưng mà...”
Lâm Vụ thử tính toán, nếu mười hai giờ cô về đến nhà thì bên Trần Trác đang là buổi sáng rảnh rỗi.
Hà Gia Vân trầm mặc, yên lặng nhìn Lâm Vụ.
Hà Gia Vân: “.....”
Lâm Vụ lắc đầu: “Bình thường phải đến hai ba giờ sáng tôi mới ngủ.”
Sau khi cúp máy, cô đứng ở lối đi an toàn một lát rồi mới trở lại phòng bao.
Lâm Vụ khẽ ừ một tiếng, có chút khó khăn mở lời: “Anh....”
Đây chắc là di chứng sau cuộc vui nhỉ.
Lúc Lâm Vụ trở về phòng bao, Hà Gia Vân và Lý Hạng cũng đã trở lại.
Lâm Vụ thành thật đưa di động cho cô ấy xem.
Trần Trác nhẹ giọng nói: “Không vội.”
Lâm Vụ: “Gì cơ?”
“Anh buồn ngủ chưa?” Lâm Vụ hỏi.
Đồ đạc hơi nhiều, một lần cô không thể cầm hết. Lâm Vụ quyết định chia làm hai chuyến.
Đột nhiên, Trần Trác đưa tay nhìn giờ, sau đó tầm mắt lại dừng trên người cô, khẽ cười gọi một tiếng: “Lâm Vụ.”
Lâm Vụ cụp mắt nhìn hoa tươi trước mặt.
Hai người tán gẫu được vài câu thì di động của Hà Gia Vân bị Lý Hạng giật lấy: [Cô ấy say rồi, không nói chuyện nữa.]
Hà Gia Vân: “... Anh ấy nói thế nào?”
Câu sau cô không nói ra, nhưng Hà Gia Vân cũng biết.
Lâm Vụ đi ra trước, mở khoá cửa kéo cửa ra.
Hà Gia Vân: “....” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người lái hộ đều ở bên cạnh chờ, sau khi chào tạm biệt Hà Gia Vân và Lý Hạng, Lâm Vụ lên xe.
Lý Hạng sắp xếp cho mọi người vài người lái hộ, sau khi tiễn các đồng nghiệp ra về, Hà Gia Vân kéo Lâm Vụ ra cốp sau của Lý Hạng lấy quà cho cô.
Lúc Lâm Vụ còn đang suy tư, cửa thang máy mở ra, cô thấp thỏm không yên đi về phía bãi đỗ xe.
Lâm Vụ gật đầu.
Trong lúc xuống lầu cô lại không khỏi nghĩ, vụ án Phong Hành này cũng đâu gấp gáp lắm, sao Trần Trác lại sốt ruột thế nhỉ? Đang ở New York cũng phải quan tâm đến một vụ án như vậy sao?
Hà Gia Vân ngẩn người, trừng to mắt: “Trần...... anh ấy biết sinh nhật cậu sao?”
Nghe thấy anh trả lời, hô hấp Lâm Vụ như ngừng lại, tim đập lỡ mất một nhịp.
Lúc cô nhét điện thoại vào túi lại, Trần Trác đúng lúc mở miệng: “Em muốn lấy gì? Có cần... hỗ trợ không?”
Lâm Vụ lập tức đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài trước.”
Người ở đầu dây bên kia im lặng một lát mới hỏi: “Em đang ở bên ngoài à?”
Cô không biết hỏi thế nào, cũng cảm thấy không cần phải hỏi.
“Chắc chắn.” Hà Gia Vân trả lời, “Sau đó thì sao?”
Lâm Vụ nhìn chằm chằm một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút cô đơn.
Trần Trác chợt khựng lại, nhìn cô: “Chưa, còn em?”
Lâm Vụ bị tin nhắn của cô ấy chọc cười, dỗ dành cô ấy: [Sang năm tớ sẽ chặn hết số điện thoại của người khác.]
Lâm Vụ khẽ gật đầu.
Cô im lặng chốc lát rồi đột nhiên nói: “Trần Trác.”
Chương 14: Chương 14
Hai người cùng đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
Hà Gia Vân do dự đưa ra đề nghị: “Có thể hỏi anh ấy thử xem.”
Lâm Vụ: [Anh chăm sóc cho cô ấy nhé.]
Hà Gia Vân lại im lặng, cô ấy dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Vụ. Đến khi Lâm Vụ nhìn lại, hỏi cô ấy là sao lại nhìn mình như vậy, cô ấy mới hoàn hồn chớp chớp mắt: “Tớ không biết, nếu cậu lo lắng thì...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Trác giơ tay ấn nút thang máy.
Lý Hạng trả lời một câu yên tâm.
Hà Gia Vân: “....”
Hà Gia Vân thật sự rất muốn biết, tại sao bên cạnh cô ấy toàn là những người cuồng công việc thích tăng ca đến thế.
Nghe vậy, Lâm Vụ thoáng sửng sốt: “Vậy sao?”
“.....” Nghe cô nói thế, Trần Trác có chút bất đắc dĩ, “Tôi không vội, em cứ chơi thoải mái đi.”
Buổi tiệc kết thúc, mọi người đã uống không ít rượu.
Chờ Lâm Vụ đến gần, Hà Gia Vân mới hỏi: “Vừa rồi đi đâu vậy?”
“Nếu anh ấy không nói, cậu cũng sẽ không đến mức hỏi tớ đi đâu về trong khi tớ chỉ vừa ra ngoài vài phút.” Lâm Vụ phân tích.
Cô thoáng chần chờ, giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Đương nhiên.” Vừa dứt lời, Hà Gia Vân chợt thấy vẻ mặt đầy hoang mang của Lâm Vụ, cô ấy không khỏi suy đoán, “Đừng bảo với tớ là anh ấy muốn tặng quà cho cậu nhưng bị cậu từ chối nhé?”
Lý Hạng gật đầu: “Sinh nhật vui vẻ, về đến nhà nhớ báo một tiếng nhé.”
Lâm Vụ: [Vừa về đến nhà, tôi xuống gara ngầm lấy chút đồ đã, anh chờ tôi năm phút nhé.]
Mọi người đổi sang chơi game.
Trần Trác ra hiệu cho Lâm Vụ vào thang máy trước, sau đó anh đặt đồ xuống, xoay người đi ra ngoài: “Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
Lúc này đã hơn chín giờ gần mười giờ, bọn họ mới vào đây chưa được hai tiếng.
Lâm Vụ dừng bước, kinh ngạc nhìn Trần Trác cùng với bó hoa trên khuỷu tay anh.
Di động trong túi bỗng đổ chuông một tiếng.
Nghe vậy, Trần Trác cười khẽ: “Lâm Vụ.”
Sau một lúc lâu, cô ấy nhịn không được chửi thề một tiếng: “Tên đàn ông này đúng là mưu mô thật.”
Hà Gia Vân nghẹn lời, muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Cậu cứ cân nhắc kỹ đi.”
“Cũng không cần gấp thế đâu.” Trần Trác im lặng vài giây, “Trước mười hai giờ về đến nhà là được.”
“Của tớ và Lý Hạng đấy.” Cô ấy ôm một bó hoa trong xe ra, lại bảo Lý Hạng lấy mấy cái túi ra nhét vào cốp xe của cô, “Về nhà từ từ tháo ra xem nhé, không cần cảm ơn.”
Lâm Vụ đáp lại một tiếng, có chút chần chờ hỏi: “Sếp Trần muốn nói chuyện vụ án sao? Hôm nay tôi cùng đồng nghiệp ra ngoài liên hoan, có thể tối muộn mới về nhà.”
Lâm Vụ: “... Khiến cậu thất vọng rồi.”
Trần Trác biết điều không hỏi nhiều, anh giơ tay lấy mấy cái túi trong cốp xe ra, thấp giọng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đến cửa thang máy.”
Nói chuyện về Trần Trác một hồi lâu, các đồng nghiệp khác cũng đã ca hát mệt mỏi.
Cô ấy nhìn Lâm Vụ, muốn nói gì đó rồi cuối cùng vẫn từ bỏ: “Không nói với cậu nữa, cậu cảm thấy làm thế nào thoải mái thì cứ làm.”
Lâm Vụ lấy ra nhìn thử, mười hai giờ rồi, sinh nhật của cô đã qua.
Lâm Vụ: “Chứ không phải nói gì nữa?”
Hàng mi Lâm Vụ khẽ run, giọng nói của anh kéo cô về thực tại: “Anh....?”
Đem hoa tươi và hai cái túi xách lên nhà trước, lúc chuẩn bị xuống lầu lần nữa, chiếc điện thoại trong túi Lâm Vụ bỗng rung lên. Là Trần Trác gửi tin nhắn hỏi cô đã về nhà chưa.
“?”
Lâm Vụ bật cười, an ủi cô ấy: “Bọn tớ đang nói chuyện công việc mà, không phải vấn đề của cậu.”
Cô lấy ra xem, là tin nhắn của Hà Gia Vân gửi tới: [Lời chúc mừng sinh nhật cuối cùng hôm nay. Chúc cho Vụ Vụ của chúng ta mọi điều suôn sẻ, chất lượng giấc ngủ được nâng cao. Sau đó là lại đặt tớ lên hàng đầu như mọi khi. Nhất định năm sau vị trí số một sẽ là của tớ.]
Lâm Vụ nhướng mắt: “Cậu chắc chắn?”
Lúc nói câu này cô rất tự tin, bởi vì tối qua cô và Trần Trác thực sự chỉ nhắc đến chuyện công việc.
“...” Lâm Vụ ồ một tiếng, hơi mất tự nhiên mím môi, “Vậy... nhờ sếp Trần giúp một tay.”
Nghe Lâm Vụ nói vậy, Hà Gia Vân hoang mang chừng mấy giây, không nhịn được nói: “Anh ấy là tên b**n th** cuồng công việc sao?”
Trần Trác: “Chơi vui vẻ nhé.”
“?”
Nếu là lúc khác, Lâm Vụ tất nhiên sẽ từ chối. Nhưng lúc này, hai chữ ‘không cần’ cứ vòng quanh bên miệng không sao thốt ra được.
Lâm Vụ ôm bó hoa trong ngực, những thứ khác đều ở trên tay Trần Trác.
-
“Ừm...” Chẳng biết tại sao Lâm Vụ lại vô thức nói thêm một câu, “Là bạn thân của tôi tặng, quà của người khác tôi không nhận.”
Cô ấy nhìn khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lại có chút hoang mang trước mặt, chậm rãi lắc đầu: “Không có gì.”
Lâm Vụ: “Anh ấy tìm tớ nói chuyện công việc.”
Lâm Vụ bỏ điện thoại bên tai xuống, nhìn cuộc gọi vẫn đang kết nối, đưa tay nhấn nút cúp máy.
Lâm Vụ nhìn cô ấy.
“Nói gì vậy? Chúc cậu sinh nhật vui vẻ à?” Hà Gia Vân gặng hỏi.
Đau chứ không phải ảo giác.
Bãi đỗ xe ngầm vào rạng sáng rất yên tĩnh, tiếng bước chân của hai người rõ ràng lọt vào tai.
Trần Trác nói nhỏ: “Rất vinh hạnh.”
Không đợi cô hỏi thành lời, Trần Trác đã lên tiếng trước: “Tôi hơi khát nước.”
Lâm Vụ mở cốp xe, Trần Trác nhìn lướt qua, nhướng mày nói: “Quà sinh nhật?”
Lâm Vụ nhìn túi quà nhét đầy cốp xe, cười khẽ một tiếng: “Được, vậy tớ về trước đây.”
Thấy cô xuất hiện, Hà Gia Vân khẽ vẫy tay với cô: “Vụ Vụ.”
Anh dừng lại, dường như đang lo Lâm Vụ từ chối nên cố nghĩ lý do thuyết phục cô nhận lấy.
Lâm Vụ: “Ừ.”
Lâm Vụ: “... Cảm ơn anh, vậy tôi cúp máy trước nhé?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.