Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Thích hợp và không thích hợp, chuyện tốt sắp tới
Một phút sau, có tiếng vang nhẹ nhàng truyền đến, tay vặn cửa bị người từ bên ngoài cẩn thận từng li từng tí xoay mở, Dạ Cô Tinh cười nhạt xoay người lại: “Cô Kỷ, đã lâu không gặp.”
Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, Dạ Cô Tinh đột nhiên mở mắt, thần thái sáng láng, chẳng còn chút dấu hiệu nào của việc mỏi mệt.
“A! Dì nhỏ, dì cố tình gài con!”
Cố Phương Lan sáng mắt lên, vội vàng lật bài, nhặt lên con bài nhất vạn kia xếp vào bài mạt chược của mình: “Nhất Tứ vạn, ù rồi! Bà Vương, thật là ngại quá.”
“Nhưng mà, con nguyện ý, trước nay con chưa từng trách anh ấy….”
“Theo tôi ấy à, trong chúng ta, bà Tuệ là người có phúc khí nhất! Cháu dâu tài giỏi như vậy, thật là khiến người khác hâm mộ mà!”
“Chuyện, chuyện gì ạ?”
Dạ Cô Tinh gật gật đầu: “Cũng tốt. Vậy thì phiền mợ sắp xếp.”
Anh Tử Lạc cắn chặt môi dưới, như là một đứa trẻ đã làm sai chuyện: “Dì nhỏ, xin lỗi, con… Không phải cố ý gạt dì, mà là, con không có tự tin.”
Người phụ nữ mặc trên mình một bộ váy liền thân kẻ ô màu hồng nhạt, tóc vén lên thành hình một nụ hoa, cố định sau đầu, cả người mang theo cảm giác thanh xuân phấn chấn, giống như mặt trời sáng sớm mới nhú lên, chỉ tiếc, vẻ bên ngoài quá hời hợt, chỉ cần nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt hờ hững của cô ta, sẽ phát hiện không có chút phong vận phấn chấn tươi vui.
Anh Tử Lạc oan ức nhìn cô, cầm nửa quả táo trong miệng, cắn rộp rộp rồi nuốt xuống bụng: “Dì nhỏ, dì không lẽ định tới cùng với đám người kia uống trà, ngắm hoa, chơi mạt chược?”
…
“Cô Dạ, có khoẻ không.” Người phụ nữ khẽ vuốt cằm, sóng mắt lưu chuyển, hờ hững lui bước, lúm đồng tiền như hoa.
Anh Tử Lạc nghi ngờ đánh giá cô: “Nếu là trước đây, dì sẽ không đi tới mấy bữa tiệc tẻ nhạt kiểu này, tại sao hôm nay lại…”
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh tích cực hưởng ứng lời mời của Lận Tuệ, đi tới nhà họ Kỷ, Minh Chiêu đi theo, đứng chờ ở ngoài cửa lớn nhà họ Kỷ, lấy bất biến ứng với vạn biến.
Kỷ Tu Viện đột nhiên cảnh giác, xù lông chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Mọi người mồm năm miệng mười, cuối cùng vẫn là Lận Tuệ lên tiếng ——
Muốn biết rốt cuộc bọn họ có mục địch gì, có rất nhiều cách, con đường rộng lớn, không đáng tự làm khó bản thân.
Đối mặt với lời thổi phồng và nịnh hót của mọi người, Dạ Cô Tinh mỉm cười khiêm tốn dịu dàng, mang theo một tầng xa cách nhàn nhạt, cũng không có vẻ thân thiện quá đáng, nhưng cũng không khiến cho người cảm thấy kiêu căng ngạo mạn.
“Ăn mà cũng không chặn được cái miệng nhỏ của con?”
“Lận Tuệ?”
Dạ Cô Tinh cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm đối phó với quả táo trong tay, cho đến khi gọt hết phần vỏ còn lại.
“Ý là, ngoại trừ là buổi tiệc trà của mấy phu nhân nhà giàu, còn có chuyện quan trọng hơn.”
Cố Phương Lan xụ mặt, lườm Dạ Cô Tinh một cái, ngay lúc đó Dạ Cô Tinh nhìn lại, vội vàng tươi cười. An Tuyển Hoàng là kẻ điên, cưng chiều vợ như mạng, bà ta chính mắt nhìn thấy kết cục của Tần Tư Thần, nên bà ta không dám chọc tới vị sát thần Dạ Cô Tinh này, tự tìm xúi quẩy!
“c*̃ng? Sao lại nói vậy?”
Cơ hồ cũng trong lúc đó, bài trước mặt Dạ Cô Tinh cũng bị cô đẩy ngã, mọi người trợn to mắt.
Anh Tử Lạc âm thầm siết chặt nắm đấm, đáy mắt lóe lên vẻ quật cường, thận trọng gật đầu: “Dì nhỏ, dì nói đi.”
“Minh Chiêu đâu?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngạn ngữ có một câu rất hay, Túy ông uống rượu không phải vì rượu. Hiểu không?”
Chỉ hy vọng, đến lúc đó cô cũng có thể mỉm cười giống như bây giờ!
“Hẻ… hiểu cái gì cơ ạ?” Cô từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, Hán ngữ nghe nói chưa lưu loát, ngạn ngữ thì lại càng chỉ là kiến thức nửa vời.
“Đương nhiên không được! Đám bác gái kia mỗi ngày sống phóng túng, rảnh rỗi đến mức sắp mốc meo, mới làm ra những chuyện ruồi bu kiến đậu này để g·i·ế·t thời gian. Dì đi tới thật, chẳng lẽ không phải thành đồng bọn của bọn họ?”
“Bà An đây là mệt mỏi sao?”
“Ồ~” Dạ Cô Tinh cười ý vị sâu xa.
Dạ Cô Tinh đồng tử sâu lắng: “Xem ra, cô biết không ít. Để tôi đoán xem, là ai nói cho cô biết…”
“Thiếp mời?” Dạ Cô Tinh chợt ngừng động tác lại, vỏ táo thật dài bị cắt đứt ngang: “Ai cơ?”
“Đúng là con và Minh Chiêu cũng không thích hợp. Tính tình của anh ta quá lạnh nhạt, trách nhiệm to lớn tâm tư nặng nề, lòng háo thắng quá mạnh, thậm chí không coi tính mạng của mình là quan trọng, ở bên một người đàn ông như vậy, không khác nào đi theo một kẻ liều mạng, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải lo lắng đề phòng, mà con, đã trải qua tuổi ấu thơ lang bạt kỳ hồ, lòng con muốn được an ổn, mà loại cuộc sống an ổn yên bình này, anh ta không cách nào cho con.”
Đi theo người giúp việc dẫn đường, Dạ Cô Tinh tiến vào phòng nghỉ dành cho khách, nằm xuống giường, phất phất tay với người làm đang đứng ở cửa ra vào: “Cô đi xuống trước đi.”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Không chỉ có dáng người đẹp, ngay cả trình độ chơi bài cũng là số một số hai!”
Ăn trái cây người giúp việc gọt sẵn, xáo bài, ném bài, làm liền một mạch, những người này vừa nhìn chính là rất am hiểu chuyện này, nói vậy chắc hẳn cuộc sống quá vô vị, cũng chỉ có thể dùng phương thức này tụ lại với nhau tự bày trò tiêu khiển, năm này qua tháng nọ, tự luyện thành cao thủ!
“Bác sỹ Minh nói, con với Minh Chiêu không phải là người trên cùng một con đường. Vậy còn dì? Dì c*̃ng nghĩ như vậy sao?”
Lận Tuệ nở nụ cười đoan trang, mặt mày hòa ái: “Sao phải khách sáo thế? Người một nhà cả, có gì phiền phức đâu chứ? Con nói như vậy, cũng quá khách sáo rồi.”
“Hình như tinh thần không được tốt lắm.”
“Cô Tinh ngày hôm nay thật là may mắn, thắng liên tục.” Lận Tuệ cười vô cùng hòa ái, nghiễm nhiên là hình tượng của một người mợ hiền hòa, mà ở bên trong những quý bà ở đây, chỉ sợ cũng chỉ có mình bà ta mới có thể mở miệng gọi một tiếng “Cô Tinh”, mà không phải bà An.
“Vâng.”
“Dì nhỏ, không phải chứ?”
Ai biết Kỷ Tu Viện cũng không giận mà cười, ý tứ sâu xa: “Đúng vậy, sắp có hỉ sự.”
“Minh Chiêu chịu nghe lời của con?”
“Nhất vạn.” Quý bà nào đó đánh ra một con bài.
“Có vấn đề gì sao?”
“Dì nhỏ, dì cũng cảm thấy con và Minh Chiêu không thích hợp sao?”
Dạ Cô Tinh đặt dao gọt hoa quả xuống, ưu nhã xé tờ giấy ăn lau tay: “Có điều, dì lại muốn đi xem thử…”
Nói xong, cũng không dây dưa nữa, ung dung dời đề tài: “Chúc mừng cô, sắp có hỉ sự.”
“Dì biết, ở trong lòng con, có lẽ chỉ có Anh Tước Tự —— cha của con, mới là người thân duy nhất. Nhưng dì thực lòng hi vọng, con có thể mở rộng tấm lòng, thoát ra khỏi ám ảnh tuổi thơ. Trên đời này, còn có rất nhiều người quan tâm con, c*̃ng rất nhiều người hi vọng con hạnh phúc, chỉ là do con chưa từng nhìn tới nên chưa thấy mà thôi.”
“Con nghe dì nói xong đã.” Dạ Cô Tinh ngắt lời cô: “Giữa các con, đúng là không thích hợp, Minh Chiêu không biết yêu, nhưng con lại thiếu thốn tình yêu. Thứ anh ta muốn, con không hiểu, thứ con muốn, anh ta cho con không nổi. Nhưng chuyện tình yêu, chưa từng có có thích hợp hay không, chỉ có yêu hoặc không yêu. Đã yêu, có không thích hợp thì cũng trở thành thích hợp. Đương nhiên, khi con lựa chọn đi trên một con đường khó khăn, con có lòng tin sẽ kiên trì tới cuối đường không?”
“Vâng, con có.”
“Dạ?” Đề tài chuyển đổi quá nhanh, Anh Tử Lạc chống đỡ không kịp.
“Cô Tinh, có cần đến phòng khách nghỉ ngơi một chút không?”
Dạ Cô Tinh hơi nhíu mày: “Con cảm thấy không được?”
“Không cần phải nói xin lỗi, dì hiểu…”
“Dì nhỏ, dì đừng trách anh ấy, là, là con tự quyết định, ép anh ấy phải giao thiệp mời ra…..” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh Tử Lạc kiêu căng tự mãn, ở trước mặt anh ta, ngay cả bụi bặm trên mặt đất cũng không bằng, cô không dám nói cho Dạ Cô Tinh, cũng không muốn lấy quyền lực của chú nhỏ đi bức bách Minh Chiêu, vì thế, mới vẫn buồn ở trong lòng, lặng thinh không đề cập tới.
“Không hiểu sao?” Dựa vào ưu thế chiều cao, Dạ Cô Tinh ở trên cao nhìn xuống cô ta: “Thật không hiểu, hay là giả vờ không hiểu, trong lòng cô tự rõ ràng.”
Đứng dậy, sửa sang lại cổ áo một chút, đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phương xa, ánh mắt xa xôi, bóng lưng yên lặng, như báo gấm đang ẩn núp ở chỗ tối, chậm rãi chờ đợi con mồi tự chui đầu vào lưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có thể nói, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang. Người xấu xí tới mấy, nếu có trang sức khoác lên ngoài, cũng sẽ trở nên vui tai vui mắt.
Anh Tử Lạc viền mắt nóng lên, mũi cũng cay cay, rũ mắt, c*̃ng thuận thế thu lại nước mắt: “Không có gì. Bây giờ đều tốt rồi…”
Anh Tử Lạc làm theo, sau đó nhích đến trước mặt cô, chống cằm, đôi mắt to chớp chớp: “Dì nhỏ, loại tiệc tùng gặp gỡ tẻ nhạt kiểu này, dì sẽ không đi chứ?”
“Anh ấy dám không nghe thử!” Cừu nhỏ một giây hóa thân thành sói mẹ, quơ nắm đấm, hung thần ác sát.
Lúc trước, Minh Chiêu đối xử lạnh nhạt với cô, trêu chọc đủ kiểu, bảo cô làm sao dám nói ra khỏi miệng đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lần sau đừng tiếp tục giúp anh ta chạy việc vặt, tuy rằng quan hệ hai người tốt, nhưng cũng phải chú ý đúng mực.” Dạ Cô Tinh như cười mà không phải cười, theo lý thuyết, thiệp mời của nhà họ Kỷ vốn Minh Chiêu phải tự mình giao tận tay cho cô, nhưng bây giờ lại đổi thành Anh Tử Lạc.
“Vầng.” Anh Tử Lạc đưa thiệp mời tới trước mặt Dạ Cô Tinh: “Dì nhỏ, dì xem này.”
Chương 105: Thích hợp và không thích hợp, chuyện tốt sắp tới
Kỷ Tu Viện khi nghe đến cái tên cuối c*̀ng, ánh mắt khẽ loạn, giễu cợt một tiếng: “Cô bị điên rồi sao? Nếu không sao cứ nói những lời điên khùng khiến người ta nghe không hiểu vậy?”
Anh Tử Lạc bĩu môi, mắt toát lên sự mừng rỡ, nhặt vỏ táo rớt trên mặt đất lên, ném vào trong thùng rác: “Có thể rảnh rỗi như vậy, không có việc gì làm lại tổ chức tiệc tùng mời mấy người phụ nữ gặp nhau, ngoại trừ vị phu nhân nhà họ Kỷ kia, còn có thể là ai?”
Dạ Cô Tinh trầm ngâm một lát mới nói, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc trịnh trọng: “Con thật sự muốn biết?”
Kỷ Tu Viện bị âm thanh đột nhiên vang lên làm cho sợ hết hồn, nhưng nhanh chóng trấn định lại, cũng không lén lút nữa, mà nghênh ngang đi về phía Dạ Cô Tinh.
“Bây giờ, hẳn là cô Kỷ đây nên gọi tôi một tiếng chị dâu, hoặc là bà An mới đúng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Dì nhỏ, dì nói một câu đi mà! Ưm…”
Muốn nói tới loại tiệc trà gặp gỡ của các quý phu nhân kiểu này, là vô cùng tẻ nhạt, đơn giản chính là tụ tập cùng một chỗ uống trà chiều, bàn tán chuyện trời đất, tâm sự trong giới thượng lưu Bắc Kinh lại xảy ra chuyện gì, bốn người một bàn, vàng ròng bạc trắng bắt đầu chơi mạt chược.
“Không ngờ bà An còn là một cao thủ!”
“Kỷ Cương? Lận Tuệ? Kỷ Tu Thần? Kỷ Hạo Hiên? Hay là… Giang Hạo Đình?”
“Bây giờ dì không rảnh rỗi, con để trên khay trà đi.”
Bà Vương cười ha ha: “Phương Lan, động tác của cô hình như là hơi nhanh rồi đó? Bà An làm nhà dưới, còn chưa nói, làm sao cô đã hạ bài cơ chứ? Đây có tính là… gọi ù dối không nhỉ?”
“…”
Ngáp một cái, Dạ Cô Tinh thực sự cảm thấy có chút vô vị, nếu sớm biết sẽ nhàm chán tẻ nhạt như thế này, cho dù vì thám thính tin tức hai nhà Kỷ Giang thông gia, cô cũng sẽ không miễn cưỡng mình đến đây.
Dạ Cô Tinh than nhẹ một tiếng, kéo cô bé đến bên cạnh ngồi xuống: “Lạc Lạc, con đã gọi ta một tiếng dì nhỏ, vậy dì cũng là người thân của con, là nơi con có thể dựa vào, có chuyện gì phải nói ra, đừng một người gánh chịu. Minh Chiêu tính cách như vậy, lúc bắt đầu chịu không ít khổ sở phải không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.