Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Cô ngây ngô cười, anh liền mạnh khỏe

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Cô ngây ngô cười, anh liền mạnh khỏe


"Cám ơn. Emđãbiết."

Trong lòng run lên, Mễ Kiều cầm giấy ra vàotrêntay mơ hồ có chút run run. Người đàn ông này đối vớicô, vì sao vĩnh viễn đều như vậy cẩn thận săn sóc, làmcôkhôngbiết phải như thế nào cho đúng?

"Tốt lắm, đừng ngây ngốc đứng đây nữa, tađivàođi."

Chương 67: Cô ngây ngô cười, anh liền mạnh khỏe

anhbiết, tính mạngcôso vớianhcòn quan trọng hơn!

Sơ Thần màu vàng sáng mờ hạ, Trầm Nghê Trần con ngươi đen oánh lượng.

"Phải! Đây là mục tiêuanhsuốt đời phấn đấu!"

côtinh tế nhìn quanh nơi mình sinh hoạt hai tháng qua, trước kia chưa bao giờ cảm thấy tự hào khi mình học ở đây. Nhớ lại lúc ở trong chăn nghịch trộm máy tính do Trầm Nghê Trần đưa cho bị bạn học bắt gặp, còn có này trư bằng cẩu hữu, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngón tay xoa chính mình quân trang, dọn dẹp từng bộ, thường phụcmùa hè, mùa đông, quần áo trong, áo dài tay, ngắn tay, còn có quân phục khi quân huấn, đai lưng, vớ chân, quân hàm đỏ tươi, ánh mắt Mễ Kiều có chút ướt át.

Trầm Nghê Trầnthậtsâu ngóng nhìn thân ảnh Mễ Kiều dần dầnđixa, có chút đăm chiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trời biết,hắnso với cái gì đều phải quý trọngcô! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhkhôngnghĩ là do tâm tình mình quá mức mẫn cảm mà lo được lo mất, ảnh hưởng đến cảm tình.

"Kiều Kiều, ngoan ngoãn ở trong trường học, chờ em chuẩn bị tốt, liền gọi điện thoại choanh. Emhiệntạikhôngthể chạy loạn,khôngthểđicaođithấp, bởi vì emkhôngphải chỉ cómộtmình, mạng của em, là của Bảo Bảo, cũng là củaanh."

Vừa muốn xoay người, Mễ Kiềutrênvai nóng lên, ngoái đầu nhìn lại, cũngkhôngdám nhìn mặtanh.

"Cũngkhôngbiết nửa đêm ngày hôm qua em ra bằng cách nào,anhlàm giấy ra vào cho em, emđivào bằng cổng chínhđi!"

- - ---

khôngnghĩ tới quân doanh có tác dụng lớn như vậy, làmcôthay đổi bản tính, từmộtcôgáiphản nghịch biến thànhcôgáingoan ngoãn nghe lời, còn là liên trưởng.

mộtthân hình trong bộ quân phục màu lamđilên, bên tai là lờinóisủng nịch mà ôn nhu.

nóixong,khônghề lưu lại thêmmộtgiây, Mễ Kiều cũngkhôngquay đầu lại chạyđi.

côviết hai bức thư.

cônóivới Trầm Nghê Trần,cômuốn hai ngày, chuẩn bị tốt mọi việc, lại để choanhđặt trước vé máy bay. Trong tayđangcầm visa cùng hộ chiếu, ánh mắt Mễ Kiều ngưng lạitrênmặt Trầm Nghê Trầnmộthồi lâu.

côlơ đãng nhìn lên năm chữ « trường quân giáo Tây Sơn », ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Sương sớm làm bóng dáng Mễ Kiều như mờ như ảo, thân hình cao gầy cũng bị vẽ thànhmộtbức tranh trừu tượng tuyệt mỹ.

Mễ Kiều ngoái đầu nhìn lại trong chốc lát. Tránh thoát người duy trì trật tự tìm tra, chờ đến lúc tiếng chuông vào lớp vang lên xong, lúc này mới mua chén trà sữa nóng, cầm ở trong tay, vừa uống vừa hướng phòng ngủđivề.

Thannhẹmộttiếng,cômangđimộtbộ sĩ quan sáo trang, còn lại,côcất hết vào hành lýkhôngdùng được, sau đó, nhận thức cònthậtsựthực ngồi vào bàn bắt đầu viết thư.

mộtcho Trầm Thanh Thu,nóicôđinước Mỹ tham gia thi thi tuyển, muốn bàkhôngcần lo lắng. Đến nước Mỹ rồi,côsẽliên lạc về.mộtphong thư cho Trầm Nghê Trần, Mễ Kiều lưu luyến rút ra chiếc nhẫn ngọc lục bảo Phỉ Thúy, sau lại nhớ đến, tại sao trước đây vẫn cảm thấy nó nhìn quen mắt,thìra là có nhìn thấy mẹcôđeo vài lần. Chiếc nhẫn được nhét vào trong phong thư gửi cho Trầm Nghê Trần, cầm nó trong tay mà thấy nặng trịch như lòngcôvậy. Tim đau như bị hàng ngàn vết đâm.

Chỉ hận chính mìnhkhôngthể sớm sinh ra hai năm, sớm liền tiếp nhận quân quyền, kiaanhcòn có cái gì đáng sợ e ngại? Cũngkhôngnhư bây giờ, để Mễ Kiều chịu ủy khuất, mang theo bụng bầu cùnganhlưu lạc nơi đất khách.

Chớp chớp ánh mắt, Mễ Kiềukhôngnghĩ lại ở lâu, thay đổimộtbộ thường phục xinh đẹp, cuối cùngmộtlần hướng về phía gương cười cười, tiêu sái bướcđigiữa nhiều ánh mắt hâm mộ, thẳng cửa màđi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

anhcảm thấy hôm nay Mễ Kiều tựa hồ có chútkhôngthích hợp, nhưng mà Trầm Nghê Trầnkhôngbiết làkhôngđúng ở chỗ nào.

Edit: Mẹ Mìn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiểu Trần Trần, chỉ cần em vĩnh viễn vô tâm vô phế, ngây ngô cười,anhsẽluôn mạnh khỏe, phảikhông?"

anhđáp ứng rồi, chỉ cầncôcứ như vậy vô tâm vô phế ngây ngô cười,anhliền cảm thấy tất cả đều mạnh khỏe.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Cô ngây ngô cười, anh liền mạnh khỏe