Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Mễ Kiều, em đừng bỏ anh!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Mễ Kiều, em đừng bỏ anh!


Vốn, Chung Lan được điều phối đến đây làm thư ký cho Trầm Nghê Trần, ngày mai chính thức nhận việc, nhưng vì trong lòngcôtađangvui mừng hớn hở, buổi chiều muốn đến sớm gặp Trầm Nghê Trần báo danh. Trầm Nghê Trần rất là đau đầu, đem thông báo chuyển công tác của Chung Lan xem lại, pháthiệnlà do nhânsựquân khu điều động, vì thế kêu Chung Lan tạm thời ở lại, trước tiênanhđigặp trưởng phòng nhânsựcan thiệp. Kết quả, cái vị trưởng phòng kia căn bảnkhôngđể Trầm Nghê Trần vào mắt, thậm chí cònnói, nếu muốn can thiệp vào việc điều động công tác c*̉a hắn, chờ Trầm Nghê Trần làm lãnh đạo quân khu rồinóisau. Trầm Nghê Trầnthậtlòngkhôngmuốn thấy Chung Lan, vì thế lại tìm quan hệ khác, rốt cuộc cũng đem Chung Lan dời khỏianh.

"Tôi cũngđangmuốn hỏicô. Hơn nửa đêm, saocôcó thể ở trong này?"

côthậtsựlàm theo ý muốn của mình.

"Mễ Kiều? Làm saocôcó thể đến đây?khôngphảicôđangở trường quân giáo Tây Sơn sao?"

Tự mình tới đón sao? Hắc hắc, Mễ Kiều trong lòng càng vui hơn.côcòn tưởng rằng,anhsẽbảo cảnh vệ dẫncôvào!

Nhưng mà Chung Lankhôngcam lòng, vẫn dây dưa, vì thế kéo dài tới bây giờ chưa chịu rờiđi.

Mễ Kiều sửng sốt, đây là ý gì?

Gió thu lạnh, mặt trăng lưỡi liềm,côtrông mong,côchờ đợi,côdõi mắt mong chờ,cônhớ, chỉ vì muốn nhìn thấyanhlập tức xuấthiện, nắm taycô, mangcôđicùnganhtrêncon đường đời.

Đoạn đường này cũngkhôngngắn,côtrả 150 ngàn ( hi hi…Mình tính tiền việt.) Vẻ mặt Mễ Kiều hưng phấn, thầm nghĩ, sau khi Trầm Nghê Trần biết được chuyện này,sẽvui sướng kích động giốngcô.

Chỉ chốc lát sau, điện thoại thông.

Mễ Kiều vừanhẹnhàng nhẩy xuống, liền cómộtchiếc xe mầu đen chạy đến.

Chung Lan ai oán liếc liếc mắt Mễ Kiềumộtcái, nũng nịu đứng lên cầu xin tha thứ: "Mễ Kiều,cônhẹchút,khôngcần túm tôi nha, tôiđangmang thai,côđừng đẩy tôi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 60: Mễ Kiều, em đừng bỏ anh!

Edit: Mẹ Mìn

Mễ Kiều sửng sốt, nhớ tới trước lúc trèo tường,côlại dễ dàng kiếm được mấy cục gạch như vậy liền bật cười, sau đó cố ýđivòng đến đầu xe, nhìn xem biển số xe, lại trước mặt lái xe lấy ra điện thoại di động, ghi lại biển số xe.

Trong tiềm thức, Trầm Nghê Trần cảm thấykhôngcó khả năng,khôngnóiđến việc trước kia Mễ Kiềukhôngbị cấm túc,côcũng chưamộtlần đến phònganh. Bây giờ,anhkhôngvào được trường quân giáo Tây Sơn, mà Mễ Kiều cũng bị cấm túc,khôngđược phép ra ngoài, như vậy xem ra, việccôđến đây lại càngkhôngthể.

Tiếng bước chân dồn dập từ xa vọng đến, Trầm Nghê Trần chạy chậm đến chỗ Chung Lan cùng Mễ Kiều, nhìn khuôn mặtnhỏnhắn của Mễ Kiềuđangnổi cơn thịnh nộ, còn có vẻ mặt ủy khuất của Chung Lan,khôngkhỏi chau mày.anhlôi kéo Mễ Kiềunói: "Chúng ta vừađivừanói, đây là cổng doanh trại, ảnh hưởngkhôngtốt."

đãlà giữa đêm, ánh sáng nhợt nhạt,mộtthân hình congáiđangtừ từđiđến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Em ở, ờ… cổng quân khu, hi hi…,anhcó thếnóicảnh vệ cho em vàokhông?"

Đây là cách tự bảo vệ mình mà cha Mễ Kiềuđãdậycô. Chỉ cần làmộtmình gọi xe, nhất định phải đem biển số xe ghi nhớ, hơn nữa phải cho lái xe nhìn thấycôđãghi lại biển số xe. Như vậy, mớikhôngbị người xấu lừa bịp.

Mễ Kiều vì trông mong mà mỉm cười, nụ cười dần dần cứng ngắc ở khóe môi, dần dần tan rã.

"Ha ha, đừng đuà,thậthay giả?"

Theo trí nhớ lần lượt đảo qua từng ngóc ngách trong trường quân giáo Tây Sơn, rốt cuộc, Mễ Kiều cũng nhớ ramộtgócnhỏgần nhà tắm cạnh sân bóng rổ. Chỗ đó tường cao ước chừng 2m, Mễ Kiều cũng cao hơn 1m70, chỉ cẩn kê thêm mấy tảng đá, chắc chắnsẽtrèo lên được.

Mễ Kiều hítmộtngụm khí lạnh, có chútkhôngdám tin.

Mễ Kiều dùng sức túm lấy cánh taycôta,khôngthuận theokhôngbuông tha: "nóichorõràng!côkhôngphải giáo viên sao, sao lại đến đây làm thư ký?"

Lái xe buồn cười, chở Mễ Kiều chạy về hướng quân khu J.

Mễ Kiều nghe ra ý sủng nịch cùng thương tiếc trong lờinóicủa Trầm Nghê Trần, cảm thấy mỹ mãn, khóe miệng cong lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Bạn học,đichỗ nào? Tôi tính rẻ cho!"

Thấycôbất động, lái xe cònnói: "Ha ha, tôi thường hay đón mấy học viên trèo tường trốn ra. Hôm nay muộn rồi,khôngnghĩ lại gặp may. Nếucôđixe tôi, tôi tính rẻ chocô!"

Mễ Kiều vui vẻ đưa điện thoại di động cho cảnh vệ, nhướng mày.

nóixong,anhlại quay về phía Chung Lannói: "Em cũng lại đây!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Alo, Kiều Kiều, sao muộn vậy cònkhôngngủ?đã12 giờ rồi."

Lần này, Mễ Kiều lại kích động, hai tay càng gắt gao túm lấy Chung Lan, dùng sức laycôta: "cônóicái gì?! Ai là cha đứanhỏ?cônóixem!"

Mễ Kiều đêm nay muốn nhìn thấy Trầm Nghê Trần nên nhất địnhcôphải ra ngoài.

Việc này đó, làm sao Chung Lan lại có thể để Mễ Kiều biết?

trênmặt Chung Lan lộrõvẻ kinh ngạc, dừng bước, khó hiểu đặt câu hỏi.

Thời gian lạnh lùng trôi, lướt qua lòng bàn tay, có thể lưu lại rất nhiều dấu vết. Những ngón tay nắm chặt, lưu lại dấu vết trong lòng bàn tay. Trong người, mỗimộtgiọt máu đều vìyêumà sôi trào.

Cảnh vệ đem điện thoại trả lại cho Mễ Kiều,nóimộtcâu lạnh như băng, sau đó tiếp tục đứng nghiêm quân tư, như cây tùng cây bách trăm năm đứng sừng sữngkhôngngã.

Cảnh vệ bán tín bán nghi tiếp nhận điện thoại,nóihai câu, rồi tắt máy đưa lại chocô.

"Kiều Kiều!"

Chung Lankhôngcùngcônóithêm cái gì,điquacô,đithăẳng ào cổng đơn vị.

"thậtmà, em đưa điện thoại,anhnóichuyện với cảnh vệ nhé!"

Trong bóng đêm,mộtthân hìnhnhẹnhàng, y phục thường ngày, cộng thêm đôi giày chơi bóng, mông lung mà xinh đẹp, mặt hướng vào tường, lưng quay ra ngoài.

"Trầm tham mưu trưởng mới tới củaanhmuốn cùnganhnóichuyện!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì giữ cho tâm tình được thoải mái, vì Bảo Bảo trong bụng được phát triển trong môi trường tốt nhất, lúc này đây, Mễ Kiềukhôngcó tức giận, cũngkhôngcó nhẩy lên ba thước cao.

"Tôi,hiệntại tôi là thư ký của Trầm tham mưu trưởng,anhấy tăng ca, tất nhiên tôi phải ở bên cạnh."

Trèo tường.

côlấy điện thoại di động ra, gọi cho Trầm Nghê Trần.

Bàn tay khẽ đặt lên bụng mình,trênmặt Mễ Kiều tràn đầy ngọt ngào. Muốn mang theo Bảo Bảođigặp ba ba, còn phải nghĩ đến ngày mai gì chứ? Tương lai củacôcùng Trầm Nghê Trần, vốn chẳng phảikhôngthấy ngày mai hay sao?

Chẳng qua, nếu lúc nàyđira ngoài, ngày mai trở về như thế nào?

Mễ Kiều lạnh giọng, ánh mắt như băng tuyết ngàn năm.

Tim đập rộn rã,thậtvất vảcômới đến được cổng quân khu, vậy màcôđược lính gác cổng cho biết làkhôngthể vào được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Mễ Kiều, em đừng bỏ anh!