Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 02: Gặp lại
Trước mặt cậu trai trẻ là cô gái xinh đẹp, nét thanh tú mười phần, mái tóc dài thướt tha, nhìn là biết nhân vật nữ chính.
Còn chàng trai thì sao?
Ờm… không quá xấu, không quá đẹp, trông khá tội nghiệp vì đang quỳ một chân xuống đất, hai tay nâng bó hoa, ánh mắt chân thành long lanh.
Tưởng đâu cảnh trên sẽ là một bộ phim thần tượng lãng mạn, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, lá vàng rơi lả tả...
Thế nhưng hiện thực phũ phàng, thực tế thì đúng là một t·hảm h·ọa.
Cô gái kia một mặt đầy vẻ khó xử, lùi lại một bước nói: "Cậu... cậu đừng như vậy... tớ không thích cậu được đâu..."
Bốn chữ ngắn gọn, "tớ không thích cậu" như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim cậu trai trẻ.
Không ai biết có bao nhiêu chàng trai đã ngã quỵ xuống vì bốn chữ này, nhưng chắc chắn hôm nay có thêm một người.
Xung quanh, những kẻ ăn dưa hóng chuyện bắt đầu bàn tán.
Trong tiếng bàn tán ấy, có anh chàng đẹp khí chất ngời ngời, tựa nam chính trong bộ phim thanh xuân vườn trường bước ra.
Khoảnh khắc đỉnh cao, chính là nam chính xuất hiện, giải cứu nữ chính khỏi tình huống khó xử.
Và tất nhiên, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Hai bên xảy ra chút ẩ·u đ·ả. Đấm một phát, đá một cú, vài câu chửi rủa.
Kết quả, kẻ đến sau chiến thắng, dẫn mỹ nhân rời đi như một vị anh hùng.
Còn cậu trai tỏ tình thất bại đứng đó, hai tay buông thõng, bó hoa rơi xuống đất, cánh hoa tả tơi.
Mọi người rời đi, bỏ lại đó một bóng hình cô đơn.
Gió thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo. Cùng lúc ấy, ánh mắt cậu trai trẻ ấy lóe lên một tia nguy hiểm.
Sau đó cô gái xinh đẹp, nhận được lá thư từ người bạn thân.
"Có người muốn gặp cậu, ở chỗ này này!"
Lá thư viết địa điểm hẹn gặp là một nơi vắng vẻ rất đáng ngờ.
Bất quá với bộ não tình yêu, cô gái không hề nghi ngờ.
Cô cười tủm tỉm, mắt chứa chan xuân sắc.
Cứ thế chiều hôm đó, cô thướt tha bước tới điểm hẹn.
Sau đó... b·ị b·ắt cóc, bị lột sạch quần áo, bị chà đạp.
Cô gái bị c·ưỡng h·iếp hết lượt này đến lượt khác, mặc cho cô khóc lóc cầu xin.
Hình ảnh tiếp theo thay đổi, cô gái thất thần lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm đi báo án.
Tuy nhiên không được như mong đợi, những người đó đều có thế lực phía sau, bẻ cong sự thật, biến cô thành ả l·ẳng l·ơ, quyến rũ đàn ông, rồi vì không đạt được lợi ích nên mới đi tố cáo.
Từ một n·ạn n·hân, cô gái thành trò cười của thiên hạ, bị người đời dè bỉu, bị sỉ nhục, bị đẩy đến bờ vực của sự điên loạn.
Chuyện đời vô thường như cơn gió. Trước còn lộng lẫy, bây giờ biến thành kẻ bị cả thế giới quay lưng.
Cô chạy khắp nơi, lại không ai tin cô.
Người ta gọi cô là kẻ l·ẳng l·ơ, quyến rũ đàn ông còn quay ra tố cáo.
Cô gái tuyệt vọng, ánh mắt hoảng loạn, lang thang như kẻ điên trên phố.
Và rồi...
Hình ảnh cuối cùng hiện lên là một cô gái điên dại chạy loạn ngoài đường, mái tóc mượt mà ngày nào đã rối tung, miệng lảm nhảm những câu vô nghĩa.
Xung quanh, mọi người chạy tán loạn, bầu trời phía sau thì đang dần tối sầm lại.
Gió rít lên từng cơn, những sinh vật quái dị theo đó xuất hiện từ trong bóng tối. Chúng thân hình vặn vẹo, đôi mắt đỏ rực như máu.
Một con trong đó vươn tay, túm lấy cô gái, nhấc bổng lên như búp bê rẻ tiền.
Cô hét lên tuyệt vọng, giây sau đã bị xé làm đôi.
Máu văng tung tóe, cô gái ấy cuối cùng bị ném xuống đất ngay cạnh thùng rác.
Rác rưởi đổ ra, hòa với máu thịt bê bết.
Dơ nhớp, lạnh lẽo, vô tri, cứ thế biến mất khỏi thế gian này.
Vương Lâm thấy một màng, đầu óc quay cuồng.
Cái quái gì vừa diễn ra vậy?
Anh không hiểu, tại sao lại cho anh nhìn thấy những thứ trên?
Ai đó có thể giải thích giúp anh được không?
Bất quá trong không gian trắng xóa, chẳng ai có thể giải thích cho anh, chỉ có tiếng nói quái dị kia vang vọng.
"Con trai Tô Doãn, từ nhỏ bị nuông chiều, lại không vì được chuộng mà kiêu, học tập rất giỏi. Nhưng bị hại mà mất hết tất cả, bị vu oan tống vào tù, cuối cùng c·hết thảm."
Hình ảnh lại thay đổi.
Một chàng trai từng là học sinh ưu tú, bị gán tội g·ian l·ận, bị đuổi khỏi trường, bị người ta lợi dụng tống vào tù.
Cuối cùng, trong một vụ b·ạo l·oạn, cậu ta ngã xuống, đầu đập mạnh vào nền xi măng.
Máu loang lổ, cứ vậy kết thúc một đời người.
Vương Lâm lạnh sống lưng, không gian trắng xóa càng trở nên lạnh lẽo đến cùng cực.
Sau đó, giọng nói ấy hỏi Vương Lâm: "Ngươi có muốn thay đổi không?"
Muốn chứ!
Tuy nhiên Vương Lâm không dám trả lời ngay, sợ có âm mưu gì đó.
Chợt, không gian xung quanh bắt đầu rung chuyển, tất cả vỡ vụn, mọi thứ chìm vào trong bóng tối.
Vương Lâm thì quay cuồng, mắt hoa lên, tai ù đi.
Trong lòng anh có linh cảm chẳng lành, y như rằng cơ thể đang rơi tự do. Không phương hướng, chỉ có một cảm giác duy nhất là 'xong đời'.
"Tỉnh dậy đi anh, em làm cơm sáng xong rồi, anh..." Vương Lâm mơ màng.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi một tiếng "anh yêu" lại không nghe thấy, chỉ có tiếng xe cộ ồn ào và tiếng người xì xào bên tai mà thôi.
"Đây là đâu?"
Anh mở mắt, thành phố phồn hoa, những tòa nhà chọc trời mọc san sát lập tức đập trước mắt.
Vương Lâm vừa bị vứt vào đây mà không có lấy một lời báo trước, không khỏi sinh ra hoang mang.
Nhất là trước mắt, cánh cổng trường học to, bảng hiệu đề chữ 'Trường Trung Học Nhất Trung'.
Còn chưa kịp nuốt trôi một đống thông tin, một cảnh tượng quen quen lọt vào mắt anh.
Giữa sân trường, một chàng trai quỳ gối, tay cầm bó hoa hồng đỏ rực, hướng ánh mắt đầy chờ mong về phía một cô gái xinh đẹp.
Vương Lâm nhìn kỹ, trong lòng giật thót.
Cảnh này… chẳng phải giống y hệt kẻ bí ẩn kia đã cho anh xem sao?
Chợt, bên tai anh vang lên những tiếng bàn tán:
"Có người tỏ tình với hoa khôi kìa!"
"Chuẩn bị coi drama thôi anh em!"
"Suỵt! Biết người kia là ai không mà nói vậy?"
Vương Lâm nghiêng đầu, nhìn gã trai quỳ trên đất.
Đồng phục học sinh ngay ngắn, đầu tóc vuốt keo bóng lưỡng, vẻ mặt tự tin nhưng hơi có chút... lố bịch.
Bên cạnh kẻ này còn hai tên khác đứng chống nạnh, một vẻ bố đời thiên hạ.
"Diễm Thu, làm bạn gái anh nhé!" Triệu Nghĩa Quân quỳ gối, dõng dạc nói.
Đám đông ồ lên, vài đứa con gái che miệng cười khúc khích, bọn con trai thì nheo mắt hóng hớt.
Cô gái đối diện mặt búng ra sữa, hiện giờ có chút bối rối, bước chân hơi lùi về sau, lắc đầu: "Cậu... cậu đừng như vậy... tớ không thích cậu được đâu..."
"Triệu Nghĩa Quân, cậu đủ rồi đấy! Diễm Thu là hoa khôi của trường, cậu chỉ là một tên côn đồ mà thôi, cũng dám theo đuổi cô ấy à?" Một cô gái khác đứng bên cạnh Diễm Thu, tiến lên trước mắng một tràng.
Đám đông "ồ" lần nữa, Vương Lâm trong đám đông ấy thì không khỏi nhíu mày.
Lời này không đơn thuần chỉ là bênh vực Diễm Thu, giống như d·ụ·c cầm cố túng, đang khích tướng người ta.
Quả nhiên, tên kia mặt sa sầm.
Hắn đứng bật dậy, bó hoa trong tay bị siết chặt đến mức mấy cánh hoa đáng thương rơi lả tả xuống đất.
"Ý cô là gì?"
Liễu Oánh nhún vai, cười khẩy: "Ý tôi rất đơn giản. Cậu không đủ tư cách."
Xong đời, cục diện đã căng thẳng nay càng căng hơn.
Vương Lâm nhìn mà thở dài trong lòng.
Mấy thanh niên trẻ trâu này!
Bẫng, ánh mắt anh vô thức dừng lại trên gương mặt của cô gái Diễm Thu kia.
Mái tóc dài, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt tròn to. Còn cả cái tên...
Trái tim Vương Lâm đập lên thình thịch.
Không thể nào...
Anh nuốt nước bọt, nhìn kỹ lần nữa.
Giống quá…
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vừa vui sướng, vừa đau lòng.
Đây là con gái anh sao?
Tại sao cô bé lại ở đây?
Hàng loạt câu hỏi không có lời giải, thế nhưng không để anh có thời gian suy nghĩ.
Bởi vì...
Triệu Nghĩa Quân vừa bị đụng chạm lòng tự ái, rõ ràng là chuẩn bị gây chuyện lớn.
Hắn đứng dậy, gằn giọng: "Nói lại lần nữa xem?"
"Này, cậu muốn làm gì?" Liễu Oánh bên ngoài mạnh miệng, trong lòng lại nhát gan mà lùi bước.
"Thôi bỏ đi, đừng chọc giận cậu ta." Diễm Thu nắm lấy tay cô bạn.
Có điều đã muộn, Triệu Nghĩa Quân hất cầm ra hiệu cho hai tên đàn em đứng sau.
Hai tên kia lập tức bước lên, hai tay xoa xoa, cười khả ố.
“Mấy người đang làm gì vậy?”
Đúng lúc này, bỗng giọng nói từ xa vang tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.