Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 931: Bảo vật trấn phái

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 931: Bảo vật trấn phái


Chương 931: Bảo vật trấn phái

Kết quả đệ ấy cãi không lại sư tỷ, cuối cùng tức đến bật khóc.

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên mở to hai mắt “Trên đời này thật sự có bảo bối trường sinh bất lão?!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đấu văn chính là động khẩu không động thủ.

Hầu hết đều là tiểu sư đệ bị bắt nạt.

“Ta luôn muốn hỏi đệ, vết thương của đệ đã lành hẳn chưa? Nhìn đệ chạy nhảy còn có thể đánh người, chắc là hoàn toàn bình phục rồi.”

“Trước đây muội chưa từng dùng bùa thế thân, bùa thế thân có tác dụng gì?”

Ôn Cựu Thành giải thích “Thứ này tên Huyền Châu, là bảo vật trấn phái của chúng ta, nghe nói có thể khiến người ta trường sinh bất lão ……”

Sở Kiếm ngồi bên mép bàn, một chân cong lên, bộ dáng cà lơ phất phơ.

“Đúng vậy, đệ đã hoàn toàn bình phục, có thể sử dụng tay chân bình thường, tỷ xem, không hề có vấn đề gì!”

Sở Kiếm “……”

Tiêu Hề Hề thành thật nói “Đại sư huynh ở trong cung, hiện giờ là thái y, nghe nói lăn lộn trong Thái y viện tốt lắm.”

“Tỷ còn lười hơn nữa không?”

Tiêu Hề Hề “Không có, ta chỉ đang lấy ví dụ thôi, đừng quá nghiêm túc.”

Nha dịch mang nước nóng tới, kịp thời ngăn chặn hành vi xù lông của Bùi Thiên Hoặc.

Vì luận võ công hay võ mồm, đệ ấy đều không bằng Tiêu Hề Hề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy bọn họ đưa chủ đề đi xa, Ôn Cựu Thành kịp thời lên tiếng, cưỡng ép đưa chủ đề trở lại.

Trước kia ở Huyền Môn, sư muội và tiểu sư đệ luôn thích đấu võ mồm, hai người ầm ĩ suốt ngày.

Sở Kiếm cạn lời.

“Tỷ yên tâm, Huyền Châu này trong môn phái của chúng ta còn nhiều lắm, tỷ cứ mạnh dạn dùng, đừng lo lãng phí.”

Ôn Cựu Thành cười nói “Huyền Châu là bảo vật trấn phái của chúng ta, dĩ nhiên có công dụng đặc thù của nó. Sư phụ nói, nghiền nó thành bột, trộn với máu và tóc, có thể làm bùa thế thân.”

Đối mặt với lời buộc tội của Sở Kiếm, Tiêu Hề hề mím môi phản bác.

Ôn Cựu Thành chậm rãi nói tiếp “Trường sinh bất lão là chuyện không thể nào, trên đời không ai có thể trường sinh bất lão.”

Ôn Cựu Thành lấy túi gấm từ trong ngực.

“Nhị sư huynh, bây giờ ta đang bị thương, tức ngực khó chịu. Tiểu sư đệ chẳng những không quan tâm ta, yêu thương ta, còn chế giễu ta, huynh nhất định phải làm chủ cho ta!”

Dân gian gọi là cãi nhau.

Sở Kiếm lại gật đầu “Đúng đúng, sư phụ nói đây gọi là tạo tin đồn, nhất định phải tạo ra tin đồn lợi hại cho Huyền Châu, mới làm nó càng trân quý hơn.”

Tiêu Hề Hề đương nhiên nói “Được chứ, mục tiêu cuộc đời của ta là sống đến già, nằm đến già, nằm không ngừng nghỉ!”

Ôn Cựu Thành “……”

Sở Kiếm “Sau đó sư phụ đánh đệ một trận, bảo đệ sau này nói ít làm nhiều.”

Sở Kiếm tức giận nhảy dựng hét lên.

Tiêu Hề Hề “Không được, cứ để ta từ từ hồi phục, như vậy ta có thể nằm lâu một chút.”

Tiêu Hề Hề thở dài, tiếc nuối nói “Làm người thực vật tốt biết bao, nếu đổi lại là ta, ta sẽ không trị bệnh, mỗi ngày đều nằm trên giường, nằm cả đời, mãi mãi không cần dậy.”

Ôn Cựu Thành hiển nhiên đã quen với chuyện này.

Nàng xoay hạt châu trắng trong tay, ngày càng tò mò.

Nét mặt Tiêu Hề Hề kỳ quái “Kiểu bảo bối thế này không phải nên hiếm có à? Sao nghe đệ nói, cảm giác nó không đáng tiền như rau cải ngoài chợ vậy.”

Tiểu Sở Kiếm mới bước vào đời, không biết lòng người nham hiểm, nên không chút do dự đồng ý.

Tiêu Hề Hề hiểu ra “Thì ra là vậy.”

Tiêu Hề Hề mỉm cười “Sư phụ đúng là một thiên tài tiếp thị.”

Đầu tiên nàng lấy tờ giấy xem, trên đó viết là đường Tây Nam ngoài thành Thịnh Kinh, tháng Bảy.

Kết quả đệ ấy bị đ.è xuống sàn chà xát liên tục, khóc lóc thảm thiết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Huynh có thể nói hết một lần được không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đệ ấy lau nước mắt rồi đứng dậy quay lại hiện trường.

Ôn Cựu Thành an ủi “Lát nữa ta sẽ đánh đệ ấy cho muội.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ôn Cựu Thành rất kinh ngạc “Muội còn hốt phân đổ nước tiểu cho đệ ấy?”

Tiểu Sở Kiếm tức giận vung nắm đấm muốn đấu tay đôi với sư tỷ để chứng minh mình là một nam tử hán!

Để tránh Sở Kiếm lại khóc, Tiêu Hề Hề quả quyết đổi chủ đề, hỏi.

“Nhị sư huynh, huynh không thấy tỷ ấy đang giả vờ sao? Vừa nãy tỷ ấy còn có sức phàn nàn sư phụ, có thấy tức ngực khó chịu gì đâu chứ?!”

Y sang phòng bên cạnh tắm rửa, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hề Hề, Nhị sư huynh và tiểu sư đệ.

Ôn Cựu Thành đột nhiên hỏi “Muội biết Đại sư huynh ở đâu không?”

Quả thật là chữ viết của Huyền Cơ Tử.

Tiêu Hề Hề cầm túi gấm mở ra, phát hiện ngoài một tờ giấy nhỏ, còn có một hạt châu màu trắng, trông hơi giống ngọc trai nhưng trong suốt hơn ngọc trai.

Tiêu Hề Hề “……”

“Nhớ khi đó tay chân của đệ không cử động được, nằm trên giường như người thực vật, ai đã hốt phân đổ nước tiểu cho đệ? Ai đút đệ ăn cơm uống nước? Ai cực nhọc ngày đêm chăm sóc đệ? Đệ là đồ vô lương tâm, đệ quên hết rồi sao?!”

Sở Kiếm dừng lại, cạn lời nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề quay sang cáo trạng với Ôn Cựu Thành.

Tiêu Hề Hề an ủi đệ ấy, bảo đệ ấy đừng khóc, đề nghị đổi đấu võ thành đấu văn.

Tiêu Hề Hề “Nhưng đây là bảo vật trấn phái, nghiền thành bột có lãng phí quá không?”

“Thứ này là gì?”

Nàng tưởng đó chỉ là suy đoán của một số người.

Sở Kiếm chặc lưỡi “Nhìn bộ dạng này của tỷ là biết tỷ lại ngủ gật trong giờ học. Sư phụ từng nói qua trên lớp rồi.”

Ôn Cựu Thành “Trở về bảo huynh ấy chữa thương cho muội, huynh ấy giỏi y thuật, chắc sẽ trị nội thương của muội nhanh khỏi hơn.”

Tiêu Hề Hề “Sau đó thì sao?”

Ôn Cựu Thành xoa đầu nàng, thật hết cách với nàng.

Dọa c·h·ế·t nàng rồi!

Nhớ lúc còn nhỏ, Tiêu Hề Hề mười tuổi nói Sở Kiếm tám tuổi giống như một tiểu cô nương mít ướt.

Nói đến đây, Sở Kiếm lập tức quên giận, hưng phấn nói.

Tiêu Hề Hề nhỏ giọng phàn nàn “Nghe đệ nói như vậy, càng thấy Huyền Môn chúng ta không phải danh môn chính phái gì.”

Sở Kiếm tức không nói nên lời, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, trông giống sắp khóc.

Tiêu Hề Hề “Lẽ nào tin đồn trường sinh bất lão cũng do sư phụ bịa ra?”

“Đây là túi gấm sư phụ để lại.”

Sở Kiếm lộ ra vẻ tức giận, rõ ràng là không hài lòng trước hành vi ngang ngược không chịu nghe lời phê bình của sư phụ.

Sở Kiếm “Sư phụ nói, các môn phái khác đều có bảo vật trấn phái, Huyền Môn chúng ta nhất định cũng phải có, như vậy mới khiến Huyền Môn chúng ta trông như một danh môn chính phái. Vừa hay dưới vách núi phía sau Huyền Môn có một hang động, trong hang có rất nhiều hạt châu thế này. Sư phụ đặt tên cho chúng là Huyền Châu, coi chúng là bảo vật trấn phái.”

Nàng đặt tờ giấy xuống, đổ hạt châu trắng ra rồi tò mò hỏi.

Sở Kiếm gật đầu đồng ý “Phải đó, đệ cũng nói với sư phụ như vậy.”

“Vốn sư phụ muốn đích thân đi lấy Huyền Châu, số Huyền Châu này nằm trong một cái động rất sâu. Hang động nằm trên vách đá, muốn lấy ra phải tốn chút công sức. Sư phụ vội đến Nam Nguyệt tìm muội, không có thời gian đến lấy, nên bảo bọn ta mang đến cho muội.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 931: Bảo vật trấn phái