Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Đại Quả Lạp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 927: Họa vô đơn chí
“Vị tiên sinh này, ta thấy dáng vẻ của ông như c·h·ó đội lốt người, dám cướp dân nữ nhà lành giữa ban ngày ban mặt?”
“Ta sẽ không theo các người về, nếu các người còn ép ta, ta sẽ c·h·ế·t trước mặt các người!”
Tiêu Hề Hề nghe thấy hai từ Hoàng thượng, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn đối phương.
Nếu biết trước cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của ma quỷ thì vừa rồi nàng đã không cố gắng, để khỏi phải chịu khổ nhiều vậy.
Trước mắt nàng tối dần, đầu óc hơi choáng váng.
Tệ hơn nữa là độc cổ trong người lại phát tác.
Nàng xoay người rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông mặc trường sam tay rộng, tóc buộc cao, có bộ râu ngắn dưới cằm, trông rất thân thiện nho nhã.
Ôn Cựu Thành ném người đàn ông trung niên ra, tiếp chiêu với xa phu.
Dù làm vậy có thể làm quan binh chú ý, bọn họ cũng không quan tâm.
Người đến không ai khác chính là nhị sư huynh của nàng, Ôn Cựu Thành.
Người đàn ông muốn đưa tay giật lấy trâm bạc trong tay Tiêu Hề Hề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng kề trâm bạc vào cổ, khóc lóc nói.
Tiêu Hề Hề nói “Không trễ không trễ, huynh tới vừa đúng lúc!”
Người đàn ông bị ngăn lại, dù có đe dọa gào thét thế nào cũng vô ích, ngược lại, bị người của đội vận tiêu đánh cho một trận.
Tiêu Hề Hề dùng móng tay cào vào mu bàn tay đối phương.
“Bắt nạt sư muội của ta này.”
Tiêu Hề Hề xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét.
Cảnh tượng này gây chấn động trên đường lớn, tất cả người đi đường đều dừng lại, nhìn về phía Tiêu Hề Hề và người đàn ông.
Nam tử này ăn mặc như thư sinh, đầu vấn khăn màu xanh, khuôn mặt anh tuấn tươi cười, nhìn rất tao nhã, nhưng trong mắt lại không có ý cười, khiến người ta thấy ớn lạnh trong lòng.
Người đàn ông nhân cơ hội lao ra khỏi đám đông, xông về phía Tiêu Hề Hề.
“Quý phi nương nương, sao người lại ở đây? Hoàng thượng biết người mất tích, đang rất lo lắng, tìm kiếm người khắp nơi đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người đàn ông trung niên thấy tình hình không ổn, định dùng Tiêu Hề Hề làm con tin.
Ngay khi lòng bàn tay của người đàn ông trung niên chuẩn bị đánh vào gáy Tiêu Hề Hề, một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh đưa ra, vừa hay nắm cẳng tay của người đàn ông trung niên.
Thấy vậy, Tiêu Hề Hề biết đối phương đã cảnh giác, nếu còn cố gắng đánh lén, sẽ khó mà thành công.
Tiêu Hề Hề cắn răng, chạy được một lúc.
Tiêu Hề Hề cảm nhận được một cơn gió mạnh phát ra từ sau gáy.
Nội thương nặng cộng thêm độc cổ, đúng là họa vô đơn chí.
Bọn họ quyết định thẳng tay!
“Mau bỏ trâm xuống!”
Một giọng nói lười biếng vang lên.
Người đàn ông trung niên nắm cánh tay nàng, không cho nàng đi.
“Nhị sư huynh!”
Thấy nàng ngày càng xa mình, người đàn ông biết nếu còn không ra tay thì con nha đầu này sẽ chạy mất!
Nàng vội quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng, khi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc, nàng kinh ngạc hét lên.
Gã mặc kệ tất cả, rút con dao găm trong tay áo, chĩa lưỡi dao vào những người có mặt, gầm lên giận dữ.
Hai người trước sau chặn người đàn ông trung niên.
Nàng đưa tay rút trâm bạc trên đầu người phụ nữ.
Sau đó thật sự không chịu nổi nữa, cảm thấy n·ộ·i· ·t·ạ·n·g như sắp vỡ tung.
Đám người này nối tiếp nhau tới, đúng là âm hồn không tan!
Chương 927: Họa vô đơn chí
Động tác của người đàn ông trung niên dừng lại.
“Nha đầu, đừng nghĩ quẩn!”
Một vị tanh ngọt trào lên cổ họng.
Người đàn ông trung niên đuổi theo phía sau nét mặt dữ tợn, trong tay cầm một con dao găm sáng loáng, thoạt nhìn có vẻ không phải người tốt.
Bọn họ nhìn thấy cảnh này, tưởng là một tên cướp muốn cướp dân nữ nhà lành, chợt thấy tức giận bèn rút kiếm lao tới cản người đàn ông đó, không cho gã đuổi theo tiểu nương tử đáng thương.
Tiêu Hề Hề thật sự muốn từ bỏ, muốn dứt khoát nằm chờ c·h·ế·t.
Bùi Thiên Hoặc cử động ngón tay, phóng ra một cây kim thêu mỏng, đâm mạnh vào cánh tay của người đàn ông trung niên, khiến đối phương hét lên đau đớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, lại có hai người xuất hiện, đó là Tam sư huynh Bùi Thiên Hoặc và tiểu sư đệ Sở Kiếm.
Nàng chưa từng gặp người đàn ông trung niên này, cũng không biết đối phương là ai, nhưng nhìn tướng mạo thì đối phương có ý đồ xấu với nàng.
Người đàn ông trung niên nháy mắt với xa phu.
……
Người phụ nữ đứng gần không kịp đề phòng, mặt bị cào mạnh, trên má có ba vết máu.
Lúc này, Tiêu Hề Hề bị nội thương, ngực đau âm ỉ, khóe miệng có máu, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, giống như đóa hoa trắng nhỏ đung đưa trong gió, có nguy cơ gãy bất cứ lúc nào, trông thật đáng thương.
Tiêu Hề Hề chú ý động tác của bọn họ, đưa tay ra trước cào mạnh vào mặt bọn họ!
“Quý phi nương nương hình như bị thương rất nặng, tốt nhất không nên đi lung tung.”
Người phụ nữ lập tức cứng đờ, không thể cử động.
Đối phương bước xuống xe, đưa tay về phía Tiêu Hề Hề, quan tâm nói.
Tiêu Hề Hề không chống đỡ được nữa, loạng choạng ngã xuống đất, há miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Quần chúng vội kéo người đàn ông ra xa, ngăn gã lại gần Tiêu Hề Hề, tránh làm nàng kích động.
Lúc này, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt nàng.
Tiêu Hề Hề né tay đối phương “Ta không biết ngươi, ngươi nhận nhầm người rồi.”
Người đàn ông bị một đám người chặn lại, không thể tiến về phía trước, trong lòng ngày càng khó chịu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Hề Hề nghi ngờ đối phương là đồng bọn với Uất Cửu và đám sát thủ.
Người đàn ông trung niên dường như có đề phòng, vặn tay nàng ra sau lưng, tránh khỏi móng tay của nàng, giơ tay còn lại lên cao, chuẩn bị đánh mạnh vào gáy nàng.
“Cứu mạng! G·i·ế·t người rồi!”
Nhưng khi nghĩ đến vẫn còn có người chờ mình về, nàng tiếp tục cắn răng, ép mình vực dậy tinh thần, khó nhọc đứng lên.
Loại thuốc đặc biệt mà Tiêu Hề Hề bôi lên móng tay út đã thấm vào cơ thể người phụ nữ.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên đang ngồi trong xe.
Đôi vợ chồng trung niên tức sôi máu, không lãng phí thời gian với Tiêu Hề Hề nữa.
“Cút hết cho ông! Nếu không ông đây sẽ đâm từng người một!”
Ôn Cựu Thành cười với nàng “Sư muội, hy vọng ta không đến trễ.”
Người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu lại nhìn người đó.
Người đàn ông trung niên đưa tay đỡ nàng lên xe.
Quần chúng có mặt giật mình, lên tiếng can ngăn.
Người đàn ông trung niên nhân cơ hội kéo Tiêu Hề Hề đi.
Phát hiện người kia là một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh.
Đưa con nha đầu này đi trước rồi tính sau!
Tiêu Hề Hề cầm trâm bạc trong tay, từng bước lùi về sau.
Xa phu lập tức rút thanh đao giấu dưới gầm xe chém về phía Ôn Cựu Thành!
Nàng đã cố hết sức nhưng không thể thoát được, nghĩ rằng lần này mình xong thật rồi!
“Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng làm chuyện ngu ngốc!”
Tiêu Hề Hề vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ c·h·ế·t, nghe thấy giọng nói quen thuộc không khỏi sững sờ.
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh bàn tay của Tiêu Hề Hề.
Quần chúng sợ hãi vội tản ra, không dám lại gần.
Tiêu Hề Hề vội lùi lại một bước, càng khóc càng đáng thương “Ông đừng qua đây, đừng ép ta, hu hu hu!”
Cảm giác này thật sự còn tệ hơn cái c·h·ế·t!
Tình cờ có một đội vận tiêu, trong đó có rất nhiều người luyện võ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.