Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Đại Quả Lạp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 296: Điều ước
Lạc Thanh Hàn “Không có hứng thú.”
Lạc Thanh Hàn cầm đèn lồng, trên đó viết dày đặc hàng chữ nhỏ, nội dung đại khái như:
Cầu mong dân chúng thiên hạ an cư lạc nghiệp.
Bên sông sớm đã có người chuẩn bị đèn lồng.
Lạc Thanh Hàn “Tự biết chữ của mình không đẹp, bình thường sao không luyện viết nhiều hơn?”
Tần lương đệ lúng túng nói “Bên cạnh bệ hạ nhiều người như vậy, thần thiếp làm sao chen vào?”
Bạch trắc phi không khỏi nhìn nàng, ánh mắt không mấy thiện cảm.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Nàng có nhiều điều ước như vậy, nhưng không có điều nào liên quan đến ta?”
Ông đề chữ cho đèn lồng của từng phi tần.
Cảnh trắc phi chú ý tới chuyện này, dần dần chìm vào suy nghĩ.
Các phi tần ăn mặc đẹp đẽ vây quanh Hoàng đế, muốn nhờ ông đề chữ lên đèn lồng của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mọi người theo Hoàng đế đến bờ sông Ngự.
Đừng tưởng hắn không biết, nàng chỉ muốn dạo chợ đêm ăn vặt, không phải hẹn hò với hắn!
Nàng ấm ức rất muốn khóc, nhưng xung quanh nhiều người, nàng khóc lúc này, Thái tử chỉ càng ghét nàng hơn, người khác sẽ nhân cơ hội xem trò cười của nàng.
Bạch trắc phi “……”
Nữ nhân này suy nghĩ cả buổi trời, mà chỉ nghĩ đến việc dạo chợ đêm với hắn.
Tiêu Hề Hề “Hôm nay là tết Trung thu, người cũng thả một cái đi, thả cho vui cũng được.”
Phát triển này có phải hơi có vấn đề không? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầu đám gà con mau lớn.
Tần lương đệ nghẹn họng.
Tiêu Hề Hề chớp mắt “Lẽ nào Điện hạ cũng có điều ước à? Người có thể chọn một đèn lồng rồi viết điều ước của mình lên đó mà.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy nàng nên đi cầu xin phụ hoàng đề chữ cho đèn lồng, phụ hoàng mới là chân long thiên tử, vận khí của phụ hoàng hơn ta rất nhiều, cầu xin phụ hoàng có tác dụng hơn ta.”
Tần lương đệ “……”
Nàng tò mò hỏi “Điện hạ, người không muốn thả đèn sao?”
Đứng trước một đại mỹ nhân như vậy, lại dùng tư thế đáng thương cầu xin, chắc hẳn bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ mềm lòng.
Đáng tiếc, nàng đụng phải một móng heo không cảm xúc như Lạc Thanh Hàn.
Bạch trắc phi và Tần lương đệ cũng cầm đèn lồng trong tay đi tìm Thái tử, muốn nhờ hắn đề giúp vài chữ.
Lạc Thanh Hàn “Nếu tổ mẫu của nàng bị bệnh thì nên mời đại phu chữa trị, nếu thả đèn có thể chữa mọi bệnh tật, vậy thì cần đại phu làm gì?”
Bạch trắc phi nhẹ giọng nói “Chữ của thần thiếp không đẹp bằng chữ của Điện hạ.”
Cầu heo nái ở hậu viện sớm đẻ con.
Tối nay tâm tình Hoàng đế rất tốt, vui vẻ dỗ những nữ nhân này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lạc Thanh Hàn “Các nàng không biết viết à?”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn nghe lời.
Xem ra Thái tử không chỉ thờ ơ với nàng, mà đối với các phi tần khác cũng thế.
Nàng không bỏ cuộc, bất đắc dĩ nói “Người nhà đã mời đại phu đến khám cho tổ mẫu, tiếc là bệnh của tổ mẫu không thuyên giảm, thần thiếp cũng hết cách, chỉ có thể cầu xin ông trời.”
Chương 296: Điều ước
Nàng nghẹn họng không trả lời được, nét mặt hơi ngượng ngùng.
Lạc Thanh Hàn “Nàng còn điều ước nào khác không?”
“Có một điều ước liên quan đến người, chính là nhiệm vụ đó, nhưng loại chuyện đó không thể viết lên đèn lồng, lỡ người khác nhìn thấy thì sao?”
Nàng chỉ muốn nhân cơ hội đến gần Thái tử, sao lại bị dạy dỗ chứ?
Nữ nhân này vì để có được đồng cảm đến cả tổ mẫu cũng kéo vào, đúng là mặt dày!
“Không được viết điều ước này.”
“Thần thiếp giúp người viết.”
Nàng giơ cao đèn lồng trước mặt hắn như dâng báu vật.
Lạc Thanh Hàn “Nếu nàng viết điều ước cho ta, tại sao lại viết Thái tử Điện hạ? Có ai tự gọi mình là Thái tử Điện hạ đâu chứ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiêu Hề Hề “Thế này nhìn đều hơn mà, nếu người không thích, thần thiếp viết cái khác cho người.”
Bạch trắc phi thấy vậy, tâm trạng tồi tệ ban đầu cũng tốt lên một chút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tính.”
Nàng nhìn trái nhìn phải, phát hiện không còn chỗ để viết, nên đành từ bỏ.
Lúc này Tiêu Hề Hề đang ngồi xổm bên bờ sông, cúi đầu viết chữ lên đèn lồng.
Tần hoàng hậu không phải người thích náo nhiệt, cũng không có hứng thú với mấy chuyện thả đèn, bà tìm cớ trở về điện Tiêu Phòng.
Cầu mong Thái tử Điện hạ phúc thọ an khang.
Lạc Thanh Hàn “Ngoại trừ chuyện đó, nàng không có điều ước nào muốn ta thực hiện sao?”
“Cái khác hả … thần thiếp muốn rừng tre sau hậu viện!”
Thấy Thái tử không muốn viết, Tiêu Hề Hề chủ động cầm đèn lồng của hắn.
Nàng nghiêm túc viết đến mức không nhận ra phía sau mình có người đang tiến đến.
Lạc Thanh Hàn không từ chối.
Cầu các loại rau mới trồng sẽ sớm đơm hoa kết trái.
“Không cần, cứ lấy cái này.”
Thái hậu tuổi đã cao, sớm đã rời đi, về cung Trường Lạc nghỉ ngơi.
Cầu Bảo Cầm có thể nghiên cứu nhiều món ngon hơn.
Cho đến khi giọng của Lạc Thanh Hàn vang lên sau lưng —
Lạc Thanh Hàn cảm thấy thả đèn không có gì vui, nhưng hắn vẫn bảo Thường công công mang đèn lồng mới tới.
……
Tiêu Hề Hề viết xong rất nhanh.
Tần lương đệ mím môi dưới, cố gắng làm cho mình trông đáng thương hơn “Điện hạ, tổ mẫu của thần thiếp gần đây sức khỏe không tốt, thần thiếp muốn thả đèn cầu phúc cho tổ mẫu. Người là Thái tử, chữ người viết chắc chắn sẽ được ông trời ưu ái, người có thể giúp thần thiếp viết câu chúc phúc được không? Thần thiếp không cần nhiều, chỉ cần một câu là được, xin người đó.”
Lạc Thanh Hàn nhìn hai dòng chữ trên đèn lồng —
Lạc Thanh Hàn quét mắt nhìn xung quanh, tìm thấy bóng dáng của Tiêu Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn không trả lời, ngược lại hỏi “Đó là chuyện của nàng, liên quan gì đến ta?”
Chỉ một đèn lồng nhỏ bị nàng viết đầy chữ.
Tiêu Hề Hề dừng lại, quay sang nhìn hắn, sau đó giơ đèn lồng trong tay lên “Người tự xem đi.”
“Điện hạ xem, đây là điều ước của thần thiếp viết cho người, người có thích không?”
Lạc Thanh Hàn vô cảm đặt đèn lồng vào tay Tiêu Hề Hề, bảo nàng viết thêm điều ước này.
Lạc Thanh Hàn đọc xong toàn bộ nội dung, sắc mặt hơi âm trầm “Tại sao không có nội dung liên quan đến ta?”
Hắn cúi đầu cụp mắt xuống, nhìn Tiêu Hề Hề ngồi xổm trên đất chăm chú viết chữ, chữ của nàng không tính là đẹp, từng chữ tròn trịa, giống như nàng, nhìn hơi đáng yêu.
Không lâu sau, Mặc Họa và hai tiểu thái giám bưng một hộp gỗ lớn xuống cầu thang, Lý trắc phi và Đoạn lương đệ theo sau, hai người lặng lẽ đi cửa sau rời Bích Quế các.
Tiêu Hề Hề hậm hực “Bủn xỉn.”
Nàng đành hít một hơi thật sâu, cố kìm nén ấm ức trong lòng.
“Nàng đang viết gì vậy?”
Biểu diễn trên sân khấu kết thúc cũng đến phần cuối cùng của bữa tiệc, thả đèn.
Tiêu Hề Hề nghiêm túc suy nghĩ.
Tần lương đệ giả như không thấy ánh mắt của Bạch trắc phi, nàng vẫn mong đợi nhìn Thái tử, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Lạc Thanh Hàn nghiến răng thốt ra một chữ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.