Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4 : Khu Vực Huấn Luyện – Trại Chăn Nuôi Quỷ Nô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4 : Khu Vực Huấn Luyện – Trại Chăn Nuôi Quỷ Nô


BỐP!

"Mày… không ăn gì…" – Hắn gầm gừ.

GRUAAAH!

Hắn giẫm mạnh xuống đất, tung mình lên cao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Luật Chơi Trại Chăn Nuôi

ẦM!

Hắn lại mạnh hơn.

Nhưng ngay khi kẻ đó nghĩ mình chiếm được lợi thế, một cánh tay khẳng khiu bỗng vươn ra từ đống xác c·hết, xuyên thủng bụng hắn.

Hắn đập mạnh con quỷ xuống đất.

Nhưng từng chút một…

"Ngươi tưởng ta c·hết dễ vậy sao?"

Diệp Lam chỉ mỉm cười nhạt.

Hắn trợn tròn mắt.

Một bãi đất rộng mênh mông, được bao phủ bởi những hàng rào xương khổng lồ.

Máu đổ xuống như một cơn mưa đỏ thẫm.

Mùi máu tanh nồng lan khắp không gian chật hẹp, khiến không khí cũng trở nên đặc quánh.

Có nhóm được đưa đến hầm giam, nơi họ bị nhốt chung với những con quỷ cấp cao để sinh tồn.

Diệp Lam nhếch mép cười.

.........................................................................

Nhưng hắn không lùi nữa.

Bộ ruột non trượt dài trên mặt đất, bị giẫm nát không thương tiếc.

Bịch!

Cơn ác mộng thực sự bắt đầu.

Hắn đã ăn hơn hai mươi kẻ khác.

"GRAAH—!"

"Mày tưởng thoát c·hết là xong à? Ở đây, kẻ mạnh chưa chắc đã sống lâu hơn kẻ yếu. Nhưng kẻ ngu thì chắc chắn c·hết sớm."

Đây là một bữa tiệc.

Không có sự thương xót.

Khi tất cả những kẻ khác đã tàn sát lẫn nhau…

Diệp Lam chộp lấy đầu nó, vặn mạnh!

Kẻ bị t·ấn c·ông rú lên, nhưng chưa kịp phản kháng thì một quỷ nô khác đã lao đến từ phía sau, móng vuốt đâm xuyên lưng hắn, kéo toàn bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g ra ngoài.

Mạc Kiên khẽ cười.

Diệp Lam không thể né kịp cả hai!

Ở giữa là những lồng sắt nhốt hàng trăm quỷ nô, đa phần gầy trơ xương, mắt đỏ ngầu như dã thú.

Nó sẽ bị hút về phía hắn.

Một tiếng gầm trầm đục vang lên.

Mà hắn còn chưa biết điều đó.

Những quỷ nô khác lao vào nhau như thú hoang, cắn xé lẫn nhau để giành lấy thức ăn.

Những cái răng, những cái vuốt, xé nát cơ thể hắn thành từng mảnh.

Bên trên, những kẻ mặc áo giáp đen di chuyển liên tục, dùng roi xương đánh mạnh vào những kẻ chống đối.

Hắn không bị cơn đói chi phối.

..............................................................................................................

Cái đầu bị xoay 180 độ, cổ bị bẻ gãy ngay lập tức.

Ban đầu, lũ quỷ nô tưởng hắn chỉ là một con mồi như bao kẻ khác.

Số lượng quỷ nô trong hố giảm đi một nửa.

Quỷ Kế Trong Bóng Tối (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn xoay người, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào ngực con quỷ phía sau.

Tên này đã ăn ít nhất mười quỷ nô khác để tồn tại đến ngày hôm nay.

Mỗi ngày, hắn phải chiến đấu để sống sót.

Tên quỷ nô bị đè dưới đất đ·ã c·hết… nhưng cơ thể hắn vẫn cử động.

"RẮC!"

Máu bắn tung tóe, xương trắng lộ ra khỏi da thịt.

Hắn là quái vật thực sự.

Tên quỷ nô rú lên, nhưng trước khi nó kịp rút lui…

Hắn giẫm mạnh lên cổ nó.

Diệp Lam xoay người—đấm thẳng vào ngực nó!

Bởi vì hắn không cần.

Hắn chẳng còn gì ngoài cơ thể tàn tạ và đôi mắt lạnh như băng.

Và giờ đây, hắn không còn là một con quỷ bình thường nữa.

Sau khi thoát khỏi Huyết Trì, Diệp Lam cùng những kẻ còn sống sót bị áp giải đến một nơi khác.

Bởi vì những kẻ khác đã lao đến!

Một quỷ nô gầy trơ xương bất ngờ lao đến, hàm răng đen sì há to như muốn cắn nát cổ Diệp Lam.

Không có thời gian để ngẫm nghĩ.

"Muốn sống, thì phải ăn!"

Hắn thấy rồi.

Chúng không còn nhận ra nhau.

Không ai để ý.

Và quan trọng nhất—

Diệp Lam lùi lại, né tránh một cú cắn chí mạng từ một con quỷ nô có hàm răng to như lưỡi dao.

"Kẻ nào yếu sẽ trở thành thức ăn. Kẻ nào mạnh sẽ được ăn. Ở đây, không có gì ngoài máu và thịt."

Đây không chỉ là nơi huấn luyện.

Chương 4 : Khu Vực Huấn Luyện – Trại Chăn Nuôi Quỷ Nô

Lần này, không chỉ có sức mạnh quyết định ai sống ai c·hết.

Chỉ có răng nanh, móng vuốt, và cơn đói đến điên cuồng.

"Các ngươi không có quyền từ chối."

Hắn hưởng thụ.

Xoẹt!

BỐP!

RẮC!

Chúng chỉ là đám xác sống tranh giành từng thớ thịt, từng giọt máu để duy trì sự tồn tại.

Không có chiến thuật.

Diệp Lam không phải kẻ mạnh nhất.

Chúng không ngủ nghỉ

Diệp Lam cúi thấp người, né tránh, rồi quét chân.

Sau đó, từng nhóm quỷ nô bị chia ra.

Chỉ cần hấp thụ.

Cả mảng thịt lớn bị giật phăng ra, máu đen phun xối xả.

Không ai nhận ra.

Nơi mà muốn sống sót, ngươi phải ăn… đồng loại của mình.

Tên quỷ khụy xuống, đôi mắt đỏ ngầu dần dần mất đi ánh sáng.

Hắn không chạy trốn.

"Muốn sống sót, hãy chiến đấu như một con quỷ thực thụ."

Chúng không nói chuyện.

Một kẻ cao lớn, mặc giáp đỏ, bước ra từ bóng tối.

Chúng không còn là sinh vật có lý trí nữa.

Nhưng sự đoàn kết không tồn tại ở nơi này.

Không còn danh tính.

Bịch!

ẦM!

Hắn cười.

Bên dưới, ít nhất sáu quỷ nô cắn xé lẫn nhau vì tưởng rằng hắn vẫn còn ở đó.

Một con quỷ bị đồng loại xé nát chỉ vì lao vào quá vội.

Hắn đang lớn mạnh.

Hắn không tham gia.

Diệp Lam hạ xuống với một cú đạp mạnh, nghiền nát hộp sọ của một con quỷ bên dưới.

Hắn chỉ cần là kẻ cuối cùng còn sống.

Một tên khác lao đến từ bên trái!

Hắn thích thú.

Và khi bữa tiệc đẫm máu này kết thúc…

Nhưng giờ đây, chúng bắt đầu nhận ra điều gì đó.

Một con quỷ to lớn hơn nhảy tới từ phía sau, móng vuốt cắm thẳng vào lưng Diệp Lam!

ẦM!

Nhưng hắn không cần ai khiêu chiến.

Chúng không sợ hãi.

Chỉ còn một quy luật duy nhất—

Nhưng những kẻ còn lại không dừng lại.

Ngục Đói.

Nhưng...

Hắn sẽ là kẻ duy nhất còn lại để thu hoạch chiến lợi phẩm.

Diệp Lam vẫn sống.

Đây là một trại chăn nuôi.

Hắn không xé xác ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lũ Thú Hoang Không Biết Sợ

Đầu hắn vỡ tung như một quả dưa chín, óc trắng hòa lẫn với máu và thịt vụn.

Đó là quy luật duy nhất.

--Những Con Quái Vật Đói Khát

Diệp Lam lùi lại, ánh mắt lạnh băng.

Đầu nó vỡ tung, óc trắng hòa lẫn với máu đen.

BỐP!

Một bộ móng sắc bén xé rách áo hắn, để lại ba vết cào dài trên ngực.

Hắn nghiến răng, nhưng không hét lên.

HẮN ĐẤM THẲNG VÀO HÀM CỦA NÓ, XƯƠNG HÀM VỠ NÁT, MÁU ĐEN PHUN TRÀO.

Hắn vẫn mạnh lên.

Cái cổ vặn gãy, quỷ nô trong tay Diệp Lam co giật vài giây rồi hoàn toàn bất động.

Sau bảy ngày…

-- Khu Vực Huấn Luyện – Lò Mổ Của Quỷ Nô

Hắn không giành giật từng mẩu thịt.

Và bây giờ, hắn nhắm đến Diệp Lam.

Nhưng không ai dừng lại.

Lũ điên này chỉ bị kích thích bởi máu và tiếng thét.

Chúng chỉ là lũ thú hoang bị bỏ đói đến phát điên.

Chỉ có một quy luật duy nhất – Ai chậm, kẻ đó c·hết.

Không ai dám tiến đến.

Không có sự do dự.

"Luật lệ rất đơn giản." – Hắn trầm giọng nói.

Tên này… không giống chúng.

Những kẻ khác nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú.

Không cần nhai nuốt máu thịt bẩn thỉu.

Hấp thụ quỷ hồn!

"RẮC!"

GRÀO!!!

Nhưng Diệp Lam phản ứng ngay lập tức.

Không có v·ũ k·hí.

"Vậy mà mày vẫn sống…"

Xoẹt!

Không ai dám khiêu chiến.

-- Bí Mật Bị Để Mắt Đến

ẦM!

Không khí bắt đầu thay đổi.

Không ai quan tâm.

Một kẻ khổng lồ, cao gần ba mét, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp với đôi mắt phát sáng trong bóng tối.

Xoẹt!

Hắn không yếu đuối.

Tên quỷ đó ngã nhào, nhưng trước khi nó kịp đứng dậy—

Nơi những quỷ nô bị bỏ đói đến phát điên.

Khung cảnh bên trong khiến hắn rùng mình.

Không ai nghe.

Hắn không ăn thịt.

Ở một góc khuất của chiến trường, Diệp Lam khoanh tay, tựa lưng vào vách đá lạnh lẽo, lặng lẽ quan sát.

Một nhóm quỷ nô khác hợp tác với nhau, tạo thành một vòng tròn, lưng áp lưng, cố gắng chống lại cơn điên loạn xung quanh.

Và mỗi lần một con quỷ c·hết…

Và có nhóm… bị đem đi "cấy ghép" để trở thành quỷ nô chiến đấu chuyên dụng.

Một hàm răng nhọn hoắt cắm vào bắp tay phải.

Nhưng… hắn đã bị chú ý.

Hắn không nói gì, chỉ ném xuống một cái đầu lâu còn dính máu.

Cú đấm xuyên thủng lồng ngực, máu đen phun trào.

"Kẻ nào yếu, kẻ đó c·hết."

Nhưng hắn không có thời gian để thở.

Hắn tự tìm con mồi.

Chúng có sợ không?

Bất kỳ thứ gì di chuyển—đều là con mồi!

Nhưng nó vẫn chưa c·hết.

Một con quỷ leo lên vách đá, nhảy xuống từ phía trên, nhằm vào đầu hắn!

Và hắn là kẻ đang ngồi trên ngai vàng.

Chúng chỉ lặng lẽ nhìn nhau, chờ đợi thời cơ… để cắn xé.

Nhưng những kẻ còn lại thì sao?

Không còn lý trí.

Song Linh Hồn trong hắn có một khả năng đặc biệt—

Không khí nơi đây nặng mùi tử khí, nhưng xen lẫn là mùi h·ôi t·hối của thịt thối rữa và máu khô.

Xương sườn nó vỡ vụn.

Mạnh được, yếu c·hết.

HẮN KHÔNG CHẦN CHỪ.

Một con quỷ khác, to lớn hơn, dùng cả hai tay đè bẹp đầu một kẻ xấu số.

Một bộ vuốt sắc xé rách vai trái của hắn, máu phun ra.

Diệp Lam đã lọt vào tầm ngắm của một kẻ nguy hiểm.

Một quỷ nô gầy trơ xương rít lên, nhảy xổ vào kẻ trước mặt, răng nanh cắm thẳng vào cổ đối phương.

Một kẻ mặc áo giáp bạc Mạc Kiên, không giống bất kỳ ai trong trại huấn luyện này.

BỐP!

Không.

Rồi hắn nắm lấy đầu tên đang cắn mình—VẶN MẠNH!

Máu bắn tung tóe, hòa lẫn với những tiếng hét chói tai.

Một cánh tay bị giật phăng khỏi cơ thể, vẫn còn co giật.

Xoẹt!

Một giọng cười khùng khục vang lên, trước khi con quỷ “c·hết” đó xoay người, há miệng cắn nát cổ kẻ vừa g·iết mình.

.........................................................................................................................

Cái cổ gãy đôi, mắt nó trợn trừng rồi bất động.

Hắn chỉ g·iết.

ẦM!

Mà còn là trí tuệ

Bằng một cú vung tay, hắn xé đôi một quỷ nô thành hai nửa.

"RẮC!"

-- Quy Luật Của Trại Chăn Nuôi

Nơi biến quỷ nô thành công cụ c·hiến t·ranh.

"Tên quỷ nô này... thú vị đấy."

Trên khán đài, một cặp mắt lạnh lẽo đang theo dõi hắn.

Chúng chỉ càng điên cuồng hơn!

Nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"CÚT XUỐNG!"

Diệp Lam bị ném vào một hố sâu tối tăm, nơi không có ánh sáng, không có lối thoát. Mạc Kiên nhìn theo cười ranh mãnh.

-- Tiếng Thét Đầu Tiên

Nhưng ngay lập tức, hai tên khác đã lao tới.

Bằng một tay, hắn giật phăng xác con quỷ đ·ã c·hết, dùng nó làm khiên đỡ đòn! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếng gào rú xé tan bầu không khí u ám.

Cánh cổng lớn rỉ sét mở ra.

Chúng không còn là những cá thể riêng biệt.

Diệp Lam bị đưa vào nhóm thứ hai.

“Tốt lắm…”

Có nhóm bị ném vào Đấu Trường, mỗi ngày phải đánh nhau đến c·hết để giành suất ăn.

Hắn không còn chiến đấu vì sinh tồn.

Với hắn, đây không phải là một cuộc đấu sinh tử.

Một quỷ nô khổng lồ, cao gấp ba lần hắn, với làn da nứt nẻ và móng vuốt dài, bước tới.

Hắn không phải kẻ duy nhất nhận ra điều đó.

"Xin… đừng… ta vẫn còn sống…"

HẮN VUNG TAY, CHỘP LẤY CỔ CON QUỶ KHI NÓ VẪN CÒN TRÊN KHÔNG.

Chỉ có bản năng sinh tồn.

Những kẻ còn sống không còn là quỷ nô nữa. Chúng đã trở thành những con quái vật thực sự.

Chỉ cần g·iết.

Nhưng hắn chưa dừng lại.

Xác quỷ nô đổ xuống.

"RA ĐÂY!" – Hắn gầm lên, giọng nói như tiếng sấm, rung chuyển cả hố sâu.

Chúng không quan tâm kẻ trước mặt là ai.

Những đôi mắt đỏ ngầu, những cái răng nanh lởm chởm nhễu đầy nước dãi, những bộ móng vuốt sắc nhọn—Tất cả đồng loạt lao vào hắn.

BỐP!

Nền đá nứt toác, cơ thể con quỷ nát bấy.

Hắn không sợ hãi.

Nhưng khác với lần trước…

Hắn không cần phải mạnh nhất.

Một con mắt bị móc ra, còn dính lại trên móng vuốt đẫm máu.

Những kẻ khác g·iết nhau, nhưng mỗi khi một linh hồn rời khỏi thể xác…

Tên quỷ khác vồ tới, nhưng móng vuốt của nó chỉ cào vào xác đồng loại.

Khi một kẻ b·ị t·hương, những "đồng đội" bên cạnh lập tức quay sang cắn xé hắn.

Hắn không chỉ đơn thuần là một quỷ nô.

"Mày muốn thử không?"

BỐP!

Chúng chỉ biết—Muốn sống, thì phải ăn!

Mỗi lần hắn g·iết một quỷ nô, linh hồn của chúng sẽ bị nuốt chửng vào cơ thể hắn.

Mời đồng quỷ đón chào Chương 5

Chúng không còn là những sinh vật có trí khôn nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4 : Khu Vực Huấn Luyện – Trại Chăn Nuôi Quỷ Nô