Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Tế lễ bắt đầu
"Là ai?"
Chương 7:
"Lục Hàn ca, ta biết ngươi câu nói, ta lúc đầu bản thân sẽ không thoát c·h·ế·t." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thật ra nghi thức tế lễ đã bắt đầu từ khi chúng ta tới đây, 6 người có g·i·ế·t có 4 người bị g·i·ế·t."
"Tế lễ nơi chính là ngôi miêu cách đây không xa, ta chưa có đi ngôi miếu nhìn, chỉ tìm manh mối."
Hắn bước qua người nàng, tiến tới ngồi xuống.
Nam Sơn vẫn là đi ra cửa nhìn một cái, hắn không quá tin tưởng đối phương, nghi ngờ vẫn có.
"Có thể chia sẻ với chúng ta sao? Tăng thêm tỉ lên sống sót."
Lục Hàn nhìn ra ánh mắt nàng, bất quá hắn không phải thánh mẫu, nếu nàng giúp hắn.
Đêm tối đến, không như tối hôm qua, không có ai thắp đèn dầu.
Mấy người mắt to mà nhìn, bọn hắn mắt to mà nhìn, làm người nói càng dương oai.
Hai người vừa lúc quay về, 6 người lúc này nhìn chằm chằm hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng nói ra mấy câu này, chủ yếu giúp đỡ những người này chạy thoát.
Là một thiếu nữ, giống như học sinh cấp ba dơ tay lên.
Lại bởi vì ánh sáng ban ngày, mới không phát hủy toàn bộ thực lực, mới để hai người trốn thoát.
Hắn chắc chắn sẽ giúp đỡ, còn tiết lộ một ít bí thông tin hắn đã tiết lộ.
"Như vậy muốn ra ngoài tìm manh mối bắt đầu sao?"
"Như vật mỹ nữ, còn biết đánh lui quỷ dị, vậy mà là đồng bọn của ngươi."
Thanh Thanh là học sinh vừa tốt nghiệp không lâu đi, vừa mới đi ra ngoài xã hội đã tiến vào quỷ dị.
Nàng chậm rãi nói, mà không vì phản ứng Nam Sơn quá ngạc nhiên mà bất ngờ.
"2 người bị mang đi tế lễ."
Nàng không từ chối ghế mà ngồi xuống.
"Nhưng nếu như là Lục Hàn ca, ta lại có suy nghĩ khác."
Hắn muốn xem xem, tối nay có phải hay như hắn xác định.
Mấy người nhìn Thanh Thanh: "Thật sao, ngươi còn biết gì nữa không?"
Nam Sơn vừa ăn cơm, không hỏi Lục Hàn nói với Thanh Thanh điều gì.
"Đây là một lễ tế mùa màng."
Người giúp ta, ta giúp người.
"Làm sao mà?"
"Ngươi thật may mắn Lục Hàn."
Thanh Thanh nói một loạt, mấy người hiểu xong liền rời đi, không cùng nàng nói chuyện.
"Nhưng." nàng cúi đầu, ánh mắt lấp lóe.
Lục Hàn nghĩ đến đây, lễ tế mùa màng?
"Chúng ta chỉ sợ không sống quá mấy ngày, mấy người dưới kia ta không thể tin tưởng."
"Ta hôm qua lời nói còn chưa nói hết."
Không thẹn với lòng, nếu là người khác hắn sẽ không làm như vậy.
Lục Hàn lắc đầu: "Các ngươi có xem qua nhiệm vụ cánh cửa?"
Không có đồng bạn, hay là người ngồi cùng, ánh mắt người khác nhìn nàng.
Chương 7: Tế lễ bắt đầu
"Ở đó có máu còn sót lại không biến mất."
Nam Sơn vẫn chưa hiểu, đầu vẫn ngơ ngác.
Nàng cúi đầu: "Nếu Lục Hàn ca không tin, ta có thể dẫn ngươi tới miếu."
Hắn ngồi xuống bàn, Nam Sơn ngồi trước mắt hắn: "Lục Hàn tại sao ngươi không tiết lộ sự thật?"
Nam Sơn mở mắt thấy Lục Hàn đang ngủ.
Một giọng nữ nhân đứng ra, nàng từ từ đứng ra trước mắt mọi người.
Ánh mắt hắn quay đầu, nhìn cách xa đó không xa Thanh Thanh, đang lụi cụi một mình ăn cơm.
Lục Hàn lắc đầu: "Không nói tiếp, tiếp tục ăn cơm."
Lục Hàn bước tới, bước qua người nàng: "Chú ý một chút, không phải ai đều là người tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Hàn gật đầu: "Chúng ta có đi ra ngoài, vừa tiến vào thôn làng, vừa định hỏi người dân."
"Ngươi không biết, nếu như chúng ta tiết lộ, đối phương không trao đổi."
Mấy người vây quanh nàng hỏi thăm, không ai nguyện vì nàng mà cứu nàng, chắc chắn là như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, ai nấy đều trở về phòng.
Liệu có như phán đoán? Hắn không rõ phải trải qua đêm này, mới biết rõ được.
Lục Hàn từ đầu nhìn nàng, luôn nhìn nàng ánh mắt, dù lời nói có thể nói dối, đôi mắt không thể.
"Nhưng từ khi ngươi câu nói kia, nhận thức khác biệt."
"Như vậy chúng ta phải tìm cách nghĩ."
Hai bọn hắn liều mạng đi ra ngoài, mới có thể được một ít manh mối.
Bỗng một người đứng ra: "Thật ra, ta có một thông tin."
Lục Hàn hắn thấy mặt trời vừa lên đã quay lại ngủ, để bản thân não bộ tỉnh táo một điểm.
Là một ánh mắt nhìn một con c·h·ó dẫn đường.
"Nàng không có lừa chúng ta, ta cùng nàng là tiến tới cùng một căn hộ."
Ánh mắt Lục Hàn ngạc nhiên.
Trên trường nàng cũng đã học qua giúp đỡ người.
Vừa có sức mạnh, vừa có trí lực, lại vừa có đồng bạn, cực kỳ xinh đẹp.
"Ngươi chỉ cần biết, trao đổi đồng giá sẽ có thể tiết lộ, hoặc đối phương dối trá chúng ta." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Là một điều vô nghĩa, ngươi hiểu không?" Lục Hàn vừa ăn cơm vừa chậm rãi nói.
"Ngươi biết tên bọn ta?"
Muốn chia sẻ? Lúc gặp quỷ dị, các ngươi khẳng định chạy còn nhanh hơn thỏ.
"Ta không phải là không biết hai người, hai người giới thiệu ta có nghe qua."
Hắn nhận thức Lục Hàn càng ngày càng khác biệt.
Nghe vậy Nam Sơn mắt to nhìn hắn.
Lục Hàn nhìn ánh mắt mấy người, hiểu ra đối phương ý nghĩ sợ c·h·ế·t, lại không muốn đi ra ngoài.
May mắn hai người là trò chuyện nhỏ.
"Theo ta biết, mấy ngày sau sẽ tiến hành nghi thức tế lễ."
Thanh Thanh gật đầu.
"Xin chào mọi người, ta gọi Thanh Thanh, sáng hôm nay ta có đi ra ngoài phát hiện manh mối."
Không sai chính là, thôn trưởng giống như một quỷ dị.
Lục Hàn chậm rãi đứng dậy: "Ngươi đến tìm ta?"
Nghe vậy sáu người vẻ mặt càng thêm sợ hãi, nói như vậy thôn trưởng chắc chắn là một quỷ dị.
Một giọng nữ vang lên: "Là ta Thanh Thanh."
Bỗng cửa đột nhiên, vang lên một tiếng gõ.
"Liền bị thôn trưởng đuổi g·i·ế·t, may mắn chúng ta chân dài, chạy nhanh không đã c·h·ế·t."
Lục Hàn đang đưa muỗng cơm vào miệng, liếc mắt nhìn hắn lắc đầu.
Nam Sơn nhanh chóng đi tới trước cửa, không vội mở cửa, giọng nói hỏi đối phương.
Nhưng nàng biết bản thân, chắc chắn không làm gì sẽ c·h·ế·t, từ lúc tiến vào nàng đã ngồi xuống khóc.
Hắn bên cạnh với thông minh người, ít nhất phải thông minh một ít a.
Sau khi đóng cửa hắn ngồi trên giường, nhìn Thanh Thanh, tiện thể xem phản ứng Lục Hàn.
Nghe vậy sáu người ánh mắt quái dị nhìn hai người.
"Lục Hàn ta biết ca lúc đầu sẽ không tin tưởng ta."
Thanh Thanh tóc đen, mặc trên mình quần áo học sinh, không phải kiểu la lỵ người.
Hắn nhắc nhở là thường tình.
"Vậy Liễu Như Yên?"
Dù cho không thuận tiện, nhưng nấu ăn vẫn là mấy người nấu, đều nấu cho đủ người ăn.
Mấy người quay đầu nhìn Thanh Thanh, ánh mắt lộ ra vẻ thèm khát, không phải thèm khát đối phương thân thể.
Chỉ cần giúp mấy người là được.
"Đúng lúc thôn trưởng nữ nhi, cùng lão thái bà bà chính là thôn trưởng đi qua."
Hôm qua hắn có nói với nàng vài câu, nàng hôm qua hẳn là suy nghĩ một đêm.
Mỗi lần khách du lịch tới, đều bị g·i·ế·t c·h·ế·t hoặc là thiếu nữ g·i·ế·t c·h·ế·t.
Nam Sơn mở cửa, không có ngăn nàng ngoài cửa, Thanh Thanh tiến vào: "Nam Sơn ca, Lục Hàn ca."
Nam Sơn thấy nàng cúi đầu, nhanh chóng kéo lấy một cái ghế, nàng ngồi xuống.
Hoặc là đạo sĩ, hắn không rõ.
Lục Hàn lắc đầu: "Ta ra ngoài không có gặp được manh mối, còn bị thôn trưởng đuổi g·i·ế·t."
"Còn gọi là nhiệm vụ ẩn."
Thanh Thanh đột nhiên nói: "Không có người, mọi người đều ra ngoài tìm manh mối."
Đôi mắt nàng từ đầu đến cuối, đều không có xuất hiện dối trá qua.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên phát sáng, quả nhiên quả nhiên.
"Chỉ là sống sót qua 7 ngày? Nhưng theo ta biết, còn có một cách đó là tìm manh mối, hoàn thành nhiệm vụ khác."
Lục Hàn lắc đầu, bản thân đã nhắc nhở, dù đối phương biết hay không, hắn đã nhắc nhở.
"Nam Sơn xem bên ngoài có hay không có người?"
Lục Hàn lại như hôm qua, tới phiên hắn canh gác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không có thiếu nữ quỷ dị tấn công.
Nam Sơn không có gọi hắn dậy.
"Các ngươi đi từ lúc v·ết m·áu, trời gần tối mới đến? Chắc chắn đã tìm thấy rất nhiều manh mối?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.