Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Thôn làng bí mật, người c·h·ế·t
Thôn trưởng nhìn nữ nhi: "Ta tiến vào nếu như không có thấy ta quay trở lại, con chính là đời tiếp theo thôn trưởng."
Lục Hàn bỗng lên tiếng: "Tại sao đạo sĩ đột nhiên biến mất?"
Thấy câu hỏi dồn dập, muốn giải đáp thắc mắc của chính bản thân Lục Hàn.
Thôn trưởng không biết bằng cách nào.
Nam Sơn nghe đến thôn trưởng nữ nhi, không khỏi tê dại.
"Các ngươi chạy thật nhanh."
"Lục Hàn mau tránh." Lục Hàn quay đầu.
"Ta nhất định đem tới thôn làng thịnh vượng, không phải như bây giờ n·ạn đ·ói."
Trung niên nữ nhân lắc đầu: "Truyện này ta không có hiểu biết hết toàn bộ, đây là ta nghe ta mẹ kể lại."
Còn có ngôi miếu, ngày mai ta đi tìm hiểu.
Từ khi điêu khắc thành công, Đạo sĩ đốt hương cúng bái ngôi miếu mới xây nên.
Cảnh trước mắt hắn, là một trung niên nữ nhân bay đến, thiếu nữ cách đó không xa cười nhẹ.
Chương 5:
Đều vì lý do nào đó mà c·hết gần như không sót lại ai đó.
Lục Hàn nghe xong, thiếu nữ quỷ dị rốt cuộc là ai? Thôn trưởng hiện tại có kết hôn?
Từ khi thôn trưởng tiến vào, không có đi ra qua.
Thôn trưởng nữ nhi chậm rãi bước tới.
Bị bắt.
Trước khi tiến vào, đạo sĩ thắp ba nén nhang, thấy qua vài giây nén nhang không có đứt gãy.
"Tiểu thư, cầu ngươi tha cho ta."
Chương 5: Thôn làng bí mật, người c·h·ế·t
Hắn chưa kịp nói.
Nạn đói năm mươi năm trước, là một năm khắc nhiệt.
"Đó là tiến sâu vào trong làng."
Nàng nhìn thôn trưởng, tiến vào không lâu, ba nén nhang, hai nén nhang bên phải và trái vậy mà gãy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn không phải con người ngồi đợi chờ c·hết, ngồi trong khách sạn không tìm manh mối.
"Không có chuyện gì nhanh chóng tiến vào."
Thôn làng cũng vì đó mà có đủ lương thực cũng như nước uống.
Giọng nữ nhân trung niên lại tiếp tục nói.
Phải đối mặt hiện thực, là dùng xác n·gười c·hết để ăn.
Nhưng người ta lại nói, từ lúc sinh ra con gái thôn trưởng đ·ã c·hết.
Tiếp đó là Đạo sĩ đột nhiên biến mất, thôn trưởng nữ nhi làm đời mới thôn trưởng.
Đạo sĩ đến đã nhìn ra vấn đề, hoàn toàn giống với thôn trưởng cách nghĩ, sâu trong thôn làng đã bị vấy bẩn.
Hắn biết sâu trong làng đã bị vấy bẩn, cần đích thân hắn thôn trưởng giải quyết.
Nam Sơn, Lục Hà gật gật đầu, dù sao đối phương thần thần bí bí hiểu được.
"Hắn bởi vì muốn thôn làng phát triển, không bị h·ạn h·án đói kém, đã thực hiện một điều cấm kỵ."
Hắn lại nhìn đạo sĩ: "Nhờ ngài."
Mùa màng khô héo kéo dài, mất nước thêm vào đó là trời nắng liên tục.
"Lúc hắn tiến vào thôn làng đều biết, trước khi đi vào hắn đã mời một đạo sĩ."
Thân thể trung niên nữ nhân rơi xuống đất.
"Thôn trưởng năm đó chúng ta, chính là cha của thôn trưởng hiện tại."
Cho nên tiếp khách du lịch tới, bất quá mỗi lần mở cửa đón tiếp khách du lịch tới.
Và lúc thôn trưởng đủ 24 bốn tuổi, nàng đột nhiên mang thai.
Đạo sĩ nữ ngày đêm cùng thôn làng điêu khắc tượng đá, đặt xuống dòng sông.
Vừa đi ra ngoài, hai người ngơ ngác đứng đơ nhìn.
"Tại sao du khách lại bị quỷ dị thiếu nữ ăn thịt? Thiếu nữ quỷ dị có phải thôn trưởng nữ nhi?"
"Chuyện xảy ra năm đó ta vẫn còn chưa sinh đây."
Dù hắn thân thể vạm vỡ, nhưng không thể nào hiểu rõ, thiếu nữ trước mắt này không đến 50 cân.
Còn điêu khắc một tượng đá lớn, dù năm đó nghèo đói.
Thôn trưởng nhìn thôn làng sau lưng, đưa tay lên cao.
Một gãy cao hơn một gãy, đây chính là gì?
"Ta muốn hỏi một việc, việc quỷ dị thiếu nữ là chuyện gì xảy ra?"
Nam Sơn đang sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, hai chân mềm nhũn không giám chạy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Sơn nghe nghe: "Mời ngươi nói tiếp."
Nàng ánh mắt độc ác nhìn trung niên nữ nhân, trên tay bắt đầu xuất hiện những mạch máu màu đỏ.
"Chẳng phải thôn trưởng nữ nhi luôn đi theo nàng sao? Tại sao lại biến thành quỷ dị."
Nhưng trung nhiên nữ nhân vừa chạy ra khỏi, vậy mà bị thôn trưởng nữ nhi bắt được.
Nhưng muốn giải quyết nghèo đói, Đạo sĩ cũng như thôn làng dù c·hết cũng phải điêu khắc thành công.
Đời mới thôn trưởng biết dù như vậy, thôn làng vẫn rất nghèo, chắc chắn không đủ ăn.
Người c·hết đói, n·gười c·hết khát, thôn làng lúc đầu không muốn nhưng về sau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là điều cấm kỵ trong làng.
Không ai biết cha đứa trẻ là ai? Vừa sinh ra nàng đã không có mắt.
"Đạo sĩ giúp hắn làm lễ, lễ có đầy đủ thôn làng người xem."
Vẻ mặt hoảng hốt, nàng dù lớn tuổi, cân nặng khả năng cao hơn thiếu nữ trước mắt rất nhiều.
Cho nên nàng mới chạy ra ngoài sớm như vậy, không ngờ tới kết quả vẫn như nàng đoán.
Bên dưới năm đó không có gì, nhưng về sau vì một loại lý do nào đó, không ai hiểu, lại xuất hiện vô số tượng đá.
Hai người hiên tại đang đứng trước hiên nhà, mà trước mắt một con đường dài tuy ít người.
Nam Sơn gật đầu, ngồi lại xuống ghế, hắn không biết rằng, nếu như hắn nói to thêm nữ nhân trung niên c·hết chắc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên thôn trưởng năm đó, quyết định làm như vậy.
Đang bị kéo chạy đi, Nam Sơn quay đầu lại dù sợ hãi cỡ nào.
Nói xong hắn cùng Nam Sơn rời đi.
Nói xong trung niên nữ nhân đứng dậy nhanh chóng rời đi, không muốn nói chuyện cùng hai người lâu.
Nàng biết bản thân không thoát kịp, lúc nói chuyện nàng đã cảm giác một ý niệm quỷ dị, nhìn bản thân không rời.
Hắn biết người gọi Lý a di trung niên nữ nhân này, nhất định không còn mạng.
Thân hình kéo theo Lý a di, đột nhiên biến mất.
Lục Hàn thấy đối phương đi xa, hắn suy nghĩ trước đó khả năng đúng.
Năm nay nước lại hoàn toàn không có, chỉ để lại một con sông khô cạn.
Hắn không muốn nhìn thấy, thôn làng ăn thịt lẫn nhau cho nên mời một vị đạo sĩ đến.
"Thiếu nữ trong khách sạn các ngươi ở, không ai khác là thôn trưởng nữ nhi."
Dòng sông từ bắt đầu không có nước, lại một đêm xuất hiện trở lại.
"Nhìn vẻ mặt các ngươi không biết a, sâu trong làng không phải là nơi đây."
Giọng đạo sĩ vang lên, là một đạo sĩ nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Năm mươi năm trước, thôn làng chúng ta vẫn là một thôn làng nghèo khó."
Nàng chậm rãi kể lại.
Mùa màng bị p·há h·oại, con sông giữa làng quanh năm không thiếu nước.
Từ vài lần khách du lịch tới, thôn trưởng nữ nhi đôi mắt liền có.
Nụ cười trên môi cười nhẹ: "Ngươi vừa nói gì? Lý A Di?"
Cho nên mới có cảnh trên.
Đạo sĩ gật đầu.
Trả lời câu hỏi của Lục Hàn là nàng sẽ bị c·hết ngay lúc đó.
Còn bị thôn trưởng nữ nhi bắt, nàng trên vẻ mặt xuất hiện hoảng sợ.
Nàng giọng nói, biểu cảm dù không có chút ác ý nào, nhưng Lý a di đang bị xách cổ càng là sợ hãi.
Thiếu nữ đã nắm lấy Lý a di, một tay nắm chặt đối phương cổ, quay người ném mạnh qua hướng 2 người chạy.
"Còn lúc thôn trưởng tiến vào thì ta không rõ."
Trung niên nữ nhân đưa tay lên che miệng hắn: "Ngươi nhỏ tiếng lại."
"Nói cho các ngươi, các ngươi đi ra ngoài đừng nhắc đến là ta được."
Không tìm hướng giải quyết 100% bản thân sẽ c·hết.
"Chính là nơi các ngươi ở lại (chính là khách sạn) tiến sâu vào trong."
Còn có sâu trong làng rốt cuộc là cái gì? Mà làm đạo sĩ đó bây giờ cũng không xuất hiện.
Nhìn thấy to lớn thân thể gần đến mình, không hiểu sao, từ đâu hắn có sức mạnh chạy nhanh hơn một nhịp.
Vậy mà bị đối phương xách lên, dưới đũng quần vậy mà ướt sũng.
Bởi bọn hắn trước mắt là, trung niên nữ nhân bị thiếu nữ nắm lấy cổ áo.
"Chuyện này rốt cuộc có bí mật gì?"
Chảy ra một chất lỏng màu vàng, Lục Hàn nhanh chóng kéo lấy tay Nam Sơn chạy.
"Ta cũng chỉ biết một chút ít như vậy."
Sau đó đạo sĩ xây một ngôi miếu, không biết đạo sĩ làm gì.
Ai nhìn cũng biết là điềm hung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.