Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Không Giám Nghĩ Tới.
"Ta muốn đi vệ sinh." Thanh thanh nhìn từ đầu xuống chân hắn.
Không ngờ là đạo sĩ.
Liễu Như Yên đi ra khỏi ngôi miếu, nàng quay đầu nhìn ngồi miếu trước mắt.
Hai tay nàng thu lại, không có như lúc nãy gấp gáp.
Lục Hàn đứng dậy, nhìn đồng phục cấp ba học sinh thân hình vạm vỡ Nam Sơn.
Trong khách sạn không có chuyện gì xảy ra.
"Được."
"Đúng vậy, Liễu Như Yên muốn giúp Thôn Trưởng, thôn trưởng muốn g·iết bản thân nữ nhi."
"Thường không nhận lung tung đồ đệ dạy dỗ, mà ta đường độn như vậy nàng không ghét ta coi như may mắn."
Dù hắn không phải đạo sĩ, từ ông dạy hắn có thể biết được các xua đuổi tà ma.
"Quỷ dị thế giới dưới cấp 7 muốn bị ta đập nát."
"Không cần khách khí."
"Ngươi muốn rời đi sao?"
"Ngươi đi chỉ sợ kéo chân chúng ta."
Hắn chưa cần manh mối đã thoát khỏi cửa thứ nhất, nhưng nếu như rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đứng dậy động tác rời đi, làm Thanh Thanh mở mắt ra.
"Đại Phản Diện lúc nào cũng khởi đầu mạnh mẽ, về hậu kỳ hay trung kỳ dù mạnh đến đâu vẫn c·hết."
Liễu Như Yên bùa mạnh hơn hắn rất nhiều, kể cả nàng dùng lá cây hình thành.
Phương thức có tu luyện riêng, mà hắn học từ ông nội là dùng những thứ có để trấn áp ma quỷ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn Liễu Như Yên phong cách ăn mặc, hắn còn tưởng rằng nàng là ăn chơi thiếu nữ.
Liễu Như Yên quay đầu nhìn Thanh Thanh, Nam Sơn cách đó không xa đang nói chuyện.
Thanh Thanh gật đầu: "Nhà ta là tập võ người, cho nên nếu như đánh quỷ dị mà nói."
Nàng nói xong đầu thu lại, không có gần Lục Hàn nói.
Nhưng Liễu Như Yên là ai?
Thanh Thanh ánh mắt nhìn hắn: "Lục Hàn ca ngươi định đi đâu?"
"Ta vẫn có chút đồ vật."
(Cho nên chư vi không cần thắc mắc, Liễu Như Yên cảnh giới lại mạnh như vậy."
Lục Hàn vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Thanh Thanh trước mắt không xa dựa vào tượng đá.
Lên người thôn trưởng, biết được đối phương về nhà an bài chút việc.
"Nhưng chỉ mạnh hơn các ngươi người thường một chút, coi như là một quỷ dị đồ vật."
Như vẽ bùa, hắn nhìn Liễu Như Yên dùng qua.
Lục Hàn gật đầu: "Đúng vậy a, ta đường đường suy tính người, vậy mà quên mất đạo sĩ người."
Lục Hàn lắc đầu.
"Như Yên ta có thể hỏi ngươi một câu sao?"
Nàng là người đầu tiên mang quỷ dị đạo sĩ tới, rốt cuộc là ta may mắn hay đây là một duyên cớ.
Chỉ bà chữ này, Thanh Thanh đã hiểu gật đầu.
Hắn cười nhẹ.
Lục Hàn mắt sáng, như vậy càng thêm bá đạo chứ sao?
Nàng cảnh giác hơn trước rất nhiều, Lục Hàn không như Liễu Như Yên thân thủ bất phàm.
"Ta mà mang được pháp khí, đồ vật trấn áp quỷ của ta mang vào đây."
Tới gần tai hắn nói, cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của Liễu Như Yên còn có chút ý vị nóng bức.
Nàng nhanh chóng chạy tới, hôm nay đã là nhày thứ 4.
Hắn run nhẹ.
Liễu Như Yên bình tĩnh nói: "Có gì trao đổi sao?"
Sáng sớm hôm sau.
(Lục Hàn sẽ từ từ nâng tầm kỹ năng lên nha, chứ một lúc vô địch là không hay rồi đúng không."
"Ngươi ẩn dấu?"
Nàng rời đi ba người trong miếu, chỉ có Lục Hàn ý thức được nàng.
Trên tay nàng một tờ phù lục bay lên cao, hướng về sau ngôi miếu mà đi.
"Quỷ dị đồ vật." Thanh Thanh lặp lại câu này, nàng đương nhiên biết giá trị cửa Quỷ Dị Đồ Vật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đều tưởng rằng ba người đ·ã c·hết(Chưa biết đến Liễu Như Yên.)
"Ta đã biết, về căn hộ ngươi có thể dạy ta sao?"
Bên này khách sạn ba người quay về lại không phát hiện bốn người khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ý Lục Lục Hàn ca là?"
Có quỷ dị đồ vật sao? Không căn bản sẽ không có.
Liễu Như Yên gật đầu.
Chương 13: Không Giám Nghĩ Tới.
Lục Hàn hơi giật mình, vẻ mặt lúng túng nhìn thiếu nữ trước mắt.
Thanh Thanh lại lắc đầu nói, đưa tay siết chặt thành nắm đấm.
Vẻ mặt nghiêng đầu nhìn Lục Hàn.
Đây là khác biệt về đẳng cấp sao?
"Vì sao?" Thanh Thanh ánh mắt hiếu kỳ, đứng dậy nói.
Đi vẫn có tiếng động.
Lục Hàn biết không cách nào ngăn cản nàng.
"Nói đùa với ngươi đó, vẫn có một phần dùng được đạo sĩ tu luyện để trấn áp quỷ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 13:
"Ca ngươi biết không, nếu như thiên về đấu võ, ta không có thua Lục Hàn ca."
"Quỷ dị ngươi nắm chắc phần g·iết c·hết sao?"
Nàng là Đại Phản Diện Liễu Như Yên.
"Ta đi cùng ngươi."
"Liễu Như Yên nàng rời đi, không phải rời đi không, nàng chắc hắn muốn lấy quỷ dị đồ vật."
Liền quay tới phía sau miếu.
Chỉ cần 3 ngày nữa, hoặc như các nàng có thể rời đi tùy ý.
Lục Hàn theo sau nàng, tiến tới cạnh nàng ngồi xuống.
"Ngươi nói dối, ngươi không phải muốn đi vệ sinh."
Hắn nói thầm trong lòng: "Như Yên ta thất lễ."
Không khác gì đạo sĩ, khác một điều đạo sĩ cảnh giới khác biệt.
Cười nhẹ: "Ta nên dùng kỹ năng ta học được từ ông rồi."
Nhìn sắc trời, hai tay nắm chặt: "Cấp Cấp Như Luận Lệnh."
Lục Hàn, nói dối không được nhìn ánh mắt đối phương, nhìn bản thân.
Hai tay dang ra, nếu hắn chạy không để hắn thoát dù là mấy giây.
"Vì thôn làng."
"Còn Liễu Như Yên tại sao kỹ năng cao hơn Lục Hàn, các ngươi cũng biết đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.