Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 469: Bi kịch của Ninh Viễn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 469: Bi kịch của Ninh Viễn


Chương 469: Bi kịch của Ninh Viễn

Ninh Viễn gắt gao nắm bùn đất dưới thân, móng tay hắn nắm đầy bùn, giờ phút này hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình cũng sắp bị đè dẹp lép, gương mặt sưng đỏ sinh đau.

Lâm Nhược Bạch lập tức xách theo một thiếu niên từ ngoài cửa tiến vào, đột nhiên ném ở trước mặt Vân Lạc Phong.

“Đi, cùng ta đi gặp sư phụ ta!”

Trong linh hồn truyền ra giọng nói non nớt của Tiểu Mạch.

Một bàn tay nhỏ gắt gao nắm vạt áo hắn, xách hắn từ trên mặt đất lên.

Khuôn mặt Ninh Viễn đã bị Lâm Nhược Bạch đánh biến dạng, cả người hắn run run không ngừng, ngay lời nói cũng có chút trở nên không rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bốp! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nắm tay nhỏ của Lâm Nhược Bạch lại lần nữa đánh về phía mặt Ninh Viễn, sau khi một quyền này rơi xuống, Ninh Viễn bị đánh thất điên bát đảo, mắt đầy sao xẹt.

Ninh Viễn ho khan hai tiếng, ngẩng đầu căm giận nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong: “Nếu không phải Vân Thanh Nhã xuất hiện, Ninh Hân sớm đã gả cho ta! Là Vân gia các ngươi đoạt đi thê tử của ta, ta tất nhiên thế bất lưỡng lập (*) với các ngươi!”

“Chủ nhân, hiện tại người có thể dùng nước thánh, sau khi dùng nước thánh kia, người có thể trực tiếp thăng cấp đến Thiên Linh Giả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong phòng.

Hắn tức giận hô to một tiếng: “Ta là người Ninh gia, gia gia của ta là trưởng lão của Ninh gia, ngươi đối với ta như vậy, Ninh gia sẽ không bỏ qua ngươi!”

“Khụ khụ.”

“Nha đầu thúi, ngươi chờ đó cho ta! Một ngày nào đó, ta muốn treo thầy trò các ngươi lên đánh!”

“Sư phụ, gia hỏa này chính là nhi tử của Tứ trưởng lão!” Lâm Nhược Bạch tựa như tranh công đi về phía Vân Lạc Phong, ánh mắt cao ngạo liếc mắt nhìn về phía thiếu niên mặt mũi bầm dập trên mặt đất, trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, “Nhưng vận may của tiểu tử này không tốt, lại đụng mặt ta, xem hắn về sau còn dám kiêu ngạo không.”

“Được.”

“Nha đầu thúi, ngươi dừng tay cho ta!”

Nghe được lời này của thiếu niên, Vân Lạc Phong từ trên giường đứng lên, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn xuống hắn.

Vân Lạc Phong nhắm mắt khoanh chân, đoan chính ngồi ở trên giường, thật lâu sau, nàng mới mở mắt ra, trong miệng hơi hơi thở ra một ngụm trọc khí: “Lúc cứu trị tiểu Bạch, hấp thu linh lực làm thực lực của ta tăng lên tới Địa Linh Giả trung cấp, khoảng cách đến cao cấp cũng chỉ một bước xa, không nghĩ tới sau khi đi tới Ninh gia, ta chạm vào cơ hội đột phá, cuối cùng cũng thăng cấp.”

Nàng cười giống như ác ma, làm lòng Ninh Viễn bỗng nhiên run rẩy lên.

……

Rồi sau đó……

“Chậc chậc, gia gia ngươi đều thua ở trong tay sư phụ ta, ngươi thì tính là thứ gì?” Trên mặt Lâm Nhược Bạch nở rộ nụ cười sáng lạn.

Nước thánh trong miệng nó đó là lúc trước ở trong linh vực lấy được từ trong tay phụ thân của tiểu Bạch! Nước thánh này chẳng những có thể giúp người Địa Linh Giai đột phá, hơn nữa, sau khi dùng tố chất của thân thể cũng sẽ tăng mạnh!

Vân Lạc Phong khẽ gật đầu, vừa định lấy nước thánh ra, lại vào lúc này, phịch một tiếng, cửa phòng bị một chân đạp mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

(*): Đối đầu.

“Tiểu tử, không phải ngươi cho rằng bản thân mình rất lợi hại sao? Ngay cả ta cũng đánh không lại, vậy ngươi lợi hại chỗ nào đâu? Ta nói cho ngươi, thực lực của sư phụ ta mạnh hơn ta nhiều, chỉ bằng ngươi cũng muốn treo sư phụ ta lên đánh, ngươi xứng sao?”

Tưởng tượng đến những lời thiếu niên vừa nói khi nãy, khuôn mặt nhỏ của Lâm Nhược Bạch liền có chút tức giận, lúc đi ngang qua Ninh Viễn, còn không quên lấy chân đá hắn.

Editor: Kim Phượng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 469: Bi kịch của Ninh Viễn