Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1227: Phong ba không ngừng (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1227: Phong ba không ngừng (2)


Dứt lời, ông liền xoay người đi ra khỏi phòng, cũng thuận tay giúp Vân Lạc Phong đóng cửa phòng lại.

Vân Lạc Phong nhìn lão giả bước vào phòng, nhướng mày hỏi.

"Ngươi đánh Vương Dịch Chi?" Mộ Nhiên đi thẳng vào vấn đề, hỏi.

Đơn giản là vì.... Việc nhỏ như vậy, không cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.

Nghĩ đến đây, Vân Lạc Phong liền đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

_____

Chương 1227: Phong ba không ngừng (2)

Cô hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của chính mình mà ở lại học viện.

"Là cô ta! Cô ta hình như tên là Vân Lạc Phong thì phải?"

Vân Lạc Phong nhướng cao đầu mày nhìn Mộ Nhiên: "Sao ông dám khẳng định trong vòng năm ngày ta có thể tiến được vào bảng xếp hạng chữ Địa?"

Vân Lạc Phong chợt ngẩn người, xong, cô khẽ rũ mắt xuống, giấu đi một tia bất đắc dĩ vừa lóe lên.

"Đúng vậy, cô ta chính là Vân Lạc Phong, là người đã can đảm động thủ đánh Vương Dịch Chi, ta nghe nói, Chấp Sự Đường đã ra một quyết định đối với Vân Lạc Phong, nếu như trong vòng năm ngày Vân Lạc Phong có thể tiến vào bảng xếp hạng chữ Địa, thì sẽ miễn đi hình phạt về tội đánh lão sư của Vân Lạc Phong, bằng không, cô ta sẽ bị đuổi khỏi học viện."

Trầm Ngọc Khanh?

Nha đầu này thật đúng là giống y như người nọ đã nói, tính tình tùy hứng, lại còn rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng lại không khiến người ta sinh ra cảm giác chán ghét chút nào.

Với tình huống như hiện tại, Vân Lạc Phong lại không có lựa chọn đi tìm mấy vị sư phụ ngang hông kia của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong học viện Tây Châu, có một lôi đài dành riêng cho việc tỷ thí, học viện không cho phép các học sinh lén thi đấu với nhau.

Thì ra, Trầm Ngọc Khanh vẫn luôn ở phía sau âm thầm giúp đỡ cho mình....

"Nha đầu, ngươi chỉ có năm ngày thời gian, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây mà thôi. Nếu như ngươi không thể vào được bảng chữ Địa, vậy ta cũng không còn cách nào bảo vệ được cho ngươi!"

"Bởi vì, ta từng thiếu nhân tình với một người!" Mộ Nhiên mỉm cười hiền từ, nhìn chăm chú vào Vân Lạc Phong: "Ta đã hứa với người đó, nếu như ngươi vào học viện Tây Châu, vậy ta sẽ thay người đó chiếu cố ngươi!"

Đường chủ Linh Đường?

"Trầm Ngọc Khanh!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Nhiên không nhịn được mà bật cười: "Nếu là người khác, có thể sẽ không có bản lĩnh này, nhưng đổi lại là ngươi, thì ngươi chắc chắn có thể làm được!"

Sau khi tiến vào học viện, Vân Lạc Phong cũng có tìm hiểu sơ qua các thế lực được phân chia trong học viện, cho nên, sau khi nghe thấy vị lão giả trước mắt này chính là đường chủ Linh Đường, thì cô không khỏi phải nhíu mày, nghiễm nhiên là đang thắc mắc ý đồ của đối phương khi đến đây tìm mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ta cũng chỉ có thể giúp nha đầu cô được đến đây thôi...."

"Vân nha đầu, ta tới đây tìm ngươi, xác thật là có chút việc!" lão giả cười cười: "Đúng rồi, ta còn chưa tự giới thiệu, ta là đường chủ Linh Đường, Mộ Nhiên!"

Trong vòng năm ngày tiến vào bảng xếp hạng chữ Địa?

Chuyện này là không có khả năng!

Những người khác thấy ông ta rời đi, thì cũng lục tục nối gót theo sao.

Đường chủ Linh Đường cười khẽ một tiếng, trên khuôn mặt già nua của ông ngập tràn ý cười. Ông cũng nhanh chân bước ra ngoài, không bao lâu sau thì thân ảnh của ông đã biến mất dưới ánh mặt trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc mà Vân Lạc Phong vừa bước vào, thì toàn bộ Luận Võ Trường liền trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Nha đầu, lần này ngươi gây ra phiền phức rồi. Vương Dịch Chi đã đến Chấp Sự Đường cáo trạng ngươi, muốn đuổi ngươi ra khỏi học viện, cũng may là ta đã tận lực tranh thủ cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần trong vòng năm ngày ngươi có thể tiến được vào bảng xếp hạng chữ Địa, thì sẽ có thể hủy bỏ hình phạt này!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Nhiên đứng dậy, ý cười trên mặt không hề giảm: "Bây giờ ta không quấy rầy ngươi tu luyện nữa!"

Đường chủ Y Đường hừ lạnh một tiếng, phất phất ông tay áo rồi xoay người rời khỏi Chấp Sự Đường.

Vân Lạc Phong cười to đầy cuồng vọng: "Ông ta thèm ăn đòn!"

Vân Lạc Phong chỉ vừa vào phòng, thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa liên tục.

Vân Lạc Phong vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy mở ra, một vị lão giả toàn thân mặc một bộ trường bào màu xanh đen từ tốn bước vào.

"Có việc gì?"

Vân Lạc Phong thoáng rơi vào trầm mặc, cô thật sự nghĩ không ra được là ai ở sau lưng âm thầm giúp mình, cho nên đành mở miệng hỏi: "Ông thiếu nhân tình của ai?"

"Tại sao? Hơn nữa, vì cái gì mà ông lại nhọc lòng giúp ta như thế?"

Mộ Nhiên ngay lập tức liền câm lặng.

Lúc này, trong Luận Võ Trường, ồn ào mà náo nhiệt giống như là phiên chợ vậy.

Cô nhướng mày, nói: "Vào đi!"

"Năm ngày?" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vân vê cằm mình: "Thời gian năm ngày, đã đủ rồi!"

Edit: Sahara

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1227: Phong ba không ngừng (2)