Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7


Vẻ mặt Ngụy Dư đông cứng lại.

Đồn cảnh sát còn cách nơi bọn họ ở một khoảng xa, Ngụy Dư mở ứng dụng gọi xe, định gọi một chiếc xe, đợi mười phút cũng không có xe.

Ngụy Dư lắc đầu: “Tôi ở gần đây, đi bộ về là được.”

Ngụy Dư bình tĩnh lại và bắt đầu xem cách bài trí trong phòng của Lý Hà Nghiên. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào nhà anh ta, ngoại trừ cái nhìn lướt qua ngoài cửa khi cô chuyển đến vào tối hôm đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Hà Nghiên thấp giọng nói: "Hiện tại biết sợ rồi?"

Lý Hà Nghiên nhét điếu thuốc vào miệng, nhìn cô chằm chằm hai giây rồi thản nhiên nói: "Nếu cô cảm thấy cứ để hắn đi như vậy là dễ dãi với hắn thì cô gọi cảnh sát đi."

Trịnh Tiêu Tiêu vươn tay duỗi eo: "Chị già rồi không thể thức khuya."

"Cô có nghĩ rằng cảnh sát tin tưởng cô khi cô nói rằng anh ta theo dõi cô không?" Lý Hà Nghiên nói, "Cảnh sát xử lý vụ án bằng chứng cứ, không có giám sát ở đây. Tại sao cảnh sát phải tin cô?"

Lúc này điện thoại của Lý Hà Nghiên vang lên, anh cũng không thèm nhìn, chỉ bấm nút nghe: "Ở trước cửa."

Lý Hà Nghiên: “Cậu cũng không ngủ, không phải sao?"

Nhĩ Đinh do dự gãi gãi đầu: "Tên là..."

Lý Hà Nghiên cau mày, nắm lấy cổ tay cô kéo vào phòng: "Ở yên đây."

Căn phòng bừa bộn chẳng có đồ đạc gì thêm, trên bàn là chiếc máy tính màu đen, nửa bao thuốc lá và mấy lon bia, chiếc bàn vuông nhỏ để chơi bài đã được cất đi và nhét vào khoảng trống giữa chân bàn và góc tường.

Đứng trên bậc cầu thang, Ngụy Dư nhớ lại cảnh tượng nửa đêm anh dựa vào tường hành lang hút một điếu thuốc. Cho đến khi anh ném tàn thuốc. quay đầu nhìn sang, làn khói mỏng làm mờ khuôn mặt anh.

Lý Hà Nghiên không nhiều lời: "Xảy ra chút chuyện."

"Anh em cậu tên gì?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhị Đinh ánh mắt chột dạ tránh đi: "Anh em tôi sống trong tòa nhà của họ."

Ngụy Dư ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ vì hình phạt nhẹ nên cứ buông tha hắn như vậy sao?”

Lý Hà Nghiên nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi đi tới cửa hành lang, hai tay chống lan can, thò đầu ra ngoài, tùy ý liếc nhìn hành lang, bắt gặp một góc giày thể thao màu đen lộ ra trên bậc thang, uể oải nói: “Hơn nửa đêm mà cậu chạy tới đây chơi à? Nhị Đinh"

"Tôi không sợ."

Ngụy Dư xoay người trở về phòng gọi điện thoại.

Ngụy Dư hít một hơi thật sâu và tăng tốc mà không quay đầu lại.

Anh xoay người đi mở cửa lần nữa, Ngụy Dư vẻ mặt khẩn trương: "Cậu đi đâu?"

Một vài chiếc áo ngắn tay và quần jean được treo ở cuối giường, chiếc quần dài gần như quét xuống sàn.

Uông Dương dùng ngón tay móc chìa khóa, đi theo Lý Hà Nghiên vào nhà: "Anh Nghiên, chuyện gì vậy, nửa đêm cậu cùng cô ấy tới đồn cảnh sát làm gì?"

Uông Dương ngại Ngụy Dư ở đây nên cũng không hỏi nhiều: “Lên xe đi, nhân lúc ba tôi còn chưa dậy, lát nữa tôi phải trả xe lại cho ông ấy.”

Nhị Đinh lộ mặt: "Anh Nghiên, muộn như vậy cậu còn thức sao?"

Lý Hà Nghiên mở máy vi tính, đem những thứ trên bàn ném qua một bên: "Không phải cậu nói phải trả lại xe sao? Không đi đi, không sợ chú Uông ngày mai đánh cậu sao?"

Sau khi khóa cửa, vài nhân viên trẻ tuổi nói rằng sẽ đi ăn thịt nướng, và hỏi Ngụy Dư và Trịnh Tiêu Tiêu rằng họ có đi không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Hà Nghiên: "Đi rồi."

Ngụy Dư nhẹ giọng nói: "Nói đúng sự thật, còn có thể nói cái gì?"

“Cũng không dám.” Lý Hà Nghiên lật lật đống đồ vương vãi trên bàn, tìm một bao thuốc lá, “Cho dù gọi cảnh sát, cũng chỉ bị nhốt bốn năm ngày, cô cho rằng hắn sợ sao?"

Lý Hà Nghiên theo bản năng nhìn qua hành lang im lặng không có ai: "Cô không nhìn lầm đấy chứ?."

Một nhóm nam nữ trẻ tuổi đùa giỡn, nói Tiêu Tiêu chỗ nào già đâu, nhìn trông trẻ hơn cả bọn họ, sau đó vui vẻ xô đẩy nhau rồi đi xa.

Ngụy Dư dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Hà Nghiên, lấy tay bấm số, đưa lên tai: "Alo, tôi muốn báo cảnh sát."

Ngụy Dư hít vào một hơi: "Cứ như vậy để hắn đi?"

Lý Hà Nghiên chậm rãi gật đầu, không biết là thật lòng hay là châm chọc khen ngợi: "Ừm, cô rất có dũng khí."

Ngụy Dư nằm một hồi, không khỏi nhớ tới câu hỏi lúc trước của Lý Hà Nghiên, cô có nghĩ tới sau khi hắn ra ngoài sẽ làm gì không. Cô nói rằng cô không sợ, nhưng thực ra là cậy mạnh.

Lý Hà Nghiên chú ý tới trạng thái không bình thường của cô: "Có chuyện gì vậy?"

"Tối nay cảm ơn cậu." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô kéo chốt nhìn anh: "Người đâu?"

Uông Dương hừ một tiếng: "Tiểu tử Nhị Đỉnh kia lại tái phạm?"

Ngụy Dư nhìn hắn đi ra ngoài, vội vàng khóa cửa lại.

Ngụy Dư hỏi ngược lại: "Những người khác thì sao?"

Cầu thang tối om giống như một cái giếng sâu.

Lý Hà Nghiên giật điện thoại di động của cô, cúi đầu nhìn cô: "Gọi cảnh sát, sau đó thì sao, cô sẽ nói gì?"

Khi họ đến đồn cảnh sát, Nhị Đinh vẫn lấy lý do cũ, nói rằng hắn chỉ đến tìm người, đổ lỗi cho Ngụy Dư quá đa nghi. Cảnh sát cầm tập hồ sơ bên cạnh gõ lên bàn, ánh mắt sắc bén: "Buổi đêm cậu tìm ai?"

Ngụy Dư không nói lời nào, sở dĩ chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, là bởi vì hình phạt quá nhẹ. Nhưng cô không hài lòng khi để hắn đi như thế này.

Uông Dương nhớ ra: "Không đúng, vậy cậu đi theo làm gì?"

Lý Hà Nghiên ném điếu thuốc xuống đất, giơ chân lên giẫm một cái, ngước mắt nhìn cô: “Cô có từng nghĩ qua, sau khi hắn ra ngoài, cô phải làm sao đây?”

Trong phòng có tiếng điều hòa chạy, một lúc sau, ngoài hành lang lại có tiếng đóng mở cửa, chắc là Uông Dương đã đi rồi.

"Gọi ở đây."

Một tiếng gõ cửa vang lên từ phía sau, thu hút sự chú ý của Ngụy Dư.

Trên con đường vắng, anh thân hình cao gầy, mặc một chiếc áo phông đen mỏng, toát lên một cảm giác cô đơn khó tả.

Trịnh Tiêu Tiêu ngồi trên xe và giữ tay lái: "Vậy cậu chú ý an toàn, đêm khuya trời tối đen như mực."

Vào thời điểm này, đường phố vắng vẻ, không có nhiều taxi chạy qua.

Lý Hà Nghiên mở cửa phụ lái, nghiêng người bước vào, còn Ngụy Dư ngồi ở phía sau như thường lệ.

Một lúc sau, một chiếc ô tô màu xám hơi cũ kỹ từ xa chạy tới, cuối cùng dừng trước mặt hai người, Uông Dương mở cửa bước ra ngoài, ngáp một cái: “Đã khuya như vậy, sao hai người lại tới đây? ?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tôi đi ra ngoài xem một chút.” Lý Hà Nghiên hơi nâng cằm, “Khóa cửa lại.”

Nhị Đinh cười híp mắt: "Đây không phải là tới tìm cậu sao?"

Lý Hà Nghiên đem điện thoại trả lại cho cô: "Tôi nói cho hắn biết, lần sau hắn không dám cùng cô nói chuyện."

Ngụy Dư bận rộn cả ngày ở quán trà sữa, khi cô ra khỏi quán thì đã rất khuya. Gió thổi mát rượi, các nhà hàng xung quanh hầu như đã đóng cửa, trên đường cũng chỉ có ít người qua lại.

Lập biên bản xong, Ngụy Dư từ đồn cảnh sát đi ra ngoài, dưới ánh đèn đường cách đó vài bước, Lý Hà Nghiên ngậm điếu thuốc, một tay đút túi, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn đường màu cam ẩn hiện giữa những cành cây xanh um.

Tim Ngụy Dư đập dữ dội, suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng. Cô vừa đi vừa chạy, người phía sau cũng tăng tốc. Lên tầng bốn, cô đi qua hành lang, cửa phòng Lý Hà Nghiên đột nhiên mở ra, Ngụy Dư giật mình.

Trịnh Tiêu Tiêu quay sang nhìn Ngụy Dư: "Có muốn tôi đưa cậu về không?"

Trịnh Tiêu Tiêu lái xe điện đi làm hàng ngày.

Sau khi trở về, Ngụy Dư cũng không thèm tắm rửa, cô lên giường nằm nghỉ ngơi luôn, thân thể tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng ý thức vẫn còn minh mẫn.

Lý Hà Nghiên không muốn cùng hắn chơi đố chữ: "Cậu mới ra ngoài mấy ngày, lại muốn vào?"

Làm sao có thể không sợ.

Người cảnh sát ném văn kiện xuống, sắc mặt trầm xuống: "Bịa, lại bịa? Đinh Khôn cậu mới ra ngoài có mấy ngày, cậu cho rằng tôi già rồi nên không nhớ cậu đúng không?"

Ngụy Dư băng qua đường, đi đến đầu ngõ, cô nhạy bén cảm nhận được phía sau có tiếng bước chân, hít sâu một hơi, cô lặng lẽ giảm tốc độ, nhìn màn hình điện thoại di động, thoáng thấy cơ thể của một người đàn ông dưới mặt đất xi măng.

Ngụy Dư thở d.ốc: "Có người theo dõi tôi."

Lý Hà Nghiên: "Đêm nay, Nhị Đinh đã theo dõi cô ấy nên cô ấy báo cảnh sát."

Đi bộ nhanh từ cổng phía Tây đến cổng phía Nam chỉ mất mười phút.

"Không."

Chương 7

Sắc mặt Ngụy Dư thay đổi, cô lấy điện thoại di động ra: “Tôi muốn gọi cảnh sát.”

Nhị Đỉnh nhất thời lúng túng nói: "Tôi thật là tới tìm một cậu, cô gái kia hiểu lầm rồi, anh Nghiên."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7